Ác Bá

chương 235: ra tay!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cường Tử chăm chú nhìn theo bóng lưng thướt tha của Bùi Nhược dần khuất sau phía chân núi, biểu cảm rất nghiêm túc rồi than một câu:

- Mạnh Tử nói: bão noãn tư dâm dục (đại ý: trong lòng toàn những ý đồ đen tối), cố nhân quả là không lừa mình!

Chu Bách Tước trừng mắt lên nhìn hắn rồi châm thuốc và nói:

- Khổng Tử nói: Mạnh Tử nói rất đúng!

Cường Tử nhìn Chu Bách Tước cười lớn ha ha, có lẽ trong suốt thời gian qua, hôm nay chính là một này mà tâm trạng của hắn không có chút muộn phiền hay lo lắng gì hết. Tiền tài, quyền thế địa vị, những thứ này hắn đều không sợ bị mất. Bởi dù sao thì hắn vốn dĩ cũng chỉ là một tên tiểu điêu dân không một xu dính túi, xuất thân từ một chợ bán rau, rồi gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nếu như phải quay về với hai bàn tay trắng thì cũng không phải là không thể. Nhưng thứ mà hắn không muốn mất đi chính là tình cảm chân thành, sâu đậm mà trước năm mười ba tuổi không một ai cho hắn.

Nếu như cho Cường Tử tự lựa chọn một con đường, có lẽ hắn sẽ cảm thấy thích thú hơn khi tìm được một nơi thích hợp rồi mở lại quán ăn lớn Cật Hát Đổ. Khi không có việc gì làm thì ngồi bên đường nhìn phong cảnh dưới váy của biết bao mỹ nữ qua đường, cùng lắm thì sẽ huýt sáo cực kỳ giống với bọn lưu manh với một con mụ lẳng lơ nào đó, hoặc là chuyển gạch nhìn cơ thể đầy thịt trắng nõn nà của con mụ béo tắm. Mấy năm trước, hắn vẫn là một tên thảo dân đầu không có trí lớn, quanh năm suốt tháng chỉ biết sự phụ là một người hung dữ và dũng mãnh, còn thuốc lá Đô Bảo là loại thuốc rất khó hút, một bình rượu Tiểu Thôn Ngoại giá bảy đồng hắn còn phải uống trộm.

Hồi đó, hắn đã nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng, đắt tiền, biển số xe đằng trước có mấy số không, còn

đằng sau chỉ có một số, thỉnh thoảng chạy qua chợ rau. Vừa nhìn thấy chiếc xe này hắn liền bô bô với hàng xóm ngay rằng hắn đã nhìn thấy xe của một vị lãnh đạo nào đó, thậm chí dù cách một lớp cửa kính, nhưng hắn vẫn nhìn thấy mái tóc màu hoa râm của vị lãnh đạo kia, còn nhìn thấy cả một cô gái đẹp, trang điểm giống như tiên nữ ngồi bên cạnh nữa. Mặc dù số lần hắn nhìn thấy chiếc xe này chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng hắn lại tinh ý phát hiện ra rằng, cô gái ngồi trong chiếc xe đó không phải cùng một người.

Hắn trầm tư một lúc rồi đứng trên ghế đẩu, chỉ một ngón tay lên trời mà hô to: “Lão tử ta đây nhất định sẽ có một ngày ngồi trong xe BMW, phụ nữ bên cạnh thì cứ mỗi tháng thay một người, nhất định sẽ đi tới những nơi được gọi là thiên thượng nhân gian, cũng sẽ đi Trung Đại Quốc Tế!” Sau đó ngay lập tức hắn liền nhổ phì một cái rồi phủ định ngay những gì mà mình vừa nói, lại ngẩng đầu lên trời mà hét lớn: “Lão tử ta phải ngồi trong xe Rolls-Royce, một tuần… À mà không! Một ngày đổi một người đẹp, không chỉ vậy, những người phụ nữ này phải là những con hồ ly tinh mông to eo nhỏ mới được.

Mỗi lần hắn điên điên khùng khùng như vậy, sư phụ lão Mạc què của hắn luôn lôi một bao huốc lá Đô Bảo, loại hai đồng một bao ra hút rồi nheo mắt nhìn hắn nổi điên. Nhưng có một lần, lão Mạc què không hiểu vì sao liền lôi Cường Tử đang đứng trên chiếc ghế đẩu xuống và hỏi một cách rất nghiêm túc:

- Không phải là con muốn mỹ nhân ở trong chiếc xe sang trọng đó hay sao? Ta đây sẽ cho con một tiền đồ vô cùng rộng mở, muốn thứ gì là có thứ đó, nhưng đổi lại con sẽ không có người thân, con có muốn không?

