Khi tất cả đang bàn bạc đứa bé trong bụng Tôn Văn Văn là con trai hay con gái, Cường Tử bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Cầm lấy điện thoại, là một số rất xa lạ.
- A lô! Lâm Cường, tôi nghĩ cậu đã đoán được tôi là ai, bây giờ có thời gian đến Duyệt Tương Lâu ngồi chơi. Nếu như thấy không việc gì thì đến một mình, đương nhiên, cậu cũng có thể từ chối.
Cường Tử do dự một chút, sau cùng chỉ nói một chữ.
Được.
Thẩm Hổ Thiền và Chu Bách Tướng cùng lúc mở miệng hỏi:
- Cường Tử, có phải là Hách Liên Xuân Mộ.
Cường Tử nhẹ gật đầu.
Thẩm Hổ Thiền có chút vội vàng nói:
- Không cần phải đi! Bây giờ hết thảy mọi việc đều đã sắp xếp xong xuôi. Các thế lực Đông Bắc đã hoàn toàn bị tan rã, bây giờ người còn đứng về phía Hách Liên Xuân Mộ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hiện tại lúc này ông ta một mình hẹn cậu rõ ràng không có ý gì tốt đẹp, không thể đi.
Chu Bách Tước cũng nói:
- Bây giờ thế lực cả vùng Đông Bắc đều đang quan sát, có giúp sức của Hổ Thiền cộng thêm Liên minh chấp pháp Trung Hoa chúng ta mấy ngày gần đây không ngừng liên tục tấn công, bên cạnh Hách Liên Xuân Mộ đã không còn một ai. Đa số mọi người đều không muốn dính dáng vào, dù sao cho dù là Hổ Thiền thay mặt cho Trác Thanh Chiến ở Nội Mông Cổ, hay là Liên minh chấp pháp Trung Hoa chúng ta không phải thứ bọn chúng chọc vào được. Bây giờ Hách Liên Xuân Mộ đơn độc gặp cậu chắc chắn là có ý đồ xấu xa nào đó.
Bùi Nhược há to miệng, nhưng nhịn xuống không nói ra. Ngô lão gia tử híp mắt dựa ở trên ghế, ngón tay gõ nhịp khe khẽ trên mặt bàn.
- Hắn Thường Sơn tướng quân Triệu Tử Long đứng hàng thứ tư,
Cái thế anh hùng quan Cửu Châu,
Gò Trường Bản, cứu A Đẩu,
Giết Tào Binh người người sầu.
Giọng hát không lớn nhưng từng câu từng chữ rõ ràng, trong trẻo.
Mạc Địch cười, giơ tay búng trên mặt bàn ngón tay họa theo khúc ca của Ngô lão gia tử. Ngón tay ông búng ra, và nhịp gõ của Ngô lão gia tử hoàn toàn trùng khớp với nhau không có một chút sai lệch. Hai người đều mang theo chút thần sắc già nua tự do tự tại, dường như chẳng quan tâm chuyện gì, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bên trong đó có chút ý nghĩa nào đó.
Cường Tử nhớ rõ khúc ca này, khúc ca tuyển chọn trong kịch hát Cam Lộ Tự, lúc trước khi còn ở quán ăn lớn Cật Hát Đổ lão Mạc què mỗi ngày đều ngâm mấy câu, về sau ở biệt thự Ly Hồ mỗi ngày cũng đều nghe thấy Ngô lão gia tử ngâm ngâm một vài đoạn, Cường Tử lúc ấy đã cảm thấy Ngô lão gia tử nói không chừng quen biết qua sư phụ lão Mạc què của mình. Bây giờ xem ra suy đoán đó dường như càng đúng như vậy thật.
Nhưng, bây giờ không phải là lúc hắn bốc quẻ bói toán.
- Theo anh ra ngoài một chuyến được không?
Cường Tử bỗng khẽ cười hỏi Bùi Nhược.
Bùi Nhược đứng lên, con mắt cười híp thành một đường ánh trăng cong cong.
- Ừ, em theo anh.
Cô nàng nói.
Cường Tử nhẹ gật đầu, kéo tay Bùi Nhược rời khỏi bàn ăn.
- Mọi người tiếp tục ăn uống, con mang theo cô gái nhỏ của con đi Duyệt Tương Lâu xem thử hôm nay phải lên đó diễn tuồng gì, tiện thể hóng gió.
