Á Tử Ca

chương 25: chiến trường (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tui vừa nhận được kết quả thi, khá là buồn đó mọi người :( Mà buồn thì tui lại lên đây tìm kiếm sự an ủi ớ :(

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ khi trời tờ mờ sáng hôm sau, đội quân của Sử Quân và Lâm Uyên đã đồng thời xuất kích. Sử Quân được giao cho thống lĩnh hai nghìn tân binh xuất phát từ cổng Nam âm thầm tiến đến Vân Sa. Cùng lúc đó, Lâm Uyên dẫn năm nghìn tinh binh tiến thẳng từ phía cổng Bắc, áp sát doanh trại của Sát Diệp trực tiếp nghênh chiến.

Vi Hạo đứng trên tường thành nhìn xuống đội quân hùng dũng rời khỏi doanh trướng, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Hắn không phải là kẻ ham mê chiến tranh, dù quân vương Sát Diệp thật sự là kẻ thù của hắn, thì người dân nơi đó lại không có tội nghiệt gì, không hiểu sao vẫn cứ phải chịu cái kiếp bị chôn xuống mồ cùng với những kẻ cầm đầu tàn nhẫn?

Thiên Việt đứng ở một bên cùng Vi Hạo nhìn xuống cổng thành, đã nhanh mắt nhìn thấy được cái nhíu mày rất khẽ này của hắn ngay lập tức đã lên tiếng:

"Vương gia, người không cần quá lo lắng, Lâm Uyên tướng quân cùng Sử Quân tướng quân nhất định sẽ bình an trở về thôi."

Hắn xoay người nhìn cậu, bất đắc dĩ mỉm cười, sự lo lắng của hắn từ bao giờ đã hiển hiện rõ như vậy rồi?

Thật ra Vi Hạo vốn cũng là kẻ tàn nhẫn không có tim phổi, từ sau khi phụ hoàng cùng mẫu phi qua đời, thế gian này đối với hắn cũng chẳng còn mấy ý nghĩa. Chỉ là bên người hắn vẫn còn lại một đệ đệ, cũng còn lại một Thiên Việt, bọn họ xuất hiện mới làm cho cuộc sống của hắn có thêm hàng tá thứ bận tâm. Bằng không, dùng thân phận của hắn, chỉ cần đẩy ngai vàng vào tay ai đó, sau đó có thể an nhàn lấy danh nghĩ Thất châu Thân vương ăn sung mặc sướng cả đời.

Nhưng hắn có muốn cũng không thể được.

Nếu hắn không có thực quyền, không có khả năng đối chọi với người kia, thì đừng nói đến Thiên Việt hay Vi Dương, đến cả bản thân mình hắn cũng không bảo toàn được.

Hắn thoạt trông mang nặng lòng với quê hương, nhưng kì thực mục đích chính vẫn là bảo vệ người bên cạnh mình. Hắn chán ghét chiến tranh cũng chỉ vì tiếng kêu khóc làm hắn thấy phiền, nghe mùi tử thi làm hắn bực dọc. Dù sao thì, họ cũng chỉ là con tốt thí cho cuộc chiến của những kẻ cầm đầu. Nói chung, vẫn là bị vạ lây.

Khác với hắn, Thiên Việt thoạt trông có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng cậu lại có tình hơn hắn nhiều. Thế nên thời gian ở cạnh nhau lâu như vậy, hắn cũng bị tính cách thiện lương của cậu làm cho ảnh hưởng, đối với thế giới xung quanh cũng không còn vô tình như trước. Mấy cái bài học yêu nước thương dân, đối xử tốt với bằng hữu thuộc hạ, là hắn dạy cậu, nhưng xem ra cậu còn làm tốt hơn cả hắn. Ngược lại, cậu dạy hắn nhiều thứ mà chính bản thân cậu cũng không ngờ được.

"Không phải là lo lắng, Lâm Uyên theo bản vương nhiều năm, hắn sẽ biết tiến biết lùi. Chỉ là bản vương luôn cảm thấy trận chiến này còn có mục đích khác."

