Không mất nhiều thời gian khi các ngã rẽ xuất hiện.
"Tớ đã thắng! … Tớ đã thắng! Tớ đã thắng! Tớ đã thắng! Tớ đã thắng! Tớ đã thắng!"
‘Hạng nhất: Anja 786 điểm
Hạng nhất: Sieg 781 điểm '
Vào học kì 2 của năm hai cao trung, lần đầu tiên trong đời, tôi đã thua Anja.(nhường gái có sao đâu)
Khi nó đến để kiểm tra điểm số, đó là thất bại đầu tiên của tôi trong cuộc đời này.
Khi Anja nhìn bảng xếp hạng, cô ấy giống như bị bỏ bùa mê.
Có lẽ cô ấy nhìn thấy một thứ mà cô không thể nào tin được, nhưng đúng hơn, cô ấy không thể diễn tả những gì đang xảy ra bên trong đầu mình.
Cô nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhấp nháy môi, và mở to mắt trong khi cố xử kí mớ thông tin này.
Có lẽ sau khoảng năm phút.
Ý thức của cô ấy cuối cùng cũng hồi phục khi hiểu rõ mọi chuyện, và bắt đầu vui mừng hét lên.
"Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó!Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó!Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó!Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó!Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó……!"
Cô nhảy lên nhảy xuống với khuôn mặt đỏ bừng, thể hiện niềm vui của mình với toàn bộ cơ thể, trái ngược hoàn toàn với biệt danh ‘ Nữ hoàng băng giá’ mà cô nhận được.
"Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tôi đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó! Tớ đã làm nó……!"
Và một lần nữa, cô ấy chạy thẳng về phía tôi, nắm lấy cánh tay của tôi và lắc lên lắc xuống. Mỉm cười đến tận mang tai, cô ấy liếc nhìn tôi.
Tôi không thể làm gì hơn là cười gượng.
Không còn con đường nào khác.
“Tớ đã làm nó ~~~~~~~~~~!”
Anja nói trong khi nóng máu chạy ra khỏi trường học.
“Ah! Chờ đã! Anja! Quay lại! Quay lại đây! Lớp học vẫn chưa kết thúc! ”
Quên đi những lớp học, sự vui mừng đã khiến Anja chạy ra khỏi trường.
Quên đi tất cả, cô ấy chạy như bay .
Tôi không kịp ngăn cô ấy lại, 10 năm chờ đợi, sự vui mừng đó khiến cô ấy chạy như một cơn lốc.
… Ngày hôm sau, cô nhận được một bài diễn thuyết dồi dào từ giáo viên.
Điểm số của cô ấy là một cảnh tượng khá đẹp để nhìn.
Trong khi đó là một cảnh tượng, từ ngày đó trở đi, tôi biết bản thân mình đã trở nên khác biệt.
Tôi không cảm thấy mất mát cho lắm.
Tôi không cảm thấy tức giận, ngược lại nó hơi kích thích, tôi cảm thấy hơi sợ bản thân mình rồi.
Một quyết tâm nào đó đã bắt đầu nảy mầm trong tôi.
Thời gian đó đang đến gần. Tôi cảm thấy điều đó, và tôi cảm thấy mình nên bắt đầu giải quyết quyết tâm của mình.
Các ngã rẽ đã bắt đầu tách ra…
Nó đã bắt đầu tách ra từ trường trung học… không, tôi chắc chắn là trước đó nữa…
Tôi biết ngày mà chúng tôi chia tay…
Sẽ không còn xa nữa.