Có lẽ là bởi vì cuối cùng về tới nơi tương đối quen thuộc, một đêm này Đỗ Thanh Thanh ngủ kiên định hơn lúc ở bệnh viện nhiều.
Thậm chí còn mơ màng làm một giấc mộng.
Một giấc mộng!.
hình như từ rất lâu phía trước đã từng xảy ra.
Trong mộng là một buổi trưa điềm tĩnh, thời tiết thực sáng sủa, gió thổi ôn nhu, có hương hoa không biết tên gì cũng theo gió thổi quét lại đây chậm rãi xông vào xoang mũi.
Thật khiến người thoải mái, toàn thân trên dưới đều bao bọc bởi vui sướng.
Trừ cái này ra, trong thâm tâm vẫn luôn còn có một loại cảm xúc dạt dào.
—— an tâm.
Là loại cảm xúc vô luận phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không chút nào sợ hãi.
Trong mộng Đỗ Thanh Thanh cười rộ lên, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, sau đó lại lặng lẽ quay đầu, hợp cùng ánh mặt trời giương mắt nhìn.
Có người đang đứng ở bên cạnh mình.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, từ góc độ này không thể thấy rõ bộ dáng đối phương, mà cũng bởi vì quanh thân ầm ĩ tiếng nô đùa, cho nên không thể nghe được thanh âm của nàng.
Nhưng không quan trọng, bởi vì lúc này bàn tay hai người đang gắt gao nắm chặt lấy nhau, giao hòa nhiệt độ ấm áp lại nồng cháy.
Đỗ Thanh Thanh mới vừa mở môi là lại lần nữa nở nụ cười, ghé mắt nhìn xem đoàn người chung quanh, sau một lúc lâu lại đánh bạo nhích đến gần người bên cạnh.
Cùng nàng vai sát vai tay nắm tay, ngay cả trái tim lúc này cũng dán chung một chỗ, nhẹ giọng nói với nàng: "! thật sự rất vui vẻ, đã thật lâu chưa từng vui vẻ như vậy.
"
"Kỳ thật trước kia!.
đến cả bằng hữu cũng không có bao nhiêu.
" Nàng nói, có chút ngượng ngùng chia sẻ bí mật với người kia, "Không biết sao đột nhiên có thể!.
Có luôn bạn gái chứ.
"
Lời này nói rất nhỏ, trong giọng nói hỗn loạn may mắn cùng cảm khái, lầm bầm lầu bầu.
Nói xong mới ý thức được người bên cạnh có lẽ không nghe được, vì thế liền có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, thở sâu nhìn về phía nàng.
Vốn dĩ muốn lặp lại lần nữa, cho nên lại mở miệng.
Nhưng ai ngờ lại đột nhiên nhận được một cái hôn.
Cũng thấy người nọ chậm rãi cúi đầu, ý cười ôn nhu xuyên qua ánh mặt trời chói lóa kia chiếu thẳng vào đáy mắt, chân mày nhẹ nâng, dường như đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ cái vấn đề kia.
Lúc sau mới nhẹ giọng đáp: "Đương nhiên là bởi vì thích.
"
"Bởi vì em thích chị, cũng bởi vì chị thích em, cho nên chúng ta sẽ trở thành người yêu cùng đồng hành với nhau, bất luận phát sinh ra cái gian nan khốn khổ gì cũng sẽ như cũ luôn ở bên nhau.
"
"! ! "
"Chỉ đơn giản như vậy.
"
Khi Đỗ Thanh Thanh tỉnh lại thế nhưng phát hiện chính mình ở trong mộng khóc, đến tận lúc mở to mắt kia nước mắt vẫn còn chảy, cơ hồ ướt nhẹp gối đầu.
Nàng trước kia rất ít sẽ bởi vì nằm mơ mà khóc, cũng rất ít sẽ gặp giấc mộng kỳ quái như vậy.
Đỗ Thanh Thanh có điểm mê mang cũng có chút nghi hoặc, không thể nhớ nổi người nọ ở trong mộng rốt cuộc là ai, cũng căn bản phân biệt không ra cái cảnh tượng kia rốt cuộc là chân thật hay giả dối.
Chỉ cảm thấy câu nghi vấn bản thân nói ra kia hình như khá quen tai, rõ ràng mấy ngày hôm trước ở bệnh viện Tô Kỷ Miên còn mới hỏi qua mình.
