"Ngay cả khi mình đang sống một cuộc sống đặc biệt ... Nhưng mình vẫn cảm thấy tội lỗi quá."
“Cậu đang thì thầm gì thế, Sieg? Nhìn xem, hôm nay có một bài kiểm tra khác đấy. ”
Từ chỗ ngồi trong góc phòng học, trái ngược với mưa tuyết của đêm hôm đó, tôi nhìn ánh sáng mặt trời không ngừng chiếu vào sân trường trong khi đang thì thầm với bản thân…
Nhưng lúc tôi nhận ra, Anja đã đứng ở bên cạnh.
Chết tiệt, tôi tưởng tôi thì thầm như thế thì không ai có thể nghe được, nhưng cô ấy luôn luôn hướng về phía tôi, nên có vẻ như cô ấy đã nghe thấy gì đó rồi.
"... Cậu có nghe tớ nói gì không?"
"Không có? Nhưng nếu cậu không muốn ai nghe thấy, cậu tốt nhất đừng nên nói gì cả. ”
“… Cậu nói đúng. Im lặng là vàng mà… ”
Bây giờ, chúng tôi đã 11 tuổi. Là năm cuối của bậc tiểu học.
Không thể tin được, các cuộc thi đấu của chúng tôi vẫn tiếp tục, mặc dù cảm giác như cô ấy chỉ tấn công tôi từ một phía.
Các bài kiểm tra viết, kỳ thi thực hành ma thuật, các bài tập ngoại khóa … Tóm lại, cô ấy luôn thách thức tôi, và người chiến thắng luôn luôn là tôi.
Nó đã trở thành chuyện xảy ra như cơm bữa rồi.
Đối với một bài kiểm tra ở trường tiểu học, một khi bạn là người trưởng thành, bất cứ ai cũng có thể đạt được 100 điểm.
Tôi chưa từng đối mặt với thứ có khả năng khiến tôi thua cuộc.
Mặc dù vào kiếp trước, tôi luôn ao ước mình là một người đặc biệt, và kiếp này tôi luôn luôn là người chiến thắng, nhưng dù vậy, mỗi khi nhìn thấy biểu cảm của cô ấy khi thua cuộc, tôi luôn cảm thấy tội lỗi.
Xét cho cùng, kết quả kiểm tra này của tôi đều đến từ một trải nghiệm đặc biệt gọi là ‘tái sinh’, và những thứ đó đều không đến từ nỗ lực và khả năng của tôi.
Khi cô ấy tin vào khả năng của mình và cố gắng hết sức, liệu tôi có cảm thấy tội lỗi khi tôi không cố gắng? Hay nó có nghĩa là tâm trí tôi vẫn còn bình thường?
"Thần linh ơi! Nghiêm túc đi! Tại sao cậu lại 100 điểm nữa chứ !? Chẳng lẽ không có cách nào để tớ có thể thắng cậu sao! Thật không công bằng! Cậu không công bằng, Sieg! ”
Anja lại sắp khóc nữa rồi.
Tôi sẽ nói rõ ràng, cô ấy quả thật là một thiên tài có đức tính tốt. Chắc chắn cô ấy là một mẫu người tài giỏi, và những người bình thường như tôi không thể so sánh với cô ấy được.
Nếu mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra như thế này, cô ấy sẽ tốt nghiệp một trường trung học tốt, rồi tốt nghiệp một trường đại học tốt, và tìm được việc làm ở các công ty lớn.
Cô ấy sở hữu tài năng lộng lẫy khiến tôi phải ghen tị một cách rõ ràng ngay bây giờ.
Như lời cảnh báo đó, 'một người sẽ trở thành bình thường khi qua tuổi 20’, tất nhiên, đó chỉ là khi cô ấy không cố gắng nỗ lực.
Để an ủi cô bé đang hờn dỗi đó, tôi cho cô ấy vài món đồ ngọt mà tôi đã mua trước đó.
Cái này xem như là hình phạt cho cái chiến thắng của tôi đi, và để mua được chúng, tôi đã phải sử dụng phần lớn số tiền mà tôi tiết kiệm được đấy.
Tôi phải tính đến sở thích của cô nàng cùng với cảm giác đặc biệt khi mua được hàng hóa theo mùa và phiên bản giới hạn, và hiểu được tâm trạng của một người phụ nữ là vô cùng khó khăn, nên việc xoa dịu cô bé chính là cả một thách thức.
Nếu tôi mà chọn sai, tôi đành phải dành cả ngày để nhìn khuôn mặt buồn bã của cô nàng.
Mặc dù Anja bình thường cực kỳ lạnh lùng, nhưng khi tôi tham gia, cô ấy ngay lập tức bùng lên, luôn luôn thất vọng khi khi thua cuộc, để rồi mặc cho cảm xúc bị dẫn dắt bởi những viên kẹo.
Hiểu được cảm xúc của một người phụ nữ khó khăn hơn bất cứ thứ gì.