Phùng Tao Bao sửng sốt, cô dường như đoán trước được nguy hiểm từ trong lời nói của Cường Tử. Mà đau đớn nhất chính là dự đoán đó rất nhanh biến thành hiện thực, Nạp Lan Tuyết bình thường nhát gan nhu nhược bị Cường Tử đầu độc giống như biến đổi thành một người khác. Trong đôi mắt của Phùng Tao Bao, trên đầu Nạp Lan Duyệt như xuất hiện hai chiếc sừng nhỏ thay mặt cho thế lực tà ác.
Ba bốn cái tát đánh tới tấp, ngay cả Cường Tử cũng cảm giác được mình là người xấu. Một cô gái từ nhỏ đến lớn đừng nói là đánh người cho dù bị đánh cũng không cách nào đánh trả ra sức tát tai một người bình thường khi dễ mình, làm ra việc thế này quả thật có mấy phần cảm giác thành công. Điều này và cuộc cách mạng giải thoát nông nô quả thật cùng một lý lẽ, mặc dù không có cao thượng vĩ đại như vậy, nhưng ý nghĩa cốt lỗi chính là động viên người tốt đi khi dễ người xấu...
Cường Tử giữ chặt tay Nạp Lan Duyệt nói:
- Được rồi, đã tay thì được rồi. Bọn tay sai cũng không khiến cho người dân Trung Quốc ta nắm đầu đánh như vậy.
Hắn không nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Phùng Tao Bao, không nhìn đến vẻ sợ hãi không cách nào giả được trong đôi mắt người phụ nữ làm việc tuy rằng không thể xem là độc ác nhưng chắc chắc là tàn nhẫn này, mà đi đến ngồi xổm trước mặt Tôn ca đang nằm rên rỉ trên mặt đất.
- Bây giờ cho anh cơ hội gọi điện thoại.
Tôn ca lòm còm ngồi dậy, nhìn về phía Cường Tử trong ánh mắt lộ ra một cỗ oán giận.
- Tao mặc kệ mày là ai, hôm nay mày chắc chắn phải chết!
Lấy điện thoại di động ra, y gần như quát thét rống lên:
- Hồ Tử! Bây giờ hãy mang người sang đây, tôi bị người ta đánh ở Thúy Trúc Hiên, mang theo nhiều người vào!
- Tôn ca, tôi bây giờ cùng Trần Thuận đại ca lập tức chạy sang ngay.
Tôn ca nghe thuộc hạ của mình nói xong ánh mắt chợt sáng lên. Hai hôm nay y sai thuộc hạ Hồ Tử của mình đi đón tiếp một nhóm người hung ác từ bên ngoài Trường Xuân đến, những kẻ kia tuy rằng mới đến Trường Xuân không được bao lâu nhưng đã biểu hiện ra thực lực cực kỳ mạnh mẽ, chẳng cần quan tâm thế lực xã hội đen nào trên vùng đất này chống đối nhóm người đó bọn chúng đều sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ, có nguồn sức mạnh này trước mắt mặc kệ mày là ai lớn đến cỡ nào, chỉ cần không nghe lời vậy thì chỉ một chữ, đánh!
Cho nên Tôn ca nhân vật giống như một con tép riu hoàn toàn chẳng coi vào đâu ở ba tỉnh Đông Bắc lập tức chọn thỏa hiệp, chỉ là nghe lời thì không những không bị diệt sạch, cũng không có cái gì xấu. Nghe nói sau lưng nhóm người từ nơi khác đến này còn có một đại nhân vật mánh khóe vượt cả trời đất, ngay cả ông trùm Trác Thanh Chiến ở Nội Mông cũng phải nể mặt ông ta mấy phần, Hách Liên Xuân Mộ lão đại của xã hội đen ba tỉnh Đông Bắc cũng muốn chủ động lấy lòng người ta.
Lời đồn là thật hay không y mặc kệ, dù sao nhân vật cấp bậc như vậy mình chắc chắn không chọc vào được, có thể bợ đỡ được mới là chuyện tốt. Trần Thuận kia chính là một nhân vật hung ác trong nhóm người nơi khác đến kia. Kẻ khác Tôn ca không biết, nhưng y tận mắt nhìn thấy Hắc Hổ Đường bị tên Trần Thuận này dẫn theo ba mươi người dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, hơn hai trăm côn đồ lưu manh của Hắc Hổ Đường bị ba mươi người diệt đến cứng đờ cả người dập đầu xin thua.
Một mình Trần Thuận quật ngã không dưới hai mươi người, Lưu Hắc Hổ lão đại Hắc Hổ Đường được xem người đánh đấm giỏi nhất khu thành đông ở trước mặt Trần Thuận thật giống như một đứa con nít đi mẫu giáo. Bây giờ Hồ Tử đã thành công có câu trả lời của đối phương, nói cách khác y về sau ngoại trừ Triệu bí thư còn có sự giúp đỡ từ đằng sau của một thế lực mạnh mẽ thứ hai. Về một mức độ ý nghĩa nào đó, Trần Thuận này còn mạnh hơn nhiều so với Triệu bí thư.
Bợ đỡ được Triệu bí thư khiến cho y kiếm được chút lợi lộc be bé, mà bợ đỡ được Trần Thuận, y về sau ở Trường Xuân đã có thể hoành hành ngang ngược không cần kiêng dè ai.
