Đổng Ký đẩy cửa phòng ra, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn khẽ giật mình.
Trong gian phòng đó không ít người, ngoại trừ Thái Diễm Đổng Lục, Hoàng Nguyệt Anh Nhậm Hồng Xương Thái Tiết còn có Tế Từ Mã Chân, cùng mấy đại thần của Thừa Minh Điện. Đổng Phi ngồi ngay ngắn trên tháp, người đầy máu, nhưng trên mặt lại nhìn không ra có vấn đề gì, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ.
- Phụ vương, ngài đây là. . .
Đổng Phi cười ha ha:
- Bá Uy, có phải bị hoảng sợ hay không?
Đổng Ký thở phào một hơi:
- Phụ vương hù chết hài nhi rồi. . .Đang êm đẹp sao lại. . . Mẫu thân, sao mọi người cũng...
Thái Diễm dữ tợn trừng mắt với Đổng Phi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Việc này không có quan hệ với bọn ta, là trò hay của cha ngươi một tay bày ra. Bá Uy, ngươi không biết đâu, vừa rồi khi người hắn đầm đìa máu được khiêng trở về, làm cho bọn ta sợ hãi... Ngay cả Trung Hành cũng bị ta tóm từ trong Thái Y viện qua đây. Nhưng không ngờ...Ngươi nhìn hắn đi, có giống bị thương chút nào không?
Đổng Ký dở khóc dở cười:
- Phụ vương, ngài đang giở trò gì đây? Khi ta trở về, hai vị thẩm thẩm cũng bị dọa cho sợ hãi.
Đổng Phi cười:
- Nếu không như vậy, làm sao có thể gạt được Tào Tháo Lưu Bị?
- Phụ vương, ngài đây là. . .
Thái Tiết ngồi ở bên người Đổng Phi:
- Cha, lần sau không cho như vậy nữa. Tam nương và tiểu mụ đều mang thai, nếu bị dọa, chẳng phải sẽ động thai khí?
- Ha ha, lần sau sẽ không thế nữa, lần sau sẽ không thế nữa!
Đổng Phi đi xuống tháp, nói với Đổng Ký:
- Ngươi lập tức bí mật đưa thích khách còn có trăm thân vệ hôm nay đi theo về Lạc Dương. Còn có, bảo Bối Ngôi quân của lão Khúc và Mạnh Thản lĩnh Cự Ma Sĩ cải trang áp giải, tới Lạc Dương chờ mệnh lệnh của ta. Mấy vị phu nhân, việc hôm nay xin thứ lỗi, nhưng trước khi ta chưa vạch trần đáp án thì xin giấu cho, nói với bên ngoài là ta trọng thương không gặp khách.
Thái Tiết nhỏ nhẹ nói:
- Cha...
- Ta muốn đích thân lĩnh binh mã, đốc chiến kinh triệu.
- A?
Thái Diễm nghe vậy lấy làm kinh hãi:
- Phu quân, sao lại muốn. ..
Đổng Phi nhìn mọi người trong phòng, thở dài một tiếng:
- Trận chiến này đã bắt đầu vạch kế hoạch từ năm Thái Bình thứ hai, nếu như tiến hành thuận lợi, sẽ là trận đánh cuối cùng của ta tại Trung Nguyên. Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Sách. . . Đều là kiêu hùng, nếu như ta không thể tham dự trận chiến này, suốt đời đều sẽ không vui. Huống chi, tiễn biệt cho Mạnh Đức, nếu như ta không tham dự, hắn chẳng phải sẽ khó chịu sao? Trận chiến này, Công Đài Lương Tập, Mã Lương Hoàng Vinh, đều sẽ theo ta xuất chinh.
- Việc Trường An xin các phu nhân giúp đỡ nhiều hơn. . . Bá Uy, mọi việc phải cùng người khác thương lượng, cần phải bảo đảm kỳ thi Hương tiến hành an toàn đúng hạn.