Lúc đó Cường Tử đã không suy nghĩ mà gào lên luôn:

- Muốn! Chỉ cần sư phụ cho con thì con nhất định sẽ lấy!

Hắn nhìn vào mắt của sư phụ, một cảm giác thất bại thảm hại xuất hiện rồi nhanh chóng chiếm lấy suy nghĩ của hắn, hắn vội vàng sửa lại nói:

- Thôi bỏ đi, người biết rồi đó.

Lão Mạc què liền cười hì hì, ánh mắt hiện lên sự thoải mái.

Sau này hắn bị sư phụ của mình dắt đi và vứt luôn cho Tiêu Lôi, không thèm lo lắng quan tâm hắn nữa. Lúc đó, Cường Tử đã thực sự cho là bầu trời trên đầu mình đã sụp đổ. Mặc dù, Mạc Qua Tử thường ngày vẫn đánh hắn, mắng hắn nhưng hắn lại không hận ông, trái lại khi lão Mạc què không cần hắn nữa, hắn thực sự đã rất sợ hãi, sợ đến mức co thắt ruột gan. Thực ra con người có những lúc rất ti tiện, ti tiện hèn hạ tới mức đến ngay cả bản thân mình cũng không biết được thực ra đâu mới là suy nghĩ thực sự của bản thân. Người cha nát rượu, suốt ngày say xỉn kia không quan tâm, chăm sóc đến chuyện ăn uống của hắn, cho nên càng không cần nhắc đến người mẹ đành lòng dứt áo ra đi khi hắn vừa mới được cai sữa không lâu, chỉ có lão Mạc què người duy nhất giúp hắn hiểu được rằng bản thân hắn không phải là một đứa trẻ hoang, không ai cần.

Cái bạt tai đó của Tiêu Lôi đã làm thức tỉnh hắn, đã lôi hắn ra khỏi vũng bùn nhu nhược và bất tài, giúp hắn bắt đầu từ ngày hôm đó có một mục tiêu phấn đầu hoàn toàn mới, đó chính là khiến cho sư phụ lão Mạc què của hắn được sống một cuộc sống khá giả: có cơm ăn, có rượu uống, có tiền tiêu, ở trong một ngôi nhà rộng rãi, khang trang, tốt nhất là nên để bản thân có thêm một sư nương trẻ đẹp và phong tình, đương nhiên nếu như sư nương không chịu thua kém mà giúp hắn có thêm một tiểu sư muội nữa vậy thì có thể coi là công đức viên mãn.

Từ năm mười bảy đến năm mười chín tuổi, trong hai năm này cuộc sống của hắn đã có rất nhiều thay đổi lơn, trải qua vài lần vào sinh ra tử, từ một tên học việc chỉ biết ăn rồi ngồi chờ chết trở thành một ông chủ tịch đứng phía sau một tập đoàn lớn, trong tay đã có tiền tỷ, và hàng nghìn thuộc hạ dưới trướng, thậm chí còn có võ công, mặc dù không thể coi là thiên hạ vô địch, thần sầu quỷ khóc nhưng cũng có thể vênh mặt với đời, tự nhận lấy hai chữ “Ac Bá”. Về lý mà nói, cuộc sống bây giờ nhất định là hạnh phúc hơn rất nhiều lần so với cuộc sống khi còn ở chợ rau, nhưng không hiểu sao, Cường Tử một tên tiện nhân lại càng ngày càng hoài niệm về cuộc sống khốn khó, đói nghèo ở chợ rau ngày xưa.

Nói cho cùng thì Cường Tử không phải là không biết sợ, hắn thực sự rất sợ thứ tình cảm vốn dĩ đã ngày xa cách kia đến cuối cùng lại như nước chảy bèo trôi, không bao giờ quay trở lại nữa. Mặc dù hiện tại hắn đã gặp gỡ và kết giao được nhiều bạn bè, cũng đã có được hồng nhan tri kỷ của cuộc đời mình nhưng hắn rất sợ tất cả những người này vào một ngày nào đó sẽ tan thành mây khói, rời xa hắn mãi mãi cho nên hắn mới nỗ lực, nỗ lực và nỗ lực hơn nữa, nỗ lực để khiến cho những người bên cạnh hắn được sống một cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn.

Nhưng hắn phát hiện ra rằng chuyện ở đời thường không như mình mong muốn, có một vị cổ nhân đã từng nói rằng: “Trong cuộc đời con người, trong mười chuyện thì có tới chín chuyện không như ý muốn.” Cường Tử tin tưởng rằng bản thân có thể cẩn thận, có thể làm tốt hơn.