"Vương gia, sẽ không có việc gì vượt ra khỏi tính toán của người đâu!", Thiên Việt khẳng định chắc nịch, ánh mắt cậu lấp lánh niềm tin. Trong mắt cậu, hắn là thần! Hắn sẽ không thể tính toán sai lầm được. Vi Hạo nhìn ánh mắt của cậu, như thể cậu đặt toàn bộ niềm tin lên người hắn, trong đáy lòng lại ẩn ẩn đau. Giá như ta có thể thần thông quảng đại như vậy thì tốt rồi.

Hắn nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu như nước, nhìn đến mức Thiên Việt cũng muốn nhũn thành một vũng nước nhỏ chui vào lòng hắn. Vi Hạo không nhìn cậu nữa, định xoa đầu cậu nhưng nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, lại đành vỗ vỗ vai cậu, lãnh mạc bảo, "Đi xuống thôi, ta muốn xem lại bản đồ địa hình một chút."

Thiên Việt gật đầu rồi theo chân hắn quay người đi xuống. Đột nhiên chỉ bước được độ hai bước xuống cầu thang thì một cơn choáng váng ập đến khiến cậu sượt chân, thất thố hô lên một tiếng "A". Vi Hạo nghe tiếng kêu, theo phản xạ liền quay đầu lại, tóm lấy thắt lưng Thiên Việt, kéo vào trong lòng mình. Thiên Việt không biết tại sao, chỉ cảm thấy đầu đau nhức khó chịu, não giống như bị cái gì kẹt cứng lấy mà vang động "ong ong".

Cậu níu chặt lấy tay hắn, nghiến răng kìm chế nỗi đau của mình, rốt cuộc vẫn không cách nào đẩy lui nó xuống, cơ thể không nhịn được mà trượt dài. Cũng may Vi Hạo vốn đã đề phòng từ trước, tóm lấy cậu ấn vào lòng mình ngồi xuống bậc thang. Cơn đau đớn ập xuống đầu khiến Thiên Việt không thể kìm chế nổi mà liên tục nảy người lên, hơi thở trở nên hỗn loạn, mạch đập trở nên loạn xạ, nội lực trong người bắt đầu đánh nhau qua lại mà luân chuyển không có quy luật. Cậu đau đến mức thần trí trở nên mơ hồ, bàn tay đang bám chặt vào tay hắn đã mất đi khống chế, ngón tay cắm sâu vào bên trong da thịt của hắn, dùng sức cào lấy.

Vi Hạo bị tình trạng này của cậu doạ đến sợ hãi, nhất thời như muốn đánh mất lí trí. Hắn phát cuồng mà siết lấy cậu, điên cuồng đẩy nội lực của chính mình vào trong, cố gắng điều khiển nội lực bên trong cơ thể Thiên Việt, ép chúng chạy về đúng vị trí ban đầu. Mãi cho đến lúc dòng chảy chạy về vị trí chính xác của nó, thì mồ hôi của Vi Hạo đã thấm ướt cả lưng áo, máu tươi trên cánh tay thấm đầy cả tay áo. Cậu đã sớm ngất đi trong lòng hắn, hai mắt nhắm nghiền.

Quân lính xung quanh sớm đã thấy cảnh tượng đáng sợ này, hoảng loạn thét gọi quân y, nhưng vừa bước chân đến nơi liền bị tiếng thét của Vi Hạo bức lui. Rốt cuộc thấy Thiên Việt mềm nhũn ngã ngửa trong người Vi Hạo, mới hoảng hốt chạy lại cuống quýt hô, "Vương gia, tay ngài chảy máu rồi. Để chúng thần băng bó lại đã."

"Vương gia!"

Vi Hạo đang lo lắng cho Thiên Việt, lòng hắn hỗn độn thành một mớ, nào có tâm tư quan tâm bản thân máu chảy ròng ròng? Vi Hạo một đường ôm Thiên Việt xông xuống dưới, kéo theo đám quân y cùng binh lính nhìn máu chảy mà kêu trời. Nhưng đến được nửa đường thì Hoàng tướng quân lại vội vàng chặn hắn lại, thần sắc nghiêm túc:

"Vương gia, Lâm tướng quân gặp chuyện rồi! Mong Vương gia ra mặt chỉ huy cục diện!"

"Cái gì? Sử Quân đâu?"

"Sử tướng quân gặp phải phục kích, hiện không thể chi viện!"

