Sau một đoạn thời gian đắn đo về hình tượng của đứa con trai nhà mình và hàng tá suy nghĩ chồng chéo về việc bộ truyện này đã làm được những gì, kèm theo một mớ sự tự ti các thứ. Những bình luận và góp ý của mọi người làm tui thấy ấm lòng muốn xỉu vì quá hạnh phúc, mọi người tiếp cho tui quá nhiều động lực luôn Yêu các bạn quá nhiều ️️️
Nhờ đó mà cũng biết được bé Hạo được thương thương như thế íMột bà mẹ cuồng con bày tỏ niềm hạnh phúc diệu kì có phẫn nộ gì với Hạo thì đừng ngại bày tỏ như trước đây nho =)))Mọi người có chê thì tui cũng không drop truyện đâu nên cứ yên tâm ha!
Btw, kể từ chương này về sau, mọi người sẽ thấy một số sự thay đổi về tính cách, cách hành xử và lối suy nghĩ của Việt. Tui không biết mọi người sẽ thích hay không, nhưng tui vẫn mong nhận được lời góp ý của mọi người. Và dù sao thì, hãy tin vào tình yêu của hai đứa con nhà tui nhé, chúng sẽ luôn về với nhau thôiiii
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Việt nghe xong câu trả lời của hắn, ngơ ngác nhìn hắn một đỗi mới thốt ra một câu không mấy phù hợp với hoàn cảnh, "Nhưng tôi.... không cảm thấy được tình cảm của tôi với ngài."
Cánh tay đang ôm choàng lấy cậu run lên, đến cả trong ánh mắt của hắn, cậu còn thấy cả những sự tan vỡ nát vụn. Thiên Việt cảm thấy vòng tay hắn riết lấy cậu chặt hơn, khuôn mặt hắn vùi vào trong hõm cổ của cậu, bất lực lầm bầm trong cuống họng, "Tại sao... lại như thế này..."
Vi Hạo đã kiên nhẫn chờ đợi Thiên Việt suốt bốn tháng ròng rã, mỗi một ngày trôi qua đều như chịu đựng cực hình. Hắn nhìn thấy cậu lặng lẽ nằm im trên giường, hắn cảm nhận sự thụ động của cậu dưới mỗi cái đụng chạm của hắn. Cậu ở gần ngay trước mắt ấy, có thể chạm vào, có thể ôm lấy. Nhưng không ai hiểu hằng đêm ngồi trong căn phòng tịch mịch lặng ngắt, hắn thèm khát biết bao nhiêu tiếng gọi "Chủ nhân" của cậu, hắn mong ngóng bao nhiêu cái cảm xúc khi cánh tay cậu ôm lấy eo hắn, chủ động rúc vào lồng ngực hắn tìm kiếm cái ôm. Hắn đã tưởng tượng hằng đêm khoảnh khắc lúc cậu tỉnh lại sẽ ôm chầm lấy hắn, gọi một tiếng "chủ nhân". Có thể đó chỉ là tiếng gọi câm lặng, có thể nó sẽ làm hắn đau đớn khi nhận ra hắn đã không bảo vệ được người hắn yêu, nhưng chí ít, cậu vẫn ở đó, vẫn yêu hắn như ngày nào.
Hắn còn nghĩ tới việc Thiên Việt sẽ nhào hắn vào ngực hắn và khóc lên khi nhận ra bản thân đã mất đi giọng nói. Hắn đoán bản thân mình sẽ đau lòng lắm, nhưng hắn đã mong cậu sẽ khóc, để hắn biết em của hắn đã tổn thương bao nhiêu, để hắn giúp em lau đi dòng lệ vương trên mi mắt, để giúp em vỗ yên tâm hồn lo ngại và tự ti.
Nhưng dù hắn có tưởng tượng ra sao, có trăm tính vạn tính thế nào, hắn cũng không tưởng tượng ra được một Thiên Việt xa lạ như thế. Cậu hoảng loạn khi nhận ra bản thân không nói được, nhưng chẳng hề đặt tâm vào vòng ôm siết chặt của hắn, chẳng còn nhớ đến tình cảm của hai người. Hắn chẳng thà cậu quay lại mà đâm hắn một dao, nó cũng chẳng đau bằng việc cậu bảo, cậu không còn yêu hắn nữa. Chẳng còn sự hồi đáp nào tàn nhẫn hơn, tồi tàn hơn lúc này, cho tất thảy những chờ đợi và đau khổ của hắn. Vạn vật trên thế gian không uy hiếp được hắn, nhưng Thiên Việt thì có. Và chẳng có thứ gì trên đời này khiến hắn run rẩy và tuyệt vọng được, nhưng một câu "Ta không yêu ngài" của cậu thì có thể.
"Việt nhi...", mọi ngôn ngữ của hắn đều trở nên nát vụn, ít nhất là lúc này. Hắn luôn mong cậu mở mắt ra từng giây từng phút, nhưng chưa một lần nào hắn nghĩ đến hoàn cảnh này. Hắn đợi suốt bốn tháng, bản thân hắn chưa từng thấy tuyệt vọng hay sụp đổ. Nhưng vào khoảnh khắc cậu nói ra những lời kia, Vi Hạo cảm giác như chính hắn đã không thể chống đỡ nổi thứ gì nữa rồi. Hắn mệt lắm...
Không hiểu sao ngay giây phút cậu nhìn thấy ánh mắt vỡ nát ấy, giọng nói mỏi mệt và tuyệt vọng ấy, trái tim cậu quặn lên từng cơn, nóng cháy và nghèn nghẹt. Có gì đó thôi thúc cậu ôm lấy người đàn ông to lớn, ghì đầu hắn vào hõm cổ mình, vụng về xoa vuốt lên tấm lưng thẳng tắp của người kia. Cậu thấy hõm cổ mình thoáng ướt nhẹ như có nước đổ xuống, nhưng khi cậu nhìn xuống thì người kia không có dáng vẻ như một người đang khóc. Hắn chỉ nằm đó, lặng lẽ nhìn cậu.
