Bạn nói xem cả đời người liệu có thể gặp được bao nhiêu người khiến bạn hết lòng hết dạ? Một người nghe có vẻ ít, ba người nghe có vẻ nhiều, hai người hẳn là vừa đủ.
Điều này dựa trên sự thật.
Bạn xem đại văn hào Trương Ái Linh[] từng nói cả đời người đàn ông sẽ gặp được hai người phụ nữ, một người là hoa hồng đỏ, một người là hoa hồng trắng, dù cho đỏ trở thành máu muỗi, trắng trở thành hạt cơm[].
[] Trương Ái Linh là một nhà văn nữ của Trung Quốc.
Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới và Tình yêu khuynh thành.
Bà được chú ý vì những tác phẩm nói về những căng thẳng giữa nam giới và phụ nữ trong tình yêu.[] Câu đầy đủ mình tìm được trên zhidao là: “Có lẽ tất cả những người đàn ông đều từng có hai người phụ nữ như thế, ít nhất là hai người.
Cưới hoa hồng đỏ lâu dần hoa hồng đỏ trở thành máu muỗi trên tường, hoa hồng trắng vẫn là “ánh trăng rọi đầu giường”; cưới hoa hồng trắng lâu dần hoa hồng trắng trở thành hạt cơm dính trên áo, hoa hồng đỏ lại là nốt chu sa trong lòng.” Đại ý là sau khi người đàn ông cưới vợ sẽ dần mất đi sự lãng mạn và tình cảm mãnh liệt với người vợ sớm chiều ở chung cùng mình, ngược lại trở nên vô vị và không có cảm xúc.
Thật ra tôi không tin vì nó văn chương quá, trong cuộc sống đâu có nhiều hoa hồng đến vậy.
Gặp được một người đã giỏi lắm rồi, là chuyện vui đáng để đốt pháo chúc mừng, cung kính còn không đủ đâu nỡ để người ấy biến thành máu muỗi hay hạt cơm?
Tôi thường xuyên nghĩ lại, có lẽ tôi có chút vận may cho nên mới không gặp phải máu muỗi hay hạt cơm gì đó… Phủi phui cái miệng, hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.
Lúc đi học thành tích của tôi không hề tốt, là một tên lêu lổng thực sự.
Cuối cùng cố gắng mấy tháng thi đại học mới đậu vào một trường khoa chính quy.
Trường khoa chính quy kia tạm gọi nó là “mỹ viện” vì bên trong người đẹp như mây, phong cảnh cũng tuyệt đẹp, thường xuyên trình diễn tiết mục nam nữ anh anh em em “Em đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đang ngắm em”.
Hồi đó vẫn là năm , rất ít ai ngang nhiên theo đuổi người mình yêu.
Mọi người trong học viện mỹ thuật đều rất thận trọng.
Tôi thì khác, từ nhỏ không đã không phải loại đứng đắn gì.
Hồi bé ở nông thôn, bà ngoại bảo tôi đi chăn trâu, người khác đánh vào đít trâu còn tôi đánh vào bìu trâu để chơi, nghe trâu kêu nghé ọ liên tục, chơi đến quên cả trời đất.
Tôi còn không muốn chăn trâu mẹ, suốt ngày cứ phải bắt lấy trâu đực nhà người ta quất không ngừng.
Sau này chủ ruộng thấy tôi đến thì kéo trâu chạy trốn, khổ nỗi con trâu kia không chạy nổi, tôi vẫn có thể đuổi theo sau giở trò.
Đôi khi tôi nghĩ có lẽ bắt đầu từ khi đó, bắt đầu từ khi tôi quất vào bìu trâu, sự chú ý của tôi đối với cơ quan sinh học đã đổi hướng.
Có điều để sau hãy nói, chuyện tôi thích đàn ông là chuyện rất lâu sau khi tôi quất bìu trâu.
Học viện mỹ thuật ngoài nhiều gái xinh và phong cảnh đẹp ra, còn có một đặc điểm đó là mỗi lần tan học vào thứ bảy cổng trường sẽ có một loạt xe Mercedes-Benz lái đến.