Vi Hạo cực lực đè ép sự lo lắng của mình xuống, việc quân quan trọng, hắn vô luận thế nào cũng không thể để cho tính mạng của binh sĩ bị đe doạ mà bản thân lại cứ ngồi lo cho Thiên Việt được. Hắn vội vã kêu một người đang đứng bên cạnh lại, đưa Thiên Việt cho người đó, "Đưa Ninh tướng quân về phòng trước" rồi gấp rút xoay đầu đi gặp tên lính vừa được phái về.

Nguyên lai là Lâm Uyên vốn làm theo kế hoạch của hắn đã đến trước cửa doanh trại Sát Diệp trực tiếp nghênh chiến. Mộc Nhĩ Cách- em trai của Mộc Nhĩ Đề, vốn là đại tướng của Sát Diệp trực tiếp dắt quân nghênh chiến. Điều làm Lâm Uyên trở tay không kịp là bọn chúng cư nhiên lại dắt ra cả một đại đội quân quyết sống mái với Tây Bắc quân đến cùng. Năm nghìn tinh binh Tây Bắc tuy vô cùng dũng mãnh thiện chiến, nhưng nhất thời lại gặp phải chênh lệch số lượng quá lớn, đã thoáng vỡ trận. Lâm Uyên nhận thấy tình hình không ổn, đã hạ lệnh rút quân, vừa rút vừa lùi sát đến Vân Sa chờ quân của Sử Quân tới tiếp viện.

Nào ngờ, không biết quân Sát Diệp lấy được nguồn tin từ đâu, vốn đã đem quân áp đến Vân Sa, tuy không đông lắm nhưng cũng khoá quân Sử Quân ở ngay hẻm núi. Đến cùng, kế hoạch của Vi Hạo bị phá vỡ trong nháy mắt.

Hắn nghe xong câu chuyện, cũng không bày ra vẻ bất ngờ gì, chỉ lạnh giọng tuyên lệnh, "Tập hợp quân đội, theo bản vương ra khỏi thành. Hoàng tướng quân, ngươi dẫn hai ngàn binh đến ứng cứu cho Sử Quân, hỗ trợ bọn họ rút lui. Năm ngàn tinh binh theo ta, gϊếŧ chết Mộc Nhĩ Cách!"

Lệnh vừa được ban xuống, Tây Bắc quân đã nhanh như chớp tập hợp quân ngũ xuất trận. Vi Hạo thân mang trường kiếm, áo choàng đỏ tung bay phấp phới dẫn theo quân đội khí thế hừng hực lao ra khỏi cổng thành, chỉ trong một cái chớp mắt đã đến chiến trường.

Quân Sát Diệp đang chiếm được ưu thế, sĩ khí đang lên, hùng hổ vung loạn khiến quân sĩ Tây Bắc vốn đã bất lợi, nay vừa phải bảo vệ chủ tướng vừa phải chiến đấu mà nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Vi Hạo rút kiếm ra, thét to, "Gϊếŧ!" liền khiến bọn chúng chết sững tại chỗ.

Vó ngựa xông tới cuốn bay cả tuyết, khí thế hừng hực chiến đấu mang theo hung mãnh bạo tàn của đội quân Tây Bắc khiến cho lính Sát Diệp nhất thời rơi vào kinh hoảng. Ngược lại, ngọn kiếm xanh của Vi Hạo cùng lá cờ hình chim ưng bay phấp phới vươn cao như tiếp thêm động lực cho họ. Sĩ khí nháy mắt tăng lên, quân Tây Bắc giống như lang như hổ, siết chặt kiếm cùng trường thương, vung tay chém gϊếŧ.

Vi Hạo một tay nắm chặt cương ngựa, không ngừng xông lên phía trước, lao thẳng tới phía của Mộc Nhĩ Cách. Khí thế sát phạt cùng lửa giận của hắn như đốt cháy không khí xung quanh, lưỡi kiếm màu xanh lúc ẩn lúc hiện giữa mưa tuyết. Mỗi lần lưỡi kiếm của hắn loé lên, tựa như còn có thể thấy không ít máu đỏ bắn lên tung toé. Rất nhiều tên lính ngã xuống ngay dưới mũi kiếm Vi Hạo, mà chẳng mấy tên biết mũi kiếm kia rốt cuộc đã vung lên lúc nào.