Thiên Việt thấy mình hốt hoảng trước đôi mắt sâu thẳm kia, nhu tình mà đau thương. Cậu rụt người lại, buông tay ra và cố tránh thoát khỏi cái ôm của hắn. Vi Hạo vội chộp lấy cậu, đưa bàn tay to lớn của hắn lên áp lên má cậu, trán hắn tì lên trán cậu, chưa bao giờ giọng hắn lại ngập ngụa trong sự van lơn như vậy, "Đừng đi nữa... xin em..."
Giống như là một phản xạ tự nhiên, hay giống như một thói quen đã in vào trong máu xương, Thiên Việt nằm im lại ngay lập tức, còn hơi chủ động áp mặt mình vào tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ đôi tay kia. Cậu nhìn chằm chằm người trước mắt, hắn rất xa lạ vì cậu chẳng nhớ được chút gì. Nhưng lại vô cùng thân quen, cứ như cậu đã mong ngóng người này từ rất lâu rất lâu. Thiên Việt mấp máy môi, chậm chạp bảo, "Tôi thấy ngài quen lắm... cứ như đã từng gặp rất nhiều lần. Tôi không nhớ ra ngài... nhưng nếu ngài nói tôi là nương tử của ngài. Vậy... ngài có thể giúp tôi yêu ngài thêm một lần nữa không?"
Thiên Việt không hiểu sao lại nghĩ đến những lời này, chỉ là người đàn ông với suối tóc trắng bạch ở trước mắt khiến cậu cảm thấy tin tưởng vô cùng. Hơn nữa những sự đau khổ hiện lên trong đôi mắt của hắn khi nghe cậu bảo cậu không yêu hắn, đã khiến cậu tin rằng tình cảm của hai người đã từng rất sâu đậm.
Vi Hạo hiểu được những gì cậu nói, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cậu, dịu giọng bảo, "Được. Nhưng đừng gọi ta bằng ngài nữa, nghe xa lạ quá."
"Vậy phải gọi thế nào? Trước đây ta hay gọi ngài là gì?"
"Chủ nhân, xưng em. Nhưng bây giờ em đã thành nương tử của ta rồi, bệ hạ cũng đã hạ chỉ ban hôn, chi bằng cứ gọi là phu quân đi, hay tướng công cũng được."
Cậu ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn lựa chọn gọi hắn là "Chủ nhân", Thiên Việt cho rằng, chưa làm lễ cưới thì chưa hoàn toàn là phu thê thật sự, không thể gọi bừa. Tuy xưng hô "chủ nhân" nghe có hơi kì lạ, nhưng cũng không khó nghe, lại càng có cảm giác rất dễ chịu, hình như nó đã từng thân thuộc đến mức Thiên Việt thấy đau lòng. Thiên Việt mở miệng kêu lên hai tiếng, "Chủ nhân." Tiếng nói bị tắc nghẹn nơi cuống họng của Thiên Việt làm cả hai lúng túng, cậu sợ hắn nghe không hiểu mình muốn nói gì. Còn hắn lại chưa thể chấp nhận được việc cậu bị mất đi giọng nói của mình. Trong tâm trí Vi Hạo hiện lên rất rõ âm giọng trầm ấm lại dịu ngoan của cậu trước đây. Đôi tay to lớn của Vi Hạo khẽ xoa lên đầu cậu, hắn dịu dàng bảo, "Được rồi, ngoan. Ta đưa em đi tắm nhé?"
Thiên Việt đưa tay lên ngửi ngửi mùi trên áo mình, sau đó lại nhướng mũi về phía trước hít lấy hương trầm trên vạt áo hắn, tự nhiên thấy mình cũng hơi hôi hôi, nên ngoan ngoãn gật đầu. Vi Hạo nhìn hành động của cậu, bật cười, bảo bối nhỏ của hắn thật sự rất ngoan ngoãn. Cậu vẫn hành động như trước kia, giống như theo bản năng mà dựa dẫm hắn, nghe lời hắn. Quên rồi thì thôi vậy, hắn đủ kiên nhẫn để làm cậu yêu hắn thêm một lần nữa. Đã từng có một lần mười năm, sao lại không thể kiên nhẫn chờ thêm mười năm nữa? Chỉ cần Thiên Việt còn ở đây, bao lâu đi nữa hắn cũng chờ được.
"A Tử, đem nước tắm vào đây đi."
"Vâng, Vương gia."
A Tử đứng bên ngoài đợi lệnh từ nãy, còn đang thắc mắc vì sao Vương gia hôm nay lại dậy trễ hơn mọi hôm thì đã nghe được mệnh lệnh. Nàng thở dài một hơi, thầm nghĩ không biết bao giờ chủ tử mới tỉnh lại nữa? Vương gia đợi lâu như vậy rồi, không biết chủ tử của nàng có cảm nhận được không?
Nhưng khi nàng vừa cùng đám người hầu khác bưng nước tắm vào, thì đã thấy Vi Hạo đang ôm Thiên Việt ngồi cạnh bàn trà. Thiên Việt thì đang cứng còng ngồi trong lòng hắn, vừa ngại ngùng vừa run sợ. Ngay khoảnh khắc đó, A Tử dường như muốn vỡ oà cả ra, nàng quỳ sụp xuống trước mặt Thiên Việt, vừa khóc vừa bảo, "Chủ tử, ngài tỉnh rồi! Tỉnh rồi! A Tử lo cho ngài lắm ngài biết không?"