Dĩ nhiên không phải một người lái đến, ấy là xe của một đám nhà giàu trông có vẻ khác biệt, nhưng thật ra đều là lưu manh có tiếng.
Những chiếc xe Benz này hầu như đã trở thành biểu tượng của học viện mỹ thuật, học viện ngoại ngữ bên cạnh cũng không có hào khí như học viện mỹ thuật của chúng tôi.
Có lẽ mọi người đều biết sinh viên mỹ thuật nói chung có điều kiện khá giả, suy cho cùng một hộp màu sơn thời đó cũng không rẻ, học mỹ thuật lại không có tương lai gì, trong nhà không có mấy cái mỏthì ai mà nuôi nổi.
Cho nên muốn tới đây đón người, bạn không lái chiếc Mercedes-Benz sẽ không có ai muốn để ý tới bạn.
À phải, học viện mỹ thuật của chúng tôi quả thực cũng là mỹ viện, học viện mỹ thuật nào đó là học viện nhỏ không nổi tiếng, nếu nói ra người ta sẽ tưởng là học viện người lớn.
Về phần những chiếc xe Mercedes-Benz này lái tới làm gì? Tôi có biết đâu, cho nên tôi tò mò lắm.
Sau khi nộp bài tập mỹ thuật cuối kỳ xong, đây là lần đầu tiên tôi nộp bài tập cuối kỳ cũng là một lần nộp cuối cùng, cũng là thời gian nghỉ hè năm nhất, tôi đã đến cổng trường xem trò vui.
Tôi có anh bạn ở đây, Kỳ Cương, nhà làm bất động sản, cậu ta có ông anh là một thành viên lái chiếc Mercedes-Benz.
Tôi quen cậu ta vào năm nhất, tính cách cũng được.
Bởi vậy, tôi và anh cậu ta kết nhóm, tôi nói: “Anh ơi, dẫn em đi ngắm thế giới đi, xe Benz này của các anh lái đi đâu?”
Ông anh này không thích nói chuyện, đeo kính râm, lấy điếu thuốc trong miệng ra và nói: “Lái đến tinh tế.”
Á à, hồi đó tôi đâu hiểu tinh tế là gì, tôi chỉ nghĩ đến trời xanh trên đỉnh đầu mình, tôi nói: “Vậy anh dẫn em đi ngắm đi?”
“Không chở đàn ông! Đi đi! Tránh ra!” Tôi bị anh ta đẩy ra, có lẽ anh ta cho rằng tôi cản trở anh ta tìm phụ nữ.
Khi đó tôi còn trẻ, tuổi trẻ ngông cuồng, ai mà không có lòng tự ái, tôi nhổ nước bọt về phía anh ta, “Xí, anh không chơi nổi đúng không?”
Tôi dám thề độc, tôi nói câu này không hề có ý bảo anh ta chơi tôi.
Câu nói này giống như phép khích tướng, tôi muốn khích anh ta dẫn tôi đi xem tinh tế, rong chơi vũ trụ.
Nhưng anh ta từ từ tháo kính râm, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, anh ta nói: “Được, cậu lên xe đi, hôm nay không đến tinh tế, chúng ta chơi trò thú vị hơn, tôi chuyển nơi.”
Anh ta dẫn tôi lên xe.
Mặc dù tôi không phải con nhà nghèo, nhưng đây là lần đầu tiên ngồi xe Mercedes-Benz, tôi kích động mãi thôi.
Tôi ngồi ở ghế sau, Kỳ Cương và anh cậu ta ngồi ở phía trước.
Tôi dè dặt sờ chỗ này sờ chỗ kia, tất cả đều là da thật, vậy phải giết bao nhiêu con trâu, trong lòng tôi hơi buồn.
Tôi nói: “Chúng ta không đợi cô gái à?”