Đổng Ký nghe mà rùng mình.
Trong nháy mắt khi Đổng Phi nói ra những lời này, hắn rõ ràng cảm giác được ánh mắt của đám người Cố Ung nhìn hắn có gì đó không bình thường.
Mặc dù nói Đổng Phi đã coi hắn là người thừa kế, ở trong phủ đã được thông qua.
Thậm chí tại Trường An cũng được phần lớn mọi người tán thành. Nhưng Đổng Phi lại chưa từng chính diện nói qua việc này, tất cả cũng chỉ là suy đoán.
Hiện giờ Đổng Phi vẫn chưa rõ ràng nói ra.
Nhưng ở trước mặt mọi người đã nói đến nước này, cũng coi như biểu đạt rất rõ ràng rồi!
Đổng Ký chắp tay hành lễ:
- Phụ vương yên tâm, hài nhi nhất định sẽ phối hợp với mấy vị đại nhân, bảo đảm kỳ thi Hương có thể thuận lợi tiến hành.
- Như vậy rất tốt!
Dứt lời Đổng Phi nhìn mấy người Cố Ung, trầm giọng nói:
- năm khổ cực, đã sắp đến mùa thu hoạch. Nhưng càng như vậy cũng phải càng cẩn thận. Sư huynh, mấy vị đại nhân, sáng sớm ngày mai ta sẽ bí mật rời khỏi Trường An, tất cả giao phó cho chư vị đại nhân rồi.
Đám người Cố Ung cũng đứng lên, khom người thi lễ.
- Xin thiên tuế yên tâm, chúng tôi chắc chắn an bài thỏa đáng, tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của thiên tuế.
Đổng Phi nở nụ cười. . .
Y đẩy cửa phòng ra, nhìn thoáng qua Đổng Thiết thủ vệ ở cửa, trầm mặc một lát mới thở dài:
- Viện Dung, nên thu võng rồi!
Đổng Thiết cũng cười:
- Tiểu nhân đợi ngày này đã ba năm rồi.Cự Dã, bởi vì có Đại Dã Trạch mà được gọi tên là vậy.
Đại Dã Trạch là một hồ nước lớn nằm ở hạ du Hà Thủy, cũng có người gọi nơi này là Cự Dã trạch.
Ở đây đã từng là Duyễn Châu phía tây nam Lỗ thời viễn cổ, còn là trung tâm hoạt động của các Lỗ dân trên đại địa Tề Lỗ lúc đó.
Tại Cự Dã, từ đông bắc có thể thấy được Thái Sơn nguy nga, Tế Thủy chảy qua từ bên cạnh, bởi vì lượng phù sa Hà Thủy mang đến mà hình thành diện tích đồng bằng như hôm nay. Thời cổ, người Lỗ tây xuất quần sơn, nhìn thấy nơi này có đồng bằng liên miên, vì vậy gọi nơi này là Đại Dã.
Mà Cự Dã chính là cửa vào của Đại Dã.
Thời kì Xuân Thu, Cự Dã đã từng là nơi săn kỳ lân. Đại tướng Tây Hán Bành Việt cũng sinh ra ở chỗ này.
Tào Tháo đại bại tại Bộc Dương, nhưng nhìn hắn không hề có vẻ lo lắng chút nào. Ngược lại sau khi đến Cự Dã, hắn dẫn theo Hứa Chử Tào Bành hứng thú đi xem phong cảnh của Cự Dã. . . Mộ Xi Vưu, Kỳ Lân đài, còn có Hội Minh đài của Tề Lỗ và Kim Sơn Tần Vương động thời Chiến quốc, đều làm cho Tào Tháo lưu luyến không quên. Càng làm cho Tào Tháo mê muội là ở đây gần với cố thổ của thánh nhân, khắp nơi là văn bi của danh sĩ.
Tào Tháo không nóng vội, ngược lại Hứa Chử Tào Bành cảm thấy sợ hãi không hiểu.
