Nghĩ dù sao cũng là hai người dùng, cho nên Đỗ Thanh Thanh cố ý mua cái bình tinh dầu bi lăn cỡ lớn, đựng trong hộp màu trắng, thử một chút không ngờ ngoài ý muốn còn dùng rất tốt.
Đỗ Thanh Thanh rất vừa lòng, vừa mới lôi người ngồi lên xe liền vui vẻ móc ra lắc lắc, còn nghĩ Tô Kỷ Miên nói không chừng có thể sẽ khen nàng cẩn thận.
Ai ngờ vậy mà không như mong muốn, Tô Kỷ Miên không những không khen nàng, ngược lại còn luôn giãy giụa kêu không cần.
Tinh dầu thôi mà, phản ứng lớn như vậy sao?
Đỗ Thanh Thanh ngốc, nhìn hộp trắng trong tay, lại nhìn đến lỗ tai hơi phiếm hồng của Tô Kỷ Miên, sau một lúc lâu đột nhiên ý thức được hình như có chỗ nào đó không đúng.
Không khỏi vội vã mở miệng dò hỏi hệ thống: "Trời ơi, nàng không phải là hiểu lầm rồi đi?!"
"Tôi hoài nghi là như vậy." Hệ thống gật gật đầu, "Nói không chừng còn cho rằng cô có mưu đồ gây rối với nàng."
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt: "Nhưng nó chỉ là bình tinh dầu thôi mà!"
Hệ thống ho khan: "Nhưng nó lại trông giống cái loại chứa chất bôi trơn kia a..."
"Không tin cô nhìn lại màu sắc kích thước, lại lắc lắc nghe tiếng bi lăn, bên trong rõ ràng giống đựng một bình dầu sao?!"
Đỗ Thanh Thanh: "......"
Không phải, sao mấy người đều hiểu như vậy vậy hả?!
Nàng ngây ngẩn cả người, ngồi tại chỗ hồi tưởng một chút những lời mình vừa nói cùng hành động vừa rồi, hình như xác thật rất gây hiểu lầm.
Xong rồi, thanh danh một đời hủy trong một giây.
Mặc dù nàng kỳ thật cũng không có cái thanh danh gì.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn chủ động mở cái hộp trong tay ra, lấy tinh dầu đưa tới trước mắt Tô Kỷ Miên.
Mắt trông mong nhìn nàng, căng da đầu giới thiệu một câu: "Dầu, dầu gió."
"......"
Tô Kỷ Miên cúi đầu nhìn tới, khuôn mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà đỏ lên.
Thật ra quá thông thấu cảm xúc cũng không phải chuyện tốt, Đỗ Thanh Thanh vốn dĩ ngoại trừ hơi xấu hổ cũng không có cảm giác gì, kết quả là vừa giương mắt nhìn đến khuôn mặt đỏ thẫm của Tô Kỷ Miên, bản thân cũng thoắt cái ửng hồng.
convert là "quá cụ bị cộng tình năng lực" [太具备共情能力] theo Baike thì có nghĩa là quá nhạy cảm với cảm xúc của người khác, dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác.
Từ xa nhìn lại, trong xe có hai quả táo hình người.
Này cũng quá xấu hổ đi!
Đỗ Thanh Thanh choáng váng, không đành lòng không khí lại tiếp tục như vậy, vội vàng dời đề tài, nói với nàng: "Miên Miên, em thắt, thắt kỹ đai an toàn, chúng ta liền, liền xuất phát."
Bởi vì khẩn trương, ngay cả nói chuyện phiếm cũng nói lắp.
"Ừm." Tô Kỷ Miên gật gật đầu, sau đó liền cúi đầu kiểm tra một chút, lúc sau nói, "Tôi đã thắt, thắt rồi."
Đỗ Thanh Thanh: Ài, hai quả táo nói lắp.
"......"
Một đường không nói chuyện.
Đỗ Thanh Thanh một mình cảm thụ không khí xấu hổ mà căng da đầu lái xe về phía trước, thỉnh thoảng muốn trộm liếc liếc mắt sang mặt Tô Kỷ Miên, quan sát một chút biểu tình của người ta.
Thời gian dần trôi qua, nàng phát hiện người này hình như đã khôi phục bình thường, chợt nhìn thấy kia vẫn là bộ dáng an tĩnh cao lãnh ngày thường.
Nếu như bỏ qua ánh mắt của nàng.
Đỗ Thanh Thanh cảm giác Tô Kỷ Miên lúc này dường như đang suy nghĩ gì đó, mày thoáng nhăn lại, cánh môi nhẹ nhấp, sắc mặt thực lạnh, đáy mắt cất giấu một mảnh khói mù.
