Á Tử Ca

chương 23: xuất chinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xin chào các bạn thân yêu Ngày mai tui bước vào một kì thi cũng tương đối đáng quan trọng, nên hôm nay đăng một chương gọi là trộm vía lấy hên =))À hí =))

Tiện thể thì, các bạn đã sẵn sàng ăn chay chưa?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đợi đến khi Linh công công đi rồi, Vi Hạo mới giận dữ bóp chặt tờ thánh chỉ, lầm bầm, "Rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?"

Đám Tướng quân xung quanh cũng cảm thấy khá bất ngờ về tờ thánh chỉ ấy, tại sao chuyện này lại đến tai Bệ hạ nhanh vậy? Hơn nữa, bọn họ nhận ra ban nãy mình lo lắng cũng hơi thừa, sau khi nghe Vương gia nói xong mới phát hiện ra vốn dĩ không cần thiết phải xuất binh trong điều kiện bất lợi thế này. Nhưng thánh chỉ ban xuống rồi, chẳng lẽ còn lần lữa được sao? Nhưng nếu đang gặp vấn đề lương thảo và khí hậu đã vội xuất binh, sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Tuy thông thường phải ba tháng nữa mới đến đợt tuyết đầu mùa ở Tây Bắc, nhưng ai mà đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra? Làm như thế chẳng khác nào gắn lên vai binh sĩ một cơ hội đi vào chỗ chết dễ dàng hơn? Mấy vị Tướng quân hết nhìn nhau rồi nhìn sang Vương gia của họ, ngập ngừng, "Vương gia, bây giờ xuất quân, e rằng không ổn."

Vi Hạo phất phất tay ra hiệu đã biết, sau đó hỏi, "Tình hình lương thảo, khí giới, tân binh hiện nay thế nào?"

"Bẩm Vương gia, chúng ta hiện đã có đầy đủ khí giới mới để trang bị cho tân binh lẫn thay thế số binh khí cũ cho lực lượng cũ. Tân binh hiện đã được huấn luyện tạm đủ các kĩ năng căn bản, về phần lương thảo, hiện nay chỉ đủ để cầm cự trong ba tháng. Không hơn."

"Ba tháng? Ít như vậy?"

Lâm Uyên ngập ngừng một hồi, cuối cùng mới nói, "Bẩm Vương gia, số lương thực chúng ta còn, thực chất có thể đủ cho năm tháng chinh chiến nữa. Nhưng mà vì mùa màng thất bát, số lương thực triều đình đem tới tiếp tế cùng phần lớn đều phải chia đều cho bá tánh. Vì vậy nên chỉ có thể trực tiếp sử dụng phần còn lại chúng ta tích trữ. Về phía triều đình, hẳn sẽ không đồng ý chu cấp thêm lương"

Về phần tại sao Lâm Uyên lại cho rằng triều đình không chu cấp thêm lương thực, là bởi khi Linh công công đến, có thể tiện đường chuyển lương, nhưng chỉ mang theo một tờ chiếu chỉ. Ý định rõ ràng để Tây Bắc phải tự sinh tự diệt trong cuộc chiến này. Không thể bại trận, nếu bại, Vi Hạo sẽ phải tự nộp cái đầu mình lên. Hoàng đế bắt đầu vươn móng vuốt tới đây rồi?

"Không lẽ... lại phải đi thu tô hay sao? Dù sao phát động chiến tranh thì có thể thu thêm tô mà?" _Sử tướng quân ngập ngừng, chính bản thân y cũng cảm thấy cách này không khả thi, Vi Hạo thương dân như con, sẽ không đồng ý.

Vi Hạo suy nghĩ một lúc, rốt cuộc hạ giọng trấn an, "Các ngươi cứ đi huấn luyện quân binh, rèn luyện khí giới cho chắc chắn, đừng để xảy ra thêm sai sót. Sử tướng quân, chuyện lương thảo giao cho ngươi. Tạm thời đừng động đến bá tánh. Hãy để họ tự nguyện. Ngày mai cho người dán cáo thị khắp thành, khuyến khích dân chúng góp gạo cho quân lương, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Dù sao, ta đảm bảo với các người, ba tháng là đủ. Ta sẽ lấy được Sát Diệp."

"Vương gia?" Mọi người đều có chút nghi ngờ, ba tháng? Làm sao có thể?

"Trước khi tuyết rơi, sẽ thắng. Lui xuống đi!"