Đại khái là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó đi.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, xoa xoa đầu có chút trướng đau, thực mau từ trên giường nhỏ nhổm dậy quay người tìm thân ảnh Tô Kỷ Miên.
Lúc này kỳ thật còn rất sớm, trời cũng chỉ mới tờ mờ sáng.
Đỗ Thanh Thanh còn tưởng rằng Tô Kỷ Miên nhất định còn đang ngủ, cũng liền cố ý thả nhẹ động tác, giống như ăn trộm khẽ meo meo bò người lên nhìn xem, kết quả lại nhìn thấy mảnh trống không.
Sao trên giường chẳng có ai hết!
Cơn buồn ngủ của Đỗ Thanh Thanh tức khắc bị dọa tỉnh hơn phân nửa, cả người giật mình một chút rồi liền đứng lên.
Vươn tay sờ sờ lên đệm, quả nhiên là lạnh băng, cũng không biết đã rời đi bao lâu.
Rốt cuộc là đi đâu?!
Đỗ Thanh Thanh choáng váng, nhìn giường lớn trống rỗng, trong đầu tức khắc xuất hiện một đống lớn những suy đoán không ổn, vội vàng đứng lên cầm lấy di động dưới gối, đến áo khoác cũng chưa kịp mặc đã vội chạy bay ra bên ngoài.
Sợ Tô Kỷ Miên đi lạc, cho nên bước chân không khỏi càng thêm nhanh.
Thậm chí còn ở trong não liên hệ với hệ thống, mở di động tìm được số của đồng chí cảnh sát trước đó không lâu lưu lại, đã làm tốt chuẩn bị nếu không tìm thấy người.
Gấp vô cùng, cứ như vậy hoang mang rối loạn chạy tới phòng khách, kết quả vừa nhấc mắt đột nhiên thấy được ở trước cửa sổ sát đất có một thân ảnh cuộn tròn.
Có chút giống cún nhỏ bị lưu lạc ven đường, cả người cuộn lại, trên người chỉ khoác một chiếc áo mỏng đơn sơ, tay bó thạch cao duỗi ra trước.
Đáng thương vô cùng, ngồi ở đó trông như một người lang thang ngồi ở dưới cầu vượt.
Như thế nào lại chạy tới nơi này ngủ vậy! !
Đỗ Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, kinh hoảng cùng bất an vơi bớt một chút, theo sau đó là một trận bất đắc dĩ.
Rồi cứ như vậy mềm nhẹ dịch bước đi qua, cúi đầu mới phát hiện ra manh mối.
—— Thân người Tô Kỷ Miên đè lên một tờ giấy, bên cạnh còn có một cây bút chì, đầu bút rõ ràng đã niết gãy, vừa thấy liền biết tối hôm qua nhất định đã trải qua chuyện gì, lúc này nằm lẻ loi ở một bên.
Lại nói đến tờ giấy kia! !
Đỗ Thanh Thanh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, khẽ meo meo từ dưới thân nàng lấy tờ giấy ra xem, thấy ở mặt trên là từng đường chì khúc chiết và cố sức.
Cũng có nét, nhìn qua so với người thường dùng tay trái vẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng lại đối lập với tiêu chuẩn trước kia của Tô Kỷ Miên, hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất.
Đỗ Thanh Thanh nhìn nhìn liền không tự giác đau lòng lên, quay đầu ra sau nhìn đến Tô Kỷ Miên đang cuộn tròn người, vô cùng muốn ôm nàng một cái.
Cũng may hiện tại còn sớm, ngay cả đám người hầu cũng chưa có rời giường.
Vậy thì dứt khoát không quay về phòng, cùng Miên Miên ngủ ở nơi này cũng không có gì không ổn.
Nghĩ như vậy, Đỗ Thanh Thanh cũng không đứng dậy, ngược lại liền như vậy trực tiếp nhích người về phía trước, ngồi ở bên cạnh Tô Kỷ Miên.
Giương mắt nhìn chằm chằm người ta quan sát một trận, thấy nàng ngủ rất sâu, cũng liền cuối cùng yên tâm, lớn mật giơ tay ôm lấy nàng, giống như dỗ dành người bạn nhỏ, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tô Kỷ Miên.
Ghé sát vào bên tai, ngữ khí mềm nhẹ thầm thì vào giấc mơ của nàng.
Từng câu từng chữ nói với nàng: "Miên Miên nhất định, nhất định phải làm mộng đẹp nha.