Không phải là vì chuyện vừa rồi nên không vui đấy chứ?
Đỗ Thanh Thanh thấy thế thực mau liền hoảng, theo bản năng run rẩy hơi xê dịch qua một bên.
Ai ngờ động tác lại không cẩn thận làm quá mức rõ ràng, thực mau bị Tô Kỷ Miên bên cạnh phát hiện ra manh mối, gương mặt nàng cơ hồ lại trong một giây liền chuyển thoắt qua.
Dọa Đỗ Thanh Thanh nhảy dựng, không dám đi nhìn thẳng mặt nàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chẳng qua là nửa giây sau, Tô Kỷ Miên bên kia dẫn đầu phát ngôn, hỏi nàng: "Cận tiểu thư có chuyện gì sao?"
Giọng nói nghe có vẻ còn rất bình thường, không có sát khí như trong tưởng tượng.
Đỗ Thanh Thanh bình tĩnh lại một chút, sau đó liền kéo khóe miệng miệng cười cười: "Không có gì không có gì."
"Miên Miên ăn khoai lát đi." Nàng nói như vậy, duỗi tay chộp tới một bịch khoai lát nhét vào trong tay Tô Kỷ Miên, "Cái vị này ăn rất ngon, tôi thường xuyên ăn."
Vừa nói xong cũng liền ngồi lại ngay ngắn, hắng giọng làm bộ nghiêm trang tiếp tục lái xe, từ đầu đến cuối không dám lại liếc mắt nhìn sang Tô Kỷ Miên cái nào nữa.
Quá mức chuyên tâm trốn tránh, cũng liền tự nhiên không có chú ý tới khói mù nơi đáy mắt Tô Kỷ Miên dường như dày đặc hơn một chút.
Cũng không thể nghe được nàng mở miệng, thở ra một âm thật nhẹ thật nhẹ mà cảm khái.
"Ài..."
"......"
-
Xe lái thực mau, chỉ chốc lát sau liền một lần nữa về tới đồng ruộng.
Đến vừa vặn kịp lúc hoàng hôn sắp rơi xuống, giương mắt nhìn lại, trong tầm mắt xuất hiện một mảng ánh vàng lộng lẫy chiếu rọi.
Đẹp đẽ không gì sánh được, dường như thật sự có khả năng gột rửa tâm hồn, nhìn một cái, mọi sự tình không vui đều bị ném ra sau đầu.
Lúc trước khi Đỗ Thanh Thanh mới vừa mất cha mẹ, tâm tình cực kỳ không tốt, mỗi ngày đều chìm đắm trong bi thống không cách nào kiềm chế được.
Về sau vẫn là nhờ có một tiền bối nói với nàng, nói em lúc tâm tình không tốt thì đi ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn đi, cảm thụ quang ảnh trước mắt chậm rãi biến hóa, cảm thụ thời gian trôi đi, lẳng lặng ngồi xuống suy nghĩ một chút.
Nghĩ em muốn cái gì, có thể làm gì, rốt cuộc nên làm như thế nào.
Đỗ Thanh Thanh sau đó thật sự nghe lời làm theo, thường xuyên thừa dịp tan học chạy đến nơi cao ngắm nhìn hoàng hôn, một khi ngồi xuống là có thể ngồi thật lâu.
Không chỉ xem cảnh tia nắng rơi rụng khắp nhân gian, mà còn nhìn đến sau khi tia nắng tan đi, trong tầm mắt chậm rãi hiện lên bầu trời sao lộng lẫy.
Liền thí dụ như hiện tại.
Đỗ Thanh Thanh cười rộ lên, theo bản năng bắt lấy tay Tô Kỷ Miên, dẫn người đi vào ngồi xuống trên bờ ruộng, ngửa đầu ý bảo nàng nhìn lên không trung.
Trong lòng cũng vui vui vẻ vẻ nghĩ, hiện tại tôi đem những gì tiền bối dạy lúc trước truyền thụ lại cho em nha, về sau muốn mỗi ngày đều sẽ vui vẻ nha.
Vừa quyết định xong, thật đúng là phát hiện Tô Kỷ Miên bên cạnh nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng.
Nàng thật sự vui vẻ a!
Có cỗ cảm giác thành tựu lớn lao từ đáy lòng trào lên, Đỗ Thanh Thanh cười cười, sau đó lại từ đáy lòng nổi lên thơ phú đầy đầu, biểu đạt cảm giác vui sướng của bản thân.