Nhưng đến khi hắn phát hiện ra người đó đã thực sự thay đổi, hắn biết rằng nếu như chỉ một mình hắn cam tâm tình nguyện, một mình hắn nỗ lực thì cũng không thể nào ngăn cản được dục vọng hừng hực như lửa kia. Dã tâm và dục vọng của một đàn ông chính là động lực giúp y vượt qua khó khăn, tiến lên phía trước, một niềm tin để người đàn ông có thể tiếp tục kiên trì với hoài bão, mơ ước của bản thân. Nhưng dục vọng này cũng chính là một căn nguyên, một lý do đen tối, nó ăn mòn, hủy hoại linh hồn của con người, xúi giục họ không tiếc bán linh hồn cho quỷ dữ. Một khi rơi vào vũng lầy đó thì rất khó có thể thoát ra được, chỉ có thể là dần dần bước vào con đường hủy diệt hoặc là bị người khác hủy diệt.

Thực ra Cường Tử là một người bị động, nếu không thì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện hết lần này đến lần khác bị người khác tấn công, lúc nào hắn cũng đợi người khác đến làm tổn thương bản thân trước, thậm chí phải đến khi bản thân bị trọng thương thì hắn mới quay lại phản công kịch liệt. Từ trước tới giờ chưa bao giờ hắn nghĩ rằng bản thân sẽ chủ động đi làm tổn thương người khác và lần này cũng như vậy.

Chu Bách Tước quay trở về biệt thư tắm rửa, nghỉ ngơi một lúc rồi “gột rửa hồng trần”. Một mình Cường Tử ngồi ở trong đình hóng mát, nhìn những đám mây trôi lờ lững trên bầu trời và không ngừng thay đổi hình dạng, hắn nhìn bầu trời hết sức chăm chú như đang suy nghĩ điều gì đó.

Điếu thuốc trong tay đã tàn, ánh mắt có chút đờ đẫn của Cường Tử đã dần dần nhìn rõ lòng trắng và lòng đen, đó chính là một màu sắc rõ ràng, đó cũng là một tâm trạng thanh thản.

Dường như hắn đã tỉnh ngộ, vứt đầu mẩu thuốc lá trong tay xuống đất, nắm chặt lấy nắm đấm rồi đánh một chưởng vào chiếc cột bê tông ở ngay bên cạnh. Nhìn bề ngoài thì chưởng này của hắn rất bình thường không có chút kỳ lạ, thậm chí còn không có được khí phách, uy lực như Phích sơn kháo, nhưng trong mắt của Cường Tử lại lộ ta một thần thái thỏa mãn, hài lòng.

Hắn lướt nhìn cột bê tông, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ một nụ cười.

Ngẩng đầu lên nhìn về phương bắc, sau khi Cường Tử tự lẩm bẩm với mình một câu thì cũng đi xuống rảo bước về phía biệt thự Ly Hồ.

Hắn nói:

- Cơ hội đã đến với ngươi, nhưng ngươi không biết nắm bắt lấy.

Tại tòa nhà Đông Đỉnh Quốc Tế với lối kiến trúc độc đáo, tòa nhà này được coi biểu tượng của thành phố Đông Đỉnh, trong phòng làm việc xa hoa, sang trọng của chủ tịch Lý Bát Nhất tập đoàn Thập Chu hiện tại có bốn người. Họ ngồi đó với dáng vẻ tẻ nhạt và vô vị, ngay cả khi họ cùng ngồi trong một căn phòng nhưng lại không nói chuyện với nhau được mấy câu khiến cho không khí trong phòng trở nên yên lặng đến khác thường.

Một người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế và xem tạp chí thời trang, ngẩng đầu lên nhìn một chàng thanh niên trẻ tuổi khác đang ngồi chơi điện tử ở một chiếc bàn làm việc rộng ở đằng sau, khóe miệng của y như đang nhếch lên, dường như có chút bất đắc dĩ với chàng thanh niên đang sa đà vào cái trò chơi ngu ngốc và vô vị kia. Gã tên là Lý Thanh Mộc, còn cái tên đần độn chỉ có mỗi cái xác to khỏe kia tên là Tiếu Thiết Ất, quân nhân xuất ngũ.

Lý Thanh Mộc, cùng họ lý với Lý Bát Nhất.

