Part 1
Buổi sáng ngày thứ hai sau buổi lễ nhập học. Chúng tôi đi đến căng-tin và--------quan trọng hơn là, có hằng hà sa số những ánh mắt đang tập trung về phía Julie.
(Thì bởi vì cô nàng nổi bật quá mà……..)
Không chỉ năm nhất mà ngay cả học sinh năm hai và năm ba cũng bị thu hút, nhưng như thường lệ, Julie chỉ điềm nhiên bước chân vào căng-tin và không hề để tâm đến họ.
Tôi thì đi đằng sau cô nàng như thể một người hầu, nhưng, [Tóc bạch kim kìa……..] [Nam đơn gái chiếc sống cùng nhau] những mẩu hội thoại xì xào bàn tán xung quanh lọt vào tai tôi.
Trong mớ hỗn độn đó, có một từ thu hút sự chú ý của tôi.
“<>”
Thế tức là, có vẻ như tôi cũng là một chủ đề để bàn tán.
(Đúng là sự kết hợp giữa một kiều nữ ngoại quốc xinh đẹp và một kẻ được xưng là <> sẽ trở thành chuyện để đồn đại dù tôi thích hay không.)
Dù sao thì tôi cũng không thể làm gì ngay cả khi tôi có lo lắng về chuyện đó, và miễn là không có rắc rối nào thì tôi cứ tiếp tục niềm nở là được.
“Julie. Cậu định chọn gì?”
“Tớ nghĩ tớ sẽ chọn buffet vậy.”
“Không biết tớ nên chọn gì đây……..”
Có vẻ như có 3 sự lựa chọn tại căng-tin của Học viện Kouryou: các món thịt là chính của suất ăn A, các món cá là chính của suất B và tùy chọn tất cả những gì mình muốn trong số 50 loại khác nhau thuộc các nền ẩm thực Nhật Bản, Trung Hoa và Tây phương. Mỗi suất ăn là sự phối hợp dinh dưỡng hài hòa và được chế biến bởi những Obaa-chan (cách gọi riêng thôi, chứ không phải là bà đâu) của căng-tin, nhưng lựa chọn tùy ý có vẻ phổ biến hơn và trên đĩa của phần lớn học sinh là những thức ăn do họ chọn.
(Thôi thì mình cũng chọn buffet vậy.)
Julie thì đã cầm đĩa trên tay và đang nhìn quanh các món ăn; tôi cũng làm như vậy và bắt đầu chọn món.
…………hầu như toàn thịt là thịt.
Đầu tiên tôi sẽ chọn 4 phần gà rán ưa thích của tôi. Tiếp đó là thịt lợn trộn sốt dấm ngọt, thịt bò xào ớt đen, và thịt bò hầm cà chua------------
“………...Tại sao các món của cậu lại thiếu cân đối thế?”
Đột nhiên một giọng nói vang đến tôi từ phía bên cạnh.
Nếu tôi nhớ không nhầm, cô ấy chính là người đã ngồi sau tôi trong buổi lễ khai giảng và cô nàng đang nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt chứa đầy sự cương quyết--------không không, cô ấy đang nhìn vào cái khay tôi đang giữ.
“Nếu tớ nhớ đúng thì……..cậu là, Tachibana nhỉ?”
“Chuẩn rồi đó. Chào buổi sáng, Kokonoe-kun.”
“Aah, chào buổ------”
“Dẫu sao thì, tớ vừa nói ban nãy rồi cơ mà tại sao sự kết hợp của cậu lại thiếu suy nghĩ về sự cân bằng thế? Từ những gì tớ thấy nãy giờ thì có chỉ toàn thịt, thịt, thịt và thịt. Cậu định chỉ ăn mỗi thịt không thôi sao? Mặc dù đúng là cậu được tự do lựa chọn trong một suất buffet, nhưng mọi thứ cũng phải có giới hạn thôi.”
Khi tôi đang nghĩ về lời chào bị gián đoạn của mình, Tachibana đã bắt đầu thuyết giáo tôi vì lý do nào đó.
(Không, đúng là chỉ ăn thịt thì rất tệ cho sự cân bằng nhưng mà…………)
Kể cả thế, tôi thấy rằng người khác không có quyền phàn nàn-----và khi tôi đang nghĩ thế, đĩa của tôi đã bị lấy mất.
“Fumu………….Tớ không thể làm gì với những thức ăn đã được lấy, thế nên những thứ tiếp theo phải càng cân đối càng tốt, cái này và cái này……….tiếp theo sẽ là, cái này là ổn rồi.”
(C-cà tím vừa được đặt lên sao…….)
Nó được xếp hạng thứ 2 trong những món tôi ghét đó.
“Ồ đúng rồi, cần tây ở đằng kia thì phải.”
………Hạng 1 vừa được đặt lên nữa rồi.
“Xong, thế này chắc là ổn rồi.”
Sau một lúc, Tachibana làm điệu cười thỏa mãn trước khi trả lại tôi cái đĩa đã được đặt tùm lum rau củ và cá ở trên.
“C-cảm ơn cậu……….Tớ hoàn toàn không vui vì món cải tây, dù có nghĩ sao đi chăng nữa, tớ thực sự không thích nó……..”
“Đây gọi là thấy ghét trước khi ăn đấy.”
Tôi vẫn thấy tệ ngay cả sau khi ăn nó nhá.
“Thôi thì, tớ sẽ đi lấy bữa sáng đây.”
Cứ như thế, Tachibana nói những gì mình thích, làm những gì mình muốn và đi mất.
(…………..Mình sẽ nhờ Julie cứu vậy…………)
Trong lúc cầu nguyện Julie sẽ không ghét cà tím và cần tây, tôi ngồi xuống cạnh chỗ cô nàng đang ngồi.
“Julie này. Tớ có một việc muốn nhờ………”
“Gì vậy?”
“Thực ra thì, tớ muốn nhờ cậu ăn mớ cà tím và cần tây-----”
Và tôi chỉ có thể nói được đến đó thôi.
*Cạnh cạnh* âm thanh đó vang lên, và một cô gái ngồi xuống vị trí đối diện trên chiếc bàn ăn.
Là Tachibana.
“Tớ sẽ ngồi ăn ở đây.”
Tôi, chết, đây………..
“Chào buổi sáng, Julie. Tối qua cậu có ngủ đầy đủ không thế?”
“Chào buổi sáng.”
Ngay cả sau khi Julie trả lời rằng cô ấy ngủ ngon, thì sau đó cô nàng lại nhìn tôi bằng một biểu cảm bối rối.
Thực sự thì, cô không biết người kia là ai cả.
Cũng bởi cô dành toàn bộ thời gian trong lúc tự giới thiệu để nhìn tôi, nên nếu tôi nói điều này không thể nào khác được, thì nó đúng là không thể đấy.
“Tớ là Tachibana Tomoe. Tớ cũng là tân sinh giống như cậu và Kokonoe-------nghĩa là chúng ta là bạn cùng lớp đó.”