Thiên Việt ngại ngùng chết đi được khi bị người khác bắt gặp hình ảnh mình ngồi trong lòng Vi Hạo. Cậu cho phép hắn ôm hắn bồng là vì cậu mới tỉnh dậy, đi đứng còn khó khăn, phần nữa là những vết thương nặng ảnh hưởng đến xương cốt cũng đã làm ảnh hưởng đến hoạt động của cậu. Lúc đầu cậu còn kiên quyết từ chối sự trợ giúp của hắn nhưng đi được vài bước nhỏ đã loạng choạng suýt ngã xuống, may mà Vi Hạo luôn quan sát bên cạnh đã kịp thời đỡ được. Hắn đỡ xong liền bồng ngang cậu lên, nhất quyết không để cho cậu tự tiện hoạt động nữa, "Nằm im một tí đi, lát nữa ta giúp em tập đi."
Thiên Việt nghe vậy cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu vì Vi Hạo có nói, phu thê có thể làm những hành động ôm ấp với nhau. Cậu không nhớ rõ lắm mọi chuyện, nhưng hình như cậu biết quy định này. Trong quy chế tổ tông còn quy định, "Nhất định phải biết tôn kính, phục tùng mệnh lệnh của phu quân mình." Thiên Việt mơ hồ cảm thấy người này có quyền uy rất lớn, đứng gần hắn cứ cảm thấy có gì đó đang chế ngự mình nên cậu không dám cãi lại.
Cậu đang ngại như vậy mà Vi Hạo vẫn không chịu cho người kia lui ra, nàng thì nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn mình khiến Thiên Việt khó xử chết đi được. Cậu đưa tay kéo kéo vạt áo trước của hắn, sau đó nhìn về phía người con gái kia.
"A Tử, chủ tử của ngươi tạm thời không nhớ được những chuyện trước đây, ngươi cứ từ từ kể lại cho em ấy sau. Ra ngoài trước đi."
A Tử nghe vậy thì sụt sùi vài tiếng rồi vội vàng lui ra ngoài. Nàng hiểu, so với nàng, Vương gia mới là người đau lòng nhất khi bị Tướng quân lãng quên. Nếu đã vậy, nàng nên để lại cho họ nhiều không gian riêng mới phải. Đợi A Tử đi ra ngoài rồi, Thiên Việt mới có thể thở phào, sau đó đưa tay chỉ về phía thùng nước tắm, ý bảo hắn đưa cậu sang đó đi. Vi Hạo thấy trời cũng đã không còn sớm, hôm nay hắn phải hẹn các vị Tướng quân bàn về chuyện tích trữ lương thảo và điều động quân binh thế nào, không thể cứ mãi ngồi ở phủ được, dù hắn không muốn rời xa cậu một chút nào...
Vi Hạo ẵm cậu đến đứng cạnh bồn tắm, dợm đưa tay ra để giúp cậu cởi bỏ quần áo thì Thiên Việt đã vội vã chộp lấy tay hắn, mặt đỏ hồng níu chặt lấy áo mình, lắc đầu nguầy nguậy. Vi Hạo thấy thế thì cười khổ, nhẹ giọng giải thích, "Chúng ta đều là nam nhân, ngại cái gì? Huống hồ trong suốt thời gian em bất tỉnh, đều là ta giúp em tắm rửa mà."
Thiên Việt trừng mắt nhìn hắn, mím chặt môi nhất quyết không để cho hắn đụng vào, "Đó là do ta thân bất do kỉ, bây giờ thì không được. Chúng ta còn chưa cưới, không thể làm thế được, ngài không được ép buộc em."
Vi Hạo nhìn cậu phản kháng lại sự tiếp xúc của mình, cánh tay hắn buông thõng xuống. Cũng phải, bây giờ người ta đã chẳng nhớ đến những chuyện trước đây. Hắn cũng không nên ép buộc cậu, chỉ làm cậu thêm khó chịu mà thôi. Vi Hạo cười cười bảo với cậu, "Vậy em tự làm đi, ta ra ngoài trước. Xong chuyện rồi thì gõ vào thành bồn là được, ta dìu em ra ngoài." Nói xong thì đã vội quay đi.
Thiên Việt ngồi trong thùng tắm, chậm chạp chà lau thân thể của mình, cảm thấy cứ có cái gì đó không đúng. Trong tiềm thức của mình, Thiên Việt cứ có cảm giác như lúc này đây mọi thứ có vẻ thật trống vắng. Cậu nghĩ nó thiếu đi vài thứ, lại không rõ là thứ gì...
Khi bàn tay cậu chạm tới hạ bộ, phát hiện nơi đó chỉ còn lại một mảnh trơn nhẵn, liền phát hoảng đập tay bôm bốp lên thành bồn. Vi Hạo hốt hoảng chạy vào, với tay lấy chiếc khăn bông choàng lên người cậu rồi mới ẵm cậu ra khỏi bồn, đến cả nhìn vào thân thể cậu hắn cũng không nhìn. Hắn sợ cậu nghĩ đến chuyện đó thì sẽ thấy không thoải mái. Đến lúc hắn kịp nhìn lại người đang được ôm trong lòng mình, đã thấy hai mắt cậu đỏ lên.
Vi Hạo vuốt ve sống lưng cậu qua lớp khăn bông, dỗ dành hỏi, "Em làm sao thế? Sao lại khóc? Chỗ nào không thoải mái?"
Đến tận lúc này Thiên Việt mới thấy ân hận vì hành vi của mình, cái chuyện đáng xấu hổ đó làm sao mà kể hắn nghe được bây giờ? Nếu để Vi Hạo biết được mình bị cạo nhẵn như vậy thì biết giấu mặt đi đâu đây? Thiên Việt cúi đầu, im lặng không nói gì, báo hại Vi Hạo cứ phải đứng đơ một chỗ vừa ôm vừa dỗ đến mức tay chân cũng tê rần. Mãi một hồi Thiên Việt mới chịu kéo tay hắn chỉ vào hạ thân của mình, mím môi nhìn hắn.
Vi Hạo không hiểu chuyện gì xảy ra, bèn đặt cậu xuống giường mình, sau đó cẩn thận vén khăn ra nhìn thử, mới sực nhớ ra điều gì đó. Hắn cố gắng nén cười mãi mới ngước đầu lên nhìn cậu, nhẹ nhàng giải thích, "Cái này là ngày trước, em xin phép ta được cho em sử dụng thuốc để triệt đi cả rồi. Bây giờ nó không mọc lên được nữa thôi, không sao đâu mà."