"
-
Tiểu thư ở cạnh chăm sóc Tô tiểu thư trong bệnh viện liên tiếp nhiều ngày như vậy, dù là ai cũng có thể phát hiện ra địa vị của Tô Kỷ Miên trong lòng Đỗ Thanh Thanh không bình thường.
Đột nhiên nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ ở trước cửa sổ sát đất, cũng cho là trò tình thú gì đó thôi, căn bản không cần đi quấy rầy.
Ngay cả Lưu thúc cũng vậy, cũng không biết có phải đột nhiên thông suốt hay không, thế nhưng còn yên lặng đi đến trùm cho người ta cái chăn nhỏ, lại dặn dò phòng bếp bên kia tỉ mỉ chuẩn bị cơm sáng.
Tốt nhất lại làm chút canh gừng.
Rốt cuộc trời lạnh như vậy hai người lại ngồi ở nơi này ngủ, chưa biết chừng sẽ cảm mạo.
Lưu thúc thở dài, một bên cảm khái một bên xoay người, vẫy vẫy tay giải tán người hầu xung quanh, bảo bọn hắn làm việc nhỏ tiếng một chút.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi, đến tận khoảng giờ sáng.
Tô Kỷ Miên cứ như vậy từ từ tỉnh giấc.
Nàng ngày hôm qua bởi vì tâm tình mà không ngủ yên ổn, đến tận lúc gần hừng đông mới ngủ được, thân thể nặng nề mệt mỏi, trước khi nhắm mắt là tư thế như nào thì hiện tại vẫn là tư thế y vậy, chân và tay không ngoài dự kiến đã tê rần.
Vốn dĩ muốn hoạt động một chút để giảm bớt, còn chưa kịp động, đột nhiên nhận thấy được trong lòng ngực bỗng dưng có một khối mềm mại.
Cúi đầu nhìn xuống, thế nhưng là Đỗ Thanh Thanh.
Nàng không biết từ khi nào đã chạy đến nơi đây.
Tô Kỷ Miên sửng sốt, cả người đột nhiên cũng không dám động.
Kỳ thật Đỗ Thanh Thanh lúc bắt đầu cũng không thể ngủ an ổn, đặc biệt là do tư thế lúc ngủ không thoải mái, ban đầu nguyên bản là ôm Tô Kỷ Miên, nhưng lúc này đã bò tới trên chân người ta rồi.
Xem như gối đầu mà nằm, còn ngủ rất thoải mái, trên người có một chiếc khăn lông nhỏ màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hô hấp trầm ổn thơm ngọt, có vẻ như là đang làm một giấc mộng đẹp, môi đỏ khẽ nhếch, nhẹ giọng phun ra vài câu nỉ non.
Tô Kỷ Miên cúi đầu nghe, phát hiện nàng thế nhưng đang nói muốn ăn lẩu.
"Muốn cùng Miên Miên đi ăn lẩu.
"
"! ! "
Tô Kỷ Miên đột nhiên liền có điểm trầm mặc, không nói một lời nhìn chằm chằm nàng thật lâu thật lâu, cũng không biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì, một hồi lâu mới thử nâng tay lên.
Đầu ngón tay có chút lạnh băng xẹt qua khuôn mặt Đỗ Thanh Thanh, sờ sờ chóp mũi nàng rồi tới môi nàng, sau một lúc lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.
Một tiếng rất nhỏ đáp ứng nàng: "Được.
"
Trong một khoảnh khắc, trong đầu hình như thoáng hiện qua hình ảnh gì đó, còn chưa kịp bắt lấy, một giây sau lại phát hiện người trong lòng đã mở bừng mắt.
Phỏng chừng còn chưa có tỉnh ngủ, đáy mắt như cũ hàm chứa một mảnh hơi nước, thân thể mềm mụp, nằm liệt trong người nàng như vũng nước.
Nhưng lại như cũ rất nỗ lực dùng sức nâng mí mắt, nhìn về phía nàng, nở nụ cười tươi tắn nói với nàng: "Chào buổi sáng.
"
Tựa như một tia nắng mặt trời, bất ngờ đem toàn bộ cảm giác hắc ám đêm qua xua tan hết thảy, khi một lần nữa giương mắt nhìn lên, chân trời đã trở thành bình minh mỹ lệ.
Nhịp tim bỗng đập nhanh hơn một chút, giống như mệnh trung chú định, chẳng sợ quên mất tất cả những chuyện cùng nhau trải qua trước kia, nhưng lại sẽ như cũ vì nàng mà động tâm.
Hóa ra, yêu là cái dạng cảm giác thế này.
