Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

chương 114: người yêu trong lúc đó cũng muốn cẩn thận chặt chẽ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Vị gia ǹy, ta xem ngài có thể rộng lòng giúp đỡ hay không, mọi người ở đây dù sao cũng đều là người vô tội.” Long Sách khuyên nhủ, “Nếu ngài thật sự muốn biết hướng đi của Lý Tư Hàm, giết chúng ta, ngài sẽ mất đi manh mối quan trọng, khiến ngài phải lãng phí thêm thời gian lại lỡ việc, không bằng ngài cứ đại nhân đại lượng, buông tha cho chúng ta những tiểu nhân hèn mọn này đi!”

Trần Huyền Lang không kiên nhẫn nhìn hắn, nếu đổi lại là ngày trước, hắn nhất định không nói hai lời rút kiếm chém người, nhưng hiện tại hắn quả thật rất vội muốn đến gặp tiện nhân Lý Tư Hàm kia, cho nên bình sinh lần đầu tiên trong đời phải nhận nhịn áp chế cơn tức, phất phất tay nói: “Ngươi tốt nhất có thể nói ra tin tức làm ta tin phục!”

Long Sách không hổ là chuyên gia đàm phán, mọi người vừa nghe, vội vàng im hơi lặng tiếng ráo riết rời đi, ai nấy đều âm thầm tán thưởng cảm kích với Long Sách.

Nhưng thật ra mấy người kia trong phòng, thành con tin của Huyền Lang.

Long Sách thấy những người rỗi rãnh đều đi hết sạch, mới nói: “Không dối gạt gì Hầu gia, Lý Tư Hàm với bọn ta quan hệ không nhỏ.” Há?” Huyền Lang trong mắt lóe ra tia hung ác, “Vậy các ngươi đáng chết!”

“Hầu gia đừng vội, ngài nhất định phải biết thân phận của vị này rồi hãy động thủ cũng không muộn.” Mộ Dung Long Sách chỉ vào Đức Âm nói, “Ngươi có biết thân phận của hắn chứ?”

“Ta vì sao phải biết thân phận của hắn?” Huyền Lang từ trước đến nay không coi ai ra gì.

Mộ Dung Long Sách cười hắc hắc: “Vị này chính là tôn chủ hiện giờ của Ma giáo! Mộ Dung Đức Âm!” Để lộ tên tuổi Mộ Dung Đức Âm ra, chẳng những không làm Huyền Lang kinh ngạc, trái lại khiến cho hắn bạo phát!

“Vô liêm sỉ! Vậy mà cũng dám giả dạng bỡn cợt với bản hầu!” Huyền Lang giận tím mặt! Hóa ra hắn nhìn Mộ Dung Đức Âm mặc quần áo vải thô, rõ ràng là cung cách ăn mặc của gã sai vặt, vì vậy dứt khoát cho rằng đối phương cố ý giễu cợt mình!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh! Chỉ thấy Huyền Hầu vung độc kiếm sắc xanh chợt lóe, giây tiếp theo đã bổ về phía Mộ Dung Long Sách! Một kiếm này dồn hết uy lực mũi nhọn có thể đem Mộ Dung Long Sách cắt thành hai nửa!!

“Nhóc con! Ngươi quá làm càn!” Một tiếng hô nhỏ cùng lúc vang lên, đợi mọi người trước mặt phục hồi tinh thần lại thì chỉ thấy trường kiếm trong tay Huyền Lang cách yết hầu Long Sách chỉ có nửa tấc, lại bị Mộ Dung Đức Âm dùng đũa kẹp lấy, Huyền Lang kinh hãi!

“Ngươi!!”

Huyền Hầu ánh mắt trừng to nhìn nam tử đội mũ sa, hắn không thể tin được, trên đời này thế mà lại vẫn có người có thể thoải mái đỡ đường kiếm của mình!

