Âu Dương Khắc muốn đi cứu Dương Khang, từ phòng mở tiệc đi dạo một vòng, mãi đến trời sáng cũng không tìm thấy nhà tù. Thôn trang này chỗ nào cũng lộ ra vẻ tà môn, được xây dựng như kỳ môn độn giáp, mỗi chỗ rẽ, đình đài, lầu các đều giống nhau, chuyển hai vòng là sẽ lạc đường. Âu Dương Khắc nghe nói Hoàng Dược Sư ở Đào Đào Hoa Đông Hải rất giỏi về kỳ môn độn giáp, không ngờ ở ngay bên bờ Thái Hồ cũng sẽ có kì nhân dị sĩ như thế này. Nghĩ đến Hoàng Dược Sư thì lại không tự chủ được mà nhớ tới Hoàng Dung. Âu Dương Khắc không nhịn được phiền muộn, nếu như có nàng ở đây thì sẽ không bị lạc đường rồi.
“Tĩnh ca ca, chút nữa gặp trang chủ, huynh nhất định không được nhắc đến chuyện chúng ta ra ngoài ban đêm.”
“Biết rõ, ta nói ít một chút là được. Phải rồi, Khang đệ bị bắt, chúng ta không cứu sao?”
“Hiện tại chúng ta còn chưa hiểu rõ nội tình của vị trang chủ này, đợi hiểu rõ rồi nói.”
...
Giọng nói của một nam một nữ từ xa truyền tới, đúng là Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Âu Dương Khắc vội vàng trốn vào trong bụi hoa, chờ bọn họ đi qua thì lặng lẽ theo sau.
Quả nhiên là Hoàng Dung hiểu rất rõ cơ quan ở đây, Âu Dương Khắc lại không thể đi quá gần, có khi chỉ chớp mắt là hai người phía trước đã biến mất, trước mắt lại không hề có đường. Hắn chỉ có thể phó mặc cho may mắn, đi vòng qua phía sau núi giả, cuối cùng cũng không mất dấu, mãi cho đến phòng của Quách Tĩnh và Hoàng Dung.
Lúc này Hoàng Dung mặc nam trang, khó trách lại được ở cùng một phòng với Quách Tĩnh.
Âu Dương Khắc trốn phía sau núi giả, bắt đầu hối hận vì trước kia không nghiên cứu quẻ kinh dịch.()
() quẻ kinh dịch là một phần Kinh Dịch, thường được dùng để xem bói, bày trận pháp và có nhiều ý nghĩa nghiên cứu.
Qua một lúc lâu sau, có người hầu trong trang đến gõ cửa, nói: “Trang chủ mời hai vị đến thư phòng.” Quách Tĩnh và Hoàng Dung đi theo người hầu kia, Âu Dương Khắc cũng theo sau bọn họ.
Thư phòng của trang chủ được bố trí rất lịch sự, tao nhã, sau khi mấy người ăn uống xong thì trang chủ lấy ra vài cuốn tranh chữ mời hai người thưởng thức.
“Đàm luận về Tô Hoàng Mễ Thái () với tên tiểu tử ngốc kia thật đúng là đàn gảy tai trâu.” Âi Dương Khắc ghé sát vào nóc nhà nhìn thấy rất rĩ ràng, trang chủ kia cất giữ rất nhiều tranh chữ quý giá, Hoàng Dung nói về tranh chữ, nói đến mức mặt mày hớn hở, Quách Tĩnh thì ở một bên gãi đầu cười ngây ngô.
() Tô Hoàng Mễ Thái: Ý chỉ nhà thư pháp nổi tiếng, đại diện cho thư pháp của đời Tống là Tô Thức, Hoàng Đình Kiên, Mễ Phất và Thái Tương.
Không bao lâu sau, một bóng dáng cuống quýt xông vào thư phòng, chính là Hoàng Nhan Khang.
Phía sau là đám cướp ở Thái Hồ đang đuổi theo, chắn ngoài cửa.
Đang ngồi trên ghế của trang chủ chính là Thiếu trang chủ Lục Quán Anh, cũng chính là người dẫn đầu đám cướp thuyền quan hôm trước.
Dương Khang chỉ vào Lục Quán Anh nói: “Các ngươi nhân lúc trời tối mà đánh lén, không sợ hảo hán trên giang hồ chê cười sao?”