Trong đó lấy Hứa Chử theo Tào Tháo thời gian lâu nhất, cũng rất được Tào Tháo tin cậy, vì vậy đánh bạo hỏi:
- Thừa tướng, cớ gì có nhã hứng này?
Tào Tháo cười ha ha:
- Không có gì, khổ trung tác nhạc thôi!
Khổ trung tác nhạc?
Nhìn bộ dạng của Tào Tháo cũng không giống như là khổ trung tác nhạc. Nhưng Hứa Chử không thừa nhận cũng không được, bởi những hành động của Tào Tháo khiến cho bầu không khí vốn khủng hoảng của Cự Dã đã dịu đi không ít. Có lẽ. . . Mục đích 'Khổ trung tác nhạc' của thừa tướng chính là ở nơi này.
- Trọng Khang, hiện giờ Viên Thiệu đi đến đâu rồi?
Tào Tháo dưới Hội Minh Đài thời Chiến quốc xem xong một bi văn trên một tấm bia đá, đột nhiên quay lưng lại hỏi Hứa Chử.
Hứa Chử ngẩn ra: "Ba lộ binh mã của Viên Thiệu hiện giờ đang hội hợp tới quận Tế Âm, mũi quân của Tây lộ quân bị Tử Kính ngăn cản, Đông lộ quân cũng bị Trọng Đức và Nguyên Nhượng ngăn cản. Cho nên, binh mã của Viên Thiệu bắt đầu từ hai cánh hội tụ đến trung tâm, hiện giờ đã đến tuyến đường Thành Dương Lẫm Khâu. . . Thừa tướng, hiện giờ mũi quân của Viên Thiệu rất thịnh, trước đó vài ngày ta nghe Công Đạt nói, trong quân không thiếu tướng lĩnh có tâm tư không ổn định.
Tào Tháo cười:
- Hoạn nạn mới thấy chân tình!
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Chử và Tào Bành:
- Hai các ngươi thì thế nào? Có phải cũng như những người đó, tâm tư không ổn định không?
Một câu nói khiến Hứa Chử Tào Bành đỏ mặt.
- Sao thừa tướng có thể nói như vậy? Nếu như thừa tướng không tin, mạt tướng nguyện móc ra tim phổi, chứng minh cho thừa tướng. . .
- Trọng Khang, cớ gì kích động như vậy?
Tào Tháo vội vã cầm lấy tay của Hứa Chử và Tào Bành:
- Cũng chỉ là một lời nói đùa, nếu như ngay cả hai ngươi cũng không tin, hôm nay bên dưới, sợ là không còn người nào Tào mỗ ta có thể tin tưởng nữa rồi. Lòng của hai ngươi ta biết rõ.
Nếu không phải Tào Tháo tay chân lanh lẹ, Hứa Chử và Tào Bành nói không chừng đã móc tim ra chứng minh rồi.
Tào Tháo lấy gậy vẽ ra hình dạng một cây cung lên mặt đất, nhỏ nhẹ nói:
- Trọng Khang, sau khi kéo cung đầy tháng, sẽ là kết quả gì?
Hứa Chử ngẩn ra, mắt liền sáng lên.
- Cung kéo càng đầy, lực lượng cũng càng lớn. . . Chỉ là thừa tướng, ta lo lắng cây cung này kéo quá đầy, có thể sẽ đứt hay không?
Tào Tháo vỗ tay cười to:
- Trọng Khang có thể suy nghĩ sâu xa, là chuyện may mắn của ta. Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Có điều...
Nói đến đây sắc mặt Tào Tháo trầm xuống, nhỏ nhẹ nói:
- Viên Thiệu không đáng lo. Hiện tại ta lo lắng có hai việc.
- Thừa tướng nói rõ.