“Hưm hưm… Hưm hưm… Tiểu tử, ngươi cho là trên giang hồ này, không còn ai có thể ngăn mũi kiếm của ngươi?” Mộ Dung Đức Âm cố ý cười kỳ quái, làm cả Ân Cốt lẫn hoàng đế đều cảm thấy được thực = =

Huyền Hầu ngay lập tức nói: “Ngươi là U Cốc lão quái!” Thì ra hắn nhớ tới có một kỳ nhân trong võ lâm vốn đã qua tuổi trăm tuổi đang ở ẩn trong u cốc, thái độ làm người rất cổ quái, thậm chí giả trang thành thanh niên, cao hứng thì cướp của người giàu chia cho người nghèo, khi mất hứng thì đại khai sát giới, hiện giờ ở trường hợp này, lại thấy người nọ mặc quần áo thô tục nhưng công lực thâm hậu, xác thực chính là lão quái không thể nghi ngờ.

“Lão quái U Cốc thì làm sao? Trần Huyền Lang ta xưa nay không tin tà đạo! Hôm nay nếu không giết được ngươi! Ta ngay tại chỗ tự vận!” Trần Huyền Lang tính tình cực kì cực đoan, lập tức khiêu chiến Mộ Dung Đức Âm.

Mộ Dung Đức Âm liền giả tạo thành lão già khàn khàn giọng cười khan nói: “Ha ha ha ha… Được thôi, quả nhiên lão phu mấy năm nay không đi lại, hiện tại thanh niên một người so với một người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không biết tiếng tăm của lão! Lão phu sẽ cùng chơi một trận với nhóc con chưa đủ lông cánh nhà ngươi, nếu như ngươi đánh không lại lão phu, lão phu để cho ngươi đi dẫn ngựa đánh xe!”

(tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp)

“Bớt nói nhảm đi!! Nhận lấy cái chết!!” Trần Huyền Lang tính tình nóng nảy táo tợn, làm sao nghe đối phương nhiều lời.

Vì thế, binh binh bàng bàng so chiêu.

Hoàng đế tiếp tục cắn bánh mì loại lớn của mình, Ân Cốt cầm cái giũa móng tay bắt đầu giũa móng, Long Sách đếm ngân phiếu của mình, nhìn thử xem mình có đem theo ngân phiếu mệnh giá một lượng của Đức Âm trộn lẫn với loại mệnh giá lớn hay không.

Thái độ của những người này khiến cho Trần Huyền Lang sôi gan, nhất thời trên tay dồn sát chiêu, hận không thể đem tên nam tử đội mũ sa trước mặt bầm vằm thành vạn đoạn!!

“Lão quái U Cốc!! Nhận lấy cái chết!!!” Tiếng la hét của Trần Huyền Lang đổi cả giọng, hết sức tiêu điều thê lương thảm thiết, kêu đến mức khiến cho da đầu ba người run lên —— xem ra tính tình Huyền Hầu trong truyền thuyết có thể so với ma khôi, quả nhiên không giả, đời trước người này là lệ quỷ à?

“Ranh con, ngươi vẫn quá non!” Đức Âm giọng cười khặc khặc quái dị, luôn luôn không chút hoang mang thành thạo hắn đột nhiên nửa đường biến chiêu, tung một chưởng hùng hồn ầm vang ———— những người khác đều cả kinh dừng động tác trong tay, nhìn theo Trần Huyền Lang bị một chưởng lực cuồn cuộn đáng bay ra ngoài, một chưởng này ít nhất cũng đem hắn ném văng ra ngoài hơn chừng mười trượng, chỉ có điều mười trượng bên ngoài chính là khu rừng trúc, không biết hắn lúc nào mới có thể trở về, lại nói, bị một chưởng kia, khả năng còn sống cũng rất nhỏ đi?

“Hắn còn sống, ta không có hạ sát thủ.” Mộ Dung Đức Âm thì khẳng định nói cho mọi người.

Mộ Dung Long Sách nói: “Trần Huyền Lang là một mặt hàng cực kì khó chơi, hắn nói hắn muốn tự sát, kì thực phải kéo dài tới tận lúc ngươi chết hắn mới có thể tự sát, một lát hắn phục hồi tinh thần lại, nhất định tìm chúng ta gây rối, chúng ta nhanh nhanh chạy đi!”