Dương Khang nói lời khích tướng là muốn đánh đấu với Lục Quán Anh, đánh thắng là có thể thoát thân. Âu Dương Khắc nhìn Dương Khang đấu với Lục Quán Anh, qua mấy chục hiệp, Dương Khang dần chiếm thượng phong, thầm nghĩ, Tiểu vương gia này cũng không phải chỉ là gối thêu hoa. ()
() Gối thêu hoa: ý chỉ người chỉ có mẽ ngoài nhưng thực chất thì vô dụng.
Sau cùng, Dương Khang sử dụng Cửu âm bạch cốt trảo, cẳng chân của Lục Quán Anh bị đánh trúng, máu chảy đầm đìa, cả người đều bị đánh bay ra ngoài. Mắt thấy hắn sắp va vào tường thì Lục lão trang chủ nhìn như không biết võ công kia bỗng nhiên ra tay đỡ lấy con trai của ông ta.
Lục trang chủ kia chỉ dùng mấy chiêu là đã bắt được Dương Khang, lệnh cho người hầu áp giải xuống, trông giữ nghiêm ngặt.
Âu Dương Khắc vốn định là nếu Dương Khang không đánh thắng thì hắn sẽ ra tay giúp đỡ nhưng không ngờ võ công của vị trang chủ này rất bí hiểm, bản thân hắn cũng không nắm chắc phần thắng. Vì thế hắn hạ quyết tâm, đợi đến khi đêm khuya rồi mới đi cứu người.
Đợi mọi người đi rồi, Âu Dương Khắc mò vào thư phòng tìm kiến bản quẻ kinh dịch nhìn xem. Vừa rồi khi đi theo Hoàng Dung tới đây thì hắn đã nhỡ kỹ cửa ra của các nơi, lúc này kết hợp với trận đồ bát quái, cẩn thận nghiên cứu một chút thì nhận thấy chỉ cần đi theo phương vị trong bát quái thì sẽ không bị lạc đường. Mặc dù hắn không tinh thông được như Hoàng Dung nhưng lúc này cũng sẽ không tìm sai đường nữa.
Vị trang chỉ kia dường như nghĩ rằng người ngoài sau khi vào đây sẽ không dám đi loạn cho nên phòng bị các nơi đều rất lỏng lẻo. Âu Dương Khắc nhìn hết tranh chữ của các danh gia mấy lần, lại đến phòng bến ăn chút trà bánh, đi đi lại lại để quen đường, đến khuya cũng tiện tìm đường ra.
Đêm xuống, Âu Dương Khắc nép mình ở gần nhà giam, đang chuẩn bị đánh ngất thủ vệ để vào cứu người thì đã thấy một bóng dáng nhảy đến trước cửa điểm huyệt hai tên thủ vệ sau đó lại phi vào phòng.
Theo sát phía sau, một bóng dáng vội vã chạy tới, là Mục Niệm Từ.
Âu Dương Khắc cười khổ, xem ra hắn lại làm điều thừa rồi. Lặng lẽ dán đến gần cửa sổ lắng nghe, Âu Dương Khắc thầm thở dài, thủ đoạn đối phó với nữ nhân của Tiểu vương gia đúng là không thua kém gì hắn.
Hai người kia ngọt ngào nói chuyện một lúc, cuối cùng Dương Khang cũng nói vào chuyện chính, hắn muốn Mục Niệm Từ đến Tô Châu tìm sư phụ hắn tới cứu giúp.
Âu Dương Khắc thầm nghĩ, vị sư phụ này nhất định không phải là Khâu Xử Cơ mặt đầy vẻ chính nghĩa kia, hẳn là Mai Siêu Phong rồi. Lại nghe Dương Khang muốn Mục Niệm Từ đến núi hoang cách thành Tô Châu dặm về phía Bắc, tìm kiếm chín cái đầu lâu người chết thì liền khẳng định rằng người hắn muốn tìm chính là Mai Siêu Phong.
Âu Dương Khắc đã sớm nghe nói Cửu âm chân kinh là võ công tuyệt học đương thời, hiện giờ Mai Siêu Phong một mình đi Tô Châu đúng là cơ hội tốt, hạ quyết tân, Âu Dương Khắc rời khỏi Quy Vân Trang trước Mục Niệm Từ một bước, đi về phía Tô Châu.
Từ khi thân thể A Tử chuyển biến tốt đẹp thì nàng bắt đầu đi về phía nam, vừa đi vừa thám thính tin tức của Quách Tĩnh, Hạ quản gia đã đi theo thuyền gỗ từ Quỳnh Châu trở về, hẹn nàng gặp tại Tô Châu.
Cao gia có một cửa hàng tơ lụa ở Tô Châu, chưởng quầy của cửa hàng đó được lệnh của Hạ quản gia nên đã sắp xếp cho A Tử ở lại Phùng viên.