Đầu quả tim Tô Kỷ Miên đột nhiên có điểm trướng đau, đáy lòng cũng giống như bị thứ gì đó đột nhiên lấp đầy, hệt như người câm mất giọng, phải một hồi lâu mới tìm được trở về.
Gật gật đầu, thực nghiêm túc nghiêm túc nói với người đối diện: "Chào buổi sáng.
"
-
Hôm nay cơm sáng đặc biệt phong phú.
Đỗ Thanh Thanh mang Tô Kỷ Miên về phòng tắm rửa vệ sinh, cùng nhau xuống lầu ăn cơm sáng, sau đó an bài người đến sofa ngồi xuống.
Bản thân lại chui đầu vào thư phòng, thu thập《 tuyển tập truyện cười 》và《 bí kíp vui vẻ 》, dọn bàn hoàn toàn trống trải sạch sẽ.
Xoay người nhìn xem Tô Kỷ Miên đang ngoan ngoãn ngồi ở bên ngoài ăn quả táo, ngoắc ngoắc tay gọi người tiến vào.
"Làm sao vậy Cận tiểu thư?" Tô Kỷ Miên nói, thực mau đứng lên đi đến thư phòng, "Có chuyện gì cần hỗ trợ sao?"
"Không có không có.
" Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, vui vẻ cười với nàng, "Chị là muốn mang em lại đây làm quen một chút.
"
"Đây là thư phòng của chị.
" Nàng nói, nắm tay người ta đi vào trong, "Chị ngày thường luôn đến chỗ này đọc sách, một ngày phỏng chừng có thể ngâm mình ở bên trong tới hai ba tiếng.
"
Nói nghe có vẻ rất có bộ dáng bác học, kỳ thật đều là xem truyện cười.
Nhưng Tô Kỷ Miên lại không biết, chỉ theo lời nàng nói gật gật đầu.
"Nhưng mà gần đây hứng thú của chị có chút thay đổi.
" Đỗ Thanh Thanh cười cười, chớp chớp mắt nhìn về phía nàng, "Không thích đọc sách, có chút muốn thử vẽ tranh.
"
Vẽ tranh.
Tô Kỷ Miên nghe vậy thực mau liên tưởng đến chính mình, ánh mắt thực mau tối đi vài phần.
Nhưng lại vẫn lễ phép đáp lời: "Thực không tồi, Cận tiểu thư nhất định có thể.
"
"Thật vậy chăng?" Đỗ Thanh Thanh nghe vậy gật gật đầu, thực vui vẻ cùng nàng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn Miên Miên.
"
"Chỉ có điều!.
.
" Nàng nói, bỗng nhiên chuyển hướng, "Chị tìm không thấy giáo viên thích hợp, ài, cho nên muốn phiền toái em tới dạy cho chị.
"
"Có thể chứ?" Nàng hỏi, lại kề sát đến gần Tô Kỷ Miên, đáy lòng mang theo tràn đầy khẩn trương, thực nghiêm túc nghiêm túc nhìn vào mắt nàng.
Kỳ thật nếu vào tối hôm qua, Đỗ Thanh Thanh chắc chắn căn bản sẽ không hỏi như vậy.
Có lẽ ngay cả một chữ cũng sẽ không đề, sợ Tô Kỷ Miên nghe đến mấy chuyện này sẽ thương tâm, sẽ lại lần nữa suy nghĩ đến mấy việc không tốt.
Vốn dĩ là nghĩ như vậy! !.
Nếu như, không có nhìn thấy mấy tờ giấy vương vãi bên người nàng buổi sáng hôm nay.
Đỗ Thanh Thanh phát hiện, cho dù tay Tô Kỷ Miên bị thương, nhưng nàng đối với vẽ tranh vẫn một lòng nhiệt tình như cũ, thậm chí biến thành một loại chấp niệm điên cuồng, bức thiết muốn chứng minh mình còn có thể.
Nàng như vậy thật sự làm người ta quá đau lòng.
Đỗ Thanh Thanh không đành lòng nhìn nàng như vậy, cũng không muốn để nàng một mình khổ sở uể oải, cho nên dù là mạo hiểm cũng muốn giúp nàng một lần nữa thu hồi được tự tin.
Bởi vì hai người là người yêu, là người đồng hành, vô luận phát sinh cái khó khăn gian nan thế nào đi chăng nữa cũng nhất định phải cùng nhau gánh vác.
Đỗ Thanh Thanh lúc này thật sự suy nghĩ rất nhiều.