- Một là Hứa Xương kia. Tử Hiếu có lúc quá bảo thủ, ta vẫn lo lắng hắn không phải là đối thủ của Quan Vũ. Lần này Lưu Bị triệu tập trọng binh, hiển nhiên có lòng tin với Hứa Xương. Nhưng hiện tại ta lại không rút tay ra được. . . Nếu như Hứa Xương bị mất, Duyễn Châu thắng cũng coi như thất bại.
- Sao không mời Diệu Tài tiếp chưởng?
Tào Tháo cười khổ:
- Sao ta lại không hy vọng Diệu Tài đốc chiến? Chỉ là thứ nhất, trong lòng Tử Hiếu sẽ có vướng mắc, không hay còn có thể tự vận minh chí. Tính tình của hắn ta quá rõ ràng, là người chịu không nổi khuất nhục. Trước đây việc Lữ Bố đã khiến hắn cảm giác được rất khó xử...Mà Diệu Tài trấn thủ Tân Trịnh sợ cũng là lòng có dư mà lực không đủ, sao ta dám tùy tiện để cho Diệu Tài và Tử Hiếu đổi vị trí?
- Tân Trịnh?
Tào Bành sững sờ:
- Vì sao phải thủ Tân Trịnh? Có cái gì mà lo lắng?
Tào Tháo nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy, từ sau khi đại chiến Lạc Dương kết thúc, trong thời gian gần năm nay Đổng Phi biểu hiện ra quá yên lặng sao?
- Yên lặng? không tốt sao?
Tào Tháo nói:
- Nếu như là trước đây, y yên lặng cũng là chuyện tốt. Thế nhưng hiện tại. . . Đổng Phi càng yên lặng, ta lại càng cảm thấy không thể yên tâm. Bỉ phu đó nhìn qua cực kỳ thô lỗ, nhưng trên thực tế tâm tư lại rất nhanh nhạy. Y là người không ra tay thì thôi, đã ra tay thì nhất định là toàn lực một kích. Tỉ mỉ hồi tưởng, bắt đầu từ khi bỉ phu xuất binh Tây Vực, chiếm Quan Trung, lần nào không phải là một kích như tia chớp?
- Nếu y có chút hành động, nói không chừng còn không có chuyện. Nhưng thường là những lúc chúng ta đều bỏ qua y, y lại đột nhiên xuất kích. Công chiếm Quan Trung, một trận tái ngoại, chiếm Hán Trung, bao gồm tại Tây Xuyên, tại kinh nam, cũng đều là như vậy.
- Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy.
- Nếu như chỉ luận dụng binh, bỉ phu không dưới ta. Các ngươi ngẫm lại, tên đó chịu thiệt được sao? Thủy sư của y đại bại tại kinh nam, Cẩm Phàm doanh hầu như toàn quân bị diệt, nhưng lại không có chút phản ứng nào. Nếu như y không năng lực này thì cũng thôi, nhưng y lại có năng lực này. Y vẫn không có hành động, trái lại làm cho ta cảm thấy bất an. . . Chỉ sợ, bỉ phu lại sắp giở trò rồi.
Hứa Chử và Tào Bành nghe xong những lời này cũng lâm vào trầm tư.
- Trọng Khang, ngươi lập tức lên đường, đến Trần Lưu, nói cho Tử Kính là bảo hắn lưu ý nhiều đến quân Quan Trung ở kinh triệu, một khi có dị động lập tức chiếm lĩnh Huỳnh Dương trước.
Tào Tháo càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không quá an bình.
Sau khi Hứa Chử nghe lệnh lập tức khom người lĩnh mệnh, xoay người ngồi lên ngựa, dẫn theo một đội nhân mã vội vã rời khỏi.
Tào Tháo cũng không có tâm tình gì thăm thú nữa, dẫn theo Tào Bành quay trở về Cự Dã. Cự Dã, vừa lúc nằm ở nơi giao giới giữa quận Tế Âm và quận Sơn Dương.