“Vậy à. Tớ xin lỗi, Tomoe.”
“Fufu, tớ không bận tâm đâu. Hôm qua là ngày đầu tiên sau buổi nhập học, và sẽ có rất nhiều thứ để bỡ ngỡ sau cái buổi kiểm tra kia mà.”
Hai má của Tachibana nhẹ nhàng dãn ra. Tôi nghĩ đó là một biểu cảm không chủ đích của cô khi mà bao quanh cô luôn có một bầu không khí trang nghiêm.
“À đúng rồi Tooru. Cậu vừa yêu cầu cái gì thế?”
“…………..K-không có gì cả.”
“------?”
Julie nghiêng đầu thắc mắc, và *Chirin* âm thanh chiếc chuông vang lên.
Về phần Tachibana, cô ấy đang hướng ánh nhìn về phía cô gái đang nhận phần ăn từ obaa-chan của căng-tin.
“Ừm……….xin lỗi, tớ có thể gọi bạn cùng phòng ra đây được chứ?”
“À à, tớ không để tâm đâu.”
“Cảm ơn………….Miyabi, ở đây nè.”
Sau khi Tachibana giơ tay lên và gọi to, cô nàng đó tiến đến đây.
“C-cậu đang ở đây à, Tomoe-chan.”
“Haa……….Tớ đã nói với cậu bao nhiên lần là cậu không cần phải gọi tớ nghiêm trang thế đâu, Miyabi.”
“N-nhưng mà Tomoe-chan là Tomoe-chan mà……..”
“Thật tình, cậu……………..À, xin lỗi. Cô ấy là bạn cùng phòng của tớ, Miyabi.”
“Ể? Ah…………!? C-chào buổi sáng, tớ là Hotaka Miyabi……….”
Cô gái tên là Hotaka hoảng hốt cúi đầu xuống khi cô để ý thấy chúng tôi; cô nàng khá nhỏ người và chiều cao trung bình trái ngược với dáng vẻ trưởng thành của Tachibana, và có một khuôn mặt trẻ con. Mái tóc cắt bằng của cô có phần đuôi tóc mọc dài hơn, và nó trở nên khá bắt mắt nhờ được buộc thành các búi tóc ra phía trước.
Quan trọng nhất là, ánh mắt của người khác dễ dàng bị thu hút bởi bộ ngực nở nang của cô, thậm chí còn lớn hơn cả bộ ngực khá đầy đặn của Tachibana. Đáp lại Hotaka, Julie giới thiệu tên mình trước tiên, kế sau đó là tôi-----------
“A……….ư-ừm, hân hạnh được làm quen……..”
Hotaka đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống trước khi nép người lại.
“Sao thế, Miyabi?”
“T-tớ, ưm………..đ-đến từ một trường nữ sinh nên là, ưm……..”
Tachibana hỏi, và rồi Hotaka trả lời khi đang đánh ánh mắt về phía tôi.
“Tớ hiểu rồi, cậu không biết xử trí ra sao khi đối diện với nam giới à……….ổn thôi mà, Kokonoe sẽ không cắn đâu.”
Tôi vừa bị đối xử như một con chó sao……..
“Th-thật chứ………?”
Hotaka ngập ngừng nhìn tôi. Thật là tệ khi tôi bị nhìn nhận theo kiểu đó, nhưng mà nếu tôi không trả lời cô nàng thì cô sẽ thận trọng với tôi mất, thế nên tôi gật đầu.
“Thôi nào, ngồi xuống đi Miyabi.”
“Ư-ừ……..”
Khoảnh khắc Hotaka ngồi xuống chiếc ghế, ngực của cô nảy tưng tưng, và đôi mắt nam giới của tôi nhìn chúng theo phản xạ.
Hơn nữa, chúng nằm luôn trên mặt bàn sau khi cô ngồi xuống, thế nên dù muốn hay không thì tôi cũng phải chú ý đến chúng.
“…………Sao vậy, Kokonoe? Mặt cậu hơi đỏ kìa, cậu bị cảm lạnh à?”
“Ể? V-vậy à? Hôm nay đúng là hơi nóng nhỉ. Hahaha………”
“Với tớ thì tớ thấy hơi lạnh………”
“T-tớ nghĩ khá là bình thường………”
“………………….C-có lẽ là vì tớ hơi nhạy cảm với nhiệt chăng?”
“Tớ cũng nghĩ là nó hơi nóng đấy.”
Ngay lúc này, việc Julie đến từ một đất nước lạnh thực sự là một bàn cứu thua trông thấy dành cho tôi. Ngay cả khi cô nàng không định làm thế, nhưng có vẻ như Tachibana đã đồng tình và với tôi thì đó như là sự cứu rỗi đến từ thiên đàng vậy.
“Có lẽ chúng ta đã tán phét hơi nhiều rồi, nên hãy bắt đầu bữa ăn nào.”
“A-ah, đúng…….th-thế đó…….”
Giữa lúc đang gật đầu, tôi nhận ra----------hiện thực rằng--------cà tím và cần tây, mặt tôi cứng đờ ra.
…………đến cuối cùng, tôi cũng nuốt trôi chúng với coffee.
“Nè Julie, Kokonoe. Tớ muốn bàn một việc------”
Chúng tôi hoàn thành bữa sáng khá nhanh, và rồi khi mọi chuyện lắng xuống, Tachibana đưa ra một đề nghị.
“Nếu hai cậu thấy ổn, sao chúng ta không ăn cùng nhau như thế này kể từ giờ trở đi nhỉ?”
“Ah, tớ không thấy phiền đâu.”
“Ya--. Tớ cũng thế.”
“Vậy hãy quan tâm đến tớ nhé.”
“H-hãy quan tâm đến tớ……….”
(………..phao cứu sinh đây rồi.)
Trong khi nhìn Tachibana và Hotaka nở nụ cười trước lời đáp lại của chúng tôi, trong lòng tôi nghĩ thế.
Lý do khá là đơn giản--------giống như phản ứng chúng tôi nhận được khi bước vào căng-tin, Julie và tôi khá là nổi bật khi ở cùng với nhau. Ngay cả mỗi chúng tôi cũng đã nổi bật, khi chỉ có một nam một nữ ở cùng nhau khi ở trường thì sẽ có vài kẻ đáng ngờ xuất hiện bởi vì họ thấy tò mò.
Thế nên nếu tôi cho họ thấy hình ảnh một Julie dành thời gian cùng với những cô gái khác, tôi nghĩ họ sẽ nhận được một ấn tượng tốt hơn.
Thế nên bây giờ khi mà cô ấy phải tìm một <> cho đến cuối tuần, sẽ tốt hơn nếu Julie có thêm cơ hội để nói chuyện với các cô gái.
“À mà này Julie. Ừm………Tớ hơi ngại phải nói thế này trước mặt Kokonoe, cơ mà kể cả chỉ đến cuối tuần, thì cậu thấy ổn khi phải sống cùng nhau chứ?”
