*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Minh Viễn biết chắc biểu cảm trên mặt mình rất khó coi. Anh giữ mặt lạnh, bảo tài xế dừng xe ven đường, xuống xe và kéo Chu Hằng Viễn ra ngoài, rồi trở lại xe đóng cửa, mọi việc diễn ra gọn gàng.
“Đi thôi.”
Chu Hằng Viễn bên ngoài “Ai ai” mà vỗ cửa sổ, tượng trưng đuổi theo hai bước, bị phun khói xe vào mặt. Anh ta hừ một tiếng, sửa lại quần áo bị Giang Minh Viễn kéo nhăn, rồi ra hiệu gọi một chiếc xe thể thao màu tím rực rỡ đậu ven đường.
Tiếp nhận chìa khóa từ tài xế, Chu Hằng Viễn khởi động xe, nhấn ga và xe thể thao lao vút đi. Anh ta lái rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp chiếc xe hơi màu đen của Giang Minh Viễn. Dù vậy, Chu Hằng Viễn không tiếp tục khiêu khích mà giữ khoảng cách, theo xe đến khu chung cư, rồi nhanh chóng chạy vào thang máy.
Giang Minh Viễn không thèm liếc nhìn, nhưng Chu Hằng Viễn cũng không thấy xấu hổ, cợt nhả theo sau. Vào nhà, anh ta đi một vòng kiểm tra, thấy không có dấu vết người khác sống ở đây, mới dám lớn tiếng hỏi: “Cậu không định đón con về à?”
Giang Minh Viễn nới lỏng cà vạt, ném sang một bên, mặt lạnh đi vào phòng thay bộ quần áo dính mùi rượu. Khi ra, anh suýt va phải Chu Hằng Viễn đứng ngoài cửa. Anh nhíu mày, đá anh ta một cái để đẩy ra ngoài. Sau đó, anh đơn giản kể lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Nghe xong câu chuyện bát quái của bạn, Chu Hằng Viễn rất thỏa mãn sự tò mò, nhìn sắc mặt của Giang Minh Viễn, không nói thêm những lời vô nghĩa mà chuyển sang chủ đề khác: “Nghe nói dạo này dì đi đâu cũng mang theo con gái nhà họ Sở, nhìn thân mật lắm.” Anh ta tìm được vài quả quýt trong tủ lạnh, ngồi trên sofa lột vỏ, trên mặt hiện rõ vẻ thích thú: “Nhiều người nghĩ đây là chuyện tốt.”
“Tôi không chuẩn bị cưới cô ta.”
Giang Minh Viễn cũng nghe mấy lời đồn đại, nhưng dù anh đã từ chối nhiều lần, mẹ anh vẫn không quan tâm. Làm con trai, anh không thể công khai làm mất mặt mẹ mình, ngoài việc chịu đựng, anh không có cách nào khác.
“Tóm lại, tôi không đồng ý cưới cô ta.”
“Cậu nói đúng rồi đấy.” Chu Hằng Viễn cười nhạo: “Không cưới được, chẳng lẽ không thể lên giường? Chờ có quan hệ rồi, cậu lại muốn bỏ có dễ không?”
Anh ta và Giang Minh Viễn quen nhau từ nhỏ, nhìn anh chịu đựng khó khăn thời trẻ, Cố Minh Lệ hầu như chưa bao giờ giúp được gì. Giờ thì phong cảnh đổi thay, Giang Minh Viễn có thể làm mẹ mình tự hào. Anh nói chuyện không kiêng nể, bởi anh khinh thường những trò chơi quyền lực này.
Giang Minh Viễn nhíu mày, nhưng không phản bác. Anh dựa vào sofa, nhéo nhéo giữa mày: “Trước cứ xem sao đã.”
“Xem gì? Thật ra, cậu không cần quá để ý mẹ của cậu. Cứ tìm một chỗ ở nước ngoài, để bà ấy dọn qua đó, đỡ phải làm phiền cậu.” Chu Hằng Viễn nói nhiều, thấy Giang Minh Viễn không đồng tình, liền xua tay: “Thôi, không nói nữa. Dù sao cũng không phải mẹ tôi, có hại gì cho tôi đâu.”
“Lòng tôi hiểu rõ.” Giang Minh Viễn biết bạn tốt chỉ muốn tốt cho mình, nhưng quyết định không dễ dàng. Anh đổi đề tài: “Nghe nói cậu gần đây có mua một cái sơn trang ôn tuyền?”
Chu Hằng Viễn thấy anh không muốn nói thêm, liền phối hợp: “Ông cụ ở nhà bảo tôi giám sát thôi, không có quyền lợi gì cả...”Hai người bắt đầu bàn chuyện công việc. Bạn tốt lâu ngày không gặp, Chu Hằng Viễn tối đó ở lại. Sáng hôm sau, Giang Minh Viễn đi làm, anh ta còn cợt nhả nói cho anh một tin tức.
