“Khoan đã! Không còn thời gian để ngồi thả thính nhau đâu...!!!”
Tôi vận hết khí hơi trong phổi và hét lên.
“Cái...Cái gì thế?! Taiyo, cậu đừng bất ngờ hét lên như thế chứ!”
Lạy chúa... Không có thời gian để bận tâm chuyện đó đâu!
“Tớ cần phải gấp rút chuẩn bị tới trường ngay bây giờ! Cậu ở đây đợi tớ chút.”
“Tới trường…? À, đúng rồi! Bữa nay phải tới trường mà quên! Mấy giờ rồi vậy ta?!”
Cậu quên luôn bữa nay đến trường à...Thiệt luôn hở trời?...Cái bà này…
“Chín giờ hơn rồi đó! Thật ra tớ có nhiều chuyện muốn hỏi Yuzuki nữa, nhưng mà...chuyện đó để sau đi!”
“Ờ hớ! Tớ hiểu rồi!...Aargh! Đồng phục tớ nhàu hết thật trơn rồi!”
Đó là điều cậu đang lo lắng sao? Tôi thầm nghĩ; song tôi đã kịp kiềm lại vì nói ra có khi sẽ làm cô ấy giận nữa.
Tôi nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt và chỉnh lại tóc tai. Nếu là ngày thường thì tôi sẽ làm kỹ càng hơn chút. Nhưng hôm nay thì khác, tôi không thể chú tâm đến mấy cái tiểu tiết quá nhiều.
Tôi vội vàng quay lại phòng ngủ của mình, thay đồng phục và xách cái cặp sách lên.
Ủa Yuzuki đâu rồi nhỉ?
Mà thời gian đâu để lo chuyện bao đồng cơ chứ...
Tôi liền hướng tới phòng khách.
“À, Taiyo! Oni-giri sắp xong rồi. Cậu đợi một chút nha.”
Là Yuzuki đang đeo tạp dề ở trên người, trên tay đang cầm một miếng oni-giri.
“Không, không, không! Cậu đang làm cái gì vậy hả? Sao giờ này lại đi làm Oni-giri?!”
“Do cậu vẫn chưa ăn sáng mà, Taiyo.”
“Khỏi đi, hôm nay tớ không có thời gian để ăn sáng đâu! Đi thôi nào!”
“Không được! Bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày đó! Lỡ cậu không ăn sáng rồi ngất xỉu thì sao!”
“Không, nó sẽ không xảy ra đâu! Với lại cũng có bữa tớ bỏ ăn sáng mà.”
“Hả? Từ giờ cậu còn nhịn ăn sáng nữa, tớ mà biết được thì chết với tớ nghe chưa!”
Thật sự cô ấy đang cố làm gì vậy nhờ...? Tiết hai sắp bắt đầu rồi đó trời… Cơ mà cô ấy quan tâm lo lắng đến sức khoẻ của mình, chắc mình phải nên biết ơn chứ nhỉ.
“Giờ đi mau lên nào.”
“Biết rồi, biết rồi mà. Nè, cầm lấy rồi đưa vào miệng đi.
Yuzuki đưa tôi miếng cơm nắm.
“Ừm, mơn nha.”
Tôi cắn miếng cơm nắm Yuzuki đã đưa. Nó rất ngon, mùi vị của nó thật mặn mà và dễ chịu.
“Được rồi. Chạy thẳng một mạch tới trường nào.”
“Taiyo à...Nói thì hùng hổ lắm, nhưng thật ra cậu làm gì chạy nhanh bằng tớ đâu.”
Trong lúc tán dóc như vậy, Yuzuki và tôi đã rời khỏi ngôi nhà ấy.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cuối cùng sau khi rời khỏi nhà, phải 20 phút sau chúng tôi mới lết được tới trường.
Chủ yếu do tôi cả mà thôi.
============================
À mà truyện chỉ có 11 chap thôi nha, nên sắp tới lúc rồi đó.