Hiện giờ đã hội tụ hơn mười vạn binh mã, đồng thời thái thú Sơn Dương là Mãn Sủng cũng đang cuồn cuộng không ngừng chuyển vận binh lực cho Tào Tháo.
Trong phủ nha, cái mông Tào Tháo còn chưa ngồi yên thì thấy Tuân Du hớt hải chạy vào, vừa thấy Tào Tháo Tuân Du liền lớn tiếng nói:
- Thừa tướng, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi. . .
- Công Đạt, chuyện gì kinh hoảng?
- Đổng Phi, Đổng Phi y. . .bị hành thích rồi!
Đây vốn là một tin tức tốt, nhưng bất kể là người nói lời này hay là người nghe lời này sắc mặt đều tái đi.
Tào Bành ở một bên cảm thấy kỳ quái.
Đổng Phi bị hành thích?
Đây không phải tin tức tốt, sao thừa tướng và Tuân quân sư đều vẻ mặt như vậy?
Muốn hỏi lại không biết mở miệng thế nào, đành phải nhìn Tào Tuân hai người, trong mắt có vẻ mê man.
Tào Tháo híp mắt lại, tay không tự chủ được liên tục run lên, một lát sau hỏi:
- Là ai? Khi nào?
- Là ai hạ thủ còn chưa biết. Theo mật thám hồi báo, đại khái là sáu ngày trước. Trường An hiện giờ vô cùng hỗn loạn, thần hồn nát thần tính.
Tào Tháo hít một hơi lạnh!
- Binh mã Viên Thiệu đã tụ tập thế nào rồi?
- Cùng hôm qua, đại tướng Cao Lãm đã hội hợp với Viên Thiệu. Chỉ là Tây lộ quân đến nay vẫn chưa đến. . . Có người nói, hai ngày trước đại tướng Văn Sính của Đổng Phi đột nhiên xuất binh từ Hà Nội, đã chiếm lĩnh Duyên Tân. . . Hàn Quỳnh Tân Tì bị Văn Sính hãm chân, không thể hành động.
- Hà Nội xuất binh rồi?
- Đúng vậy!
Tào Tháo nghe lời này trái lại có vẻ hồ đồ.
Đúng như hắn nói, không sợ Đổng Phi hành động, chỉ sợ Đổng Phi bất động. Nhưng hiện tại Đổng Phi động một cái, nỗi bất an trong lòng hắn càng cường liệt hơn.
- Công Đạt. . . Chúng ta không thể đợi nữa rồi!
- Thần hạ cũng cho rằng như vậy.
Tào Tháo trầm ngâm chốc lát, đột nhiên cắn răng một cái rồi đứng dậy:
- Lập tức truyền lệnh Tử Hòa, mệnh hắn vào ngày mai phát động tiến công!
Không giống với phản ứng của Tào Tháo, sau khi Viên Thiệu biết được tin tức Đổng Phi bị ám sát, hắn ngồi trên ghế dựa một lát, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
- Trời cũng giúp ta, thực sự là trời cũng giúp ta!
Viên Thiệu đứng lên, vung quyền lớn tiếng nói:
- Hiện giờ Duyễn Châu gần rơi vào ta tay, Tào tặc lập tức sẽ bị diệt vong. Không nghĩ tới, không nghĩ tới. . .Ha ha, Đổng Phi vừa chết, Quan Trung nhất định sẽ đại loạn. Đợi ta thu thập Tào Tháo rồi, sẽ khua quân đánh Quan Trung, thiên hạ sẽ được, thiên hạ sẽ được. . .
Sau khi Cao Lãm Thẩm Phối nghe được tin tức này lại chưa hề nở nụ cười. Chỉ hỏi mật thám:
- Có biết là ai hạ thủ không?