Ngày hôm qua, anh và Sở Tầm bị chụp ảnh tại buổi tiệc và ảnh đó đã phát tán trên mạng!
Người ta luôn có hứng thú với những tin đồn về giới thượng lưu, huống chi Giang Minh Viễn không chỉ giàu có mà còn cực kỳ điển trai. Khi bức ảnh giữa anh và Sở Tầm được tung ra, nó lan truyền nhanh chóng trên mạng.
Ảnh chụp đúng lúc Sở Tầm đứng không vững, vừa muốn ngã xuống. Khi đó, Giang Minh Viễn lùi lại một bước, đưa tay ra đỡ. Hai người đứng rất gần nhau, và khoảnh khắc này trông như Giang Minh Viễn muốn ôm Sở Tầm, tạo nên hình ảnh rất ái muội.
Chu Hằng Viễn vừa kể xong thì Sở Tầm đã gọi điện thoại xin lỗi, nói rằng cô không biết chuyện này xảy ra thế nào. Giang Minh Viễn cũng không hỏi cô lấy số điện thoại riêng của anh từ đâu, cúp máy xong liền gọi Tề Sơn phân phó vài việc.
Tề Sơn hành động rất nhanh. Chỉ trong hai giờ sau khi tin đồn xuất hiện, khi nó còn chưa kịp lan rộng, mọi thứ đã được xử lý sạch sẽ.
Chuyện chưa dừng lại ở đó. Công ty bất động sản của nhà họ Sở gặp phải nhiều sự cố trong tháng sau đó, từ việc bị đối thủ giành mất dự án đến các vấn đề về chất lượng công trình bị phanh phui, khiến cho công ty rơi vào tình trạng khó khăn, cổ phiếu giảm mạnh.
Nhằm vào nhà họ Sở, người ta không hề che giấu mục tiêu. Cha Sở sau khi điều tra, không thể đối phó với Giang Minh Viễn, liền trút giận lên con gái mình, mắng cô ta một trận. Sau đó, ông đích thân đến xin lỗi Giang Minh Viễn.
Những chuyện này Trình Song không hề hay biết. Cô không quan tâm đến tin đồn, Giang Minh Viễn cũng không nhắc đến. Anh vẫn gọi điện thoại nói chuyện với Tinh Tinh mỗi ngày, cuối tuần còn dành thời gian đưa Tinh Tinh đi chơi.
Ban đầu, Trình Song rất khó chịu với hành động của Giang Minh Viễn, mỗi lần nghe giọng anh, cô cảm thấy tức giận. Nhưng lâu dần, cô dường như quen thuộc và tâm trạng cũng thoải mái hơn. Nhìn Tinh Tinh ngày càng rộng rãi, cô cảm thấy việc có thêm một người cha cũng không có gì xấu.
Ngày 13 tháng 11, cửa hàng của Trình Song cuối cùng cũng hoàn thành việc trang trí. Cô bắt đầu bận rộn xin các loại giấy phép kinh doanh. Đến khi giấy phép được cấp, đã là tháng 12.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, dù mới tháng 12 nhưng nhiệt độ thấp nhất đã gần không độ.
Trình Song rời giường rửa mặt, nấu xong cơm rồi gọi Tinh Tinh dậy. Mùa đông trời lạnh, Tinh Tinh trở thành một người khó rời giường. Gọi một tiếng, bé con liền rúc sâu vào trong chăn, không muốn lộ đầu ra ngoài.
Trình Song gọi hai tiếng, thấy Tinh Tinh không đáp lại, liền đưa tay vào trong chăn, chạm vào cổ bé con.
Trình Song biết bé sợ lạnh, cô đưa tay mình chạm vào Tinh Tinh, khiến bé con run lên và mở mắt ra, gọi "Mẹ".
“Dậy đi con, hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của mẹ, Tinh Tinh không muốn đi xem sao?” Trình Song cười nói.
Tinh Tinh tất nhiên là muốn đi, nhưng cũng muốn nằm trong chăn ấm áp. Sau khi suy nghĩ một lúc, bé con quyết định rằng khai trương cửa hàng hấp dẫn hơn, nên không tình nguyện bò ra khỏi chăn.
Thứ Bảy, quảng trường Dung Giang đặc biệt náo nhiệt. Trình Song đưa Tinh Tinh đi lên tầng 3. Trước cửa một quán ăn kiểu Trung Quốc, cửa quán được làm bằng tre, hai bên treo đèn lồng đỏ thẫm, và trên bảng hiệu có chữ "Dương" lớn.
Cửa quán vẫn đóng, hai bên có vài lẵng hoa, do trung tâm thương mại, Từ Lệ, Giang Minh Viễn, và cả Trình Song gửi tặng.
