Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

chương 108: long sách hoa lệ xoay người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Long Sách hoa lệ xoay người

Ân Cốt đột nhiên xuất hiện, dẫn theo một đợt triều cường mới.

Mọi người đều biết, hôm nay Ân Cốt đã bị trục xuất khỏi vị trí giáo chủ Ma giáo, như vậy hắn và vị tôn chủ đương nhiệm Nhâm Tử Ngọc nhất định có quan hệ rối rend ay dưa không rõ. Đại hội võ lâm lần này thật sự là vở kịch hay liên tục không gián đoạn! Tất cả mọi người ngừng thở nhìn chăm chú tình tiết phát triển của tình huống.

Chỉ thấy Nhâm Tử Ngọc đang trọng thương chậm rãi ngẩng đầu, vẫn như trước đẹp đến chấn động xuyên thấu lòng người, không hề nghi ngờ, vị mỹ nhân đứng đầu trong chúng mỹ nhân chính tiêu điểm lớn nhất cả toàn trường. Chỉ sợ rất nhiều người sau khi trở về một đoạn thời gian rất dài cũng phải trầm mê thương thân vì bệnh tương tư, mỹ mạo của Đức Âm có lực sát thương quá đáng sợ.

“Ân Cốt, ngươi cút đi, không nên ở chỗ này quấy rầy ta.” Lời nói của Mộ Dung Đức Âm trong nháy mắt làm bầu không khí toàn trường đóng băng. Bầu không khí bi thương xót xa lòng người như thác nước chảy xiết mới vừa rồi ngay tức thì sụp đổ nát vụn không phanh.

Mộ Dung Long Sách trong lòng ngực của hắn khóe miệng lúc này không khỏi giật giật một chút. Ân Cốt nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại ôm cánh tay nói: “Ngươi bảo ta lăn ta sẽ lăn à? Ngươi dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho ta? Hử? Ta chính là thích ngồi ở chỗ nầy, nhìn ngươi tiếp tục diễn trò! Ngươi cứ tiếp tục diễn đi a! Để cho người trong thiên hạ nhìn thử xem, rốt cuộc ngươi là một kẻ si tình như thế nào!”

Mộ Dung Đức Âm không để ý tới hắn, xoay đầu lại, tiếp tục nói: “Long Sách, chúng ta ngủ chung đi, không bao giờ phải bị nữa trần thế này quấy rầy nữa.”

Dứt lời hắn từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp thạch anh nhỏ, cúi đầu nhìn xuống, tiện tay ném qua một chỗ, sau đó tiếp tục sờ soạng.

Kết quả Đức Âm phát giác mình quên cầm theo bình thuốc độc, nhưng lại có đem theo quà kỷ niệm hộp bánh liên hoa đến!!! (⊙⊙) “Thủ Xà…” Vì thế hắn gọi.

Nhưng mà Song Thủ Xà đã ngã vào bên cây cột tắt thở.

“Lý Tư Hàm…” Hắn gọi.

Nhưng mà Lý Tư Hàm đã quỳ rạp trên mặt đất tự vận chết.

“Này…” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên cứng lại rồi, ở trước mắt bao người tẻ ngắt.

Một khắc đồng hồ sau, mọi người chỉ thấy tôn chủ ngồi trên đài rốt cục cũng mở to mắt, nói: “Kỳ thật, ta vốn muốn đưa cho huynh trưởng một món quà gặp mặt rất bất ngờ, nhưng đã có một phân đoạn bị sai sót, có điều ta còn có một món lễ vật muốn tặng cho huynh trưởng..”

Mộ Dung Long Sách chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngốc, kỳ thật đã âm thầm nắm chặt nắm tay, hận không thể hung hăng đập nát cái đồ đần Đức Âm ngay cả chuyện tình bi thương cũng không bi cho tốt này!!

Mộ Dung Đức Âm đem hộp bánh liên hoa kia lấy ra, nói: “Huynh trưởng ngươi nhìn xem, đây là bánh liên hoa ta bán sách kiếm được đó, ta bán bộ Trân Châu hận được ba văn tiền mua bánh liên hoa này. Đây là vật kỷ niệm lần đầu tiên ta tự mình kiếm tiền, ta đóng gói rất đẹp để làm phần lễ vật thứ hai cho ngươi, tuy chỉ là cái bánh liên hoa nho nhỏ, nhưng là một tấm chân tình của ta, tình nghĩa thắm thiết đều chứa đựng ở trong bánh ngọt liên hoa này… Huynh trưởng nếu như không chê, chúng ta có thể đang ăn bánh liên hoa tự sát.”