Mật thám nói:
- Chưa biết được. . . Trường An hiện tại rất loạn, cả thành đều bị Lan Trì đại doanh và Đốc Sát viện của Đổng gia trưởng tử khống chế. Tuy nhiên nghe nói, giữa Đổng gia trưởng tử và Lan Trì tướng quân Triệu Vân hình như không phải rất hòa nhã. Hai người đã xảy ra hai lần xung đột nhỏ, nhưng rất nhanh đã bị Tư không Thừa Minh Điện Cố Ung áp chế xuống. Về phần lai lịch của thích khách hiện nay vẫn chưa có tin tức.
- Chủ công. . .
Viên Thiệu xua tay:
- Nhị vị đừng lo lắng, lấy thanh thế hiện giờ của Quan Trung, không cần giở quỷ kế này. Theo ta thấy, nhất định là bên Lưu Bị hành động. Chính Nam, nếu ngươi lo lắng thì phái người đến Từ Châu tìm hiểu. Tên Lưu Bị chắc hẳn đang rất đắc ý đấy!
Thẩm Phối còn muốn nói thêm, nhưng lời đến bên mép lại nuốt trở vào.
Cao Lãm suy nghĩ một chút:
- Chủ công, mặc dù Đổng Phi bị ám sát, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút. Tốt nhất là bảo Chu Linh đề cao cảnh giác, mệnh Khiên Chiêu để ý đến hướng đi của quân Quan Trung tại U Châu Tịnh Châu. . . Nếu tại thời khắc mấu chốt thế này chúng ta càng phải cẩn thận. Mặt khác, hai người Tân Tì gởi thư nói Đổng Phi đã xuất binh chiếm Duyên Tân, chúng ta cũng không thể không phòng bị, nên mệnh Tân Hàn nhị tướng mau chóng hội hợp với chúng ta.
Nói xong Cao Lãm lại bổ sung một câu:
- Trận chiến Duyễn Châu nên sớm kết thúc!
Viên Thiệu gật đầu:
- Ngươi nói có đạo lý. . . Tuy nhiên Hà Nội có dị động cũng không thể không cẩn thận một chút. Như vậy đi, bảo Cao Cán mang nhân mã đến Toan Táo, Hàn Quỳnh lĩnh Đại Kích Sĩ tại Phong Khâu (nay là huyện Phong Khâu Tân Hương Hà Nam) kiềm chế binh mã của Lỗ Túc...Ừm, ba ngày sau đại quân sẽ phát động mãnh công với Cự Dã. Một khi chiến sự triển khai, các bộ sở thuộc đừng mượn bất luận cớ gì mà thoái thác nữa.
- Tam quân tề động, nhất định phải tiêu diệt chủ lực của Tào A Man tại Cự Dã.
Cao Lãm suy nghĩ một chút, cảm thấy kế sách này của Viên Thiệu cũng không tệ. Hắn lập tức cùng Thẩm Phối chắp tay lĩnh mệnh mà đi, chỉ để lại mình Viên Thiệu không ngừng cười nhạt trong đại trướng.
Lần này để xem Tào A Man ngươi còn không chết?
Cứ như vậy, Viên Tào hai quân lấy Đại Dã Trạch làm trung tâm, mở màn trận thế. Một phương muốn đuổi tận giết tuyệt, một phương là muốn liều chết chống lại.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt đã qua hai ngày.
Cao Cán và Hàn Quỳnh đã đổi quân thành công, mà Tân Tì thì phụng mệnh tọa trấn tại Bộc Dương, thủ vệ hậu phương của Viên Thiệu.
Đêm tĩnh lặng. Ve mùa thu kêu vang trong bụi cỏ, tăng thêm một chút sinh khí cho bóng đêm vắng vẻ.
Viên Thiệu bố trí xong nhân mã xong mới trở lại quân trướng, để y phục nằm xuống, nằm trên tháp suy tư về đại chiến gần đến.
Đã qua giờ tý, tiếng ve kêu ngoài đại trướng càng lúc càng vang.