Bọn họ nhìn thấy ánh mắt kiên định của Vi Hạo, liền cảm thấy trong lòng tràn đầy tin tưởng vào người trước mắt, trong lòng cũng rực cháy niềm tin chiến thắng cao hơn. Bọn họ cũng không nói thêm gì, hành lễ rồi lui ra, ai cũng mang trong mình khí thế hừng hực của những chiến tướng đối với chốn sa trường.

Vi Hạo nhìn bọn họ rời đi, mới âm thầm thở dài một hơi. Yên ổn chưa đến một năm, đã phải đem tính mạng chiến sĩ mạo hiểm sa trường. Rồi lúc này, sẽ có bao nhiêu người chết với hoài bão còn dang dở? Bao nhiêu đứa trẻ sẽ mất cha? Bao nhiêu người vợ mất chồng? Gây chiến, rốt cuộc là để làm gì?

Chuyện đã đến nước này, hắn cũng hiểu bản thân không còn cách nào trốn tránh, nếu vậy thì đành nhận mệnh thôi. Nhưng trước đó, hắn muốn gặp Việt nhi một chút. Tại sao hắn cứ thấy trong lòng bất an? Cái loại bất an khó chịu này làm gì cũng không đuổi nó đi được. Chỉ cần hắn rời khỏi Việt nhi một bước, là cái cảm giác kì quặc này lại xuất hiện.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã về tới trước cửa Dương Thanh viện. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, liền vận khí một chút, ẩn đi chân khí vốn là của mình để biến cho nó mang khí tức của kẻ khác rồi mới tiến vào. Hắn muốn xem thử, kĩ năng phản xạ của bảo bối nhà hắn còn tốt không. Dù sao chiến trường hung hiểm, khả năng phản xạ càng chậm thì đường đi đến Hoàng tuyền càng rộng.

Vi Hạo khẽ khàng đẩy cửa, giả vờ làm như bước đi của kẻ phạm tội, rón ra rón rén đi vào trong, rất nhanh đã tiến đến gần giường ngủ. Tấm chăn vừa được lật lên thì đã có người từ phía sau ôm lấy hắn, lưỡi kiếm đỏ tươi kề lên cổ, "Kẻ nào?"

Thiên Việt ngay từ khi "kẻ khả nghi" này mới tiến đến gần cửa đã tỉnh, là kẻ nào giữa ban mày ban mặt ám sát chủ nhân? Đám ám vệ khốn kiếp kia đi đâu mất mà để hắn xông vào tận phòng ngủ kia chứ? Đột nhiên lúc này tên thích khách kia đưa tay chuẩn xác bóp ngay hạ bộ Thiên Việt, châm chọc, "Ối cha căn mệnh bảo bối của Tây Bắc Vương đây mà, vật nhỏ này cũng mê người đến vậy."

Thiên Việt lúc này mới nhận ra người trước mặt là ai, kiếm bên hông toả ra ánh sáng xanh khiến cho Hoả Phượng của cậu chấn động liên hồi, rõ ràng là nó nhận ra kẻ kia. Thiên Việt vừa tức vừa ngượng lại vừa hoảng, buông vội kiếm xuống, "Chủ nhân, sao tự dưng ngài lại làm thế?"

Hắn cười cười, tiến đến ôm cậu, vờ vịt nở nụ cười buồn, "Thử một chút mà thôi, sau này làm gì còn cơ hội nữa"

Thiên Việt nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn, "Không còn cơ hội? Ý người là sao? Chủ nhân rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Thôi nào... đừng hỏi... ta... xin lỗi..."

"Chủ nhân! Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cậu không hiểu gì hết, vội vàng lay lay hắn, trong giọng nói không giấu được sự vội vàng. Bản thân cậu tin rằng dù trời có sập xuống thì Vi Hạo cũng ngồi yên một chỗ, hoặc thậm chí tìm cách chống trời. Nhưng ngài ấy vừa đi gặp người khác xong, mặt lại buồn như thế, còn xin lỗi cậu, thì ắt đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.

Đối lập với vẻ hốt hoảng của Thiên Việt, Vi Hạo cố nén nụ cười trong lòng, trưng lên mặt "nét buồn lãng mạn", tỏ giọng áy náy, "Là ta có lỗi với em... Ta..."

Thiên Việt trong lòng càng thêm bất an, vùng người ra khỏi tay hắn, gào lên, "Chủ nhân... người nói rõ ràng cho em! Chuyện gì xảy ra vậy?"

