Không thể tha! Không thể tha! Đây là cơ hội cuối cùng, Liễu Diệc Thụ không làm, nàng sẽ làm!
Thượng Quan Lăng giơ chủy thủ lên hướng về phía trước, đối tượng không phải Từ Tử Kì mà là Lâm Bích Tiên.
Tiên Nhi, ngươi là người tốt, giúp ta một lần đi.
Những kẻ giết người trước khi hành động, đều nhớ lại những gì mà người bị hại đã trải qua, giống như một đoạn phim chiếu nhanh.
Thượng Quan Lăng không đâm trúng Lâm Bích Tiên, bởi vì có người dùng thân thể thay Lâm Bích Tiên chặn chủy thủ của nàng. Bộ pháp Di Hình Hoán Ảnh của người này chỉ dùng qua hai lần. Lần đầu tiên, tại khách sạn chữ nhân, hắn tránh thoát độc phấn của nàng. Lần thứ hai, cuối cùng là trúng độc thủ của nàng. Nhưng mà, Liễu Diệc Thụ, ta hiện tại không phải muốn giết ngươi a!
Liễu Diệc Thụ trước khi chết gắt gao túm tay Lâm Bích Tiên, muốn rút ngọc bội trong tay nàng. Lâm Bích Tiên trấn định nắm chặt ngọc bội trong tay, hấp hấp mũi nói: “Huynh chờ, ta rất nhanh sẽ đi ra.”
Liễu Diệc Thụ chết vẫn không nhắm mắt, đến chết hắn cũng chưa rút được khối ngọc bội kia ra. Bởi vì Thượng Quan Lăng vừa vặn đâm thủng dây thanh của hắn, ngay cả câu di ngôn hắn cũng chưa kịp nói. Câu cuối cùng khi nãy hắn nói là gì? “Nếu hắn chết, kịch bản sẽ loạn. Trò chơi sẽ không thể kết thúc đúng hạn.” Mẹ khiếp, lại là bảo hộ tên tiểu tử Giang Việt kia!
Thượng Quan Lăng nắm tay Liễu Diệc Thụ khóc như núi đổ.
Khối ngọc kia là của ta, ngươi đừng mang đi.
Trong đầu bắt đầu nhớ lại.
Để cho chúng ta nhìn lại một cách ngắn gọn cuộc sống ngắn ngủi của nam xứng yêu nghiệt đi.
, Xuất trướng cải trang “Bán tiên”, làm cho Trương Tam dập đầu hai mươi lần, cùng Thượng Quan Lăng kết thù kết oán.
, Biến thân yêu nghiệt xong, hiển lộ sự ưu việt đặc quyền, khi dễ Thượng Quan Lăng không biết cưỡi ngựa.
, Ban đầu đùa giỡn Thượng Quan Lăng, nữ chủ vừa xuất hiện, lập tức dời hướng gió.
Về sau Liễu Diệc Thụ cùng nữ chủ gắt gao dây dưa, không để ý tới chuyện của Thượng Quan Lăng.
Thượng Quan Lăng lau lau nước mắt. Dựa vào, chết sớm, siêu sinh sớm!
“Lăng Lăng, ngươi không nên giết huynh ấy.” Thấy Liễu Diệc Thụ không hề động, Lâm Bích Tiên rời khỏi thi thể hắn, ngẩng đầu, ánh mắt oán hận bắn thẳng đến Thượng Quan Lăng. Thượng Quan Lăng bị dọa nhảy dựng, ánh mắt này so với nàng còn oán độc hơn. Lâm Bích Tiên vừa muốn bước lên, Từ Tử Kì đã che trước mặt nàng ta,nói: “Tiên Nhi, không cần ô uế tay nàng, để ta.”
Nửa giờ trước, nam nhân đang muốn giết nàng đây vẫn còn ôn nhu hôn nàng!
Đạo lý ở đâu lại thế?!
Nữ xứng thật sự không thể trốn được vận mệnh bị giết chết sao?!
Từ Tử Kì tới gần một bước, nâng tay, thấp giọng nói: “Thượng Quan Lăng, là ngươi cố ý phải đi đến bước này. Ta sẽ lấy lại vật của ta.” Cổ trùng vừa được giải, người trúng cổ sẽ chết ngay lập tức. Nói cách khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Lăng, hắn đã quyết định không để nàng sống. Hết thảy, hết thảy, chẳng qua là để làm mọi người bớt cảnh giác.
“Không –” Thượng Quan Lăng sợ hãi lui về phía sau, phía sau chỉ có thạch bích, nàng không còn đường lui.
Từ Tử Kì thổi sáo lên. Lần này tiếng sáo khác với lúc trước, nhẹ nhàng chậm rãi, tuyệt đẹp.
“A a a a a –” Thượng Quan Lăng ôm đầu thống khổ quay cuồng trên mặt đất. Chỉ lát sau, nàng bất động. Khuôn mặt của nàng an tường, bích liên ấn trên trán đã biến mất. Cổ trùng khoét trán nàng chui ra, mặc kệ nàng dùng cách nào, cuối cùng cũng đều nhận lấy cái chết như vậy.
