Lục lễ xong, hôn sự đã thành.
Nàng là của hắn, chỉ đợi Khâm Thiên Giám tuyển định ngày lành tháng tốt, là hắn có thể thú nàng.
Từ nay về sau, không còn người nào có thể cướp nàng, hắn cũng không cần trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác mà đau hết ruột gan.
Trong lòng Tiếu Túc chỉ hy vọng ngày thành thân mau đến, tốt nhất là ngày mai mở mắt ra là thấy nàng ngay bên cạnh hắn.
Loại cảm giác kích động này, làm cho hắn đứng ngồi không yên.
Uống hai ly rượu, hắn tìm cớ rời khỏi yến hội, trái vòng phải quẹo, mò đến cửa hậu viện của Bạch gia.
Nghĩ đến giai nhân trong lòng hắn đang ở sau cánh cửa này, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm.
Thanh Ca đi ra liền thấy hắn kiển chân ngóng cổ nhìn vào, cảm thấy buồn cười.
Nàng luôn ở bên người Bạch Thanh là đại nha hoàn, hai người tình như tỷ muội, rất nhiều chuyện Bạch Thanh chưa bao giờ giấu diếm nàng.
Lúc này tình cảm của Bạch Thanh thế nào nàng cũng biết rõ.
So với Viên Mậu Lâm ham tài lợi dụng thì Tiếu Túc hợp lòng nàng hơn.
Dù sao nàng vẫn cảm thấy, gả cho Tiếu Túc, cuộc sống của tiểu thư sau này sẽ tràn ngập ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Nên nàng đối với vị cô gia tương lai này rất cung kính tôn sùng.
Nghĩ đến đây, nàng bước nhanh đi đến, cúi người hành lễ, giả bộ không biết vì sao hắn đến đây, chỉ cung kính hỏi:
- Ở tiền viện yến tịch đã tan rồi sao? Sao cô gia không cùng lão gia và thiếu gia đi tiếp khách, đến nơi này làm gì?
Mặt Tiếu Túc đỏ ửng, mắt vẫn cứ nhìn về phía cửa nhị môn, lại không thấy người đi ra, liền có chút thất vọng. Ấp úng hỏi:
- Tiểu thư nhà ngươi, nhưng là......
Thanh Ca cố nín cười, nghiêm trang trả lời:
- Tiểu thư đang cùng hoàng hậu nương nương, hai vị công chúa còn có các phu nhân gia cùng các vị tiểu thư ở phía sau viện trò chuyện! Sai nô tỳ đi đến tiền viện nhìn xem rượu và thức ăn còn đủ hay không, có cần đến phòng bếp lấy thêm hay không. Trên người cô gia toàn mùi rượu, là say sao? Hay để nô tỳ gọi người đưa cô gia đi Di An viện nghỉ tạm?
Hắn ở Di An viện dưỡng thương nửa năm, tự coi như viện của mình mà sử dụng.
Sau này lại có thánh chỉ tứ hôn, để hắn đến đó cũng không ai nói gì.
- Không, không, không cần, ta trở lại yến tịch, ngươi bận rộn thì đi đi!
Tiếu Túc khoát tay, lui về phía sau vài bước, lại nhìn nhị môn, vẫn không thấy bóng dáng giai nhân.
Không cam lòng trở về yến tịch.
Thanh Ca cũng không cản hắn, che miệng cười cười, đi sau hắn cùng đến đại sảnh.
Lúc này yến tịch trong đại sảnh náo nhiệt vô cùng, mọi người nâng chén chúc mừng không dứt.
Không khí đang hoà thuận vui vẻ như thế, lại bị một đám người không mời mà đến phá tan.
Mà người dẫn đầu lại là mẫu thân của An Nhạc hầu Tiếu Túc, Thuận Ninh trưởng công chúa.
Nàng mặc một thân hoàng phục...
(Yul: tĩnh lược chữ tả người)
Phú quý xa hoa, khí thế bức người.
Đôi mắt ám trầm tràn đầy tức giận, khiến cho người nhìn thấy liền có cảm giác chuyện xấu tới rồi.