Mộ Dung Long Sách trong lòng mắng: “Ngươi cái đồ phá của này!!! Cái đồ phá của!!!! Bộ Trân Châu hận mà ta đưa cho bìa cứng mạ vàng đó!!! Là bộ sách giới hạn không có xuất bản nữa!!!! Dầu gì cũng phải bán được mười lượng hoàng kim!!!! Hiệu sách Giang Nam ra giá ba ngàn lượng cũng tìm không thấy! Ngươi thế mà lại bán ba văn tiền còn không biết xấu hổ mà nói cái gì đổi bánh liên hoa! Còn làm này cái chuyện tình bi thương thảm thiết cực kì vụng về này để lừa gạt ta!! Ngươi thử nhìn cái tên Lý Tư Hàm kia mà xem rõ ràng là đang quỳ rạp trên mặt đất ngủ! Ngay cả máu cũng chưa chảy ra đã ngất đi cũng phải chú ý tới chút hiệu quả có được không! A a a a a a ngươi làm cho ta mất hết mặt mũi!!! Ngươi không phải có thể kiếm tiền sao!! Sau này ta quyết sẽ không cho ngươi một văn tiền!! Ngươi cứ uống gió Tây Bắc mà sống đi!!!”

Cho nên, rốt cuộc đây là cái tình huống gì thế này?

Tất cả mọi người mơ hồ.

Nhưng Mộ Dung Đức Âm vẫn đem bánh hoa sen kia bẻ làm hai nửa, mình ăn một nửa, một nửa khác dùng phương thức miệng đối miệng nhét vào miệng Long Sách. Đôi môi thơm ngon này làm cho nam nhân ở tại hiện trường ghen tị muốn phát điên. Sau khi ăn hết bánh liên hoa, Mộ Dung Đức Âm té trên mặt đất, nhắm hai mắt lại.

Phía dưới một mảnh xôn xao, đường đường là tôn chủ Ma giáo thế mà dùng cái phương thức này giải quyết?!!

Như Âm cũng hoảng sợ, hóa ta hắn cực khổ vất vả tính kế, ấy vậy mà hết thảy đều là uổng phí công sức?!

Tất cả chuyện này đến tột cùng là… …

Ân Cốt = = ngồi ở trên đầu tường, lấy hạt dẻ rang đường bản thân mang đến ra, một bên vừa ăn một bên vây xem.

Ngay trong lúc đám người trong Ma giáo xếp hàng tiến lên, một bên thấp giọng hát khúc ca tình yêu đau thương khổ oán uyển chuyển, một bên vì di thể của tôn chủ vảy hoa tươi đầy trời thì Mộ Dung Đức Âm đột nhiên ngồi dậy, khiến cho đám người đứng ở đằng trước sợ tới mức suýt nữa thì chết, thét chói tai: ” Xác chết của tôn chủ vùng dậy!”

Mộ Dung Đức Âm không để ý tới hắn, ở trong mưa hoa đứng lên, sau đó run rẩy kéo áo choàng nởi ra một chút, đem tấm ván gỗ trên đùi mình dỡ xuống, sau đó bình tĩnh ra lệnh những người khác đem Long Sách chuyển tới gian phòng của mình.

Sau đó hắn thần sắc bình tĩnh, tao nhã cao quý hỏi các Đại chưởng môn phía dưới: “Việc riêng của bản tôn đã sáng tõ, bây giờ là chính đạo cùng Ma giáo có thể bắt đầu nói chuyện được hay không?”

Vẻ mặt ai nấy trong nháy mắt đều sụp đổ.

Cơn gió lốc trên vùng trời trong chớp nhoáng kịch liệt xoay trở lại hội trường.

A a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!

Tất cả chuyện này đến tột cùng là làm sao vậy?

Nhưng là biểu tình của vị tôn chủ lãnh ngạo biểu lộ rõ bốn chữ: Không giải thích được.

Bởi vì toàn bộ chuyện này thực sự quá mức quỷ dị, không thể miêu tả, cho nên sau khi rời khỏi hội trường nhóm võ lâm nhân sĩ đối một màn tình yêu đau thương ai oán bi kịch ở giữa này đều im lặng không đề cập tới, bởi vì thật sự là làm cho người ta sụp đổ mà.

Đúng vậy, đó mới là phong phạm của tôn chủ Ma giáo, có thể làm trò trước mặt thiên hạ võ lâm cứ thế chơi đùa diễn vở tuồng thê lương ai oán đau thương trăm ngàn chỗ hở, dù cho có tẻ ngắt nhưng vẫn như trước lãnh ngạo như cũ không chút nào biến sắc tiếp tục tiến hành nói chuyện với đám người chính đạo, còn không giải thích!