Hai người đàn ông cùng ngồi trên ghế sa - lon, một người mặc dù tuổi tác không nhiều, cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc của y đã lưa thưa lớt thớt vài sợi. Người đàn ông trông có vẻ tang thương này có một chút phong thái chất phát không thể nào che giấu được của người dân quê. Nếu như người ngoài không nhìn thẳng vào mắt y và cẩn thận quan sát thì sẽ không thể nào phát hiện ra trong mắt của y có một sát ý lạnh lùng và vô tình lạnh thấu xương.

Y tên là Triệu Thăng Đấu, Thăng Đấu trong từ Thăng Đấu Tiểu Dân.

Ngồi bên cạnh y là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người này có thân hình khôi ngô, mặc áo ngắn tay để lộ hai cánh tay rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Gã ngồi trên ghế sô–fa, tay cầm một quyển sách rất dày và đang đọc rất say sưa. Người này giống như ác quỷ đầu thai vậy, khuôn mặt dữ tợn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến cho người khác phải khiếp sợ, đặc biệt là bên ngực trái, vị trí của tim có săm một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, bên dưới ngọn lửa là hai cây rìu chiến sắc nhọn giao vào nhau, cùng với nhịp hô hấp của gã, hai cây rìu chiến đó cũng như đang chuyển động.

Gã tên là Tào Liên.

Triệu Thăng Đấu ngồi bên cạnh Tào Liên liếc mắt nhìn quyển sách trong tay của Tào Liên, đó là một cuốn tiểu thuyết mạng, đứng hạng thứ bảy trên mạng, tên là “Ác Bá”. Triệu Thăng Đấu hừ một tiếng, rõ ràng là đang tỏ thái độ khinh thường đối với những loại tiểu thuyết vô bổ trên mạng internet, rồi y không nhẫn nại được liền giật luôn cuốn sách trong tay của Tào Liên và vứt lăn lóc sang một bên.

- Đã là lúc nào rồi mà còn làm mấy chuyện vớ vẩn này! Bát Bách thúc bảo tôi đến không phải là ngồi không ở đây cùng với mấy người và bày trò tiêu khiển giết thời gian. Lão tử đến đây là làm chuyện quan trọng, làm chuyện chính sự. Nếu như các ngươi vẫn cứ ngồi lì ở đây không động thủ thì lão tử ta sẽ đi chặt đứt cái đầu chó của thằng nhãi con đó! Không có một chút phong độ khí phách của một thằng đàn ông, không đi thì tôi đi!

Trong bốn người có mặt trong phòng thì y là lớn tuổi nhất nhưng khi tức giận thì lại là một người điên khùng, khó kiểm soát bản thân nhất. Bất cứ chuyện gì xảy ra thì y đều dễ dàng bị xúc động, nếu không phải vì chỉ có mỗi một mình y học được tuyệt kỹ kia của Triệu Long Tượng thì Triệu Long Tượng sẽ không bao giờ để y đến thành phố Đông Đỉnh và làm bản thân và mọi người mất mặt xấu hổ. Bản lĩnh mà y học được có thể coi là rất nghịch thiên, cũng chính vì điểm này cho nên trước khi đi Đông Doanh Cáp Mô mới bị kích động và có những hành động kỳ lạ như vậy. Đây chính là một nhân vật vừa thật thà, chất phác vừa hung tàn, ác độc, thậm chí có thể nói là một người không có cơ mưu.

Ngày trước đã có lần Cáp Mô kể cho Mạc Địch một câu chuyện nhưng câu chuyện này đến tận bây giờ vẫn bị gián đoạn chưa được kể xong. Đó là một câu chuyện có liên quan đến chuyện gã và Đại Hùng, khi hai người cùng đi lên núi nhưng không cẩn thận rơi vào một hố tuyết lớn. Bên trong hố tuyết này có một con rắn rất lớn và một bộ xương khô, còn có cả một cuốn nhật ký đã cũ nát được đặt cạnh bộ xương. Cảnh tượng này có chút mơ hồ, rất giống với tình tiết trong những bộ phim truyền hình về phim khoa học viễn tưởng, nhưng nó thực sự đã xảy ra. Cuốn nhật ký đó ghi chép lại, chủ yếu là những chuyện có liên quan đến kỹ xảo làm thế nào để khống chế rắn.

Chuyện chính sự mà Triệu Thăng Đấu nhắc đến không nằm ngoài hai chuyện: thứ nhất chơi gái, thứ hai hút thuốc phiện.