A Tử nhìn ngôi nhà có vẻ như đã lâu không có người ở: “Tại sao nơi này lại gọi là Phùng viên?”
Chưởng quầy kia nói: “Nơi này vốn là nhà mẹ đẻ của lão phuy nhân. Về sau Phùng gia ngày càng xuống dốc, Tướng quốc liền mua lại Phùng viên. Sáng mai Hạ quản gia sẽ đến nơi, mời cô nương đi nghỉ ngơi trước.”
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Nơi này bình thường không có ai ở, lúc này cũng chỉ có mấy người đầu bếp và mấy nô tỳ hầu hạ, A Tử ngại phiền phức nên bảo các nàng đợi phía xa, bản thân thì nhân lúc trăng sáng, ôm bầu rượu đến hậu viện uống.
Trên bàn đá để hai ly rượu.
“Tỷ phu, huynh và tỷ tỷ ở bên kia sống tốt không? A Tử kính hai người một ly.” A Tử uống một hơi cạn sạch sau đó lại rót đầy, uống liền ba ly.
“Tỷ phu, muội nên sớm đi theo huynh... Nhưng bây giờ muội lại không nỡ chết đi...” A Tử nói xong, hai dòng nước mắt chảy xuống. “Tỷ phu, huynh và tỷ tỷ ở bên kia hãy sống thật tốt, muội sẽ không quấn lấy huynh nữa, muội sống tốt lắm, hai người không cần nhớ mong muội...”
Chứ tự rót tự uống, một mình lầm bầm, uống hồi lâu liền nằm úp sấp xuống bàn đá.
Gió nổi lên, những cành cây bên cạnh rung lên rì rào.
“Tỷ phu, cái tên có gương mặt giống huynh kia, hắn giống như một tên ngốc.... Muội mới không thèm thích hắn...”
...
...
“Ta không nghe lời ngươi nói, lại bắt đầu luyện Hóa công đại pháp.” A Tử nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: “Chờ ta luyện thành liền không cần sợ ai nữa, không cần nợ ai nữa...”
Khi đưa tay lại muốn lấy bầu rượu thì lại phát hiện nó đã không còn ở chỗ cũ. A Tử mơ màng mở mắt, thấy đối diện có một người cũng đang tự rót tự uống giống như nàng.
Người kia mặt áo dài xanh biếc, trên mặt không có biểu tình, nhìn rất giống một xác chết.
A Tử cười rộ lên, chỉ vào người kia nói: “Ngươi... Ngươi là quỷ sao? Ngươi đã từng gặp tỷ phu của ta chưa? Huynh ấy tên là Tiêu Phong....”
Người kia cũng không đáp lời, tiếp tục tự mình uống rượu.
A Tử đứng lên đoạt lấy bầu rượu: “Rượu của ta, ai cho phép ngươi uống? Qủy thì có gì đặc biệt hơn người.... Bản cô nương còn có thể khởi tử hồi sinh!”
Lúc này người mặc áo dài xanh kia nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia sáng u ám càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ của hắn.
“Qủy sẽ không biết nói sao?” A Tử uống rất say, sớm đã không biết sợ là gì, loạng choạng đi qua, sờ sờ gương mặt người kia “Ah, ấm áp?”
Nàng gãi đầu, nghĩ mãi cũng không ra, tại sao da của quỷ lại không lạnh?
Người khách mặc áo xanh kia rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta không phải quỷ?”
“Ngươi không phải quỷ? Vậy ngươi là cái gì?”
“Là người.”
“Ngươi là người giữ cửa trong viện này sao?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi là ai?”
“Người uống rượu.”
A Tử đi xung quanh hắn nhìn trái nhìn phải: “Ngươi làm thế nào lại có thể biến khuôn mặt thành như vậy? Dạy cho ta ~~~”
“Còn rượu sao?”
“Ngươi đợi một chút, ta gọi người lấy thêm.”
“Không cần nữa.” Không đợi A Tử gọi người thì vị khách mặc áo xanh kia đang đứng dậy, phi thân bay đi giống như ma quỷ, cả quá trình không hề có một tiếng động.
A Tử nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, nhéo bắp đùi của mình một cái, thật đau.
Trong lúc nàng ngẩn người thì người áo xanh kia vậy mà lại ôm một vò rượu nhẹ nhàng trở về.