Hai bàn tay giấu ở sau lưng dùng sức cuộn chặt, tràn đầy mong chờ nhìn về phía đôi mắt Tô Kỷ Miên.
Rốt cuộc chờ được người trước mắt mở miệng.
"Tôi không được.
" Nàng nói, ngay sau đó nhẹ nhàng lôi kéo khóe miệng cười cười, "Tay bị thương, vẽ không được.
"
"Vậy dùng tay trái.
" Đỗ Thanh Thanh thực mau nói, "Chị biết Miên Miên rất tuyệt, chẳng sợ phải dùng tay trái, chỉ cần luyện tập nhiều hơn, nhất định có thể đạt tới tiêu chuẩn ngày xưa.
"
"Lại nói tay phải của em cũng nhất định sẽ khôi phục.
" Nàng nói, kiên định gật gật đầu, "Chị sẽ luôn luôn bên cạnh cùng em làm huấn luyện khôi phục, bất luận phát sinh cái gì cũng đều sẽ luôn ở bên em.
"
"Cho nên em ngàn vạn lần không được từ bỏ bản thân.
"
Những lời này, nghe tới mạc danh có điểm quen thuộc.
Tô Kỷ Miên nhíu nhíu mày, suy nghĩ cũng không biết như thế nào đột nhiên về tới một đêm trăng mỹ lệ nào đó, dưới ánh sao trời lóng lánh, trong trí nhớ hiện ra một chiếc xe con, cốp xe chất chứa đầy các loại vật phẩm, còn có một cô gái xách trong tay bàn chải kem đánh răng, trông hệt nhân viên bán hàng đang ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.
Khi đó nàng cũng đối diện với mình mà nói, em chính là thần tiên vẽ tranh, làm thế nào cũng không tìm ra được chút xấu xí gì cả, thật sự là đẹp lợi hại.
Cho nên, ngàn vạn lần không cần phủ định bản thân, em về sau nhất định sẽ có rất nhiều đất dụng võ.
Đó là lần đầu tiên có người nói với nàng những lời như vậy, cũng là lần đầu tiên Tô Kỷ Miên động tâm với người trước mặt này.
Thế nhưng lại nhớ tới.
Tô Kỷ Miên ngây ngẩn cả người, hốc mắt đột nhiên có điểm ướt át, một lúc lâu sau cũng chưa nói gì.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế còn tưởng rằng nàng còn đang hoài nghi bản thân, vội vàng mở miệng tiếp tục khuyên, nói chị sớm đã mua thuốc màu rất rất đắt và bản vẽ, cũng đã làm rất nhiều rất nhiều chuẩn bị, chỉ chờ em thôi.
"Còn về chuyện vẽ cái gì.
" Nàng nói, nhìn quanh bốn phía một vòng, lát sau đột nhiên linh cảm chợt lóe.
Vươn tay bắt lấy tay trái Tô Kỷ Miên đặt lên mặt của mình, vui vẻ vui vẻ nói với nàng: "Miên Miên vẽ chị đi, chị sẽ ngoan, đảm bảo sẽ không nhúc nhích tùy ý em vẽ.
"
"Nhưng tôi hiện tại không có xúc cảm.
" Tô Kỷ Miên nhìn về phía nàng nhẹ giọng nói, "Sợ sẽ họa Cận tiểu thư quá khó coi.
"
Nghe lời này hình như là có cơ hội rồi.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vàng thừa thắng xông lên, lắc đầu nói không sao cả.
"Không có xúc cảm cũng không sao cả.
" Nàng nói, không quá hiểu biết vấn đề liên quan đến vẽ tranh, chỉ nghĩ em ấy đối với người mẫu là mình vẫn chưa quá quen thuộc, vì thế liền lôi kéo tay người ta chủ động đi xuống, sờ sờ khuôn mặt, sờ sờ cổ, sờ sờ xương quai xanh.
Môi cũng khẽ mở, có điểm ngượng ngùng nói: "Em sờ sờ chị nhiều liền có xúc cảm.
"
Tiếng nói vừa dứt, cũng không biết có phải hay không nói sai rồi, không khí thế nhưng an tĩnh một hồi lâu.
Sau một lúc lâu, Tô Kỷ Miên phá lệ triển lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng, nhưng mà nói ra cũng thật đơn giản, chỉ một chữ: "Phì.
"
Đỗ Thanh Thanh: "! ! "
Đỗ Thanh Thanh: "Hì hì.