Đúng 9 giờ, quán ăn tổ chức nghi thức khai trương đơn giản, chính thức mở cửa buôn bán. Nhóm khách đầu tiên không nhiều, vì thịt dê không phù hợp làm bữa sáng. Trình Song không vội, chờ đến giữa trưa, khách dần dần đông lên.
Giang Minh Viễn vẫn theo dõi tình hình bên này, biết hôm nay khai trương, liền chuẩn bị đến ủng hộ. Anh cảm thấy việc này rất quan trọng, chọn bộ âu phục ưng ý nhất rồi ra cửa, gặp ngay Chu Hằng Viễn không mời mà đến.
Chu Hằng Viễn đến để cọ cơm.
“Cậu có việc gì?” Anh ta đứng ngoài cửa hỏi.
“Ừ.”
“Đi ăn cơm sao?”
Giang Minh Viễn: “…”
Anh im lặng, đó là câu trả lời tốt nhất. Chu Hằng Viễn cười nói: “Vừa lúc tôi cũng chưa ăn, cho ta cùng đi đi.”
Là bạn thân nhiều năm, Giang Minh Viễn không thể từ chối, liền lặng lẽ đưa người đến Dung Giang.
“Đây không phải là trung tâm thương mại của nhà cậu sao?” Chu Hằng Viễn nói không ngừng trên đường đi: “Cậu đến đây làm gì? Chẳng lẽ đến gặp tiểu tình nhân?”
Giang Minh Viễn: “……”
Anh không phải đi gặp tiểu tình nhân, chỉ là tới quán ăn của mẹ đứa con mình ăn cơm. Nhưng bị Chu Hằng Viễn nói như vậy, anh lại có chút cảm giác không yên.
Chu Hằng Viễn vẫn tiếp tục nói dài dòng không ngừng. Khi đến trước quán ăn, anh ngẩng đầu nhìn tấm biển: “Ta nói tiểu Giang, ngươi thật sự keo kiệt, mời con gái ăn cơm mà chọn chỗ này à?”
Chu Hằng Viễn cố ý lộ vẻ ghét bỏ, đánh giá quán ăn từ ngoài vào trong, còn phát ra tiếng “tắc tắc”. Nhưng khi nhìn thấy Trình Song cười tươi ở quầy thu ngân, tiếng "tắc tắc" của anh ta ngừng lại.
“Đi thôi, vào trong.” Giang Minh Viễn liếc nhìn anh ta, rồi đi vào.
Có người phục vụ đến hỏi số lượng khách.
“Hai người.” Giang Minh Viễn nói, Trình Song nhìn lại từ quầy thu ngân.
Hai người liếc nhau, như không có chuyện gì xảy ra, Giang Minh Viễn theo phục vụ đi vào bàn, Trình Song tiếp tục cười và trò chuyện với khách hàng.
“Ai, sao ngươi không nói là đến gặp ngươi này...” Ngồi xuống, Chu Hằng Viễn lại linh hoạt lên, nháy mắt với Giang Minh Viễn: “Thế nào, thật để bụng à?”
“Đừng nói bậy, chỉ là đến ủng hộ.” Giang Minh Viễn cúi đầu, tìm món ăn trên thực đơn. Anh không thích mùi vị thịt dê lắm, nhưng cũng gọi vài món. Chu Hằng Viễn thì chọn một nồi lẩu bò cạp dê. (là dùng phần xương sống con dê để nấu)
Ngày đầu khai trương giảm giá 20%, quán ăn rất đông khách. Khi họ vừa ngồi xuống, chỗ ngồi đã kín, bên ngoài còn có người xếp hàng.
Dù đông người, nhưng món ăn được phục vụ nhanh. Chẳng mấy chốc, nồi lẩu mà Chu Hằng Viễn gọi đã được mang lên.
Nồi lẩu dùng cồn để đun nóng, bên trong là những miếng bò cạp dê lớn ngâm trong nước canh, trên mặt rắc rau thơm. Khi đun nóng, hương thơm bốc lên làm người ta thèm thuồng.
Chu Hằng Viễn gắp một miếng bò cạp dê, cắn một miếng thịt. Ban đầu hơi dai, nhưng khi nhai, thịt dê mềm và ngọt nước, khiến anh muốn ăn thêm.
Chu Hằng Viễn ăn liền mấy miếng bò cạp dê, rồi chậm rãi đề nghị Giang Minh Viễn: “Thịt này không tồi, không có mùi tanh, cậu thử đi.”
Giang Minh Viễn bán tín bán nghi, nhưng các món chay anh gọi vẫn chưa lên, mùi hương khiến anh đói. Anh thử gắp miếng bò cạp dê nhỏ nhất.
Khi đun như vậy, thịt trên bò cạp dê tách khỏi xương. Giang Minh Viễn dùng đũa gắp một miếng thịt, cho vào miệng.
Chỉ một ngụm, anh gật đầu.
Xác thực rất ngon.