Kỳ Cương quay đầu nhìn tôi, nhíu mày lại, cậu ta nhìn tôi đầy khó hiểu, lại nhìn anh cậu ta, cuối cùng vẫn không nói gì.
Đổi lại là anh cậu ta lên tiếng: “Hôm nay không tìm gái, chú em, anh dẫn chú đi xem cảnh đời.”
Tôi nói được thôi.
Xem cảnh đời cũng được, gái gú gì đó còn nhiều thời gian.
Kỳ Cương lại quay đầu nhìn tôi một cái, khi đó tôi vẫn chưa phát hiện có gì không ổn, có lẽ Kỳ Cương cũng không.
Anh cậu ta dẫn chúng tôi đến một hộp đêm, không tính là xa hoa, chỉ giống như khách sạn bốn sao bình thường, vách tường ốp gạch men sứ, màu vàng kim sáng lấp lánh.
Tầng một có quầy phục vụ, có hai cô gái xinh xắn đứng bên trong, người bên trái cao gầy hơn, người bên phải thấp hơn, tôi nhỏ giọng nói với Kỳ Cương: “Tôi thích người bên trái, cao hơn, tốt cho con cái sau này, bố mẹ cao con cũng sẽ cao.”
Kỳ Cương mím môi không nói lời nào, liếc nhìn tôi một cái, tôi hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
“Cậu không biết nơi này làm gì đúng không?”
“Làm gì?”
Kỳ Cương không trả lời, tôi bổ sung một câu: “Không phải làm chuyện mèo mả gà đồng? Tìm mấy cô gái xinh đẹp quấn nhau một đêm à?”
Khi đó tôi đã không còn là xử nam, tôi biết một chút về mặt này, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Kỳ Cương vẫn nhíu mày, tôi lườm cậu ta một cái: Ranh con chưa thấy sự đời bằng tôi.
Khi lên tầng hai với anh cậu ta, Kỳ Cương không đi, anh cậu ta cũng mặc kệ.
Chúng tôi vào một phòng riêng tên là “Đêm của hoa hồng”.
Cái tên “Đêm hoa hồng” này thời đó nghe không quê mùa, tuy cũng không cao quý, tóm lại cũng rất xứng với khách sạn không cao cấp cũng không thấp cấp này.
Anh cậu ta đẩy cửa đi vào, tôi đi đằng sau, nghe anh ta nói: “Để tôi giới thiệu, đây là máu mới.”
Anh trai cậu ta nói với mười mấy người đàn ông ở bên trong, đoạn quay đầu hỏi tôi: “Cậu tên gì?”
“Em tên phí Bạch, Bạch trong màu trắng, Phí trong Phí Thành[].
Xin hỏi anh tên…”
[]Phí thành: Philadelphia thành phố lớn nhất bang Pennsylvania
“Được, Tiểu Bạch.” Có vẻ anh ta không nghe tôi nói, tôi vốn định hỏi anh ta tên gì.
Anh ta vỗ bả vai tôi, chỉ một chỗ ngồi, “Qua kia ngồi đi.”
“Được.”
Tôi ngồi giữa hai người đàn ông, trên đầu là một chiếc đèn, rọi xuống khiến tôi rất mất tự nhiên.
Người đàn ông ngồi bên trái tôi mặc bộ âu phục màu đen, trông không đến nỗi nào, nhưng lại có phần nữ tính, cái kiểu nữ tính không nói ra được, còn kẻ mắt, tóm lại tôi không thích.
Người bên phải còn tạm được, thoạt trông vẫn là học sinh cấp hai, cấp ba, vì cậu ta mặc đồng phục và đi giày chơi bóng, giày chơi bóng hơi bẩn, giống như vừa đá phải đất rồi chạy đến.
Tôi ngồi đờ ra ở đó, anh Kỳ Cương mang vào mấy chai bia, tôi không nhận ra thương hiệu, sau đó một vài người đàn ông có tuổi đeo đồng hồ vàng đi vào.
Cũng có hai ba người trẻ tuổi, một người trong đó là Hà Hữu Dân, anh ấy ăn mặc rất tùy ý, đeo một chiếc kính gọng bạc.