Hoàng thượng đang tham gia giúp vui thấy thế, trong lòng liền lộp bộp một chút, vội đứng dậy nghênh đón nói:
- Hoàng tỷ cũng đến đây, hôm nay là ngày vui của Tử Truyền, ngươi là nương của hắn mà chịu đến đây, nhất định hắn rất cao hứng. Đến đây, mau ngồi xuống, đệ đệ kính ngươi một ly rượu mừng.
Vừa nói, vừa kéo cánh tay của nàng, lời nói chứa ẩn ý, vừa tỏ rõ thái độ đế vương của hắn, cũng nói rõ ràng cho nàng biết yến hội ngày hôm nay đối với Tiếu Túc có ý nghĩa rất quan trọng.
Hy vọng nàng có thể hiểu được, làm mẫu thân của hắn thì cần phải có phong thái gì.
Hắn không hy vọng tỷ tỷ cùng sanh tôn của mình coi nhau như người xa lạ, mạnh ai nấy sống.
Nhưng hắn càng hi vọng, tỷ tỷ đừng tùy ý quấy nhiễu cuộc sống của Tiếu Túc, làm cho quan hệ mãu tử càng có nguy cơ lâm vào hoàn cảnh không thể vãn hồi.
Nhưng Thuận Ninh trưởng công chúa lại nhìn không tới, hay nói nàng không nhận ra hảo ý của hắn.
Nàng phất tay Hưng Khánh Đế, cũng không thèm nhìn hắn, liền thẳng tắp nhìn Bạch Tể Viễn đang tự rót tự uống coi như không thấy nàng, giọng nói hết sức khinh thường:
- Nữ nhi Bạch gia gả không được, không có người muốn sao?
Bạch Tể Viễn nâng tay để ở bên tai xua xua, giống như đuổi ruồi bọ, sắc mặt không kiên nhẫn cùng chán ghét cũng không thèm che dấu. Miệng lẩm bẩm:
- Thật ồn.
Sau đó giơ đũa trúc lên, gắp vài miếng rau trộn măng non bỏ vào miệng, ăn rất ngon miệng, hoàn toàn không coi nàng ra gì.
Sắc mặt Thuận Ninh trưởng công chúa tối đen, một cái tát chụp ở trên bàn, lớn tiếng quát:
- Lớn mật Bạch Tể Viễn.
Hừng hực tức giận thông qua tay phát tiết ra ngoài, nữ tử nhu nhược như vậy, chụp một cái lên bàn lại làm bát đĩa nhảy dựng lên, văng thức ăn tùm lum lên bàn dính luôn vào quần áo Bạch Tể Viễn.
Sắc mặt Bạch Tể Viễn đang bình tĩnh cũng biến đổi nhanh chóng, lấy ra quyên khăn không ngừng chà lau y phục dính dơ bẩn.
Nhìn y phục vấy mỡ ướt sũng vải vóc, không thể nào lau sạch, trong lòng đau tiếc muốn hỏng rồi.
Nữ nhi bảo bối của hắn từ nhỏ đã không thích nữ hồng, hắn đau nàng cũng không ép buộc nàng học.
Trước đó vài ngày nàng lại theo hai vị ma ma học thêu thùa ra cái bộ y phục này.
Lần đầu tiên được nữ nhi tự tay làm y phục cho hắn, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, cũng luyến tiếc mặc.
Cho đến hôm nay Tiếu Túc đến hạ sính, hắn mới nhẫn tâm mang ra mặc, muốn để mọi người biết, nữ nhi của hắn, cũng tốt lành.
Mới vừa rồi hắn còn tự đắc, ngay cả hoàng thượng cũng rất hâm mộ khen tặng một phen, lại không nghĩ tới, mới mặc có một lát đã bị làm dơ rồi.
Mà cái người gây ra chuyện này lại là bà bà ác độc.
Bạch Tể Viễn tức giận trừng mắt nhìn Thuận Ninh trưởng công chúa, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Trưởng công chúa chân vàng chân ngọc bước đến tiện xá, không biết có gì chỉ giáo?