Đám lính tráng mới phút trước còn đang say mê trong chiến thắng, nhưng ngay từ giây phút Vi Hạo xuất hiện, thì đã trở thành một đám chuột lúc nhúc tìm đường thoát thân. Vi Hạo nhìn dáng vẻ trối chết tìm đường sống của bọn chúng mà ngứa mắt, lại nghĩ đến bảo bối nhi nằm ở doanh trướng đang phát bệnh. Hắn vốn nên ôm người chăm sóc sủng ái, giờ lại bị đám điên này kìm chân, tức đến phát điên. Nháy mắt, Quan Dĩnh Vi Hạo sớm đã không còn dáng vẻ ôn nhu hiền hoà khi bên cạnh Việt nhi nữa, mà biến thân thành "Chiến thần" lãnh huyết vô tình. Đao đao lấy máu, nhưng điều khiến bọn chúng kinh khiếp nhất là, Vi Hạo di chuyển rất nhanh, nhưng đao cắt qua lại vừa hay còn dính lại một miếng da cổ, còn lại thì đều đứt lìa, nhìn trông thống khổ cực điểm. Tất thảy những tên trông thấy cảnh đó đều run rẩy đến nhũn cả chân, vội vàng tháo chạy. Tây Bắc quân chưa đầy hai khắc đã hoàn toàn lật ngược thế trận.

Vi Hạo vung quất vào lưng ngựa, con ngựa lồng lên một đường lại một đường xông thẳng tới, Mộc Nhĩ Cách đã hiện ra trước mặt. Ánh mắt Vi Hạo phút chốc trở nên đáng sợ hẳn lên, trường kiếm bị hắn cất đi, bắt đầu cầm cung tên lên.

"Vút", một mũi tên phá gió lao vút đến, sượt ngang qua mặt Mộc Nhĩ Đề khiến y hoảng hốt, xém chút nữa là ngã xuống ngựa. Y ngoái mặt nhìn về phía sau, chỉ thấy áo choàng màu đỏ tựa máu tung bay trong nền tuyết trắng, còn tất cả mọi thứ đều như ngập chìm trong màu trắng, hoà nhập với màn tuyết, mang đến cảm giác uy hiếp đè nặng lên tâm lí.

"Vút", dây cung lần thứ hai căng ra, mang theo ba mũi tên lao về phía trước. Ba mũi tên sượt qua bên thái dương, bên phải cổ cùng với một bên tay.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, tên kia càng chạy, mũi tên cũng mang theo một cỗ nội lực xé gió lao tới, liên tiếp sượt qua những vị trí trọng yếu, nhưng lại không hề gϊếŧ chết y. Người ngoài nhìn vào có thể lầm tưởng rằng khả năng bắn cung của Vi Hạo không giỏi như lời đồn, dưới sự rung động trên thân ngựa và vận tốc khác biệt giữa hai bên mà mũi tên bị chệch khỏi mục tiêu. Nhưng chỉ có Mộc Nhĩ Cách mới biết, bản thân lại biến thành món mồi ngon của một con sư tử. Nó chỉ đang vui vẻ vờn con mồi của mình, gieo rắc vào chúng niềm hi vọng mong manh khi cận kề cái chết, để rồi vào lúc nào đó, sẽ bị tóm gọn lấy mà xé xác, nhồm nhoàm gặm cắn đến tận xương. Một đời sống trên lưng ngựa, y luôn thầm hỏi vì sao vương huynh của y không bao giờ dám trực diện khiêu chiến với Vi Hạo. Đến lúc này đây, y dường như đã hiểu rõ tất thảy.

Ánh mắt của Vi Hạo hiện lên vẻ thị huyết hung hãn, còn có vẻ hứng thú khi nhìn Mộc Nhĩ Cách đang chạy bán sống bán chết hòng rút lui về doanh trướng trước khi quá muộn màng. Nhìn kìa, máu chảy lênh láng. Thật phấn khích. Hắn cười, một nụ cười cuồng loạn đến sởn cả da thịt. Một Vi Hạo thích cắn nuốt máu người, dường như đã trở thành nỗi ám ảnh của tất thảy những ai từng một lần đối đầu với hắn.