A Tử nhìn hắn rót rượu vào bình, lại từ bình rót ra ly rồi mới đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm. Nhớ tới năm đó tỷ phu của nàng uống rượu đều là dùng bát lớn, A Tử đoạt lấy vò rượu, ngửa có uống một ngụm lớn, sau đó quệt miệng: “Nam nhân uống rượu nên là như vậy mới sảng khoái.”
“Đó là cách uống của kẻ lỗ mãng.”
“Ai nói?! Tỷ phu của ta là đại anh hùng.”
“Cũng chỉ là lừa đời lấy tiếng mà thôi.”
A Tử vỗ bàn “Ngươi dám nói tỷ phu ta lừa đời lấy tiếng?!” Nói xong, nàng vận công, đánh một chưởng độc về phía mặt người kia.
Người mặc áo xanh kia cũng không hề cử động, vẫn uống rượu như cũ. Chưởng độc của A Tử dừng lại cách hắn khoảng một thước, làm thế nào cũng không thể lại gần hơn, cũng không thể rút vềm giống như bị dính chặt ở đó.
“Ngươi họ Phùng?”
“Bản cô nương họ gì thì liên quan gì đến ngươi!”
“Nơi này đã hoang phế rất lâu, tại sao ngươi lại tới đây ở.”
“Không cần ngươi xen vào!”
“Niệm tình nơi này, hôm nay tha cho ngươi một mạng.” Người mặc áo xanh vừa dứt lời liền đẩy A Tử ngồi xuống ghế.
A Tử ngồi đó giận dỗi, cho dù bản thân nàng luyện thành Hóa công đại pháp thì cũng không bằng một ngón tay của quái nhân này.
“Nha đầu, độc công của ngươi, không cần luyện nữa. Niệm tình ngươi bồi ta uống rượu, cho ngươi mấy viên thuốc, có thể ổn định độc tính của ngươi. Ngươi tìm một chút nội công tâm pháp luyện một chút, có lẽ có thể khôi phục.” Vị khách mặc áo xanh lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra mấy viên thuốc màu đỏ đưa cho A Tử.
A Tử kinh ngạc hô: “Ah, tại sao ngươi lại có thứ này?” Nàng lấy tử lồng ngực ra cái hộp gỗ mà lúc trước Âu Dương Khắc cho nàng, đan dược bên trong giống hệt mấy viên thuốc kia. Lúc trước Âu Dương Khắc giấu nàng đi tìm Hoàng Dung vậy nên mới nói đây là thuốc của Bạch Đà Sơn.
“Cả thiên hạ chỉ có lão phu có thể luyện được Cửu hoa ngọc lộ hoàn này, ngươi từ đâu mà có những viên thuốc này?”
(Editor: Đến đây thì mọi người biết người mặc áo xanh này là ai rồi chứ? Không sai, chính là Hoàng Dược Sư. Còn về tại sao Hoàng lão tà lại xuất hiện ở Phùng viên thì, nhắc cho mọi người nhớ, người vợ đã khuất của Hoàng lão tà họ Phùng.)
A Tử hơi ngửa đầu: “Ca ca cho ta, sao vậy?”
“Ca ca của ngươi?” Người mặc áo xanh khép hờ hai mắt, thở dài: “Nha đầu kia, vậy mà lại đưa Cửu hoa ngọc lộ hoàn cho một nam tử... Ca ca ngươi họ gì, tên gì? Nhà ở đâu? Ngoại hình, võ công như thế nào?”
A Tử nhìn quái nhân này không giống đang nói lão, nghe ý tứ của ông thì viên thuốc này hẳn là do một cô nương đưa cho Âu Dương Khắc, ngẫm lại cũng biết cô nương kia nhất định là Hoàng Dung.
“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Vội vã kén ca ca ta làm con rể sao? Hoàng, Dược, Sư.
“Nha đầu ngươi cũng khá lanh lợi, rất giống con gái ta.” Miệng Hoàng Dược Sư phát ra một tiếng cười nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình.
“Ai thèm giống nàng ta!” A Tử biết người trước mắt chính là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, không thèm để ý đến chuyện lúc trước không đánh lại được ông, chỉ là nhìn ông vội vã hỏi thăm về Âu Dương Khắc thì trong lòng không khỏi hơi hờn giận.
“Ngươi còn chưa nói về ca ca ngươi.”
“Ca ca ta tên Quách Tĩnh, nhà ở Mông Cổ đại mạc, ngoại hình... đương nhiên là oai hùng bất phàm, võ công, không thua kém con gái ngươi.”
Chỉ thấy Hoàng Dược Sư chậm rãi đứng lên nói với sao trời: “A Hành, Dung nhi của chúng ta trưởng thành rồi...”