Ếch trong hồ xe xa xa cũng kêu lên liên tục, làm cho người ta không thể đi vào giấc ngủ.
Viên Thiệu bị tiếng ve tiếng ếch kêu làm cho nhức cả đầu, nhịn không được đứng dậy và bước ra ngoài quân trướng:
- Ve ếch sao lại ồn ào vậy hả?
Huy Nguyên Tiến đảm nhiệm đại tướng thân vệ của Viên Thiệu vội vã chạy tới.
- Chủ công, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, buổi tối hôm nay ve với ếch kêu quá thể. Tiểu tướng đã sai người điều tra. . .
- Nhanh điều tra rõ, cái lũ chết tiệt, quấy nhiễu người khác không thể sống yên ổn.
Huy Nguyên Tiến vừa muốn trả lời lại đột nhiên nghe được có âm thanh kỳ quái vang lên, từ xa đến gần. Lúc đầu thanh âm còn chưa rõ ràng, nhưng dần dần nghe ầm ầm, giống như âm thanh của vạn mã bôn đằng.
Viên Thiệu cũng nghe thấy, biến sắc:
- Xảy ra chuyện gì?
- Chủ công, chủ công. . . Việc lớn không tốt, việc lớn không tốt. . .
Một gã thân binh phi ngựa đi tới trước mặt Viên Thiệu, xoay người xuống ngựa nói:
- Hà Thủy, Hà Thủy vỡ đê rồi, đang đổ tới bên này!
Viên Thiệu nghe lời này, đầu tiên là sửng sốt, chợt lớn tiếng quát:
- Ngươi dám nói bậy, Hà Thủy, Hà Thủy sao lại vỡ đê vào lúc này?
- Không biết, không biết. . .
Âm thanh uỳnh uỳnh càng lúc càng rõ ràng.
Huy Nguyên Tiến biến sắc, một cước đá văng thân binh kia:
- Chủ công, mau mau lên ngựa, đi lên chỗ cao, đi lên chỗ cao đi!
Lúc này Viên Thiệu đang ngớ ra, vội vã xoay người lên ngựa.
Huy Nguyên Tiến thuận thế đoạt lấy một con chiến mã từ trong tay một thân binh khác, một tay kéo dây cương của Viên Thiệu, nhanh chóng chạy lên núi ngoài doanh.
Ánh trăng như nước, đặc biệt dịu dàng.
Khi Viên Thiệu và Huy Nguyên Tiến leo lên núi thì toàn bộ đại doanh Viên quân đã trở nên hỗn loạn.
Đứng ở chỗ cao nhìn ra phương xa, thấy từ phương hướng tây bắc, một đường màu bạc đang cuồn cuộn kéo đến.
Chỉ trong chớp mắt, vô số doanh trại đã bị hồng thủy hung dũng nuốt chửng.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét vang vọng giữa trời cao. Sĩ tốt Viên quân liều mạng lao lên các bãi đất cao, từng gò đất rất nhanh đã chật ních người. Trên núi chỗ Viên Thiệu đứng cũng như vậy. Huy Nguyên Tiến dẫn binh sĩ vững vàng thủ hộ cho Viên Thiệu, không ngừng lớn tiếng quát lên.
Nhưng tác dụng cũng không lớn.
Viên quân đã triệt để rối loạn, nào còn quản ai là chủ công, ai là tiểu tốt?
Hồng thủy hung dũng đổ tới, đập vào sườn núi, làm bọt nước bắn tung tóe. Nước rất nhanh đã tràn qua mặt giày của Viên Thiệu.
Mãi đến lúc này Viên Thiệu vẫn còn chưa rõ. Cục diện vốn đang tốt đẹp, sao thoáng cái lại biến thành thế này? Sao Hà Thủy lại đột nhiên vỡ đê vào lúc này?
Tuy nhiên có một việc hắn rõ ràng, đó chính là: hơn mười vạn đại quân đã xong!