Trước đây hắn vẫn luôn quy định cậu phải cạo sạch lông ở hạ thân, cả trước lẫn sau, vừa để giữ vệ sinh cho cơ thể, vừa là vì muốn chứng tỏ sự sở hữu của hắn với cậu. Nhưng khi hai người bắt đầu viễn chinh, tính cơ động của cuộc chiến và nhiều lí do khác khiến cậu không thể đúng ngày đúng giờ tự mình làm sạch được, nên để xin phép hắn để cậu triệt vĩnh viễn. Ban đầu Vi Hạo không thích lắm với đề nghị này, việc tự mình cạo lông làm sạch là để nhắc nhở thân phận cho nô ɭệ. Nhưng sau khi hắn và cậu đã xác nhận rõ tình cảm của bản thân cũng như đối phương, Vi Hạo cũng cảm thấy biện pháp này là không cần thiết, nên chấp nhận ngay lập tức. Đôi khi hắn còn trêu cậu, bảo là chim nhỏ của em nhẵn nhụi thế này thì chỉ có thể làm vợ ta thôi. Thiên Việt khi đó xấu hổ đến đỏ cả mặt, vùi mặt vào lòng hắn kêu ca, "Người cứ trêu em suốt." Lúc đó cậu đương nhiên không thấy buồn phiền gì, cậu tình nguyện hiến dâng mọi thứ cho hắn, kể cả tôn nghiêm, hắn biết. Thế nên hắn mới yêu cậu rất nhiều.
Nhưng hôm nay mọi thứ đã khác, Thiên Việt sau khi tỉnh dậy rất dễ xúc động, hắn không dám đem những chuyện năm xưa ra kể, sợ sẽ doạ cậu. Thiên Việt trước đây thông minh bao nhiêu, biết cách kìm chế bao nhiêu thì đều là vì ghi nhớ những gì hắn dạy dỗ, bây giờ thì không. Vi Hạo biết, hắn cần phải kiên nhẫn còn hơn cả trước kia.
Thiên Việt buồn bực nhìn hạ thể trắng nõn của mình, nặng nề thở dài một hơi rồi ngậm ngùi chấp nhận. Vi Hạo nhìn cậu buồn bã, trong lòng đau đớn không thôi nhưng lại chẳng biết làm gì cho phải, đứng dậy xoa đầu cậu rồi đem quần áo lại cho cậu, hướng dẫn cậu tự mình mặc vào. Thiên Việt loay hoay làm theo lời hắn, nhưng mãi vẫn không cách nào thắt đúng được đai lưng, chỉ còn cách cầu cứu hắn. Vi Hạo mỉm cười bước lại gần, tự mình thắt đai cho cậu, vừa thắt vừa nói lại cách thắt một lần nữa. Khoảnh khắc mà ngón tay khẽ đụng trúng sống lưng làm Thiên Việt giật nảy mình, như có luồng điện chạy dọc lên, đứa nhỏ phía dưới không hiểu sao lại hồn nhiên ngẩng đầu. Bàn tay Vi Hạo cũng khựng lại....
Thiên Việt tỉnh dậy đúng là có hơi ngốc, nhưng không ngốc đến mức không hiểu đây là gì. Cậu vội vàng đẩy bật Vi Hạo ra, lùi sâu vào sâu trong góc giường, kéo chăn trùm lên đầu mình, làm thành một cục tròn tròn. Vi Hạo thấy thế thì cười phì thành tiếng, cởi giày leo lên giường định kéo cậu ra ngoài, nhưng lại gặp phải sự chống trả quyết liệt. Kéo mãi không được lại không nỡ làm cậu đau, Lâm Uyên lại đứng bên ngoài mời hắn ra ngoài gặp các vị Tướng quân, Vi Hạo bất đắc dĩ hôn lên cái cục tròn nhỏ kia, vào vị trí mà hắn nghĩ đó là má của cậu.
"Ta bảo người đem đồ ăn sáng vào cho Việt nhi, muốn ăn thêm thì cứ bảo nàng. Ăn xong thì làm gì cũng được. Tối ta về với em nhé."
Hắn nhìn thấy cái cục tròn đó hơi giật giật lên, nhưng người ở bên trong vẫn nhất quyết không chịu ra ngoài. Nếu là trước đây thì làm gì dám trốn như thế này? Thôi vậy, trước đây ta nợ em bao nhiêu, cứ để ta từ từ trả lại cho em một tình yêu ngọt ngào nhất có thể. Hắn cúi xuống hôn lên cục chăn đó một lần nữa, rồi mới đẩy cửa phòng ra ngoài, dặn dò A Tử vài chuyện cần làm rồi mới đi.
Vừa nghe tiếng cửa đóng lại, Thiên Việt đã ló đầu ra khỏi cái chăn, khuôn mặt đỏ lựng nhìn về cánh cửa, bàn tay vô thức đưa lên chạm vào vị trí hắn vừa hôn lúc nãy. Cậu nghĩ, sao hắn cứ hôn cậu hoài nhỉ? Hôn là cách thể hiện tình yêu à?
Dòng suy nghĩ của Thiên Việt bị cắt ngang khi A Tử bưng khay đồ ăn tiến vào bên trong. Nàng bày khay ăn lên chiếc bàn nhỏ kê cạnh giường, rồi đứng sang một bên đợi Thiên Việt ăn xong mới đem đồ đạc đi dọn rửa. Khi nàng quay trở lại phòng thì thấy Thiên Việt đang nghiêm túc bước từng bước thật nhỏ di chuyển trong phòng. Dường như cậu không muốn cam chịu việc chỉ có thể ngồi yên một chỗ đợi người bồng bế. Lúc nàng định tiến lại giúp đỡ cậu thì bị Thiên Việt đẩy ra, loạng choạng đi tiếp. A Tử nghẹn họng đứng ở một bên, mắt nhìn chằm chằm vào cậu, chỉ lo cậu té xuống thì Vương gia lặt đầu nàng mất.