“Ya--. Ổn cả mà.”
“Ra thế. Nếu cậu đã nói vậy thì tốt rồi…..”
Sau khi nói thế, lần này cô lại nhìn sang tôi------
“Kokonoe. Tớ rất xin lỗi nếu làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Tớ nghĩ đây không phải việc của tớ, nhưng mà hai cậu là một nam một nữ cùng tuổi nhau, nên tớ lo rằng sẽ có rắc rối nào đó phát sinh……….”
Trong khi làm bộ đang ho, gò má Tachibana kẽ ửng đỏ, có lẽ là cô đang tưởng tượng về những thứ gọi là rắc rối kia.
“Không không, ổn mà. Cậu nghĩ thế cũng là lẽ tất nhiên.”
“Nếu thế thì được rồi………….tuy nhiên, cậu có thể nói với tớ bất cứ khi nào có rắc rối. Nếu cần thiết thì tớ không ngại cho cậu ấy bí mật ở chung phòng đâu. Đúng không? Miyabi.”
“A………..Ư-ừ. Chúng tớ rất chào đón cậu đó, Julie-chan.”
“Tớ rất biết ơn vì lời đề nghị………….nhưng mà mọi thứ để ổn cả, Tooru là một người tốt bụng mà.”
“O-ồ ra thế.”
Julie gật đầu và tiếp tục nói.
“Tối qua, Tooru đã dịu dàng ôm lấy tớ khi tớ lăn ra ngủ trước.”
…………..và là một câu nói gây chấn động.
“[[Buu!?]]”
Súp Miso phun trào x2……………..Hotaka thì phun cả sữa ra.
[Ju,Julie!?] [Cá-cá-cái gì----!?] [Ju--Ju--Ju--Julie-chan!?]
“--------------?”
Trước mặt ba người chúng tôi đang run rẩy dữ dội, *Chirin* âm thanh chiếc chuông rung lên và Julie nghiêng cái đầu nhỏ nhắn của cô.
“Tachibana, Hotaka! Vừa rồi là-------”
Và khi tôi đang định giả thích ý nghĩa thực sự của những lời ban nãy thì-------
“Ko-Kokonoe!! C-cậu cậu đã làm cái quái gì thế hả!! Hơn thế nữa, với một người đã ngủ rồi nữa chứ!? Thật khó chịu khi phải ngồi cùng một gã đàn ông đáng xấu hổ hơn bất cứ thứ gì trên đời thế này!! Xin phép được rời đi!!”
Tachibana, người đã hiểu những lời của Julie theo cái hướng đó, rời căng-tin trong giận dữ.
“Ah, Tomoe-chan!? Eh errr…………..”
Hotoka, người cũng hiểu sai như thế, mặt đã chuyển hoàn toàn sang màu đỏ cứ quay qua quay lại giữa chúng tôi và Tachibana-------
“T-tớ xin lỗi!! Ch-chờ mình với Tomoe-cha~~~~~n!!”
Sau khi cúi đầu với tất cả sức lực, cô ấy đuổi theo Tachibana.
Chúng tôi bị bỏ lại, và tình hình lại quay về với việc chúng tôi trở thành trung tâm của sự chú ý do sự um xùm đó.
“………Ồn ào thật. Các cậu làm cái gì thế hả?”
“Ừ thì chuyện này chuyện nọ……………..”
Quay về phía Tora vừa xuất hiện, tôi nghĩ về việc làm thế nào mà mọi chuyện trở nên phiền phức như thế này trong khi thở dài.
“Fuun, ngu ngốc thật.”
“Đừng nói thế mà……….”
Chúng tôi đợi Tora hoàn thành bữa sáng, và rồi chúng tôi cùng quay trở về phòng học.
Tôi bị hỏi về vụ lộn xộn vừa xong thêm lần nữa, và rồi khi tôi trả lời thì cậu ta lại tỏ ra chán nản.
“……………….câu trả lời vừa rồi của tớ có gì sai à?”
Như mọi khi, Julie không hề để ý đến ý nghĩa lời nói gây sốc của mình và nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn của cô.
Tora thở dài nói “cứ nói với cậu ta đi”, mặc dù tôi không hề định làm thế nhưng rồi tôi quyết định cứ làm thế đi.
“Cái cách cậu nói lúc nãy ấy, cứ như thể là tớ…………đã làm gì đó bi-biến thái với Julie.”
“-------?”
“Đ-đó là lý do tớ nói thế, từ tiếng Nhật mang cùng ý nghĩa với một nam và một nữ………..một đ-đôi làm gì đó vào buổi tối ấy.”
“………...nếu vậy thì, đúng là rắc rối rồi.”
Thật may là có vẻ như cô nàng cũng có kiến thức về mấy thức đó và Julie cuối cùng thông suốt cái hoàn cảnh đó.
Biểu cảm của cô thì vẫn như mọi khi, nhưng hai má thì hơi ửng hồng.
“Tớ sẽ đi nói với Tomoe đây chỉ là hiểu lầm.”
“A, à ừ. Tớ trông đợi ở cậu…………”
Nhìn vào tình trạng của cô, có lẽ cô sẽ gạt phăng bất kỳ lời nào tôi nói, vậy nên tốt nhất là để đấy cho Julie vậy.
(YareYare………….thật là tuyệt nếu như hiểu lầm này sớm được gỡ bỏ………..)
“Nào nào, giờ thì chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đáng nhớ đầu tiên nào—♪”
Ngay cả vào buổi sáng, Tsukimi-sensei vẫn đầy nhiệt huyết và thông báo bắt đầu lớp học với cả hai tay dang rộng.
Liên quan đến rắc rối với Tachibana-----------thực tình, tôi chả biết phải làm sao nữa.
Đúng là Julie đã nói gì đó với cô ấy, nhưng………..
Mặc dù Julie đã nói rằng [giờ thì ổn rồi], nó thực sự đã ổn chưa?
Lý do cho sự nghi ngờ của tôi rất rõ ràng và đơn giản.
*Nhìn chằm chằm*-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------.
Cũng giống như ngày hôm qua, một ánh mắt đang dán thẳng vào tôi.
Nhưng người sở hữu chúng lần này là Tachibana.
Hai ngày liên tục, và hơn nữa lại còn từ một cô gái khác-------nếu chỉ mới nghe thôi, có lẽ sẽ có kha khá người thấy ghen tị đây.
Tuy nhiên, theo như tôi thấy thì cái nhìn kia không phải theo cách có thiện cảm, thế nên trên danh nghĩa là mục tiêu, tôi không hề thấy hạnh phúc chút nào cả.
(Julie à……..nếu giờ thì ổn rồi, vậy tại sao Tachibana lại nhìn chằm chằm tớ thế kia…………)
Quả nhiên, tôi không có đủ lạc quan để chấp nhận cái rụp những lời đó trong cái tình huống như thế này.