Ân Cốt nhìn thấy tình cảnh này, bị hạt dẻ làm nghẹn được không thể thở nổi, sớm biết thế này thì đã nghe lời hoàng đế khuyên rồi, không đến để tự tìm mất mặt!

Ngụy Chính Phong sắc mặt cổ quái đại diện cho liên minh chính đạo bàn chuyện với Mộ Dung Đức Âm, câu nói đầu tiên không ngờ là: “Ngươi rốt cuộc là Nhâm Tử Ngọc, hay là Mộ Dung Đức Âm?”

“Vậy ngươi phải hỏi hắn.” Mộ Dung Đức Âm tự mình đi xuống đài cao, đi tới đám người, mọi người vẫn như trước tránh ra một lối đi cho vị tôn chủ đáng sợ này. Hắn giống như xách con gà con đem Như Âm ngồi tê liệt dưới đất xách lên, nhấc tới trước mặt Ngụy Chính Phong, nói: “Ngươi tới nói.”

“A… A… Ta… Ta mới phải…” Như Âm còn muốn cãi bướng.

Lúc này Thủ Xà từ trạng thái giả chết bò lên, chỉ tận mặt nói: “Hắn là Trương Như Âm, là người trong Ma giáo, phái đến thế gia Mộ Dung làm thế thân, lại nổi lên ác ý, mưu toan lật đổ địa vị của tôn chủ.”

Sự tình đã sáng tỏ, quả nhiên tôn chủ Ma giáo chính là Mộ Dung Đức Âm!! Quả nhiên Mộ Dung Đức Âm có được mỹ mạo đệ nhất thiên hạ!!

Ngụy Chính Phong chỉ cảm giác tâm của mình nháy mắt bị xé thành mảnh vụn, thống khổ nhắm mắt nói:

“Nhâm… Không, Mộ Dung Đức Âm, ngươi ngay từ đầu đã gạt ta có phải hay không? Chân của ngươi không có việc gì, ngươi cũng không có mất đi võ công, toàn bộ đều là do ngươi tỉ mỉ sắp đặt…”

Mọi người tại hiện trường nghe xong đều muốn, lầu bầu, = = một màn vừa rồi kia nhìn thế nào cũng không giống như là tỉ mỉ sắp đặt, mà giống như là tùy ý làm bậy thì có!

Mà Ngụy Chính Phong vẫn như trước nhắm mắt lại, tay bóp nhàu quần áo chỗ ngực mình lên khuôn mặt vặn vẹo, run rẩy nói: “Mộ Dung Đức Âm, tâm tư của ngươi thật sự quá sâu… Nghiệp chướng của ngươi quá nặng nề! Ngươi nghĩ đùa bỡn lòng người, như vậy rất thú vị hay sao! Ngươi cũng biết… Ngươi cũng biết… Nôn…”

Nói tới đây thế mà lại phun ra một ngụm máu tươi, có thể thấy được thương thế rất nặng.

“Ngụy Chính Phong, mở to hai mắt của ngươi, thu hồi cảm tình vô nghĩa của ngươi đi, ta hiện tại nói cho cả võ lâm thiên hạ này biết, ” Mộ Dung Đức Âm túm lấy cổ áo của hắn, lãnh đạm nói: “Không cần tên nam nhân lề mề như ngươi xen vào, cút ngay! Để cho chưởng môn Thiếu Lâm cùng Võ Đangtới gặp ta!”

Nói xong túm Ngụy Chính Phong ném qua một bên, thậm chí có người vỗ tay. Chúng Ma giáo vốn chả có phản ứng gì, vừa thấy có người vỗ tay, cũng biết nên theo tiết tấu vỗ tay tạo thế cho tôn chủ, kết quả thanh thế lớn, làm cho người chính đạo sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ngụy Chính Phong bị quăng ném sang một bên, vừa vặn ngã vào dưới chân Lý Tư Hàm.Thì ra Lý Tư Hàm cũng đã thoát khỏi trạng thái giả chết, lạnh lùng liếc xéo Ngụy Chính Phong ngã trên mặt đất, ánh mắt kia thật giống như đang nói:

Đồ đần, làm trung khuyển của ngươi là tốt rồi, không nên nói lảm nhảm nhiều như vậy!!