Vì thế Long Sách cùng Ân Cốt trao đổi ánh mắt, tự mình hóa trang cho tiểu công nhà mình. Long Sách cởi quần áo vải thô bên ngoài cho Đức Âm, lộ ra bộ áo tơ gấm xanh nhạt bên trong, Ân Cốt nhận lấy bộ quần áo vải thô, khoác lên cho hoàng đế, gỡ trâm ngọc trên đầu hoàng đế xuống ném cho Long Sách, Long Sách khéo tay chỉ một chút đã đem mái tóc trên đầu Đức Âm đùa nghịch loáy hoáy một chập xong xuôi cố định bằng trâm ngọc trông rất phiêu xinh đẹp. Không mất bao lâu, hoàng đế biến thành gã sai vặt, mà Đức Âm biến thành quý công tử.

Lúc này Long Sách cùng Ân Cốt đều tự lấy ra tấm mặt nạ da người đội lên, cũng cởi quần áo bên ngoài, lộ ra lớp quần áo thứ hai bên trong—— có trời mới biết hai người này rốt cuộc tính toán làm gì nữa, quần áo một tầng rồi lại một tầng, Ân Cốt thì lôi kéo hoàng đế rời khỏi chỗ ngồi, lao vào xe ngựa, Long Sách chạy ra ngoài, từ trên xe ngựa lấy hành lý vào sau đó lập tức đem chiếc xe lăn Đức Âm nhét vào trong, thay mũ sa màu trắng, hết thảy đều làm rất lưu loát, khi Trần Huyền Lang lung la lung lay từ trong rừng trúc bên kia đi tới thì trong trạm dịch chỉ còn lại có Long Sách cùng Đức Âm hình như mới vừa đi vào.

“Lão quái U Cốc đâu!! Các ngươi là ai!!” Trần Huyền Lang vô cùng chật vật không giảm hung ác, ánh mắt càng thêm khát máu, hắn chống kiếm đi vào trạm dịch, đột nhiên một ếm đánh bay mũ sa Mộ Dung Đức Âm.

Kinh diễm đi

Long Sách ác thú vị ở trong lòng hoan hô.

Quả nhiên, Trần Huyền Lang nhất thời cứng lại rồi.

Vì thế hắn mở miệng nói với Mộ Dung Đức Âm ba chữ:

“Ta

Muốn

Ngươi.”

Dứt lời vươn tay, đem mỹ nhân trên xe lăn ôm vào trong ngực, bá đạo tuyên bố: ” Sau khi giết Lý Tư Hàm, ta cưới ngươi, làm phi tử của ta!”

“Ta là nam nhân.” Mộ Dung Đức Âm không chút nào kinh hoảng, đột nhiên phất tay tát hắn một bạt tai.

Trần Huyền Lang không thể động, nặng trĩu nói: “Một chưởng này, ta sẽ nhớ kỹ! Nhớ kỹ, từ nay về sau ngươi chỉ thuộc về một mình ta!”

“Ngươi có biết ta là ai không!” Mộ Dung Đức Âm đôi mắt đẹp sắc bén nhìn hắn.

“Ta không cần biết, ngươi chỉ thuộc về ta, ngươi là giấc mộng ban ngày của ta, ngươi mê hoặc cặp mắt cùng tâm trí của ta, từ nay về sau, ngươi chính là mộng của ta, Mộng Lang, đây sẽ là tên của ngươi!” Trần Huyền Lang vây quanh hắn, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Đức Âm.

“Ngươi nói đúng, ta sẽ là giấc mộng của ngươi, chỉ có điều đây chính là ác mộng của ngươi!” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên nâng tay, Trần Huyền Lang cho là hắn lại muốn tát mình, không ngờ cũng một chưởng đánh vào lng ngực của hắn, một chưởng này nhìn thì thong thả mềm mại, đánh vào người lại uy lực vô cùng, Trần Huyền Lang lại bay ra ngoài.

Mà Đức Âm thì xinh xắn xoay người, rơi vào xe lăn.

Trần Huyền Lang bay ra ngoài rốt cục cũng hộc máu ngất đi.

Long Sách vỗ tay: “Tốt lắm, trêu hắn cũng đủ rồi, chúng ta nhanh nhanh lên đường đi.” Vì thế đội ba cái mặt nạ.

Hoàng đế mây đen ngồi ở trong xe ngựa, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.

Trong ấn tượng, hắn nhiều lần triệu kiến Trần Huyền Lang, Trần Huyền Lang hoàn toàn không phải là cái bộ dáng này, ở cung đình, Trần Huyền Lang hoàn toàn là một vị quân tử thong dong, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ai ngờ ra giang hồ hắn lại là một tên điên như thế, việc này thật làm cho hắn tức giận!