Cuối cùng thì, thay vì để chúng cho Julie, tôi đành phải tự thân vận động để sửa chữa sai lầm thôi.
“----------như đã nói, sự thăng cấp của <> cơ bản là theo cấp số nhân, vậy nên các em củng cố cơ thể thông qua rèn luyện bao nhiêu, kết quả đạt được sẽ tăng lên bấy nhiêu---☆. Đến đây các em hiểu cả chứ?”
Nói đến bài học thì, bởi vì đây là ngày đầu tiên, nên chủ yếu sẽ liên quan đến <>.
Mặc dù hôm qua Tsukimi-sensei khiến tôi cảm thấy bất an, nhưng hóa ra cô ta thực sự có khả năng dạy học khá tốt.
(Thì cô ta được lựa chọn đặc biệt trong số những sinh viên đã tốt nghiệp mà lại.)
Quên cái tính cách của cô ta đi thì nói rằng không cần phải bàn về kỹ năng và khả năng của cô ta cũng không phải là nói dối.
…………….Tuy nhiên, ngay cả hôm nay cô ta cũng đeo cái băng đô tai thỏ và bộ đồng phục hầu gái, thể loại trang phục rất không phù hợp với một giáo viên.
“Bởi vậy, có một thứ hạng gọi là <> có liên hệ chặt chẽ với <>. Bởi vì các em mới chỉ thăng hoa gần đây nên tất cả các em đều là <> hết. Chúng ta sẽ có <> (The Sublimation Ceremony) vào mỗi cuối kỳ để thể hiện sự thăng cấp. <> của các em đồng thời sẽ là kết quả học tập, vậy nên nếu chúng tôi thấy cấp của các em không tăng lên chút nào trong suốt một năm thì các em sẽ bị loại bỏ-------à nghĩa là bị đuổi học ấy, nên các em nên rèn luyện thể chất và trí lực mỗi ngày đó nghe chưa ☆.”ễ>
Theo lời của Tsukimi-sensei, để có thể thăng hoa lên cấp cao hơn thì sẽ đòi hỏi một cơ thể vững chắc và sức mạnh tinh thần, và có lẽ học kỳ này sẽ tập trung vào việc nâng cao thể chất.
Tôi đứng dậy khỏi ghế ngồi không lâu sau đó, khi chuông reo báo hiệu lớp học kết thúc, và bước thẳng xuống chỗ người đã gửi đến tôi cái nhìn đắm đuối đó.
“Tachibana, cậu rảnh chứ?”
Tachibana mở to mắt ra ngay khi bị gọi tên-------
“X-xin lỗi! Tớ có hẹn rồi, xin phép!!”
“Oi, Tachibana!!”
Cô nàng chuồn khỏi lớp trước cả khi tôi kịp trở tay.
(Cái gì vậy…………..)
Tôi nghiêng đầu trước cái thái độ kỳ quặc đó.
Rút cục, Tachibana không quay lại lớp học cho đến tận lúc chỉ còn vài phút trước tiếp học tiếp theo bắt đầu.
Và giữa giờ nghỉ tiếp theo thì Tachibana lại trốn đi đâu đó tiếp, và tôi không thể xoay sở để bắt chuyện với cô nàng được……….
(Ư-gự…….Không cần phải đoán cũng biết mình đang bị tránh mặt……..chuyện quái gì đang diễn ra đây, Julie…………)
Tuy nhiên, ngay cả khi xác nhận lại lần nữa, thì câu trả lời của cô nàng vẫn chỉ là [Giờ thì ổn rồi. Hiểu lầm đã được xóa bỏ]…………..
*Kéo kéo*.
“?”
Tôi xử lý xong bữa trưa (Chủ yếu toàn là thịt, khác hẳn sáng nay) ở căng-tin, và đang định trở lại lớp học. Đột nhiên, khi tôi đang có cảm giác cổ áo mình vừa bị giật lại, cả cơ thể tôi bị lôi đi đầy mạnh mẽ---------có thể nói tôi đang bị bắt cóc.
“-----------Tooru?...........cậu đi đâu thế?”
Trong khi nghe thấy tiếng chuông rung rinh từ đằng xa, tôi dúi đầu về ngược ra đằng sau và bị ép phải bước đi.
“Uoo, Tot, tot, tot!?”
Trong hoảng loạn, tôi quay về phía sau để thấy người đã bắt cóc mình-------
“Ta-Tachibana!? Ê, ê ê, sao tự nhiên lại thế này!?”
“Làm ơn giữ im lặng được không.”
Trong khi đi theo cô nàng, tôi gặp phải tình huống trớ trêu với việc mặt cắm về phía sau và bước đi loạng choạng tránh khỏi bị ngã lăn ra sàn bởi vì Tachibana vẫn chưa buông tay tôi ra mà kéo đi.
“Ở đây là được rồi…………..”
Sau khi rời khỏi dãy nhà của trường, Tachibana cuối cùng cũng thả tay tôi ra.
Khi tôi nhìn xung quanh, khung cảnh những tán cây và bụi cỏ đập vào mắt.
Có vẻ như tôi vừa bị lôi đến khu vườn sau trường.
Tôi không nghĩ là mình sẽ bị bắt cóc.
“Ah, à ừm……Xin lỗi vì quá đường đột, lại còn lôi cậu đến đây bằng cái cách kỳ cục đó nữa chứ.
“Không, không sao đâu mà. Thế cậu có chuyện gì thế?”
“………………….”
Khi tôi hỏi cô có chuyện gì với tôi, Tachibana đột nhiên trở nên im lặng.
Cô cúi xuống phía đôi chân trước khi quay lên nhìn tôi. Sau khi lặp lại những hành động đó một vài lần-----cô quỳ gối xuống sàn nhà.
“Tớ vô cùng xin lỗi vì sự thô lỗ tớ phạm phải bởi vì cái kết luận sai lầm đó!! Như cậu thấy đấy, tớ mong cậu có thể tha thứ cho tớ!!”
Quả là một hành động quỳ lạy hoàn hảo. Đây chính là ý nghĩa của sự hối lỗi bên trong một lời xin lỗi.
(Khoan đã, Ểhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh?!)
Ngày đầu tiên của kỳ nhập học, tôi bị bắt sống cùng với một cô nàng ngoại quốc.
Ngày thứ hai của kỳ nhập học, một bạn nữ cùng lớp quỳ gối trước mặt tôi.
Nếu cái tình huống này bị ai đó nhìn thấy, mức độ gây chú ý của tôi có lẽ sẽ bay cao như diều gặp gió mất.
……….theo một cách tồi tệ.
Có khi sự trở ngại với phụ nữ của tôi đã bắt đầu xuất hiện………………
(Không không không không, giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy thức đó!!)
“L-làm ơn hãy đứng dậy đi Tachibana! Tớ rất hiểu cảm giác của cậu vậy nên ổn thôi mà, cậu không cần phải quỳ gối thế này đâu!!”