Ai mà dè, nàng vừa nghĩ xong là Thiên Việt té thật. Mỗi tội nàng còn chưa kịp đỡ thì Thiên Việt đã tự mình chống tay đứng dậy, tập tà tập tễnh tự bước đi. Đi qua đi lại một hồi phải gần nửa canh giờ, bước chân của Thiên Việt rốt cuộc cũng vững vàng hơn, tuy chưa thể đi nhanh được nhưng đã không còn loạng choạng nữa. Đến lúc này cậu mới hài lòng mà ngồi xuống ghế.
Cậu ngoắc ngoắc A Tử đứng bên cạnh lại gần mình, hỏi nàng về chuyện trước kia của mình và Vi Hạo. Nhưng mặc kệ cậu có cố gắng nói cái gì, nói chậm rãi ra sao, A Tử vẫn không thể hiểu được những gì cậu nói, nàng không biết đọc khẩu hình. Chật vật mãi một hồi nàng mới vội vã chạy đi lấy giấy bút đưa cho Thiên Việt, lễ phép bảo, "Chủ tử, hay ngài viết vào giấy đi. Nô tì biết chữ."
Thiên Việt với tay cầm cây bút lên, nhưng đầu óc cậu trống rỗng, có cố gắng thế nào cũng không viết được một chữ hoàn chỉnh. Nét này đá sang nét kia, chữ này lật nghiêng lật ngửa, nhìn như đang vẽ bùa vẽ ngải chứ chẳng ra lề lối thể thống gì. A Tử nhìn thấy cảnh đó, đau lòng đến mức bật khóc nức nở. Nàng theo Thiên Việt cũng được một thời gian, suốt đoạn thời gian đó cậu luôn đối xử với nàng rất tốt, chẳng ngược đãi bao giờ cả. Nên nàng cũng đã thề chết trung thành với cậu. Nàng đã quá quen với việc cậu oai phong lẫm liệt trên chiến trường, liên tục giúp Vi Hạo sao chép lại y thư, binh pháp, nét chữ xinh đẹp cứng cáp lại vô cùng thuần thục. Ấy thế mà giờ đây, sau một chuyến đi sứ về, Thiên Việt mất trí nhớ, không thể nói chuyện, đi đứng không vững, đến cả viết chữ cũng không biết. Nàng không thể tránh khỏi đau lòng, nên nàng bật khóc.
Thiên Việt thấy nàng khóc thì cuống lên, chả biết phải làm sao, chỉ đành vụng về giơ tay lên vỗ vỗ lưng nàng. Hình như ban nãy Vi Hạo có làm thế để dỗ cậu thì phải? A Tử khóc một hồi, thấy nguôi ngoai rồi mới gạt đi nước mắt, cố gắng gượng hỏi í cậu là gì. Thiên Việt nghĩ đến chuyện nàng không biết đọc khẩu hình, mình lại không biết viết chữ báo hại nàng khóc ầm cả lên, chán nản xua xua tay ý bảo mình không có chuyện gì nữa, muốn nàng lui ra ngoài.
Nàng đi rồi, Thiên Việt ngồi lặng một mình trong phòng, gục mặt xuống bàn lặng lẽ rơi nước mắt. Cậu không hiểu sao mình tỉnh dậy thì đã bị câm, nói không được, đi đứng không xong còn gây bao phiền hà cho người khác. Cậu thấy mình sao mà bất lực quá... đến cả những điều đơn giản nhất mà cậu còn chẳng thể làm được... Cậu đâu muốn ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt thương hại như thế...
Thiên Việt mệt mỏi thiếp đi trên bàn, ngủ một giấc đến tận giờ cơm trưa thì bị A Tử lay tỉnh. Món ăn trên bàn rất hợp khẩu vị, lại còn có bát chè tráng miệng vừa ngọt vừa mát giúp cậu hạ nhiệt. Ăn uống no đủ xong, Thiên Việt lại ngồi đơ mặt nhìn ra bên ngoài cửa. Trời còn chưa tối sao? Bao giờ người kia mới chịu về? Cậu cứ thấy trong lòng nhớ nhớ...
Thiên Việt ngồi một hồi lại thấy buồn ngủ, chao đảo đi về phía giường ngủ một giấc thật say rồi lại tỉnh giấc. A Tử dìu cậu ra hoa viên đi dạo, Thiên Việt đứng bên hồ sen trong phủ, ngắm nhìn những bông sen trắng hồng đủ cả đua nhau khoe sắc, trong lòng cứ thấy bồi hồi.
"Việt nhi, em thích hoa sen lắm đúng không? Mùa hè năm sau ta sai người trồng hoa sen cho em ngắm nhé?" Câu nói ấy đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu khiến Thiên Việt sững ra, ngây người nhìn hồ sen trước mắt. Cậu không rõ ai là người nói câu nói đó, chỉ cảm thấy câu nói ấy sao mà tràn ngập nhu tình cùng cưng chiều. Cậu chỉ tay xuống hồ sen, sau đó diễn tả động tác trồng trọt để hỏi A Tử hồ sen này là ai trồng? A Tử không hiểu ý cậu lắm, nhưng nghĩ rằng cậu muốn hỏi về hồ sen, liền giải thích, "Cái này là Vương gia sai người trồng cách đây bốn tháng hôm gì đấy. Ngài ấy bảo chủ tử rất thích hoa sen, nên sai người đem những đoá sen đẹp nhất trồng vào đây, để người có thể ngắm nhìn chúng đấy ạ."
Thì ra cái hồ sen này là trồng cho
cậu ngắm. Thiên Việt gật gù một chút, tấm tắc khen ngợi hồ sen đẹp rồi chậm chạp quay về phòng. Cái chân đau nhói tê mỏi khiến cậu không cách nào đứng lâu quá được.