Vi Hạo nhìn vẻ mặt hoảng hốt cực độ của cục cưng, rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà bật cười, "Đùa em thôi! Làm gì có chuyện gì đâu."

"Không tin! Người bảo người làm chuyện có lỗi với em! Người... người định làm gì?"

"Đi đánh nhau!"

"Đánh nhau?"

Hắn rút chiếu chỉ từ trong ngực áo đưa cho cậu, Thiên Việt nhận tờ chiếu chỉ trong tay hắn, từ từ mở ra. Sau khi đọc xong, cậu ngước mắt lên nhìn vẻ mặt đang hứng thú trêu đùa của hắn, giận dỗi bĩu môi, "Còn tưởng người đem em đi bán!"

"Bậy nào, làm sao bán em được!"

Thiên Việt nghe thế cũng không bày trò giận dỗi nữa, nghiêm túc nhìn hắn, "Chủ nhân,nhưng lương thảo quá ít. Xuất binh lúc này e không hợp lí"

"Ừm, chúng ta lại bàn ngồi rồi nói tiếp."

Thiên Việt gật đầu rồi đi theo hắn ra ngoài, theo lệ mà chậm rãi cởi đồ ra, chuẩn bị quỳ xuống. Vi Hạo buồn cười liếc mắt nhìn, đến giờ này rồi còn nhớ mấy cái quy tắc này, đáng khen thật đó! Nhưng trời cũng sắp lạnh, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vậy thì ốm mất thôi. Vi Hạo đưa tay kéo cậu từ dưới đất lên, đặt cậu ngồi vào lòng mình, dùng áo choàng bông quấn cậu lại.

Thiên Việt ngồi trên đùi chủ nhân, khó chịu xoắn xoắn thân mình, "Chủ nhân, chúng ta nói chuyện chính sự..."

"Ôm bảo bối là đại sự. Tiếp tục nói nghi vấn của em."

Cậu nhất thời nghẹn họng, sao có thể đem chuyện thiếu đứng đắn này thành đại sự như vậy chứ? Rốt cuộc nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của chủ nhân nhìn mình, một chút hơi thở sắc dục gì đó đều không có, cậu khôn ngoan ngậm miệng lại, chủ nhân có vẻ không vui.

"Theo Việt nhi thấy, chuyện chiếu chỉ này đáng ngờ. Tuy quân Sát Diệp vừa đem quân áp sát đến dưới chân thành, chúng ta đã biết tin, Vương tướng quân cũng gửi tin đến. Nhưng bệ hạ, sao lại biết sớm như thế? Từ Kinh đô đến đây vốn đã năm ngày trời, thời gian lại vừa khít với thư báo. Nhanh như thế thật sao? Thêm nữa, động thái của Sát Diệp quá kì lạ. Thiên Việt cả gan suy đoán, bệ hạ đã muốn lấy đi quyền lực trong tay ngài. Trận này, có nên đánh không?"

"Theo em, nếu không đánh thì làm sao?"

"Dùng ảnh vệ. Người không nên đánh trận này."

Vi Hạo im lặng không trả lời, kì thực hắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này, cũng cảm thấy tình huống vô cùng kì quặc. Nhưng hắn không muốn làm một con rùa rụt cổ, kẻ khác tính kế trên đầu hắn, lại lôi con dân của hắn vào, chẳng lẽ hắn lại để yên? Một tên Sát Diệp vương, sẽ làm gì được hắn? Bỏ độc? Chuốc thuốc hay đánh bại trên chiến trường? Có nghĩ cũng đừng nghĩ!

Đôi mắt Vi Hạo loé lên quang mang lạnh lẽo, cho dù là kẻ nào, cũng đừng hòng động đến quê hương hắn! Một tên đến, hắn gϊếŧ một tên! Ngàn kẻ đến, hắn sẽ gϊếŧ ngàn kẻ đó! Dù đằng sau cuộc chiến này là kiểu âm mưu gì đi nữa, hắn cũng sẽ chứng minh cho kẻ khác thấy, không một ai hạ bệ được hắn! Không một ai!

Thực ra, hắn còn phải sống, sống để bảo vệ cho Việt nhi của hắn. Bởi vì hắn còn sống trên đời, móng vuốt của kẻ đó mới chưa thể vươn đến cổ của Việt nhi. Hắn mỉm cười ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái, "Không, trận này ta tự mình đánh. Ta muốn xem xem tiểu hoàng đế kia làm gì được ta?"