Cường Tử vừa đi vừa khẽ cười.
Thẩm Hổ Thiền còn cả Chu Bách Tước đều ngây người sững sờ, muốn ngăn cản nhưng nhìn thấy Ngô lão gia tử còn có Mạc Địch đều có vẻ tự nhiên như không, mà ngay cả Tiêu Lôi cũng tự rót rượu tự uống dường như cũng chẳng thèm để ý chuyện này. Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh cũng không biết nói gì. Tiêu Lôi giơ tay ra mỗi tay nắm lấy một người lôi trở lại ghế ngồi xuống nói:
- Uống rượu, đoạn kế tiếp là Một chung rượu nóng chém Hoa Hùng.
Đi tới cửa Cường Tử dừng lại một chút, quay đầu lại nói:
- Thực ra con thích nhất đoạn Lưu Bị vừa mới thu phục được Mã Siêu Mã Mạnh Khởi, ở trên lầu tây mở tiệc đón người mạnh nhất Tây Lương. Cảm thấy Mã Siêu lúc ấy còn khiến người ta kinh hãi hơn so với Quan nhị gia rượu nóng chém Hoa Hùng nhiều.
Ngô lão gia tử mở to mắt, dường như tự nói với chính mình:
- Một đoạn đó rải rác mấy câu, nhưng hào khí ngút trời.
Cường Tử cười ha ha, nắm tay Bùi Nhược đi thẳng ra khỏi nhà.
Không hiểu ra sao Thẩm Hổ Thiền nhìn Chu Bách Tước quả thật rất tò mò nhịn không được hỏi:
- Chuyện gì mới xảy ra?
Chu Bách Tước lườm anh ta nó:
- Lái xe bốn mươi phút vào thành phố quẹo trái có tiệm sách Tân Hoa, chỗ kệ tác phẩm cổ điển nổi tiếng hàng thứ hai tay trái là ra đáp án.
Thẩm Hổ Thiền trừng mắt liếc anh ta một cái, một ngụm cạn sạch rượu trong chén, há to miệng muốn nói cái gì nhưng phát không ra khỏi cổ họng, cuối cùng hít một hơi than thầm một tiếng:
- Sách đến lúc cần dùng mới biết thiếu rất nhiều a.
Tiêu Lôi khen:
- Thơ hay!
Mạc Địch cười nói:
- Làm một chén rượu đi.
Ngô lão gia tử:
- Cạn!
Thẩm Hổ Thiền:
- Chuyện gì mới xảy ra nữa vậy?
Cường Tử lái xe, một tay nắm chặt tay Bùi Nhược, cô nàng kia một đôi mắt đẹp cứ nhấp nháy nhìn hắn như vậy, trong ánh mắt đều là tình cảm ấm áp như nước.
Xiết chặt tay Bùi Nhược, Cường Tử cười hỏi:
- Sợ không?
Bùi Nhược lắc đầu nói:
- Em đã bỏ lỡ quá nhiều quá nhiều rồi, bây giờ thật không dễ mới được anh dẫn em theo một lần sao mà phải sợ? Cho dù có sợ, em cũng sợ không thể hòa nhập vào thế giới của anh mà thôi.
Cô nàng nói:
- Em không sợ, em muốn xem thử đàn ông của mình bước từng bước đi tới, đánh bại tất cả kẻ thù đứng ở trên đỉnh núi cao nhất, có được quyền lực, quan sát chúng sinh.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Lát nữa nắm tay anh, không được buông ra.
Bùi Nhược cố gắng gật đầu, khuôn mặt đẹp như tiên trên trời xuống hạ giới, một đóa hoa đào tuyệt đẹp hoàn mỹ nhất. Trên khuôn mặt của cô nàng lộ ra nụ cười thản nhiên lại mang theo một nỗi hạnh phúc rất rõ ràng, còn có niềm tin vững chắc với chàng trai của mình.
Trên chặn đường đi thẳng đến Duyệt Tương Lâu, Cường Tử nhận thấy một việc rất khác lạ. Trên con đường thường ngày vô cùng náo nhiệt hôm nay trở nên vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có mỗi chiếc xe của hắn lái nhanh lướt qua. Ở mỗi ngã tư đều có không ít người thay thế công việc của cảnh sát giao thông đang chỉ huy giao thông, nhìn thế nào cũng có chỗ khác lạ.