Trông rất giống con trai của ông chủ công ty, không có khí thế lại khiến người ta sợ đến gần.
Trên thực tế anh ấy thực sự là con của ông chủ công ty.
Khi tôi nhìn thấy anh, Hà Hữu Dân không chú ý đến tôi, anh ấy đi thẳng đến bên một cậu trai cách tôi mấy ghế và ngồi xuống.
Sau khi mấy người giàu có này đi vào, bầu không khí đã sôi động hẳn.
Chiếc đèn trên đầu trở nên nhiều màu sắc, xanh đỏ tím vàng nhấp nháy liên tục, nháy đến mức mắt tôi hơi đau.
Người thì uống rượu, người thì hát hò, người thì nói chuyện, ngay cả học sinh cấp ba bên cạnh tôi cũng rời đi, cậu ta đến nói chuyện với một người đàn ông hơi có tuổi.
Sau đó tôi nhìn thấy cậu ta ngồi lên chân người đàn ông kia, làm tôi sợ hết hồn, nhanh chóng uống một ngụm bia.
Bầu không khí đến đây, tôi mới biết được tại sao Kỳ Cương lại nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc kia.
Hóa ra nơi tôi đến không phải nơi gái đẹp như mây, chết tiệt, nó là nơi tụ tập của đồng tính, ông chủ trong đây đều chơi đàn ông!
“Ờm, bạn này, tôi đến nhà vệ sinh.” Tôi kéo một chàng trai mặc âu phục trông có vẻ thanh cao ngồi bên cạnh tôi.
Cậu ta liếc tôi một cái bằng đôi mắt vẽ eyeliner, tôi biết chắc chắn trong lòng cậu ta đang chửi tôi nhà quê.
“Lúc về nhớ đến phòng ăn xin một cái cốc mới.” Cậu ta nói một cách hờ hững, nói xong đốt một điếu thuốc, lại nhấp một hớp rượu.
Tôi nhìn cậu ta, cảm thấy chàng trai này rất phóng khoáng, trong lòng cũng không còn thành kiến với cậu ta nữa.
Uống rượu xong, cậu ta đến tìm anh của Kỳ Cương, tôi nhân lúc này chạy ra ngoài.
Không khí ở bên ngoài thoải mái hơn bên trong, bên trong khói thuốc lượn lờ, gặp cảnh đời này, tôi vốn thề rằng tôi sẽ không bao giờ đòi đi xem trò vui nữa.
Tôi đến tìm gái, không phải đến làm vịt. (vịt tiếng lóng chỉ trai bao).
“Cạn lời! Tên Kỳ Cương ngu ngốc kia, biết mà không nói cho ông đây!” Tôi ngồi trong cửa nhà vệ sinh hút thuốc, vừa hút vừa chửi Kỳ Cương.
Tôi suy nghĩ lúc này chuồn luôn cho khỏe.
Lại nghĩ không được, lỡ như khiến anh Kỳ Cương mất mặt, Kỳ Cương lại tìm tôi gây phiền phức.
“ má…” Tôi mới chửi được một nửa thì thấy Hà Hữu Dân đi đến nhà vệ sinh.
Anh ấy thật sự có khí khái của cậu ấm, đôi mắt của anh rất đẹp, như một con báo.
Tôi không biết anh ấy có vẽ eyeliner không, tóm lại tôi ngây người nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.
Tôi lập tức cảm thấy mình ngồi xổm ở đây như một tên côn đồ.
Tôi ném điếu thuốc lá xuống đất ngay lập tức, vỗ quần đứng lên, giẫm một chân lên đầu mẩu thuốc lá.
Anh ấy nhìn thấy tôi chỉ cười với tôi, không đi vệ sinh mà đi rửa tay.
Tay của anh ấy cũng đẹp, nhìn là biết không phải làm việc nhà, giống tôi, nếu như không rửa tay sạch sẽ sau khi vẽ tranh xong, trên tay toàn là thuốc màu và mực, bẩn đến mức không thể nhìn.