Trong lúc xác nhận xung quanh không có ai, tôi thúc giục Tachibana đứng lên.
“Không, đây là tấm lòng của tớ! Ngay cả khi đó là một hiểu lầm, thì đây là thành ý của tớ để thể hiện hình phạt tớ tự đặt ra với bản thân vì đã thể hiện một thái độ thô lỗ như thế với cậu.”
“Tốt hơn hết là đừng thể hiện cái đấy ra nên làm ơn hãy đứng dậy đi mà!!”
“Tớ từ chối!!”
Không cần đến một giây, tôi đã bị từ chối.
…………...Tôi, đang được xin lỗi, đúng không?
“Ừmmm, vậy thì…….”
“Cái gì………..!?”
Nếu ai đó đứng gần nhìn vào, thì Tachibana đang làm tư thế seiza và ngước mắt lên nhìn tôi.
(Seiza : Còn được gợi là Kashikomaru hoặc tsubau . Là một cách ngồi truyền thống của Nhật .]
Tôi đồng bộ tầm nhìn của mình với Tachibana.
“T-tại sao cậu cũng vào thế seiza!!”
“Khi trò chuyện cùng với ai đó, hãy nói chuyện với họ từ một vị trí tương đương nhau, cậu không được dạy thế sao?”
“Muu……đúng là thế…………..”
Có lẽ cô nàng đã dịu đi; Tachibana trở nên bình tĩnh hơn và gật đầu.
Nhìn vị trí một người ngoài cuộc, có vài lý do mà một nam một nữ làm tư thế seiza và nhìn nhau ở khu vườn sau trường.
Nếu ai đó thấy cái tình huống này, thì người đó sẽ nghĩ gì, tôi tạm thời để cái ý nghĩ đó sang một bên.
“Hiện giờ, tớ hiểu những gì Tachibana muốn nói…………..nên, nếu cậu đã biết đấy là một hiểu lầm, thì không cần phải nói những gì tớ muốn nói nữa. Vậy nên, hãy kết thúc chuyện này ở đây, được chứ.”
“Tớ không thể để thế được.”
“Tại sao…………”
“Bởi nếu thế tớ sẽ không thấy vừa lòng.”
Cô ấy thực sự đang xin lỗi tôi đấy à, câu hỏi đấy hiện ra.
“Vậy tớ cần làm gì để làm cậu vừa lòng đây………….”
“Đơn giản thôi. Tớ muốn đền bù cho tội xúc phạm cậu.”
Ngay cả khi cậu nói thế, và ngay khi tôi hỏi lại tôi nên làm gì--------
“Hãy đấm tớ đi.”
“Tớ không có hứng thú với cái việc đó…………..”
“Hứng-hứng thú với cái gì cơ!! Cậu là đồ biến thái chắc!?”
“Thế nên tới mới nói tớ không có cái loại hứng thú đó mà.”
“À…………đ-đúng vậy. Xin lỗi, tớ chỉ…………..”
Trở nên giận dữ rồi lại chán nản, bận rộn thật đó nhỉ.
Tôi lờ mờ đoán ra từ cuộc đối thoại của chúng tôi sáng nay, nhưng Tachibana quả thực là kiểu người nghiêm túc.
Dù sao thì cái sự nghiêm túc đó giờ đang trở thành một điểm trừ đây.
“Dẫu sao thì. Tớ không có hứng thú đấm Tachibana.”
“Không, làm ơn hãy đấm tớ đi mà! Vì tớ là con gái của một gia đình võ thuật, nên nếu tớ bị làm nhục thì tớ sẽ quết sạch sự sỉ nhục đó, còn nếu tớ làm xấu mặt ai đó thì tớ sẽ nhận hình phạt tương xứng với việc đó!!”
Cô con gái đến từ một gia đình theo nghiệp võ-----------giờ khi cô nàng tự nói ra, cô ấy thực sự là loại người lo lắng về sự nhục nhã và lòng kiêu hãnh.
(Mọi thứ lại trở nên phiền phức một lần nữa rồi…………)
Cái rắc rối này, cô ấy có lẽ sẽ không có ý định chấm dứt dù có chuyện gì xảy ra cho đến khi có một sự đồng thuận dành cho cô.
……………nhưng ngay cả thế thì tôi cũng sẽ không bao giờ “Okay, vậy thì đây”, chấp nhận và ra tay với một cô gái.
(Mình nên làm gì bây giờ………..)
“Được rồi, Kokonoe. Đấm tớ đi!!”
“……………….Tớ hiểu rồi, vậy thì nhắm mắt và nghiến răng cậu lại. Một cú, một cú cực mạnh đấy.”
“--------Ư! T-tớ hiểu rồi……………..được rồi, đến đi!”
Tôi đã suy nghĩ cách để chấm dứt tình huống này trong một lúc và----------cuối cùng thì, tôi quyết định sẽ nghe theo lời của Tachibana.
Tachibana nhắm chặt mắt lại. Trong khi mặt cô nàng vừa ương ngạnh lại vừa hồi hộp, có một sự cương quyết phát ra từ chúng.
Nếu không phải vì tình huống này, trái tim tôi có lẽ sẽ đập thình thịch với cái kiểu tiến triển một cô gái nhắm mắt ngồi trước mặt tôi.
(Thôi thì, đến này……………..)
Sau khi khẽ thở dài, hướng về phía Tachibana, tôi-------
“----------Gự!!”
*Tách* búng nhẹ một phát vào trán của cô.
“Được rồi đó. Đây có lẽ là một phương pháp công bằng, thế là xong rồi nhé.”
“Cái!? Ch-chỉ thế sao mà đã xong----------”
“Tớ vừa nói là một cú, và Tachibana nói rằng đã hiểu rồi. Có nghĩa là lời hứa đã hoàn thành. Tachibana đến từ một gia đình võ thuật đúng không? Không lẽ cậu định vướt bỏ luôn lời hứa chỉ bởi vì cậu không đồng tình?”
“Ư ư……………ch-chuyện này…………”
“Thế nhé, chuyện sáng nay coi như xong.”
“Nh-nhưng mà………..”
Cố gắng để phản pháo, Tachibana đang rất bất mãn, và nhìn cô khiến tôi thở dài thêm lần nữa.
“Nè. Để khiến thấy vừa lòng cậu muốn tớ đấm cậu đúng không, nhưng có lẽ cậu không hề nghĩ tớ sẽ cảm thấy ra sao sau khi làm thế nhỉ?”
“Kokonoe…………?”
“Nếu đây là một trận đấu thì là một chuyện khác, nhưng miễn là trường hợp khác thì tớ không muốn phải ra tay với một cô gái. Nếu tớ nghe theo Tachibana để làm vừa lòng cậu, nhưng như thế sẽ khiến tớ là người thấy không hài lòng. Vậy nên, vừa rồi là phương pháp hòa giải tốt nhất cho tớ.”