Đột nhiên, Mộc Nhĩ Cách không còn cảm thấy mũi tên bay về phía mình nữa, liền hơi dừng lại một chút, ngoái đầu về phía sau. Không thấy!

"Nhìn đi đâu vậy?"

Mộc Nhĩ Cách bị tiếng nói bỡn cợt ở phía trước làm cho giật mình, xoay người lại thì đã thấy Vi Hạo nhón mũi chân đứng ở trên đầu ngựa, thân hình hắn không ổn định như thông thường mà lại liên tục đảo qua đảo lại, trông vô cùng kì dị. Mộc Nhĩ Cách nghe rõ tiếng cười ngông cuồng của Vi Hạo, tức khí liền rút kiếm ra đâm thẳng về phía hắn. Mũi kiếm nguy hiểm lao về phía trước, hướng thẳng về ấn đường của Vi Hạo, nhưng nhoắng một cái, Vi Hạo lại biến mất. Tựa như một bóng ma chập chờn qua lại.

Đột nhiên đằng sau lưng có một bàn tay chộp lấy cần cổ y, khẽ ấn nhẹ, hắn thì thầm, "Hụt rồi!"

Mộc Nhĩ Cách sởn cả gai óc, cả người y không hiểu vì sao lại cứng còng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích nổi. Hai ngón tay trỏ và ngón giữa của Vi Hạo ấn mạnh vào vùng giữa cổ y, cười bỡn cợt, "Ái chà, ngươi nghĩ nãy giờ ta bắn tên để dọa người thôi sao?"

"Hả?", Mộc Nhĩ Đề không nghĩ hắn sẽ trả lời mình, nhưng lại cảm thấy bản thân đang bị đè dưới móng vuốt sói, theo phản xạ run rẩy hỏi lại.

"Giống như cơ quan vậy, tra nhiều ổ khoá, đồng thời mở ra. Hiểu không?"

Mộc Nhĩ Cách cảm thấy tử thần ngày một gần, giống như ngón tay của Vi Hạo là cái lưỡi hái tử thần kề sát lên cổ, chỉ một thoáng là có thể cắt nát linh hồn y. Mồ hôi y túa đầy đầu, rịn lên vầng trán, Mộc Nhĩ Cách cố gắng tìm cách giãy giụa khỏi cái chết, nhưng không cách nào tránh thoát khỏi hai ngón tay tựa như chỉ đặt hờ lên cổ y kia.

Vi Hạo nhếch mép cười vô cùng thoả mãn, "Thôi, vẫn là nên vặn khoá nhỉ?" Nói rồi, hai ngón tay của Vi Hạo khẽ di động, ấn mạnh một cái vào hõm vai của Mộc Nhĩ Cách. Hai mắt hắn trợn trắng lên, không kịp nói thêm một tiếng nào đã ngã vật ra, thất khiếu chảy máu tươi, đến cả từng thớ da thịt cũng rỉ máu.

Mộc Nhĩ Cách ngã uỳnh xuống ngựa, máu nhuộm đỏ thẫm cả một thảm tuyết trắng phía dưới chân hắn, cả cơ thể hắn như một đống máu nhầy nhụa, trông đến là khiếp đảm. Đám binh lính Sát Diệp đứng gần đó không hiểu sao Vương gia của mình lại chết tức tưởi như vậy, cũng không hiểu nổi rốt cuộc Vi Hạo là quái vật phương nào mà có thể chỉ với hai ngón tay đã gϊếŧ chết một người vốn mang sức khoẻ phi thường.

Rất nhiều tên lính mới ra trận lần đầu tiên, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mĩ lệ đầy tinh khiết của Vi Hạo, nom còn có đôi phần mềm mại kia. Chúng không nghĩ đến con người thoạt trông uỷ mị thế kia lại có thể đáng sợ như vậy. Vi Hạo ngồi trên lưng ngựa, mái tóc trắng tung bay theo từng làn gió tuyết, ánh mắt lạnh lẽo đâm thẳng vào từng tên đứng trước mặt mình, vó ngựa của hắn dẫm lên xáƈ ŧɦịŧ nhầy nhụa máu đỏ của kẻ địch. Hắn tựa như một ác thần hạ phàm, lạnh lẽo đáng sợ.