Lời nói nồng đậm ý tứ châm chọc đập thẳng vào mặt, Trưởng công chúa tức giận muốn phun lửa, há họng lớn tiếng trách mắng:
- Ngươi tự mình hiểu lấy, tự biết mình xuất thân đê tiện a! Bất quá chỉ là hương dã thôn phu, đọc sách thánh hiền được mấy ngày, liền tự coi mình là cao quý sao? Nữ nhi của ngươi lại được nữ tử giang hồ sở sinh, xuất thân thấp hèn ti tiện, vẫn còn một vị hôn phu đang bị nhốt trong Chiêu ngục đấy, khắc toàn tộc phu gia tạo tai họa, là sao chổi a, nữ tử như vậy cũng xứng để nhi tử của bản cung thú làm thê? Bạch Tể Viễn, bản cung nói cho ngươi biết, chỉ cần bản cung còn sống, dù hoàng đệ của bổn cung hồ đồ tứ hôn, bản cung quyết không cho phép nàng gả vào cửa.
- Ha ha......
Nghe lời nàng nói bén nhọn, Bạch Tể Viễn cũng không tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười to.
Cười đã rồi mới châm chọc hỏi:
- Trưởng công chúa điện hạ còn nhớ mình có một nhi tử à? Ta còn nghĩ, từ hai mươi năm trước ngươi đã quên rồi. Hổ dữ còn không ăn thịt con, Tiếu Túc, Tiếu Tử Truyền lại có một mẫu thân có thể lấy tính mệnh của thân sinh nhi tử mà đem đi tính kế người khác, ta cũng không dám đem nữ nhi gả qua đâu, sợ người đầu bạc tiễn người đầu xanh đấy!
Lời nói tràn đầy ý tứ ghét bỏ, không phải vì Tiếu Túc không tốt, mà vì hắn có một mẫu thân độc ác ngay cả tánh mạng của nhi tử cũng không cố kỵ.
Cho nên, hắn đau lòng nữ nhi, vì bảo vệ sinh mệnh của nàng được an toàn, hắn thật không muốn gả nữ nhi đi.
Nàng nghĩ nàng là người hoàng gia, là trưởng công chúa cao quý, người khác sẽ hiếm lạ nàng sao?
Nếu Tiếu Túc muốn nhận người mẫu thân này, cùng nàng sống chung, hắn sẽ lập tức từ quan, hồi hương làm nông phu, tuyệt đối sẽ không gả nữ nhi qua đó.
Bạch Tể Viễn vừa nói xong, không chỉ Thuận Ninh trưởng công chúa, mà ngay cả Hưng Khánh Đế cũng thay đổi sắc mặt.
Chuyện năm đó, người biết chuyện đều nhớ rõ, lúc Tiếu Túc được Hưng Khánh Đế đem từ Tiếu gia ra ngoài.
Thì hắn đã gầy yếu không còn giống con người, không ít người tận mắt trông thấy.
Vậy mà Thuận Ninh trưởng công chúa là mẫu thân của hắn, lại mặc kệ hắn khỏe mạnh hay bệnh tật.
Một lòng thầm nghĩ muốn lợi dụng việc này đả kích Thần Sách hầu phủ, xử tử Thần Sách hầu kế phu nhân.
Không được như nguyện, nàng còn trách cứ Hưng Khánh Đế không nên đem đứa nhỏ kéo ra ngoài sớm như vậy.
Còn nói năng bừa bãi, nói là nếu nhi tử của nàng chết, sẽ khiến cho toàn bộ Thần Sách hầu phủ chôn cùng.
Ý tứ trong đó, không cần hỏi cũng biết.
Nàng không cần mạng của đứa nhỏ, chỉ muốn Thần Sách hầu phủ diệt vong!
Thấy con bị tra tấn cũng không quan tâm thật khiến người khác lạnh tâm.
Không có người nào đối xử với thân sinh nhi tử ác hơn nàng.
Đã nhiều năm như vậy mà nàng vẫn không thèm quan tâm, gặp mặt cũng coi như người xa lạ, ngay cả mắt cũng không muốn liếc nhìn.
Hôm nay lại đến Bạch gia náo loạn hôn sự, chê bai Bạch gia xuất thân hèn mọn, ghét bỏ nữ nhi Bạch thị.
Làm mệt nàng ra vẻ từ mẫu vì tử mà ngăn cấm hết sức hợp tình hợp lý.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của sanh tôn đang đứng ngoài cửa, lần đầu tiên trong đời Hưng Khánh Đế cảm thấy có một tỷ tỷ như vậy thật đáng xấu hổ.
P/s chương sau nói về thảm cảnh lúc Tiếu ca vẫn ở Tiếu gia chưa đến Bạch Vân sơn trang.