Trở về phòng được một lúc thì đến giờ ăn tối, người hầu bưng lên bàn một bữa ăn có rau xào, trứng gà luộc lòng đào, cháo bí đỏ thịt bằm và một đĩa bánh ngọt. Thiên Việt không cho phép ai hầu hạ mình, tự mình múc cháo rồi tự mình ăn hết bữa ăn. Ăn xong lại ngóng ra cửa đợi Vi Hạo về. Cậu muốn nói chuyện với hắn. Sáng giờ bao nhiêu người hầu đến rồi, chẳng ai hiểu được cậu nói gì. Cậu chán chết đi được!
"Chủ tử, hôm nay Vương gia bận lắm, phải khuya mới về phòng. Người uống bát thuốc xong rồi ngủ đi ạ."
Thiên Việt nhìn bát thuốc đen ngòm trên tay A Tử, nhíu chặt mày lại nhất quyết không uống. Mùi thuốc nồng nặc bốc lên, ngửi đến là đắng nghét. Chén nước đặc quánh lại, đen ngòm kì dị khiến Thiên Việt nghĩ đến là thấy buồn nôn. Bèn đưa tay đẩy cái chén ra một bên, lắc đầu tỏ vẻ mình sẽ không uống. A Tử nhìn cậu, thầm than khổ trong lòng. Tướng quân ghét uống thuốc lắm, nào giờ chỉ có Vương gia mới dỗ được cậu uống thôi, bằng cách nào thì không biết. Bây giờ Vương gia đi doanh trại còn chưa về, giao nhiệm vụ khó khăn lại cho nàng, nàng đâu dám từ chối.
A Tử cố gắng khuyên Thiên Việt, "Chủ tử, ngài uống chén thuốc này đi. Ngài không uống thì Vương gia gϊếŧ nô tì mất."
Thiên Việt vẫn kiên quyết lắc đầu, xoay đầu nhìn ra phía cửa ngó lơ nàng đi. Thế là trong phòng diễn ra một cảnh tượng hết sức buồn cười. A Tử đứng một bên đau khổ năn nỉ Thiên Việt uống thuốc, nàng đẩy chén tới thì Thiên Việt đẩy chén ra. A Tử miệng nói liên tục, năn nỉ đủ kiểu muốn khô cả họng, còn Thiên Việt chỉ im lặng nhìn ra cửa. Hai người cứ nháo loạn ầm ĩ một hồi, mãi cho đến khi Vi Hạo trở về.
Vừa thấy bóng Vi Hạo đằng xa, Thiên Việt không hiểu sao đang ngồi thẫn thờ từ nãy bỗng thấy vui đến lạ kì. Trong vô thức lại hơi nhổm người lên muốn đi về phía hắn. Vi Hạo vừa từ quân doanh về, nhìn đến chén thuốc đã sóng ra một ít nằm trên bàn, nhướng mày hỏi A Tử, "Sao thuốc còn chưa uống?"
"Chủ tử không chịu uống thuốc, nô tì khuyên mãi không nghe... Nô tì thất trách, xin Vương gia tha tội!"
"Thôi được rồi. Đứng dậy đi."
Hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh Thiên Việt, sau đó ấn cậu ngồi xuống ghế, bưng chén thuốc lên. Hắn thừa biết cậu sẽ không chịu uống thuốc, nhóc con nhà hắn ngoài sợ đòn ra thì còn sợ thuốc nữa. Hắn biết thế, nên mới vội đi từ quân doanh về, vừa bước đến cửa viện đã nghe tiếng A Tử luyên thuyên phát tội. Quả nhiên Việt nhi vẫn là Việt nhi, mất trí nhớ hay không thì thói quen vẫn không mất đi được.
Hắn múc một muỗng thuốc đưa đến bên miệng cậu, dụ dỗ nói, "Ngoan, uống một chút đi, chịu khó uống một tí thì sẽ đi lại được sớm hơn. Việt nhi nghe lời nào, thuốc không đắng lắm đâu. Há miệng ra nào."
Thiên Việt nhìn muỗng thuốc đen ngòm một cách ái ngại, không hề muốn uống vào một chút nào. Nhưng giọng điệu dịu dàng ôn hoà hết sức của Vi Hạo lại làm cậu thỏa hiệp nhanh chóng, hé mở miệng nuốt lấy muỗng thuốc mà hắn đút vào. Nước thuốc trôi vừa chạm đến đầu lưỡi thôi đã dấy lên cái vị đắng nghét kinh hoàng, làm Thiên Việt buồn nôn, suýt một chút nữa thì đã phun hết ra ngoài. Mặt cậu đỏ ửng lên vì khó chịu, nhất quyết không chịu mở miệng ra uống thêm một muỗng nào dù Vi Hạo đã hết lời dỗ dành.
Hắn dỗ mãi đến mệt vẫn không được, đôi lông mày của hắn nhíu lại, đôi mắt ánh lên nét giận dữ uy nghiêm, "Việt nhi, em uống thuốc đàng hoàng cho ta xem. Em đang bị ốm lại không chịu uống thuốc, đến bao giờ mới khỏi bệnh được? Nghe lời, mở miệng ra. Uống xong ta đưa kẹo cho em, sẽ không đắng nữa đâu. Nhanh, há miệng ra."
"Không, đắng lắm, không muốn uống." Thiên Việt bị nhìn vào sự giận dữ trong đôi mắt hắn, cảm thấy uất ức vô cùng. Cậu chờ hắn cả một ngày trời, hắn về đến nơi cũng không thèm nói chuyện với cậu, chỉ biết ép buộc cậu làm chuyện cậu không thích. Trong lúc cáu kỉnh, cậu đưa tay gạt tay hắn, làm chén thuốc suýt chút nữa là vỡ tan tành.