- Mày chờ đấy! Hôm nay nếu như không giết chết mày, tao không mang họ Tôn.
Y chỉ vào mặt Cường Tử quát.
Cường Tử không nói gì, chỉ mỉm cười nhanh nhẹn mau chóng vặn gãy ngón tay Tôn ca chỉ vào mình.
A!
Ngón tay bị vặn xoắn, đau đớn cực lớn khiến cho Tôn ca kêu rên thảm thiết.
- Trước khi nói chuyện tốt nhất suy nghĩ cho cẩn thận, anh họ Tôn hay không họ Tôn đối với cá nhân anh có lẽ không được coi là việc lớn gì, chỉ là dù sao cũng hết sức có lỗi với ông già nhà anh. Ngón tay này là tôi thay mặt cha anh dạy dỗ anh, ngay cả gốc gác cũng quên còn có bản lãnh gì kêu gào ở đây.
Cường Tử híp mắt nói.
Lúc này, Phùng Tào Bao khóe miệng đã nát rốt cuộc cũng ý thức được tình hình không tốt. Chàng thanh niên trẻ tuổi tà ác này quả thật không kiêng dè chỗ nào, hắn bình tĩnh như vậy bảo Tôn ca gọi điện thoại tìm người đến chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, người này chính là kẻ cuồng vọng không biết trời cao đất rộng, giống như kẻ điên không có đầu không có não dựa vào bản lãnh đánh nhau không biết sống chết. Thứ hai, kẻ này có lai lịch cực kỳ thâm sâu, mặc kệ ra làm sao, dù có giết chết hết mấy người ở đây trong đó có cả Phùng Tao Bao mình trong đó cũng chẳng cần cố kỵ điều gì.
Phùng Tao Bao nuốt ngụm nước bọt mang theo mùi máu tươi, bởi vì cô ta nhận ra chàng trai vẻ mặt bình tĩnh như mây gió trước mặt này nhìn ra sao cũng không giống loại người ở khả năng thứ nhất.
Mái tóc bạc trắng cả đầu.
Phùng Tao Bao mở trừng hai mắt thật to, trong lòng đột nhiên nhớ tới một việc!
Kẻ gọi năm bình đẳng cấp cao nhất gây ra náo loạn ở Linh Điểm Nhất Khắc trong tin đồn mấy ngày trước đây, ngay cả nhân vật cứng cỏi tâm phúc của Hách Liên Xuân Mộ cũng khách khí lịch sự đối với hắn, không phải là mái tóc bạc trắng sao?
Trong nháy mắt, Phùng Tao Bao mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Nếu như thật sự chính là kẻ đó, mình lần này coi như thật sự bại rồi. Tuy rằng bị ăn mấy cái tát của Nạp Lan Duyệt, thậm chí lo sợ ánh mắt của Cường Tử, nhưng trong lòng Phùng Tao Bao một người có thù tất báo như vậy chắc chắn sẽ không chịu khuất phục, sớm đã nghĩ cách như thế nào có thể rửa trôi sỉ nhục ngày hôm nay, sau đó ra sức báo thù ngược lại.
Nhưng đến khi đoán rằng Cường Tử khí là kẻ ở Linh Điểm Nhất Khắc hôm đó, cô thật sự sinh ra một loại cảm giác chẳng còn chút sức lực nào trong người.
Trả thù? Nếu như quả thật là người kia, báo thù người ta chẳng phải là trò hề hay sao.
- Vị đại ca kia ơi, chuyện ngày hôm nay xin ngài bỏ qua cho có được không? Tôi xin lỗi ngài, là tôi làm việc không đúng. Tôi không nên hỏi cho rõ trắng đen đúng sai đã nổi giận với Nạp Lan Duyệt, tôi cũng không biết cô ta là người của ngài, van xin ngài hãy bỏ qua cho tôi đi.
Phùng Tao Bao ăn nói nhún nhường.
Cô đã không còn tức giận và không cam chịu như trước đó nữa, cho dù là có nhận lầm người đi nữa, cô cũng không sinh ra suy nghĩ trả thù. Lúc này điều bản thân suy đoán ra được mang theo sợ hãi đã trùm lên trái tim của cô ta, giống như thấy được mãnh thú thời thượng cổ khiến cho cô ta sợ hãi bám vào trong tim. Cho dù đối phương không phải người trong lời đồn kia, cô cũng nhận bừa.
- Sao?
Cường Tử híp mắt nhìn Phùng Tao Bao, người phụ nữ này là kẻ có suy nghĩ hiểu biết nhất trong mấy kẻ ở đây, bằng không cũng sẽ không thay đổi thái độ bắt đầu nhận lỗi, thẳng thắng nhận thua. Trong rất nhiều hoàn cảnh, phụ nữ thường thường còn thông mình hơn nhiều so với đàn ông. Cường Tử bây giờ rốt cuộc thấy những lời này chính xác rất cao.
Mấy gã đàn ông bị đánh thảm nhất, bây giờ bọn chúng còn chưa hiểu rõ được, ngược lại phụ nữ chỉ ăn vài cái tát nhận ra rõ ràng mọi chuyện đầu tiên, có thế này mới biết lúc tức giận đàn ông thường dễ dàng mất đi lý trí, mà phụ nữ thì còn có thể lưu giữ vài phần.
- Xem ra cô còn thông minh hơn mấy phần so với bọn chúng, ăn mấy cái tát không có gì thiệt thòi.
Cường Tử nói.