Thiên Việt nhìn dáng vẻ nửa kiêu ngạo nửa tự tin của Vi Hạo, trong lòng cũng thấy an tâm, cậu tin vào khả năng của chủ nhân, chắc chắn ngài ấy sẽ dạy dỗ những kẻ tiểu nhân kia một bài học. Mà việc của cậu, là trở thành thanh kiếm sắc bén nhất trong bàn tay của ngài ấy.

"Nhưng mà chủ nhân, người phải cho em đi theo!"

Vi Hạo cười cười, gật đầu, "Ừ. Đương nhiên rồi. Làm sao bản vương để Tướng quân giỏi nhất của bản vương ở nhà được."

Nghe chủ nhân khen mình như thế, Thiên Việt cảm thấy đây là lời công nhận hay ho nhất, chân thật nhất mà mình từng nghe. Dù bản thân vốn đã quen với nghìn lời có cánh, trăm lời tán dương, thì đều không coi là thật. Nhưng đến khi nghe chủ nhân nói vài lời khen thưởng vu vơ như vậy, cậu lại thấy suиɠ sướиɠ rất mực, như thể sự cố gắng bao nhiêu năm nay đều thật sự xứng đáng.

Trong lòng Vi Hạo lại dấy lên nỗi bất an mơ hồ, bàn tay hơi vô thức siết lại người trong lòng. Nam chinh Bắc phạt bao nhiêu năm, không hiểu sao lần này hắn lại cảm thấy lo lắng, ẩn ẩn chút nỗi sợ hãi. Cánh cửa bật mở, Lâm Uyên cùng Ảnh Tử song song tiến vào, "Vương gia!"

Thiên Việt đang quấn áo choàng, trên thân không có một mảnh vải nào khác, nghe tiếng của hai người họ liền ngượng đến chín cả mặt. Mà hai người kia vừa bước đến cửa, đã thấy Ninh Tướng quân ngồi trên người Vương gia, giáp phục đã được xếp gọn đặt ngay trên bàn trà liền hiểu tình hình, mặt không nhịn được mà đỏ lên.

Một phòng bốn người, ba người kia mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đỏ ửng nhìn nhau chằm chằm, đồng loạt lắp ba lắp bắp. Vi Hạo nhìn bọn họ, nhún vai bất lực, đều là nam nhân với nhau, có gì mà phải như thế nhỉ? Hơn nữa, mấy người bọn họ nghĩ hắn sẽ để người ngoài nhìn đến thân thể Việt nhi sao? Hắn giả vờ ho lên một tiếng phá vỡ cục diện lúng túng này, trầm giọng hỏi, "Chuyện gì?"

Một tiếng ho này nhanh chóng kéo bọn họ về lại sự bình tĩnh ban đầu, Lâm Uyên chỉ đơn giản báo, "Mạt tướng cùng với Ảnh đại nhân đã điều tra ra được nguyên nhân của vụ cháy lương thảo. Trong quân của ta có gián điệp, hắn đã âm thầm đem dầu lửa rải khắp kho lương, sau đó nhân lúc thay ca mà châm lửa. Còn gây ra không ít nhiễu loạn khiến việc cứu lương bị chậm trễ."

"Là Hoàng đế làm?", Thiên Việt nghiêm túc hỏi, trong giọng nói đều là phẫn nộ không thể che giấu. Phản bội, cậu ghét nhất là có kẻ phản bội bên trong quân ngũ, chỉ hận không thể lột da chúng ra. Mà nay, cậu lại đoán ra được người đứng sau lại là bậc quân chủ.

Ảnh Tử liếc mắt nhìn Vi Hạo một phen, thấy hắn không tỏ ý phản đối mới chậm rãi nói, "Quả đúng như vậy. Gian tế sau khi bị bắt được vốn đã không định khai ra kẻ đứng sau, nhưng bọn ta đã đem hài tử của hắn tới, hắn liền khai ra. Kẻ đứng sau thật sự là Hoàng đế. Chuyện lần trước đồn đãi trong thành về Ninh tướng quân và độc dược dưới sông cũng vậy."

"Vương gia, chuyến đi này, hay ngài đừng đi nữa? Rõ ràng hắn muốn ép chết ngài!", Lâm Uyên rõ ràng vô cùng phẫn nộ.

"Lâm Uyên! Không được nói xằng!" Vi Hạo trầm giọng quát khẽ, chính bản thân hắn cũng đang lửa giận ngập trời, hắn trăm phòng vạn tính, lại không ngờ kẻ muốn làm hại đến bách tính lại chính là thân đệ của hắn, mà quan trọng hơn, lại là quân chủ của cả quốc gia. Nhưng hắn càng không muốn thuộc hạ thân tín bên cạnh mình tức giận đến mức mất khống chế.