Tây Bắc quân vừa thấy ngọn kiếm toả ánh sáng xanh được đưa lên cao, liền nhìn thấy Mộc Nhĩ Cách đã bị Vi Hạo nhấc lên thật cao, khí thế vốn đã hừng hực lại càng như dâng cao. Còn quân Sát Diệp vốn đã loạn, bây giờ chỉ còn hệt như một đàn ong vỡ tổ, cuống cuồng tháo chạy. Nhưng Tây Bắc quân dưới hiệu lệnh của hắn lại không chịu buông tha, kiên quyết xông về phía trước, đuổi cùng gϊếŧ tận. Đến khi trận chiến đầu tiên kết thúc, thì chỉ còn vài tên tàn quân Sát Diệp kịp thời trốn vào trong doanh trướng.

Phía bên Hoàng tướng quân cùng Sử Quân cũng đã giải quyết xong được vấn đề của mình, cũng đã đưa quân sang tụ hội với Vi Hạo. Lá cờ hình chim ưng lại một lần nữa bay cao trong gió, đưa đoàn quân khải hoàn trở về.

Vừa về đến nơi, Vi Hạo đã nhanh chóng giao lại công việc cho Vương Tuân cùng Lâm Uyên rồi nhanh chóng hướng về phòng mình, Thiên Việt không biết có phải cảm thấy Vi Hạo đã về hay không, mà ánh mắt cũng dần dần mở ra, suy yếu gọi, "Chủ nhân..."

Vi Hạo bước nhanh lại bên giường, đưa tay nắm chặt lấy tay Thiên Việt, ôn nhu hỏi, "Đã thấy tốt hơn chưa?"

"Dạ rồi, chủ nhân. Nghe người bên ngoài nói, ban nãy quân ta bị phục kích ở Vân Sa?"

"Ừ, nhưng đã giải quyết xong rồi. Không vấn đề gì, yên tâm đi!"

Thiên Việt nghe xong bật cười, thuận theo mà tựa vào người hắn, khẳng định chắc chắn, "Chủ nhân tự mình dẫn binh, sẽ không có vấn đề gì đâu! Nhưng chủ nhân, địa hình bí mật trong núi Vân Sa, chắc chắn là có gián điệp truyền tin. Bên phía ám vệ, không tìm thấy gián điệp ư?"

Vi Hạo mỉm cười không trả lời nữa, đưa tay xoa ấn đầu cho cậu, nghiêm túc bảo, "Ngủ đi! Nghĩ nhiều quá rồi đấy, mới khoẻ lại thì đừng có cậy mạnh."

Thiên Việt mơ hồ cảm thấy Vi Hạo đang che giấu điều gì đó, nhưng nhìn nét mặt đang bắt đầu chăm chú xoa ấn đầu cho mình, cậu lại không nói thêm gì nhắm mắt ngủ. Cậu tin tưởng hắn sẽ không làm gì hại đến mình, thế nên một lời cũng không muốn thắc mắc, tận hưởng sự xoa bóp từ hắn mà yên bình ngủ.

Vi Hạo chuyên chú xoa bóp hai bên thái dương cho cậu một hồi, cảm nhận được hơi thở của người nằm trên đùi mình đã trở nên nhẹ nhõm hơn, mới chậm rãi đẩy một ít linh lực vào trong, đem cậu bọc gói lại trong chăn.

Vuốt ve mái tóc mềm, nhìn thấy nét mặt yên bình của cậu, tâm hắn lại nhói đau. Nhớ đến dáng vẻ sụp xuống vì đau đớn ban nãy của cậu, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Không phải vẫn chưa đến lúc hay sao?

Tại sao mọi chuyện lại ra nông nổi này? Linh lực và máu của hắn đều đã trở nên vô dụng rồi ư?

Không....

Làm sao có thể....

Trong lòng Vi Hạo rối như một mớ tơ vò, hắn vô thức siết chặt lấy Thiên Việt, cả người không ức chế được dần phát run lên.

Chậm rãi hôn xuống đôi môi mềm mại, hắn khe khẽ thì thầm, "Xin em.... hãy nhẫn nại....một chút..."

~ words~

Truyện Chữ Hay