Ác Hán

chương 454: đừng tính toán quá thông minh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng như lời Giả Hủ và Đổng Phi đánh giá, Lữ Bố là tên tiểu nhân tráo trở, song có cốt cách của võ nhân. Hắn không nợ ân tình của bất kỳ một ai, dù chỉ là một chút. Mà ân tình Đổng Phi cho hắn lại quá lớn.

Lớn tới mức Lữ Bố không chịu đựng được, chỉ có đánh mới trả được ân tình này. Huống chi thân là võ tướng, Lữ Bố không muốn sống tầm thường ở Nhữ Nam cả đời.

- Văn Thông, sao không đi theo phu nhân tới Trường An?

Tào Tính nhe răng cười:

- Không dấu quân hầu, mạt tướng sợ lắm.

- Sợ gì?

- Năm xưa ở Tập Ninh, mạt tướng bắn Đổng Phi một tên, nếu qua đó, y báo thù chẳng phải là toi đời sao?

- Ha ha ha, không sai, cái tên lòng dạ hẹp hòi ấy nhất định sẽ làm thế.

Lữ Bố và Tào Tính nhìn nhau cười.

Kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu, Đổng Phi sẽ chẳng nhớ oán thù đó. Tào Tính không muốn rời Lữ Bố, hắn thấy cùng Lữ Bố tử chiến sa trường mới là chuyện khoan khoái nhất trên đời, chuyện khác không liên quan.

Lữ Bố cầm lấy Phương thiên hoa kích, tung mình lên Xích Thố.

Hoa kích năm xưa bị Đổng Phi đánh cong, đã hỏng rồi, sau rèn một cái khác, nhưng không vừa tay. Lần này Mi Long tới mang theo một cây kích nặng cân, thân kích có giao long quấn quanh, nên gọi là Bàn Long Kích.

Nghe nói là binh khí năm xưa Bá Vương Hạng Vũ dùng, Giả Hủ tìm được trong dân gian, nhờ Mi Long mang tới cho Lữ Bố.

Bàn Long kích bất kể là trọng lượng hay rèn rũa đều làm Lữ Bố cực kỳ hài lòng, có thần binh này, lão tử còn sợ ai.

Tào Tính cũng cầm thương lên ngựa, hãm trận doanh nối bước, số chiến mã này Lữ Bố cướp trong quân doanh Nhữ Nam.

Một trận gió lạnh thổi tới, Lữ Bố sảng khoái hô:

- Phi Hùng quân, theo ta giết người.

Tào Tính giương cờ đỏ rực của Phi Hùng quân, từ thời khắc đó, Phi Hùng quân từng tung hoành U Châu đã sống lại trong ánh chiều đỏ rực....

Mưa xuân liên miên không ngớt.

Lý Nghiêm kinh hãi nhìn tên tiểu giáo trước mặt, hồi lâu sau ném lá thư đi, luôn mồm nói:

- Hồ đồ, hồ đồ.

- Chính Phương, làm sao thế?

Hàn Tung kinh ngạc nhìn Lý Nghiêm có chút hoảng hốt, bảo tiểu giáo lui ra, đi tới nhặt lá thư lên, đọc lướt qua rồi cười:

- Không ngờ Lưu Bàn công tử cũng biết dùng kế, ha ha ha, không tệ, không tệ.

- Không tệ cái rắm.

Lý Nghiêm không nhịn được chửi tục:

- Đánh Lâm Hoán thì cứ việc đánh, bằng vào binh lực của hắn, đánh thẳng là xong, cần gì thủ đoạn? Có lẽ tồn công hơn một chút, nhưng vững vàng chắc chắn, lấy Lâm Hoán chẳng khó gì. Vậy lại phân binh, để lộ ra sơ hở, đúng là vẽ rắn thêm chân.

Hàn Tung tinh nội chính, không giỏi việc binh, hắn không thấy Lưu Bàn phân binh có gì xấu, song hắn tin Lý Nghiêm không nói lung tung.

Lý Nghiêm đi đi lại lại trong đại sảnh, nỗ lực trấn áp tâm tình kích động, sau đó mở bản đồ Võ Lăng ra cười khổ:

- Bản lĩnh Trương Nhiệm ra sao ta không biết, song Sa Ma Kha là kẻ kinh nghiệm sa trường, Hồ Chiêu cũng không phải chỉ có hư danh. Còn Chu Hân rất được Tần đại nhân coi trọng, mỗi khi Dương Châu có việc binh, đều thương lượng với Chu Hân. Ông xem xem, Hoán Nam có dễ đánh không?

Hàn Tung nhìn bản đồ hồi lâu cười khổ:

- Chính Phương, ông nói thẳng đi, ta xem không hiểu.

- Năm xưa Dương Châu có loạn, đều do Chu Hân đốc lương, nhân vật như thế sao có thể xem nhẹ Hoán Nam? Đúng là mơ tưởng, Lưu Ba đánh Hoán Nam là từ tìm đường chết.

- Ý ông là.

- Lưu Bàn ắt bại.

Lý Nghiêm suy sụp ngồi xuống, nhắm mắt vỗ trán.

Chốc lát sau bỗng nhiên đứng thẳng dậy:

- Đức Cao, mai ta xuất binh tới Võ Lăng, ông lập tức về Nam Quận. E rằng bọn họ thua rồi, phia kia sẽ phản kích liên tục, Thái Mạo không đấu nổi Cam Ninh.

Cái dũng của Cam Ninh chỉ ai tận mắt thấy mới hiểu, Thái Mạo không phải không có tài, song so với Cam Ninh chỉ e không phải địch thủ.

Hàn Tung nhíu mày:

- Lúc này xuất binh có ổn không.