Truyện Gia Đấu
Tôi nghĩ, đoạn cúi đầu nhìn tay mình, may mà rất sạch.
“Lần đầu cậu tới đây đúng không? Sếp Kỳ dẫn cậu tới à?”
“Có lẽ vậy!” Tôi nói.
“To gan đấy, đừng nói là ai dẫn cậu đến cũng không biết?” Hà Hữu Dân lại cười một cái, anh ấy rút vài tờ giấy lau sạch tay, nói, “Tôi tên là Hà Hữu Dân, nếu cậu có hứng thú thì đây là danh thiếp của tôi.”
“Tôi lấy danh thiếp của anh làm gì?” Mặc dù nói vậy nhưng tôi vẫn nhận lấy.
Hà Hữu Dân “xì” một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, “Chẳng lẽ lần đầu tiên cậu đến nơi như thế này?”
Anh ấy nói “nơi như thế này” mà không phải “nơi này”, bởi vậy tôi đoán anh ấy nói đến loại hộp đêm toàn là đàn ông.
“Sao, xem thường tôi à!” Lòng tự ái của tôi đang quấy phá, thật ra tôi rất chột dạ.
Những nơi này đương nhiên nguy hiểm với một người vừa mới lên đại học và chưa lõi đời như tôi, tôi thực sự muốn co cẳng chạy ngay.
Hà Hữu Dân lại tỏ ra rất hứng thú, giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh, hỏi tôi: “Vậy cậu từng làm chưa?”
“Từng làm với phụ nữ!”
“Cậu có muốn thử không?” Anh ấy đến gần tôi, mặt sắp dán sát vào, tay đã sờ lên người tôi, cọ qua cọ lại nửa người dưới của tôi.
Khi đó tôi chưa từng làm với đàn ông, nhưng cũng không kháng cự làm với đàn ông.
Tôi chỉ kháng cự làm với đàn ông bằng thân phận trai bao, dù sao thì làm với đàn ông, ngẫm lại cũng khá kích thích.
Nhưng anh ấy sờ khiến tôi rất sướng, tôi chưa bao giờ bị đàn ông sờ.
Trước kia so to nhỏ với bạn cùng phòng, mọi người nhiều lắm là nhìn một lát, vỗ hai cái.
Tôi nín thở không dám lên tiếng, nhìn anh ấy chằm chằm.
Hà Hữu Dân sờ tôi một lúc, tôi đã cứng được một nửa, anh ấy chợt buông tay ra: “Trêu cậu thôi, đi nhanh đi, ra khỏi nhà vệ sinh rẽ trái, chạy trốn từ lối thoát hiểm, gặp phải ai cũng đừng nhìn.”
Anh ấy cười vài tiếng rồi rời khỏi nhà vệ sinh, xem chừng là quay lại “Đêm của hoa hồng”.
Sau khi Hà Hữu Dân rời đi, tôi theo hướng dẫn của anh ấy chạy trốn từ lối thoát hiểm.
Tôi không dám về trường, chủ yếu là lo anh trai Kỳ Cương tìm tôi gây phiền, tôi dứt khoát về nhà nghỉ hè.
Nhưng kỳ nghỉ hè này tôi không yên tâm chút nào.
Mỗi khi trời tối tôi đều sẽ nghĩ đến Hà Hữu Dân, nghĩ đến dáng vẻ lưu manh dưới cặp kính của anh ấy, nghĩ đến bàn tay khớp xương rõ ràng của anh vuốt ve tôi, nghĩ đến mức tôi cứng không thể ngủ được.
Tôi cầm danh thiếp anh ấy cho tôi, nhìn cái tên được in roneo[] cũng có thể lên đỉnh vài lần.
In roneo: in bằng cách đặt giấy trắng xuống dưới khuôn in, rồi lăn trục có tẩm mực lên khuôn in, trên giấy sáp đánh máy hoặc viết thủng.