Hành vi không hợp lẽ này của cậu làm hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Vi Hạo đặt chén thuốc lên bàn, nghiêm mặt nói với cậu, "Việt nhi, ta chiều chuộng em không có nghĩa là ta dung túng em làm xằng làm bậy. Thuốc đắng, ta biết. Nhưng em đang bị ốm, em cần uống thuốc để vết thương mau lành hơn, nếu không về sau sẽ bị tật ở chân, chẳng lẽ em muốn thành người bị tật à? Ta đã nói rất nhiều lần từ nãy đến giờ rồi, tại sao còn bướng như vậy nữa? Bây giờ ta hỏi lần cuối, em uống hay là không? Còn bướng nữa thì đừng có trách."
Thiên Việt nhất quyết lắc đầu, còn cáu kỉnh gạt chén thuốc rớt xuống bàn. Hồi sáng cậu té, chân bây giờ vẫn còn đau, hắn không hỏi han gì thì thôi còn ép cậu uống thứ thuốc đắng kia nữa. Cậu không nói năng gì được, đi dạo cũng bị người ta xì xào bàn tán, nhục mạ đủ điều. Hắn không thương cậu thì thôi. Về đến nơi là mắng, là ép buộc đủ điều! Chẳng phải hắn bảo hắn yêu cậu sao? Sao cứ ép cậu làm gì? Cậu không phục đấy! Hắn làm gì được cậu? Thiên Việt không hiểu rõ được, trong tận sâu bản năng của cậu, cậu đã muốn dựa dẫm vào người này.
Vi Hạo thấy hành vi quá mức ngông cuồng này của cậu, bảo với A Tử, "Đi ra ngoài lấy thước gỗ ra đây cho bản Vương, đi sắc chén thuốc khác bưng lại đây. Đứng ngoài cửa chờ."
A Tử thấy Vương gia định phạt đòn chủ tử của mình liền sợ đến tái mặt, vội vã cầu xin, "Vương gia, chủ tử vừa tỉnh lại, tâm tình không được ổn lắm. Ngài đừng đánh người. Chủ tử, xin lỗi Vương gia đi!"
"Đi! Ngươi không đi thì từ nay về sau đừng ở lại đây nữa!" Vi Hạo nghiêm mặt ra lệnh, doạ cho A Tử sợ đến mức vội vàng chạy đi. Nàng lựa cây thước gỗ mỏng nhất chạy vào đưa cho Vương gia, rồi cuống cuồng đóng cửa lại. Nàng chọc cho Vương gia tức giận thêm, khéo lại chuốc khổ cho Thiên Việt mất.
Thiên Việt nhìn cây thước gỗ dày cộp trong tay hắn, trong lòng nổi lên sự sợ hãi không rõ từ đâu, tung cửa muốn chạy ra ngoài. Nhưng chưa kịp bước được chân ra khỏi cửa thì đã bị Vi Hạo túm tay lại, ấn nằm sấp xuống đùi hắn. Thiên Việt đoán được hắn định làm gì, sợ hãi co rúm cả người, yếu ớt cầu xin "Đừng..."
Vi Hạo ngó lơ cậu, trực tiếp dùng tay kéo quần Thiên Việt xuống, đánh một thước xuống cặp mông trắng nõn của cậu. Một thước này rất đau, vừa đánh xuống đã in một dấu đỏ chót lên cái mông nhỏ của Thiên Việt, khiến cậu sợ đến mức oà khóc nức nở.
"Bốp"... "Hức... đừng mà...."
"Bốp"... "Ư... đau quá..."
"Bốp"... "Em ... hức... sai rồi..."
"Bốp"..."Đừng đánh... hức..."
Bốn thước này Vi Hạo chỉ vỗ xuống rất nhẹ, chỉ hơi tê một chút chứ không hề đau như trước kia. Hắn biết Thiên Việt bây giờ rất mỏng manh, chỉ nhìn việc bị đánh một thước đã sợ đến oà lên khóc là biết ngay. Nhưng thuốc không chịu uống thì thương tật ở chân phải làm sao đây? Chẳng thà doạ một trận để biết sợ, còn hơn là để cậu tự huỷ hoại chính mình. Hắn kéo quần lên cho cậu, ôm cậu đặt xuống ghế nệm rồi đi ra ngoài lấy thuốc vào, nghiêm mặt đặt xuống bàn, "Uống!"
Thiên Việt vừa bị đánh đòn xong, vừa đau vừa sợ, run rẩy cả tay cầm muỗng lên uống thuốc. Cậu ngồi yên trên ghế, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa, vừa nấc vừa cầm muỗng đưa thuốc vào miệng, trông thảm thương vô cùng. Muỗng đầu tiên coi như trôi qua trót lọt, đến muỗng thứ hai thì bị sặc, nước trào lên lỗ mũi khiến cậu càng khóc tợn hơn. Vi Hạo thấy thế thì thở dài một hơi, xem kìa, doạ người ta xong rồi hắn lại sót chết đi được. Vi Hạo ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo chén thuốc đắng sang một bên, ôm cậu ngồi vào lòng mình.
Hắn dùng một tay vỗ nhẹ lên đầu cậu, một tay xoa xoa lên tấm lưng gầy nhỏ cứ run mãi vì khóc, vỗ về, "Bé ngoan, không khóc nữa, không khóc nữa. Vi phu ở đây, ngoan, ta thương, ngoan nào. Em bé không khóc nữa, vi phu không mắng nữa, nín nào."
Thiên Việt bị mắng, lại còn bị đánh đòn đau, uất ức khóc nức nở, cả người mềm oặt tựa vào trong lòng hắn, hưởng thụ sự xoa dịu vuốt ve kia, dần dần cũng không còn tủi thân nữa, rấm rứt một hồi lại thôi. Cậu sợ hãi co rúm ngồi trong lòng hắn, cố gắng không làm hắn phật lòng, cậu không muốn bị đòn nữa...