Thiên Việt ngồi trên người hắn, cảm nhận rõ nét sự giận dữ của Vi Hạo, liền mở miệng nói rõ những gì hắn muốn, "Tại sao lại không ra trận? Hắn muốn dùng thất bại của cuộc chiến này ép chết Vương gia, Vương gia càng phải chứng minh cho hắn thấy, hắn không được như ý nguyện. Chúng ta là thuộc hạ của ngài ấy, việc chúng ta là theo ngài ấy quyết chiến đến cùng, không phải ngồi đây bàn lùi."

Lâm Uyên bị người ta nói đến tỉnh cả người, nhưng chung quy y vẫn còn đang lo lắng, nên đưa mắt nhìn về phía Vương gia của mình. Dù sao ngài ấy mới là người quyết định.

Vi Hạo vuốt tóc của Thiên Việt một chút như tỏ rõ sự hài lòng, sau đó nhìn về phía Lâm Uyên, điềm đạm, "Lâm tướng quân, ngươi có bằng lòng cùng bản vương xông pha trận này?"

Lâm Uyên nhất thời cảm thấy mình ngu ngốc hệt như một đứa trẻ, y đã cùng Vi Hạo xông pha trận mạc bao nhiêu năm nay, bây giờ đối mặt với cuộc chiến lại mạnh miệng bảo Vi Hạo nên trốn sau lớp màn, để mặc chiến sĩ hi sinh vô nghĩa? Như thế khác nào sỉ nhục Vi Hạo, khác nào sỉ nhục chính mình? Chẳng phải Tây Bắc quân trước nay đều nêu cao tinh thần 《Thắng không kiêu, bại không nản, nguy không sợ, khó không lùi》 hay sao? Y thân là Tướng quân, lại khuyên chủ soái trốn tránh, nực cười đến nhường nào?

Lâm Uyên nghĩ thông mọi chuyện, ngước mắt lên kiên định nhìn Vi Hạo, "Mạt tướng bằng lòng cùng Vương gia gϊếŧ sạch Sát Diệp, chết cũng không từ."

Hắn nghe lời nói từ vị tướng của mình, cũng mỉm cười gật gù. Vi Hạo hắn, không bao giờ là con rùa rụt cổ. Hắn bảo với Lâm Uyên, "Ngươi đi soát lại một lần nữa lương thực, khí giới cùng tình hình quân sĩ, sẵn sàng để hai ngày nữa xuất chinh."

"Rõ!"

"Ảnh Tử, ngươi bí mật cử một đội ám vệ âm thầm đi theo giám sát quân sĩ, đề phòng kẻ gian."

"Tuân lệnh!"

Bọn họ nhận mệnh xong cũng nhanh chóng lui xuống, gấp gáp trả lại không gian riêng tư cho hai người. Ngay lúc đó Thiên Việt mới buông xuống vẻ mặt căng cứng của mình, dựa hẳn cả người về phía sau, bĩu môi, "Chủ nhân....người xấu tính..."

"Nào có!" Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên cái gáy của Thiên Việt, dùng cách trực tiếp nhất vuốt giận cho bảo bối nhỏ trong lòng. Hắn vỗ vỗ eo cậu, mỉm cười nói, "Đứng dậy mặc giáp phục vào, chúng ta còn nhiều việc phải làm."

"Dạ". Thiên Việt nhấc người ngồi dậy, đã thấy Vi Hạo mỉm cười cầm giáp phục đưa sang. Cậu nhanh gọn đem mọi thứ khoác lên người rồi cùng hắn đi ra ngoài.

Thời gian xuất chinh quá gấp gáp, khiến trên dưới Tây Bắc Vương phủ trong hai ngày chộn rộn hết cả lên. Bọn họ dường như bị cuốn vào nhịp độ dồn dập của hàng tá công cuộc chuẩn bị cho trận chiến, nào là kiểm tra hàng ngũ, kiểm tra nước uống, kiểm soát lại từng vũ khí cùng lương thực lại nghiên cứu chiến thuật.

Các vị Tướng quân đã bận, Vi Hạo còn bận bịu hơn gấp mấy lần, bên cạnh thời gian cùng thuộc hạ bên dưới họp bàn và động viên tinh thần binh sĩ, hắn còn bỏ thời gian ra nghiên cứu thuốc men. Đối thủ của hắn lần này còn có thêm Vi Thiên, hắn không thể không nghiên cứu kĩ thêm về các loại độc dược cùng thuốc giải.