“Nh-nhưng với tư cách là con gái của một gia đình võ thuật, tớ------”
“Tớ không quan tâm. Điều đầu tiên tớ quan tâm đó là, Tachibana là một cô gái.”
“Một c-cô gái ư…………….”
“Giờ thì, chúng ta nên sớm quay lại thôi. Chúng ta sẽ có khóa huấn luyện tăng cường thể chất vào chiều nay nhỉ. Chúng ta sẽ trễ nếu không nhanh lên đó.”
Tôi nói và đứng dậy-------rồi đưa tay ra cho Tachibana.
Nhưng, bỗng dưng Tachibana nhìn lên tôi bằng một biểu cảm mơ hồ.
“Chân cậu bị tê hay sao thế?”
“Kh-không thể nào chân tớ bị tê nếu chỉ mới thế này nhá.”
*Fui* Tachibana quay mặt đi trong lúc nắm lấy tay tôi và đứng dậy.
“Được rồi, đi thôi nào.”
“Ừm.”
Tachibana gật đầu và bắt đầu bước bên cạnh tôi, mấp máy môi suốt quãng đường khi chúng tôi vào đến dãy nhà của trường.
“Kokonoe.”
“Hử?”
“Cậu……….đúng là một chàng trai kỳ lạ đấy.”
(Tớ kỳ lạ ở điểm nào cơ?)
Trong lúc thở dài, tôi bảo Tachibana về những gì tôi cảm nhận từ nụ cười của cô.
“Hê. Tớ nghĩ mặt này tốt hơn nhiều so với cái trước đó.”
“Mặt này?”
“Thay vì vẻ mặt cau có, tớ nghĩ cậu cười trông đáng yêu hơn nhiều.”
“Cáiiiiiii!?”
Em gái tôi---------Otoha cũng thế, em ấy rất đáng yêu khi cười.
Khi tôi nghĩ thế, tôi bỗng nhiên nhận ra rằng một nụ cười rất hợp với một cô gái.
Khi tôi nói thế với Otoha, em ấy thường để lộ ra vẻ mặt rụt rè.
Nhưng ngay cả thế-----
“C-cậu bị ngốc à!? Thần kinh cậu làm bằng gì thế hả? Cậu có thể nói như thế mà không hề thấy ngượng sao!! Đúng như tớ nghĩ, cậu đúng là kỳ quái!!”
Khi tôi đang chú ý đến vẻ mặt đỏ lựng của Tachibana vì lý do nào ðó trong lúc cô hét lên, cô nàng bắt đầu bước đi nhanh hơn.
“O-oi. Sao thế, Tachibana?”
“I-im đi, đừng có mà theo tớ!”
“Không, chúng ta đi cùng một hướng mà………….”
Lớp học buổi chiều-------đây là buổi đầu tiên của khóa huấn luyện tăng cường thể chất vậy nên chúng tôi phải nhanh chóng thay xong bộ đồng phục thể dục, và tập trung lại trước cổng trường.
Mặc dù mục đính của khóa học là tăng cường thể lực, nhưng vì chúng tôi chưa được thông báo chi tiết nên tất cả học sinh đều đang chênh vênh giữa trông đợi và băn khoăn về những thứ chúng tôi sẽ làm.
Tuy nhiên------
“Yay yay yay --☆Trong vài ngày tới đều sẽ là nâng cao thể chất, vậy nên các em sẽ được tập chạy marathon--♪.”
Và, sau khi Tsukimi-sensei tuyên bố, hầu hết mọi người đều tỏ vẻ mặt ghê sợ.
Dẫu sao thì, dù sao cũng là nâng cao thể lực, vậy nên phương pháp đơn giản nhất và hiệu quả nhất tất nhiên là chạy bộ.
“Nào, đầu tiên hãy tập nhẹ nhàng đã nhé. Thế nên, vòng quanh học viện, mười mườ~i ♪”
“…………mười vòng á, thế chẳng phải là rất dài hay sao?”
“Hừm, một vòng là tầm 4 kilomet.”
“Ra vậy…………..chờ đã, thế là gần bằng một lần chạy marathon hoàn chỉnh rồi sao?”
Tôi lả người đi trước câu trả lời từ Tora.
Mặc dù thể lực của chúng tôi đã được nâng cấp, vẫn không khó để hình dung độ khó của việc chạy quãng đường gần bằng với một cuộc chạy đua marothon hoàn chỉnh.
Hơn thế nữa, nếu khoảng quanh trường toàn là những đoạn khúc khuỷu lên xuống, vậy thì sự khắc nghiệt sẽ còn hơn cả thế nữa.
“Ch-chúng ta sẽ chạy 40 cây số ư………..?”
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và Tora, cô nàng với bộ ngực đầy gợi tình bên cạnh chúng tôi--------Hotoka bứt rứt rên rỉ.
“Cậu chạy đường dài rất kém đúng không?”
“Ể? Ư………ư-ưm…”
Trong một lúc, biểu cảm của Hotaka trở nên cứng đờ sau khi nhìn mặt tôi……….biểu lộ một chút sửng sốt.
(Cô ấy từng nói rằng cô rất tệ khi phải đối điện với phái nam bởi cô đến từ một trường nữ sinh, vậy nên đành chịu vậy………..)
“Bởi vì tớ chạy rất kém………tớ không có tài năng gì cả mà………..”
Sau khi nói với một chất giọng yếu ớt, Hotaka thở dài.
“Tớ không biết nó khó đến đâu, nhưng nền tảng thể chết của cậu đã được nâng cao nhờ <> rồi mà, thế nên đừng nghĩ theo giới hạn bình thường của cậu nữa.”
“T-thật vậy à……..?”
“À à. Cô ta cũng nói 40 cây số là nhẹ nhàng mà, thế nên không phải quãng đường đó là vừa tầm chạy của chúng mình lúc này hay sao? Ngay cả khi cậu không thể chạy xong vào hôm nay, thì cậu cũng sẽ phải chạy thế này từ ngày hôm nay, nên tớ nghĩ rồi cậu sẽ quen với nó và sớm muộn gì cũng hoàn thành thôi.”
“Tớ sẽ quen với nó sao……….?”
“Aah, chắc chắn cậu sẽ làm được mà. Tớ cũng từng rất kém trong khoản chạy bộ, nhưng sức bền của tớ được cải thiện một cách tự nhiên bằng việc chạy mỗi ngày.”
Chính xác hơn thì, tôi bị ép phải chạy mỗi ngày.
Tôi nhớ lại thời còn nhỏ, và miệng tôi dãn dần ra nhờ những khoảng thời gian đáng nhớ đó.
“Tớ hiểu rồi…….Đúng thật, tớ đã được gia tăng sức mạnh……..T-tớ sẽ cố gắng.”
Hotaka trở nên năng động hơn và *Guu* đan chặt hai tay của cô lại ở giữa ngực.