Hắn biết mình doạ sợ cậu, khổ tâm thở dài một hơi, bưng chén thuốc lên đưa đến miệng cậu, "Còn một chút nữa thôi, để ta đút em. Há miệng ra nào."
Thiên Việt sợ thật, nên chỉ đành ngoan ngoãn mở miệng ra, cố nén nước mắt mà nuốt cho hết chén thuốc đen ngòm kia, mừng rỡ khi nhìn thấy nó cạn dần cạn dần rồi hết nhẵn. Cậu ngồi im trên ghế, không dám nói gì nữa, lấm lét nhìn hắn, ngón tay cũng run lên vì sợ hãi. Trước kia Thiên Việt bị đòn đau xong sẽ nhào vào lòng hắn làm nũng, bây giờ chỉ khẽ nhẹ nhẹ đã khiến cậu sợ đến rúm cả lại, càng nhìn chỉ thấy đau lòng. Hắn biết đây không phải do tác dụng của thuốc, mà phần đa là do chấn động tâm lí khi ở Sát Diệp đã hình thành bóng ma trong cậu. Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hắn không rõ.
Hắn bồng Thiên Việt lên, đặt cậu ngồi trên đùi mình, rồi lấy từ trong ngực áo ra một túi giấy nhỏ. Hắn đặt túi giấy lên bàn rồi bóc một viên kẹo nhỏ bỏ vào trong miệng cậu. Viên kẹo vừa ngọt lại vừa thơm, tan trong miệng rất nhanh, xua tan đi hết vị đắng của thuốc. Cậu ngạc nhiên nhìn hắn, thì bắt gặp nụ cười ôn nhu dịu dàng của hắn. "Ngon không?" Thiên Việt thật thà gật đầu, chỉ tay vào bọc kẹo, bảo là mình muốn ăn thêm một viên. Vi Hạo cũng chiều theo ý cậu, bỏ vào miệng cậu thêm một viên nữa rồi mới bắt đầu thủ thỉ.
"Ban nãy ta đánh em đau lắm đúng không? Ta thật sự không cố ý đánh đòn em đâu. Việt nhi à, em quan trọng với ta quá, đến mức ta không chấp nhận nổi việc em bỏ bê sức khoẻ của bản thân. Em bị đòn em đau, ta cũng đau lắm. Ta không nỡ đánh em một chút nào hết. Ta vẫn phạt em, là bởi vì ta muốn nhắc em nhớ sức khoẻ của mình quan trọng thế nào. Lần sau đừng như thế nữa, ta thật sự không thể chịu nổi khi thấy em bị ốm đau giày vò được. Nghe lời ta, được không?"
"Thuốc thật sự rất đắng..."
"Lần sau uống thuốc xong thì ta đưa kẹo cho em ăn nhé? Được không?"
"Không được đánh em nữa..."
"Ừ không đánh, không đánh."
Thiên Việt nghe lời hắn nói xong, cơ thể cũng thả lỏng ra, nương theo vòng ôm của hắn mà tựa vào vai hắn. Cứ mỗi lần được hắn ôm thế nào, Thiên Việt lại thấy bình yên tràn ngập. Hai người ngồi lặng im bên chiếc bàn nhỏ một lát, Vi Hạo mới ẵm cậu về giường, giúp cậu tháo giày tất và áo ngoài, đặt cậu nằm im trên giường rồi dém chăn cẩn thận. Hắn nằm nghiêng bên cạnh, hỏi cậu, "Hình như em có điều muốn nói với ta à?"
"Em muốn học chữ, người ta không hiểu khẩu hình của em." Thiên Việt tủi thân bĩu môi, ngón tay chọt chọt xuống đệm giường, lòng cứ thấp thỏm vì sợ hắn từ chối.
Vi Hạo cười cười xoa đầu cậu, nuông chiều chấp thuận những gì cậu đề nghị, "Được rồi, mai vi phu dạy em học chữ. Bây giờ khuya rồi, em đi ngủ đi." Vi Hạo luồn tay sang ôm trọn cậu trong lòng mình, bàn tay đưa xuống phía dưới xoa nhẹ cái mông ăn đau của cậu.
Mới đầu Thiên Việt còn hơi giãy nãy lên vì ngượng ngùng, nhưng sau một lúc được xoa mông, xoa lưng cho thì cậu lại cảm thấy thoải mái đến mức cả người đều mềm nhũn cả ra trong lòng hắn. Mùi trầm hương vương trên đầu mũi làm cậu thấy nhẹ lòng, dường như bao uất ức, bao lời xì xào kia đã hoá thành mây khói, trôi sạch đi mất. Mới gặp đã thấy yêu thì quả là có chút kì lạ, nhưng Thiên Việt quả thật rất muốn được gụi gần với người trước mặt mình. Hắn làm cậu thấy bản thân được yêu thương thật nhiều.
Dưới những cái xoa vuốt yêu chiều mềm mỏng và giọng hát trầm ấm nhẹ nhàng, Thiên Việt dần chìm sâu vào giấc ngủ, cả người cuộn tròn lại trong lòng người phu quân xa lạ này, an lòng ngủ một giấc.
Dưới ánh trăng mờ mờ từ khung cửa sổ, Vi Hạo vẫn còn thức. Một tay hắn làm gối đầu cho cậu, một tay vuốt ve sườn mặt cậu, vén gọn những lọn tóc loà xoà trên khuôn mặt. Đôi mắt hắn ánh lên niềm hạnh phúc và cưng chiều vô bờ khi nhìn con người đang cuộn tròn trong vòng tay mình kia.
Dưới ánh trăng sáng, hắn khẽ thì thầm, "Em này, em vẫn còn yêu ta đúng không?"
Dưới ánh trăng vằng vặc ái tình len lỏi qua khung cửa sổ, có hai người đang nép vào nhau, một người cố sức che chở cho người trong lòng, một người cố sức tìm kiếm hơi ấm từ đối phương. Một bức tranh ái ân hoà quyện đến hoàn mĩ.