Bận bịu như thế, hắn hầu như cũng chẳng còn mấy thời gian bầu bạn bên cạnh Việt nhi. Đến đêm khi hắn trở về thì cậu đã ngủ mất rồi. Cũng phải thôi, hắn từng dùng roi ép người ta ngủ sớm mà, giờ trách ai được?

Đột nhiên cửa dược phòng vang lên tiếng gõ rất khẽ, hắn cảm nhận được khí tức cùng mùi hương nhàn nhạt thân quen, liền vui vẻ bảo, "Cục cưng vào đi!"

Thiên Việt bưng trên tay một chiếc thố đất tràn ngập mùi hương thơm nồng, nhanh nhẹn bước lại bên cạnh hắn, mặt cậu loáng thoáng đỏ, nhẹ giọng, "Người ngoài nghe thấy..."

"Làm gì có ai đâu chứ? Sao lại đến đây lúc khuya thế này?" Vi Hạo thấy người tới, miệng liền cười tươi như gió xuân.

Thiên Việt mở nắp thố đất ra rồi đưa đến cho hắn, "Em thấy chủ nhân mấy hôm nay bận bịu, mai là xuất chinh rồi mà người còn chong đèn khuya thế này nên cố ý hầm canh mang tới"

"Canh tuyết lê hoa cúc với đường phèn sao? Em nấu à?"

"Dạ, là em nhờ A Tử dạy cho em làm." Cậu bắt đầu di chuyển ra phía sau lưng hắn, đưa bàn tay mình lên chậm rãi xoa bóp vai cho Vi Hạo. Mắt thấy hắn đã ăn mấy ngụm canh liền, mới dùng giọng điệu trông mong hỏi hắn, "Ngon không ạ?"

"Hơi ngọt một tí đó. Nhưng không sao, rất ngon mà! Việt nhi giỏi thế cơ, còn xuống tận bếp nấu nướng cho chủ nhân."

"Tại trước nay, người luôn nấu cho em ăn mà. Em cũng muốn nấu thử cái gì đó cho người." Bàn tay cậu vẫn không ngừng xoa ấn trên bả vai, rồi bóp xuống hai bên bắp tay. Đợi đến khi Vi Hạo ăn xong bát canh rồi, cậu mới chậm rãi đưa tay lên nhu ấn cái trán cho hắn.

Bàn tay thô ráp do cầm cung cầm kiếm cẩn thận ấn hai bên thái dương, day day một chút rồi đi đến mi tâm mà ấn nhẹ lên để giúp hắn thư giãn. Bộ dạng chuyên chú tỉ mỉ hệt như một tiểu kiều thê đang chăm sóc cho tướng công khiến Vi Hạo bật cười, hắn ngả người về sau hưởng thụ trọn vẹn sự thả lỏng dễ chịu này.

Hắn chỉ cho phép mình lười biếng được một chốc đã mở mắt ra, gỡ tay Thiên Việt đang xoa ấn trên đầu mình xuống, dịu dàng, "Em đi ngủ đi, khuya rồi. Chủ nhân còn việc phải làm, lát nữa chủ nhân ngủ sau."

Thiên Việt chống tay nhẹ nhàng bò qua bên cạnh hắn, tinh nghịch cười cười rồi nằm luôn xuống đùi hắn, "Em ngủ ở đây, đè đau người thì người không buồn ngủ nữa đâu ha!"

Hắn đưa tay búng trán cậu một cái thật kêu, khiến cậu phải xuýt xoa ôm trán, dẩu môi giận dỗi. Vi Hạo bất đắc dĩ mà với tay lấy áo choàng trên vai mình xuống phủ lên người cậu, mắng yêu, "Càng ngày càng không coi ai ra gì! Ngủ đi!"

Thiên Việt xoay người ôm lấy thắt lưng hắn, rồi im lặng nhắm mắt lại. Thuốc men gì đó cậu không rành rỏi, vẫn là nên im lặng để chủ nhân tập trung thì hơn.

Vi Hạo đợi cậu ngủ say rồi mới khẽ khàng cúi xuống hôn lên môi cậu, hôn lên trán cậu những nụ hôn nhẹ nhàng tràn ngập yêu thương. Hắn khẽ lầm bầm, "Việt nhi, rốt cuộc ta phải làm gì đây?"

~ words~

Truyện Chữ Hay