Vào lúc đó, bộ ngực đồ sộ của cô thay đổi hình dạng khiến tôi không thể duy trì tầm nhìn theo hướng thẳng được nữa-------
Nơi tôi rời ánh mắt đến lại là chỗ của Julie; mắt tôi nhìn cặp đùi trắng nõn nà của cô lộ ra bởi vì bộ đồng phục thể dục và thế rồi lại nhớ lại sự việc xảy ra vào tối hôm qua.
Nhờ thế, một lần nữa tôi lại phải di chuyển tầm nhìn sang một hướng khác và nó trở thành một tình huống khó xử………..
“haa…….haa, hn, haa……………ha, fuhaa, haa……….”
Đến vạch đích chậm hơn tôi 21 phút, Julie hoàn thành phần chạy 10 vòng.
“Làm tốt lắm, Julie. Uống từ từ thôi.”
“Cảm ơn cậu……….rất nhiều…………”
Thứ tôi đưa cho cô ấy là đồ uống thể thao được chuẩn bị ở vạch đích.
Sau khi nhận lấy nó, Julie chậm rãi đặt nó vào miệng đúng như những gì tôi bảo.
“Cái này……ngon ghê……”
“Cậu ổn chứ?”
“Ya---…………….., mệt thật đó………”
(Cô ấy có sức bền đúng như dáng vẻ của mình.)
Mặc dù cô có thể kiểm soát cơ thể đến mức đó, nhưng vì thân hình nhỏ nhắn của mình, nên có lẽ sức bền của cô không cao cho lắm.
Dẫu sao thì, cô ấy cũng đứng thứ hai trong số các cô gái và và khá là nhanh khi mà về đích thứ tám trong tất cả.
(Mà đúng thật là, phức lành từ <> quả là đáng kinh ngạc.)
Con đường bao quanh học viện có những đoạn cao thấp khác nhau trong khi gió lại thổi mạnh bởi vì nơi đây bốn bề bao bọc bởi biển, và nó khiến cho việc chạy bộ trở nên khá khó khăn.
Nhưng, ngay cả khi nó là một đoạn đường như vậy, thời gian cần thiết chỉ dao động trong khoảng 2 giờ đồng hồ--------tức là không khác là bao so với việc phá vỡ kỷ lục thế giới. Rõ ràng sức bền của chúng tôi đã được nâng cao.
Bất thình lình------
“Horaa Horaa, đừng có nằm ườn ra thế--. Cử động sẽ khiến lượng axit lactic tích trữ phân giải nhanh hơn--. Thế nên là, đứng dậy nào ☆.”
*Táp**Táp* Tsukimi-sensei đồng thời vừa vỗ hai tay vào nhau vừa chạy cùng với chúng tôi, thế nhưng, cô ấy chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác, và hơn thế nữa vòng chạy thêm của cô khác biệt so với tất cả.
“Đúng như mong đợi từ một học sinh tốt nghiệp. Tớ nghe nói rằng <> của cô ấy cao hơn chúng mình, nhưng tớ không nghĩ cách biệt là lớn đến thế………”
“Đúng thế thật.”
Người đứng đầu trong các cô gái, Tachibana lầm bầm, và tôi đồng tình.
“………...........”
“S-sao thế?”
“Kh-không có gì cả………….!”
Cô nàng lặng lẽ lườm nguýt tôi. Khi tôi hỏi cô về việc đó, *fuu* cô nàng ngay lập tức quay mặt đi.
(Cô ấy thấy không vui vì những gì vừa diễn ra sao………..)
Tachibana chối ngay tắp lực, nhưng tâm trạng của cô rõ ràng đã tệ đi phần nào.
(Mình không định nói gì kỳ quặc với cậu ấy mà………..)
Có lẽ bởi vì cô ấy là con gái của một gia đình võ thuật, thế nên cô không thể để ai thấy mình cười. Đúng là một quy tắc kỳ quái.
Ít nhất, cái không khí này có vẻ như không phải là sự căm ghét dành cho tôi.
Sau đó, khoảng 30 phút trôi qua--------và Tsukimi-sensei đột nhiên tuyên bố rằng buổi học đã kết thúc.
“Ư---mm, họ không quay lại rồi. Cô thấy chán phải đợi rồi, vậy nên buổi học hôm nay kết thúc ở đây mà không có Chủ nhiệm (HR) nhé ☆. Đứng dậy, cúi chào, và ngồi xuống nào. Mọi người, cố gắng đừng chậm trễ vào ngày mai nhé. Bye-bye ♪”
Giáo viên chủ nhiệm với cái dáng vẻ ngây thơ của mình vẫy vẫy tay của cô về phía chúng tôi, những người đang đứng chết lặng, trong khi đang quay về khu nhà trường học.
“Th-thật là vô trách nhiệm……..”
“Hừm, thật tình. Đúng là khả năng của cô ta không có vấn đề gì, nhưng cá tính thì lại quá nhiều rắc rối.”
Tora chán nản gật đầu đáp lại, rồi nhìn về phía đoạn đường chúng tôi vừa mới chạy ban nãy.
Có thể nhìn thấy 2 người đang tiến lại từ phía khá xa, nhưng không còn ai khác ở phía sau họ nữa.
Và trong số những người chưa quay lại, người nói rằng mình rất kém trong việc chạy đường trường, Hotaka, cũng nằm trong số đó.
(Mình tự hỏi Hotaka ổn không đây……..)
Tôi đã chạy vọt qua cô tầm 3 lần trong suốt chặng đường, nhưng vào lần cuối tôi thấy, cô đang đi bộ.
Mặc dù tôi có gọi tên cô, tôi nghĩ rằng nó khá kỳ dù cô có nghe thấy hay là không đi chăng nữa.
---cuối cùng, khi Hotaka trở lại thì đã tờ mờ tối và cô ấy ngã gục xuống vì mệt ngay khi cô chạm vạch đích.
Rồi vào buổi tối hôm đó, Hotaka vẫn cứ ngủ gục trong phòng vậy nên trong bữa tối hôm đó vắng mặt cô-------
Vào dịp đó, tôi nghe nói rằng có hai người bạn cùng lớp, mà tôi còn chưa thể nhớ cả mặt lẫn tên, nhận được thông báo thôi học. Và tôi thấy thắc mắc rằng không biết liệu Hotaka có ổn hay không.
“Ư…………”
Sau khi bước ra từ bồn tắm, Julie làm thế seiza và dán mắt vào cái tivi.
Đi vào phòng tắm trước tôi, Julie lại chỉ mặc độc chiếc áo ngủ ở trên người giống y hệt tối hôm qua.
Đôi chân mảnh khảnh trắng bóc của cô lọt vào tầm nhìn của tôi và khiến tôi gặp rắc rối trong việc nên nhìn vào đâu; bằng cách nào đó nó khiến tôi thấy khá tệ.
“Có chuyện gì thế, Tooru?”
“Không không………quan trọng hơn là, cậu đang xem gì thế Julie?”
“Những chuyến thăm thú hoa anh đào Nhật Bản (sakura).”