- Phải thử một lần mới biết, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Lưu Bàn nạp mạng? Hiện tiền phương chưa có chiến đấu, chắc là phía kia chưa phản kích. Ta dẫn binh vượt núi, chiếm lấy Linh Dương. Lưu Bàn bại ta có thể tiếp ứng, hắn thắng ta cũng chẳng thèm chiếm công. Ít nhất ta đốc chiến ở Linh Dương có thể kiềm chân một phần binh lực của Sa Ma Kha, xem như là tấm chắn cho hắn.

- Vậy thì ta đi an bài ngay.

Lý Nghiêm ngồi trơ ra trong đại sảnh, nhìn bản đồ trên tường, mắt hiện vẻ mù mịt, chỉ mong còn kịp! Nhưng Lưu Bàn thua có ta cứu, nếu ta thua thì ai cứu ta?

Kinh Tương hệ phái phức tạp, hỗn loạn vô cùng, đấu đá liên miên. Lý Nghiêm hiểu rất rõ vũng nước trong đó sâu cỡ nào.

Chỉ sợ dù lần này cứu được Lưu Bàn cũng thành dê thế tội, dù sao sau lưng Lưu Bàn có Lưu Biểu chống lưng.

Bỏ đi, bỏ đi, lúc này nghĩ điều ấy làm gì.

Lý Nghiêm lắc mạnh đầu, tựa hồ muốn đem suy nghĩ kia gạt khỏi đầu, ông ta đứng dậy vào nội đường, để nguyên y phục mà nằm, bất giác ngủ mất ... Trong mơ dường như trở lại trăm ngày huyết chiến Uyển Huyện năm xưa.

Ngày hôm sau giờ Mão, Lý Nghiêm điểm hai vạn quân, lấy Hình Đạo Vinh làm tiên phong, xuất phát từ Di Đạo.

Lý Nghiêm không dám hành quân quá nhanh, trời mới biết đối thủ có mai phục không.

Có điều may mắn là trên đường không xảy ra vấn đề gì, ba ngày sau đại quân nhổ trại tiến vào một ngọn núi, ngọn núi này không lớn, suối nước từ trong núi chảy ra hòa nhập vào Diêu Thủy, rồi chảy về phía nam tới Đại Giang.

Thuận theo đường thủy, đi thẳng tới phía nam là có thể rời núi, đường đi đa phần là bằng phẳng, có điều tới khi ra khỏi núi thì đột nhiên hẹp lại, nước cũng chảy siết, nơi này không còn đường trừ khi ngồi thuyền mà ra, hơn nữa thuyền lớn không đi được đường này, cho nên phải sửa đường. Một là vượt qua núi, hai là đi đường vòng.

Theo lộ trình, đi theo đường vòng sẽ khá xa, nhưng nếu đi thì so với leo núi lại nhanh hơn hai ngày.

Hình Đạo Vinh phải dừng lại đợi Lý Quảng.

Lý Nghiêm xem xét địa hình xong rồi ra quyết định:

- Chúng ta từ sơn cốc đi ra.

- Hả!

Hình Đạo Vinh không hiểu, nghi hoặc hỏi:

- Đại nhân, sơn cốc đường gập ghềnh, gần như là không có đường, đi còn tốn thời gian hơn đường vòng. Chúng ta đã tranh thủ thời gian, sao lại còn leo qua?

Lý Nghiêm bật cười:

- Binh pháp có câu, hư hư thực thực, thực thực hư hư, thực là hư, hư là thực. Lão Hình, ta hỏi ông, nếu ông là Sa Ma Kha sẽ mai phục ở đâu?

- Đi đường vòng địa thế rộng, không thích hợp mai phục, nếu ta là Sa Ma Kha ta sẽ mai phục ở sơn cốc.

- Thế nên ta mới đi sơn cốc.

Hình Đạo Vinh ngớ ngẩn hỏi:

- Vì sao?

- Ngay thứ ông và Sa Ma Kha cũng nghi ra được, Chu Hân không nghĩ ra được à?

Ý tứ là: Cho nên bọn chúng sẽ không mai phục ở sơn cốc đâu, mà sẽ mai phục ở đường vòng. Còn ta không đi đường vòng cho bọn chúng phí tâm tư.

Người thông minh luôn thích suy nghĩ vấn đề theo góc độ của mình.

Về phần Hình Đạo Vinh thì không hiểu hàm nghĩa trong lời nói đó, chỉ biết gãi đầu dẫn quân vào con đường nhỏ qua sơn cốc.

Đường nhỏ đúng là khó đi, tốn mất ngày rưỡi mới đi được nửa đường.

Có điều trong núi tĩnh lặng, phong cảnh hợp lòng người, hơn nữa trên đường không thấy bóng dáng nửa quân địch, Lý Nghiêm dần yên tâm, không ngừng thúc dục binh mã tăng tốc, tranh thủ tới nơi trước khi trời tối.

Tới giờ dậu, đại quân đi qua một hẻm núi rậm rạp, đột nhiên nghe tiếng chiêng la cheng cheng, bên sườn núi vô số quân Ngũ Khê Man, rồi có người hạ lệnh:

- Phóng hỏa tiễn.

Đầu mũi tên bọc vải tầm dầu, bắn vào bụi cây, không biết đặt bao nhiêu cành khô.

Lửa bùng lên, men theo bụi cây kéo dài mấy dặm, thế lửa không sao ngăn cản được. Mùa xuân chính là lúc vạn vận phục sinh, bụi cây bị đốt, lập tức bốc khói đen cuồn cuộn, binh sĩ không kịp đề phòng, hoặc bị lửa nuốt sống, hoặc sặc khói không mở mắt ra được.

Truyện Chữ Hay