Cường Tử cười, bây giờ mới đến lúc chơi trò mạo hiểm, không cảm thấy chậm rồi sao?
Làm ra trận chiến lớn như vậy, một là cho hắn nhìn, hai là những người bây giờ chưa quyết định được kia nhìn. Mà phía nhà nước ra vẻ chẳng quan tâm, rõ ràng cũng nhận được kế sách của lãnh đạo phía trên nào đó rồi. Nếu như Triệu Phù Sinh cho hắn thời gian một tuần lễ, Cường Tử biết rõ phía nhà nước sẽ không nhún tay vào việc của hắn và Hách Liên Xuân Mộ.
Hiện tại lúc này, ở một chỗ nào đó có lẽ một đám cáo già đang thưởng thức trà, híp mắt xem cuộc vui. Xem thử màn diễn xuất này, sự việc phát triển tiếp theo như thế nào.
Thực ra Cường Tử cũng hiểu rõ suy nghĩ của Triệu Phù Sinh, lúc này Hách Liên Xuân Mộ muốn lộ ra con bài cuối cùng, chính là một cơ hội tốt quan sát toàn bộ thực lực của ông ta, đợi thời gian cho Cường Tử kết thúc nếu như Cường Tử thu dọn không được Hách Liên Xuân Mộ, Triệu Phù Sinh mới ra tay có thể lập được gấp đôi công lao.
Đều là lão hồ ly, Cường Tử thầm mắng một tiếng.
Bãi đỗ xe Duyệt Tương Lâu, vài chục cỗ xe màu đen có rèm che đậu chỉnh tề ngay ngăn. Ít nhất hai trăm đại hán áo đen đứng đen đặc ở bên ngoài Duyệt Tương Lâu, nửa con đường đều bị phong tỏa. Có dân thành phố to gan tò mò muốn vào xem thử đều bị đại hán áo đen lịch sử ngăn cản, nếu như thật gặp được bọn người đui mù quấy rầy bọn họ cũng sẽ không chút nhẹ tay đánh cho kẻ đó sống dở chết dở.
Ở Đông Bắc, đã thật lâu không có xảy ra việc phô trương lớn đến như vậy.
Thập niên tám mươi Đại kiêu họ Lưu phách lối kia, không thể đem lên so cùng một bàn cân để với Hách Liên Xuân Mộ bây giờ được.
Cường Tử lái nhanh đến Duyệt Tương Lâu, hai bên đường lớn đã đứng đầy đại hán áo đen, những đại hán này ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn lái xe ngang qua, cùng lúc một cỗ khí thế ngút trời dâng lên từ trên thân thể những người này.
Cường Tử chợt nhận ra có lẽ mình thật có chút nhìn không thấu Hách Liên Xuân Mộ, bây giờ ông ta chơi trò này rốt cuộc là có suy nghĩ gì? Bày thực lực của mình ra sao? Trong lúc này hắn dường như nghĩ được điều gì đó, nhưng chỉ vụt lên rồi biến mất tức thì.
Chiếc xe dừng lại trước cửa Duyệt Tương Lâu, một đại hán áo đen đi đến kéo mở cửa xe, thái độ tuy rằng không được cung kính, nhưng cũng không có biểu hiện địch ý quá lớn.
- Mời lên lầu.
Đại hán áo đen nói một câu lập tức lui ra xa.
Cường Tử giơ tay ra về phía Bùi Nhược, cô gái nhỏ cười nắm lấy, cả hai tay trong tay như thế đi vào Duyệt Tương Lâu. Đại hán áo đen xếp thành hai hàng ở cửa ra vào lạnh lùng ánh mắt tập trung hết vào hai người bọn họ, khi nhìn thấy Cường Tử trong hoàn cảnh này còn mang theo phụ nữ, những người này hoặc ít hoặc nhiều đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Cường Tử không để ý chút xíu nào, nắm tay Bùi Nhược bước nhanh về phía trước.
Ở cửa ra vào Duyệt Tương Lâu, Hoắc Anh Cách đang đợi hắn. Anh ta là người duy nhất trong số những người ở đây lộ ra khuôn mặt tươi cười với Cường Tử, mà hắn cũng nhìn ra được, nụ cười của Hoắc Anh Cách không giả, là mỉm cười chân thành. Trong lòng Cường Tử máy động, hắn dường như nghĩ ra được cái gì đó.