“Tiểu Phong, vẻ mặt của ngươi có điểm kỳ quái.” Ân Cốt tự nhiên chú ý tới biến hóa rất nhỏ của hắn, liền hỏi.

“Đại ca ca, vừa rồi người kia thiệt hung dữ à nha! Ta rất sợ hãi! Ta nhớ…muốn về nhà!” Hoàng đế vội vàng thay một bộ biểu tình si ngốc khờ dại.

“Không sợ, một lát ca ca mang ngươi về nhà.” Ân Cốt cười cười, kì thực hắn thông minh lanh lợi cũng đã sinh nghi. Mấy ngày nay hắn đang âm thầm quan sát một phen.

Mộ Dung Đức Âm bị Long Sách bế vào, Long Sách muốn tự mình đánh xe, để tránh bị Trần Huyền Lang đuổi theo nhìn ra dấu vết gì.

Mà Mộ Dung Đức Âm cuối cùng cũng có thể ngồi ở trong xe ấm áp, sự xuất hiện của hắn làm cho sắc mặt Ân Cốt không khỏi có chút khó coi, nếu có thể, hắn mới không muốn ngồi chung một chỗ ngồi xe với Mộ Dung Đức Âm.

Mộ Dung Đức Âm cũng không để ý đến hắn, cứ thế lao vào ở trong chăn mền Long Sách trải tốt, nhưng ánh mắt của hoàng đế và Ân Cốt không tự chủ được bị hắn hấp dẫn. Ân Cốt con mắt ngoảnh sang một bên, nhìn thấy hoàng đế khác thường.

Quả nhiên… … Có cổ quái… … Ân Cốt tỉnh bơ. Vì thế tiến thêm một bước kiểm tra đo lường hoàng đế, hắn do dự một chút, cuối cùng cũng chuyển người qua, nói với Mộ Dung Đức Âm: “Mộ Dung Đức Âm, ngươi.”

“Làm gì?” Mộ Dung Đức Âm.

“Không làm gì, ta nhớ ngươi rất thích sạch sẽ, bây giờ ngươi không tắm rửa đã nằm ngủ, không thấy bẩn à?” Ân Cốt cố ý nói.

“Ấy, ngươi nói cũng phải.” Mộ Dung Đức Âm nghĩ đến mình ở bên ngoài đánh xe cả một ngày, một thân đầy tro bụi.

Ân Cốt tay chỉ căn phòng riêng đằng sau xe ngựa nói: Huynh trưởng tốt của ngươi rất chu đáo, ở trong xe ngựa tạo một phòng rửa mặt, nơi đó còn hai thùng nước, nội lực của ngươi thâm hậu, không sợ lạnh, đi tắm đi.”

“Đa tạ ngươi.” Mộ Dung Đức Âm có chút cảm kích nhìn nhìn Ân Cốt, làm quả tim Ân Cốt tê dại một chút, xem ra lại bị Đức Âm phóng điện.

Vì thế Mộ Dung Đức Âm vào phòng riêng, cởi sạch quần áo, rào rào tiếng nước truyền đến, làm cho người ta cực kì mơ màng, hoàng đế nhìn nhìn Ân Cốt không chú ý tới mình, liền mê đắm nhìn tấm ván gỗ phòng riêng chằm chằm, mơ tưởng hảo huyền.

Ân Cốt thì đưa lưng về phía hoàng đế, cầm một cái khăn tay chà lau bộ đồ ăn của bọn họ, những thứ này đều làm bằng bạc trắng, giống như tấm gương, rõ ràng chiếu ra vẻ mặt của hoàng đế, kia tuyệt đối không phải là biểu tình của một tên ngốc có trí lực năm tuổi!!

Hừ!

Ân Cốt suýt nữa bẻ gãy đũa bạc trong tay.

Khi Đức Âm chỉ bọc một cái khăn hơi mỏng từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt của hoàng đế lẫn Ân Cốt đều nhìn thẳng tắp, Ân Cốt đột nhiên cảm giác trên tay mình nóng lên, hóa ra máu mũi nhỏ xuống mu bàn tay.

Truyện Chữ Hay