Tào Liên giận tới mức tím mặt lến, gã hung hăng trừng mắt lên lườm Triệu Thăng Đấu một cái. Một khi gã đã tức giận thì hai khối cơ rắn chắc trước ngực sẽ phập phồng theo nhịp thở. Mỗi lần như vậy, hình săm chỗ tim của gã dường như đang chuyển động, ngọn lửa kia như đang bùng cháy dữ dội, hừng hực thiêu đốt còn hai cây rìu chiến kia như chực vung ra ngoài.

Gã bước qua và nhặt cuốn tiểu thuyết lên, Tào Liên hừ một tiếng, ngồi sang chỗ khác tiếp tục đọc sách.

Lý Thanh Mộc nheo mắt nhìn Triệu Long Đấu kích động, trên mặt của y hiện lên chiêu bài với nụ cười ấm áp.

- Triệu ca, tại sao phải tức giận như vậy? Lần này chúng ta cùng đến đây hành sự, nói trắng ra thì chúng ta đều là người của Triệu tổng. Đừng xa lạ với nhau như vậy, nghe nói bên Violet Eye mới đến hai con ngựa ốm Dương Châu. Tôi mời khách?

Ánh mắt của Triệu Thăng Đấu liền sáng lên, cười hì hì đáp lại:

- Mấy tiểu nhãi con mà Bát Bách thúc mới thu nhận đúng là hợp khấu vị của tôi và anh. Được, nếu như mọi người đều đến đây là việc cho Bát Bách thúc vậy thì hãy dứt khoát một chút. Chúng ta đã ở đây lãng phí nửa tháng rồi, nếu như không động thủ thì ta của lão tử đây sẽ bị hoen gỉ mất.

Ánh mắt của Lý Thanh Mộc lóe lên.

Tào Liên hừ một tiếng, dường như rất bất mãn, thậm chí là khinh thường Triệu Thăng Đấu.

- Con mẹ nó, hừ cái gì mà hừ! Có tin lão tử ta đây ngay lúc này có thể đem ngươi đến cho đám bảo bối của ta ăn không?

Triệu Thăng Đấu đứng dậy sửng cồ và hét lớn với Tào Liên.

Tào Liên đánh dấu sách xong liền đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Triệu Thăng Đấu và nói:

- Anh cứ thử xem!

Gã cao khoảng một thước chín lăm, thân hình vạm vỡ cường tráng lại cộng thêm những cơ bắp cuồn cuộn càng khiến cho gã có được một khí thế rất chi là hung hãn dũng mãnh. Triệu Thăng Đấu bị gã hỏi như vậy thì sững ngay người lại. Nếu như mà đánh tay đôi với nhau thì y hoàn toàn không phải là đối thủ của gã, nhưng vì bản thân có được quan hệ họ hàng thân thích với Triệu Long Tượng cho nên y rất xem thường những tên ngoại lai tạp chủng này, nếu như y cũng trừng mắt lên và đấu mắt với Tào Liên e rằng sẽ làm mất mặt Bát Bách thúc.

- Đủ rồi!

Rồi một tiếng vang lên, Tiếu Thiết Ất đứng phắt dậy và tức giận gào lên một tiếng.

Trên chiếc bàn làm việc vừa dài vừa rộng trước mặt, một chiếc máy tính mới tinh bị đập vỡ tan tành.

- Mẹ nó ai ép mấy người cãi nhau rồi ảnh hưởng đến ta chơi điện tử, có tin lão tử ta đây hiện tại băm xé xác mấy ngươi vứt cho chó ăn không?

Triệu Thăng Đấu càng bị hoảng sợ, cái lá gan nhỏ bé sợ phiền phức vốn ăn sâu vào trong xương cốt của người dân quê liền bị lộ ngay ra, khiến cho hình tượng cao nhân đắc đạo mà y khó khăn lắm mới có thể làm bộ làm tịch được đã bị sụp đổ trong nháy mắt. Y cứ há há miệng nhưng đến cuối cùng thì chẳng nói được câu gì. Rõ ràng là y biết, nếu như y khiêu chiến với Tào Liên thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng nếu như khiêu chiến với Tiếu Thiết Ất thì mọi chuyện lại khác, nhất định sẽ bị tên điên này chặt xác thành tám khúc.

Lý Thanh Mộc gấp quyển tạp chí thời trang trên tay lại, nói với giọng điệu vô cùng văn ôn nho nhã:

- Được rồi, trước tiên chúng ta hãy bắt lấy thằng nhãi con kia đã,còn sợ hắn không đi vào khuôn khổ hay sao.

Y bình tĩnh đưa mắt nhìn căn phòng một lượt rồi chỉ vào Tào Liên và nói:

- Chú đi đi!

Truyện Chữ Hay