"
-
Thương lượng thành công, Tô Kỷ Miên cuối cùng cũng đồng ý dạy nàng.
Đỗ Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, vui vẻ đến không biết nam bắc, giương mắt nhìn thời tiết bên ngoài khá tốt, vì thế liền tính toán khởi động xe con mang theo Tô Kỷ Miên ra ngoài dạo bộ.
Mới vừa nhắc tới kiến nghị này, nàng thế nhưng trực tiếp đáp ứng luôn.
Như thế nào đột nhiên dễ nói chuyện quá vậy?
Đỗ Thanh Thanh rất cao hứng, vội vàng móc di động mở ra bản ghi nhớ, ghi chép lại một chút, hỏi tất tần tật nơi Tô Kỷ Miên muốn đi, việc Tô Kỷ Miên muốn làm, kết quả lại được đến trả lời đều là tùy ý.
Đỗ Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ, vì thế chỉ có thể tung ra câu hỏi cuối cùng, hỏi nàng muốn ăn cái gì.
"Ăn lẩu.
" Không nghĩ tới lúc này đây Tô Kỷ Miên lại cấp ra đáp án chuẩn xác.
Muốn ăn cái lẩu nha, chị cũng muốn ăn.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, vội vàng vung tay đánh chữ, ghi chú cái lẩu vào bản ghi nhớ, hơn nữa thêm ở đằng sau tận mấy cái chấm than.
Vừa mới chuẩn bị lôi kéo tay Tô Kỷ Miên dẫn người về phòng thu thập, chỉ là còn chưa chịp xoay người, đột nhiên nghe được cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Mở ra mới phát hiện thế nhưng là Trương Tân Viễn.
"Sao cậu lại tới đây?" Đỗ Thanh Thanh hỏi, có điểm giật mình, "Hôm nay lại tới làm cái gì nha?"
"Không làm cái gì, chỉ là đến nhìn cậu một chút.
" Một thời gian không gặp, Trương Tân Viễn mạc danh trở nên có chút thâm trầm, "Rốt cuộc, tôi phải đi rồi.
"
Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc: "Đi? Đi đâu?"
"Đi rèn luyện.
" Trương Tân Viễn nói, "Từ sau cái ngày cậu nói với tôi những lời đó, tôi thật sự đã nỗ lực ngẫm lại, cũng dần dần nhận thấy được vì cái gì bản thân mình có tiền có nhan sắc lại vẫn luôn không bằng Tô Kỷ Miên gì cũng không có kia.
"
"Nhưng hiện tại cũng đã hiểu được.
" Hắn nói, khẽ thở dài đẩy đẩy mắt kính không độ trên mũi, cũng ra dáng một học giả thông thái, "Bởi vì tôi không có nghề trong tay.
"
câu edit được lấy từ tục ngữ "Ruộng bề bề không bằng có nghề trong tay".
"Như vậy không được, không đủ ưu tú.
" Hắn nói, trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Đỗ Thanh Thanh bả vai, lại yên lặng lấy ra một bao bánh quy nhỏ đưa cho nàng, "Cho nên tôi muốn đi học kỹ thuật.
"
"Đưa cho cậu cái này giữ làm kỉ niệm đi, chờ tôi trở về nhất định sẽ làm một phần xuất sắc hơn!"
Nói bi tráng lại kiên định, ngay cả ánh mắt cũng hàm chứa tràn đầy tự tin.
Đỗ Thanh Thanh bị bộ dáng của hắn cảm nhiễm, cũng bỗng dưng có chút cảm khái và lưu luyến, vì thế lần này không cự tuyệt, gật gật đầu nhận lấy bao bánh quy kia.
Lúc sau lại nhấp môi, vốn định vào thời khắc sắp chia tay nói cho hắn mấy câu, nhưng không chờ mở miệng, lại đột nhiên nghe được giọng của Tô Kỷ Miên truyền ra từ trong phòng.
Có lẽ là bởi vì phát hiện nàng cùng người xa lạ có việc tiếp xúc, cho nên trong giọng nói mang theo đề phòng: "Là ai vậy?"
Chỉ một câu, trực tiếp làm Đỗ Thanh Thanh nuốt hết mấy lời muốn nói trở về.
Sau đó liền thay đổi thành câu mới, quay đầu lại mang theo nụ cười đáp lời nàng: "Không ai, cơm hộp thôi.
"
Tự nhiên biến thành anh trai giao cơm Trương Tân Viễn: "! ! ?".