Ném xong Ngụy Chính Phong, Mộ Dung Đức Âm quét mắt bốn phía, nhất thời toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ, hắn lại hỏi: “Phương trượng Thiếu Lâm ở chỗ nào, chưởng môn Võ Đang ở chỗ nào?”

Phương trượng Thiếu Lâm đành phải niệm to một tiếng a-di-đà phật đi tới, nói với Mộ Dung Đức Âm: “Mộ Dung thí chủ, hiện giờ trong võ lâm trường phái cường thế rất nhiều, vì sao chỉ phải chọn hai môn phái Thiếu Lâm Võ Đang trao đổi chuyện đại sự?”

Ngụ ý là, hiện giờ thế lực võ lâm rất cường thịnh nào xx lâu, xx sơn trang, xx các, xx môn thật sự nhiều lắm, trong võ lâm hiện nay Thiếu Lâm Võ Đang căn bản không phải cây trụ nổi tiếng như xưa.

Mộ Dung Đức Âm tên nam nhân ru rú trong nhà này, đối với khái niệm võ lâm hắn còn dừng lại ở ánh sáng chói lọi trong năm tháng.

“… … Ta đây nên tìm ai trao đổi?” Mộ Dung Đức Âm.

Vì thế chưởng môn Võ Đang buột miệng nói ra: “Mộ Dung Long Sách!”

Lập tức toàn trường lại một mảnh lặng im.

Thì ra, mười năm gần đây, Mộ Dung Long Sách nhiều lần đảm nhiệm chức vị minh chủ võ lâm, Phó minh chủ, là người phụ trách việc giải quyết các chuyện xã giao lớn nhỏ giang hồ môn phái, từ tài vụ, nhật trình luận võ, trao đổi vật tư, phân bố điều động nhân viên đều là do hắn một tay xử lý, hơn nữa Băng Tiễu Thành tài lực hùng hậu, thanh danh như mặt trời ban trưa, dùng thủ đoạn quản chế tất cả đời sống kinh tế với hơn trăm đại môn đại phái khắp Trung Nguyên, ban ơn tạo thế khắp nơi, cây trụ chống chân chính của phe chính đạo không phải Mộ Dung Long Sách thì còn ai!! Bây giờ nghĩ lại, quả thật có thể đủ đại biểu cho cả võ lâm chính đạo Trung Nguyên, cũng chỉ có vị huynh trưởng tôn chủ Ma giáo—— Mộ Dung Long Sách này!

Lại nói cái này có phải là một hồi âm mưu kinh trời hay không?! Là do huynh trưởng chính đạo thiết kế để cho đệ đệ của mình đã khống chế Đại Ma giáo, hay là đệ đệ giáo chủ Ma giáo thiết kế nuốt lấy cơ nghiệp chính đạo trong tay huynh trưởng? Hay là là huynh đệ liên thủ, độc chiếm võ lâm?!!

Dù sao thì có là ai cũng chẳng quan trọng, mấu chốt là, bây giờ đây chỉ có duy nhất một người có tư cách có địa vị có tiếng nói có tiền vốn có thế lực ngôi sao sáng của chính đạo chỉ có ———————— Mộ Dung Long Sách!

Đáng chết, trong lòng mọi người đồng loạt mắng một câu.

Mộ Dung Long Sách quả nhiên đúng lúc đi ra, không còn khoác cái bộ dạng dại ra như vừa rồi nữa, hắn đã thay đổi một thân quần áo cả người phấn chấn, hăng hái, tay cầm quạt xếp hoa lan chân thành đi tới, cất cao giọng nói: “Mộ Dung Đức Âm, tự nhiên đại biểu võ lâm cùng ngươi trao đổi là ta!”

Sau đó hắn dùng cái nụ cười mang tính chiêu bài kia tự tin chào hỏi đồng nghiệp ý chung quanh, tuy biết rõ hắn và cái tên đệ đệ kia âm mưu lia lịa, nhưng mọi người vẫn không tự chủ được bị kia nụ cười mỉm cửa miệng quen thuộc kia làm cho cảm động ——nnd (Bà nội mi)., không còn người nào thích hợp làm người đứng đầu chính đạo hơn Mộ Dung Long Sách!

Trái lại Ngụy Chính Phong đang thành thật ở một bên, mọi người nhìn qua xem thường nghĩ: ngươi vẫn nên làm trung khuyển của ngươi là được rồi.

Cho dù là trung khuyển cũng là trung khuyển cấp thấp. Trung khuyển cấp cao Lý Tư Hàm ôm cánh tay bễ nghễ liếc nhìn người nằm trên mặt đất.

Truyện Chữ Hay