Không thể che dấu sự bối rối, tôi hỏi cô và có vẻ như cô đang xem kênh giới thiệu về những địa danh nổi tiếng gắn liền với hoa anh đào.
Liếc nhìn Julie từ một phía, tôi bật công tắc cái ấm đun nước.
Với lý do để làm dịu cảm giác của mình, tôi lôi thức uống ưa thích của mình – trà táo (dù chỉ là loại bột) ra để uống.
“Julie, cậu muốn uống trà táo không? Chỉ một lát là được thôi.”
“Ya--. Tớ rất sẵn lòng.”
Nghe lời đáp lại từ cô, và sau không đến một phút, âm thanh của nước sôi sục từ chiếc ấm phát ra.
Sau đó, tôi rót nước sôi vào và đặt chiếc cốc chứa trà táo nóng lên bàn.
“Uống từ từ thôi kẻo bỏng lưỡi đó, được chứ?”
Tuy nhiên-----
“-------Ư!!”
Bởi vì Julie hoàn toàn chú tâm vào chiếc tivi, có vẻ như cô nàng không hề để tâm đến lời cảnh báo của tôi và người cô giật nảy lên khi cô đặt chiếc cốc lên kề môi của mình.
“Cậu ổn không Julie?”
“Ya-ya---…………”
Một bên lông mày cô khẽ cụp xuống, và Julie gật đầu thất vọng.
Sau đó, tôi nở một nụ cười trong lúc nhìn và *phù**phù* làm nguội cốc trà táo trong khi nó đang đặt trên miệng cô---------
“Tooru, sao thế?”
“Kh-không có gì.”
“Vậy à……….Tooru muốn xem cùng không?”
“À à, được thôi.”
Chấp thuận lời mời của Julie, tôi quỳ xuống bên cạnh cô và bắt đầu xem tivi cùng với cô.
Hoàn toàn thay đổi so với tối hôm qua, thời gian trôi yên bình và lặng lẽ.
(Thế này cũng không tệ chút nào………)
Tình huống này thật khó để tưởng tượng cho đến tận giờ--------
Thật là lạ khi ngồi cạnh một cô gái ngoại quốc và xem tivi, thế nên nó vừa kỳ lạ lại vừa thú vị-------tôi thấy yêu thích cái cảm giác bình yên này.
“Đẹp quá……….”
Màn hình dừng chuyển động và khi một địa điểm nổi tiếng được giới thiệu, Julie trầm trồ ngưỡng mộ.
“Ở đất nước của Julie không có hoa anh đào sao?”
“Nai. Không hề có đâu. Thế nên tớ thấy hạnh phúc vì được nhìn thấy chúng.”
Có lẽ nhìn thấy tận mắt sẽ tuyệt vời hơn, nhưng dù thế thì Julie vẫn thấy hạnh phúc và-----có một biểu cảm say mê thế này.
(Vậy là cô ấy cũng có thể làm vẻ mặt như thế này…………)
“Nhắc mới nhớ……….cậu nói rằng được nhìn chúng thế này, tức là cậu chưa từng được nhìn thấy trực tiếp sao?..........ừm, có vẻ như chúng đang nở ở trong khuôn viên trường, thế nên cậu có muốn đến đó và xem vào sáng mai không?”
“………có hoa anh đào nở ư?”
“À à, mặc dù chỉ nhìn được ở khá xa, nhưng chúng đang nở rộ đó. Mà cậu đừng hy vọng rằng hoa anh đào trông sẽ thanh lịch như ở trong tivi nhé………….Vậy, thế nào, Julie?”
“Ya----. Tớ sẽ đi……….”
Julie gật đầu và--------------
“Tớ rất mong chờ---nó…..đấy.”
Sau khi hoàn thành câu nói, cô ấy tựa đầu lên vai tôi như thể cô đang muốn tiếp cận tôi vậy.
“--------!?”
Từ hành động đột ngột của cô, tôi ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa la lên theo phản xạ.
Mái tóc mềm mượt của cô nhẹ nhàng vuốt lên má tôi, và hương thơm dịu dàng từ dầu gội tỏa ra.
Hơi ấm từ cơ thể cô truyền đến phần cơ thể chạm nhau giữa chúng tôi.
Từ mùi hương và hơi ấm từ cô, sự căng thẳng của tôi cùng với nhịp tim cùng tăng lên không phanh.
(Ể, chờ đã, Julie, eehhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?)
“Ju-Julie, chuyện gì thế………..chờ đã, h-hể?”
Lại là rối loạn thời gian nữa à.
*Ưm**Ưm* Julie thở nhẹ nhàng bình yên trong lúc ngủ. Nhìn cô ấy thế này, tôi giải phóng sự căng thẳng cùng với một tiếng thở dài thườn thượt.
(Cô ấy không mê man, mà là đang muốn đi ngủ hử………..)
Cứ như thế, cô nàng tóc bạch kim đã khiến con tim tôi bối rối liên tiếp hai ngày qua, đã lăn ra giấc ngủ yên bình.
Part 2
“Ư……..n………….”
Vào lúc Hotaka Miyabi thức dậy cũng ngay sát thời điểm giao ngày.
“Cậu dậy rồi à, Miyabi?”
“Tomoe………….chan……..ư………..?”
Miyabi, không những không biết cô ấy ngất đi lúc nào, mà thậm chí cô ấy còn không biết mình đã ngất xỉu.
Tachibana đoán vậy và dùng tay ngăn cô lại, nói với cô rằng tốt nhất là không nên đột ngột ngồi dậy.
“Có vẻ như nó đến từ một sự mệt mỏi khủng khiếp nhỉ.”
Miyabi dần dần nhớ ra lý do cô ngã gục.
“Tớ thật vô dụng mà……..”
“……………….Không phải thế đâu. Dù cậu có được tăng cường sức mạnh bởi <> bao nhiêu chăng nữa, khoảng cách đó cũng khá nhiều ngay cả cho tớ. Miyabi không quen di chuyển cơ thể đúng không? Trong trường hợp đó, cậu không nên gọi bản thân là vô dụng và trở nên tiêu cực ngay từ đầu chứ.”
“Tớ hiểu rồi……”
Tomoe nói thế xuất phát từ cảm giác thật của cô, nhưng Miyabi chỉ có thể nghĩ rằng đấy đơn thuần là một lời an ủi.
“Nghỉ thêm chút nữa đi. Tớ sẽ chuẩn bị chút Onigiri (cơm nắm) ở trên bàn, nên hãy ăn chúng nếu cậu thấy đói.
“Ư-ừm…….cảm ơn, Tomoe-chan……”
Nói lời cảm ơn, Miyabi nhắm mắt lại.
Nhưng ngay lúc này, trong lồng ngực cô tràn nhập sự lo ngại với những bài tập luyện khó khăn của ngày hôm nay và khả năng của cô thấp đến mức nào khi đối mặt với chúng.
(Liệu mình, có thể làm được không……..)