- Thiếu gia, ông chủ đợi ngài trên lầu.
Hoắc Anh Cách vẻ mặt hết sức khiêm tốn, dùng tư thế của một kẻ phía dưới nói chuyện.
Cường Tử khẽ gật đầu, vừa đi vào cửa chính của Duyệt Tương Lâu, đã nhìn thấy một đám đại hán áo đen đông đen đứng đầy trong đại sảnh lầu một, số lượng không dưới hai ba trăm người. Mà ở hai bên cầu thanh, hai hàng đại hán áo đen ngực thẳng đầu ngẩng cao đứng thẳng nghiêm trang.
Cường Tử dừng bước, mỉm cười ấm áp mềm mại nói với Bùi Nhược:
- Bây giờ đi lên có lẽ sẽ không dễ dàng, đừng nên buông tay anh ra.
Bùi Nhược không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh.
Ngay khi Cường Tử sải bước đầu tiên, bỗng nhiên tất cả đại hán áo đen đứng ở trong đại sảnh lầu một đồng loạt hô lên một tiếng, muốn điếc cả lỗ tai. Ngay cả Hoắc Anh Cách sắc mặt cũng theo đó biến đổi, nhưng Bùi Nhược vẫn như cũ mỉm cười đi bên cạnh Cường Tử.
Một đại hán trong đám người kia, quát lên một tiếng xông nhanh tới Cường Tử.
Người này vừa cử động thật giống như một bó củi khô cháy nhen nhóm, trong nháy mắt mang theo một bó đuốc cháy hừng hực hung hãn! Theo tên đại hán lao về phía Cường Tử, vô số người như một cơn nước lũ màu đen tuôn về hướng Cường Tử!
Cường Tử nhìn đại hán áo đen đằng đằng sát khí khuôn mặt vẫn y nguyên không đổi sắc, hắn đã nhìn thấy Hoắc Anh Cách lặng lẽ lên lầu, đứng ở hành lang tầng hai quan sát hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
- Anh mời em nhảy một điệu nha, dùng tiếng hò hét của họ làm tiếng nhạc.
Cường Tử nói khẽ với Bùi Nhược.
Cô nàng gật đầu, nhẹ nhàng vươn tay ra.
Cường Tử nắm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của Bùi Nhược, sải bước ra khiêu vũ. Vừa xoay người một chân của hắn đá văng đại hán xông tới đầu tiên ra xa, sức lực dồn vào trong một cước này rất mạnh người này bị đánh văng đi rất xa, đụng ngã rất nhiều người. Người mặc áo đen xông lại dày đặc như thế bị va đụng vào nhau tránh không thoát được.
Hai người Cường Tử và Bùi Nhược nhẹ nhàng khiêu vũ, thật giống như một đôi bươm bướm bay múa. Dù bao nhiêu người xông tới đều không chút nào ảnh hưởng tới bước chân của cả hai, vẫn lơ lửng như mây trắng, không thiếu phần thư thả.
Trong thời gian ngắn ngủi, từng đại hán áo đen bị Cường Tử đánh ngã. Những người này vốn cũng không có một chút khả năng uy hiếp đến Cường Tử, thậm chí ngay cả áo quần Bùi Nhược cũng không chạm vào được. Trong bước nhảy thoạt nhìn giống như nhàn nhã dạo chơi của Bùi Nhược và Cường Tử, từng đại hán nối tiếp nhau đánh bất tỉnh thẳng cẳng.
Từ cửa ra vào đến đầu cầu thanh, chí ít có sáu bảy mươi đại hán áo đen té lăn trên mặt đất.
Khi đến được đầu cầu thang, điệu nhảy của Cường Tử và Bùi Nhược vừa vặn kết thúc. Sau lưng bọn họ tiếng rên la dậy đất.
Mà sau khi hai người bọn họ bước lên cầu thang, đại hán áo đen còn lại trong đại sảng đồng loạt dừng bước cũng không tiếp tục xông lên nữa, nhiệm vụ của bọn họ chính là ngăn cản Cường Tử đi lên cầu thang!
Nhưng, bọn họ dừng tay, hai hàng đại hán áo đen trên cầu thang lại đồng loạt ra tay!