Mới vừa kêu hệ thống giúp mình in ra xong, chỉ chớp mắt đã đột nhiên phát hiện Tô Kỷ Miên cũng chậm rãi mở cặp sách, từ bên trong lấy ra một cuốn vở cùng cây bút.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế sửng sốt, thuận miệng hỏi một câu: "Em cũng muốn viết thơ sao?"
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên đầu tiên là ngẩn ra, theo sau nhẹ giọng nói: "Vẽ tranh."
À phải, dựa theo kịch bản miêu tả, Tô Kỷ Miên xác thực là sẽ vẽ tranh, về sau thậm chí còn trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng.
Đỗ Thanh Thanh phản ứng lại đây, ngay sau đó liền gật gật đầu cổ vũ nói: "Em vẽ đi vẽ đi, tôi ở bên cạnh thưởng thức."
Nói xong, còn tự giác mở di động bật đèn pin, đảm đương đèn bàn hình người cho Tô Kỷ Miên.
Bộ dáng vụng về lại ngoan ngoãn.
Tô Kỷ Miên dùng dư quang liếc mắt nhìn nàng một cái, sau một lúc lâu khóe miệng hơi hướng lên trên cong cong, không nói nữa, mà toàn thân nhập tâm vào sáng tác.
Bởi vì không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cho nên hôm nay Tô Kỷ Miên mang theo dụng cụ rất thô sơ, chỉ có một cuốn vở cùng một cây bút bi.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn có thể đem mảng sao trời miêu tả thực tốt, từng viên ánh sáng lộng lẫy nối thành một mảng giữa bóng đêm đen nhánh, yên tĩnh mà mỹ lệ, đẹp cực kỳ.
Đỗ Thanh Thanh không cẩn thận xem đến ngây người, biểu tình thế nhưng so với Tô Kỷ Miên còn nghiêm túc hơn, người ta bên kia vẽ cũng đã vẽ xong rồi, nhưng nàng lại vẫn thất thần.
Thẳng đến khi Tô Kỷ Miên mở miệng hỏi nàng: "Cận tiểu thư làm sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ là có chút giật mình." Đỗ Thanh Thanh hoàn hồn, ngốc vài giây lại thực mau không chút nào bủn xỉn đưa lời ca ngợi, "Như là thần tiên vẽ tranh."
Nói thành như vậy không khỏi có chút quá khoa trương.
Tô Kỷ Miên chỉ cười, không nói cái gì nữa, khép lại vở bấm tắt bút bi, đang chuẩn bị thu dọn lại toàn bộ công cụ.
Còn chưa kịp kéo cặp sách ra, liền thấy Đỗ Thanh Thanh một bên đột nhiên duỗi tay ngăn cản nàng.
Tô Kỷ Miên nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
"Chỉ là muốn hỏi một chút." Đỗ Thanh Thanh nói, cong môi lại hơi nghiêng người về phía bên cạnh Tô Kỷ Miên, giọng nói thực khẽ lại thực rõ ràng, "Liệu tôi có diễm phúc được nhận bức họa của thần tiên không a?"
Vậy mà lại muốn tranh nàng vẽ.
Thích đến vậy sao?
Tô Kỷ Miên nghe thấy thế, cúi đầu, vô thức nhìn cuốn vở vài lần, một lát sau đáy mắt cũng chậm rãi hiện lên một tia ý cười.
"Nếu chị đã nói là bức họa của thần tiên." Nàng nói, đuôi lông mày hơi hơi nhấc lên, "Cũng không phải là dễ dàng có được như vậy nha."
Tiếng nói vừa dứt, nụ cười trên mặt Đỗ Thanh Thanh liền lớn hơn vài phần, đứng lên, nhanh như chớp chạy vào trong xe, đắc ý dạt dào mà lái chiếc xe con đến trước mặt Tô Kỷ Miên.
Sau đó lại xuống xe, thần thần bí bí mở ra cốp xe, vẫy vẫy tay với Tô Kỷ Miên.
"Lấy vật đổi vật có được không?" Nàng nói, cầm lấy khăn trải giường, vỏ gối đầu, sữa tắm đặt bên trong, thay phiên giơ lên ý bảo cho nàng xem, "Thần tiên, em nhìn xem muốn cái gì nha ~"
Tô Kỷ Miên nhìn đến kinh ngạc, căn bản không nghĩ tới cái cốp xe nhỏ kia của nàng vậy mà lại có thể chứa nhiều đồ vật như vậy.
Chị là đem cả siêu thị dọn về tới sao?
"......"