Từ Tử Kì thu hồi sáo ngọc. Giẫm chết con sâu ghê tởm kia.
Lâm Bích Tiên kinh nghi bất định nhìn hắn: “Ngươi sẽ không khống chế ta như vậy đi?”
Từ Tử Kì cao giọng cười, đi tới: “Làm sao có thể? Nàng là nữ chủ.”
Lâm Bích Tiên suy nghĩ một hồi, nghe nói trong tiểu thuyết ngôn tình cũng chưa từng xảy ra chuyện đó, tệ nhất cũng chỉ có mẹ kế hại chết nam chủ mà thôi.
Nàng xoay người: “Ta tin tưởng ngươi. Cửa này mở thế nào?”
Từ Tử Kì cất bước đến bên người nàng: “Bên này có hai chưởng ấn nhìn thấy không? Ta ấn tay phải, nàng ấn tay trái.”
Nói xong, nghiêng người nhường chỗ cho Lâm Bích Tiên.
Lâm Bích Tiên không nghi ngờ gì hắn, ấn tay.
Hai bàn tay cùng ấn vào, cửa đá ầm ầm mở rộng, bắn ra một mũi tên, cắm thẳng vào trái tim Lâm Bích Tiên.
“Ngươi……” Lâm Bích Tiên ôm ngực rồi ngã xuống.
Từ Tử Kì ngồi xổm xuống bên cạnh, để Lâm Bích Tiên nghe rõ thanh âm của hắn: “Trong số tác giả của ngôn tình tiểu thuyết, có một người tên Phỉ Ngã Tư Tồn. Có một bộ truyện, bà ta, giết nữ chủ. Ta cảm thấy rất ý tứ, nên bảo nhóm biên kịch học theo kịch bản đó. Nơi này tạo một cơ quan, nam chủ, nữ chủ, nhất định phải có một người chết. Hiện tại thị trường lưu hành cái gì? Cẩu huyết. Hiện tại tự giới thiệu một chút. Xin chào, ta là tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Wozuiniu đã cùng Đỗ Tưởng Hoàn hợp tác khai phá trò chơi này, Giang Việt.”
Lâm Bích Tiên mất máu quá nhiều, làm sao nghe rõ được danh hiệu dài lằng nhằng của Từ Tử Kì, chỉ có ba chữ, như sấm rền bên tai: Đỗ Tưởng Hoàn!
Không tức giận, không tức giận. Lâm Bích Tiên cố gắng không cho chính mình biến thành bao thuốc nổ. Người của công ty họ đã có kế hoạch hết cả, chơi cái đầu, chỉ có mình ngây ngô chạy tới để cho bọn họ đùa giỡn.
Con mẹ nó, có thể để cho nàng cắn Từ Tử Kì một phát trước khi chết hay không! Lưu khối thịt làm kỷ niệm cũng tốt.
“Trò chơi chấm dứt, xin người chơi phát biểu ý kiến, hơn nữa chúng tôi sẽ thỏa mãn một tâm nguyện nho nhỏ của các vị trong trò chơi.”
Bốn người tháo truyền cảm khí xuống, ngồi chờ chỉ thị từ radio.
Những người giám chế đưa cho mỗi người một microphone, trực tiếp nối với radio.
Giang Việt chỉ nghe thấy từ radio truyền đến một giọng nữ ôn nhu: “Tôi có thể nói tâm nguyện trước được không?” Nghe thanh âm còn thực trẻ tuổi, là nữ xứng kia sao?
“Có thể.” Tổng giám chế trả lời.
“Tốt lắm, tôi muốn bầm thây vạn đoạn nam chủ!” Thanh âm ôn nhu lập tức trở nên nghiến răng nghiến lợi.
“Này……” Tổng giám chế quay đầu nhìn giám đốc thị trường.
Radio đồng thời truyền đến hai thanh âm bất đồng khác: “Tôi cũng muốn xử lý nam chủ.”
Trong phòng hội nghị, trợ lý tổng giám đốc xấu hổ hỏi Giang Việt: “Lão đại, ngài phạm tội gì mà khiến bọn họ phẫn nộ tới vậy?”
Giang Việt nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì. Giết sạch một số nhân vật không còn dùng được mà thôi.”
Những lời này xuyên qua microphone, truyền tới radio của ba gian phòng khác.
“Rầm –”
“Rầm –”
“Rầm –”
Ba người còn lại quăng phone đi ra ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi làm việc tới tận canh bốn, có tác giả chăm chỉ hơn tôi sao? Mau nhắn lại, mau nhắn lại, nhắn lại tôi có thể xoay chuyển lại kết cục, ha ha. “Tôi đoán trúng mở đầu, lại không đoán trúng kết cục.” Đồng học đoán sai thỉnh nhấc tay.