Tên ta là Leon Ruud, con trai thứ của gia tộc hiệp sĩ Ruud. Ta được thừa hưởng mái tóc nâu và khả năng kiếm thuật từ cha của mình.
Trong một gia tộc hiệp sĩ, chỉ có những người trở thành hiệp sĩ mới được coi là con người đúng nghĩa. Cha ta, anh trai, chị gái và ta…chúng ta đều là con người. Còn đứa em gái Fia của ta thì không được coi là người.
Và ta chắc chắn rằng nó sẽ luôn như thế, bất tài y hệt như cái cách vung kiếm của nó. Sẽ không bao giờ nó trở thành một hiệp sĩ được. Nó sẽ mãi chỉ là đồ hao cơm tốn của mà ta cũng chẳng quan tâm nếu nó có thể chết như một con chó—hay có lẽ nó nên chết một cách nhục nhã và đau đớn như vậy.
Mặc dù vậy, Oria cứ làm quá lên về việc Fia không quay về từ lễ trưởng thành. Thật khó hiểu, phải không? Nếu Fia còn không thể vượt qua nổi một thứ đơn giản như lễ trưởng thành thì nó sẽ chẳng bao giờ trở thành hiệp sĩ được. Đây là cách đơn giản và sạch sẽ nhất để thoát khỏi con bé đó sau khi nó thất bại. Lũ quái vật và thú hoang trong rừng sẽ dọn dẹp cái xác cho chúng ta luôn.
Nhưng Oria đã phải lập một đội tìm kiếm. Chị ấy thậm chí còn lôi ta vào vụ đó. Ta không thể phản đối được bởi chị ấy là đàn chị của ta trong lữ đoàn...dù điều đó chỉ là do chị ấy tham gia vào lữ đoàn trước ta mà thôi.
Chết tiệt, tại sao chúng ta cứ phải gặp mặt cho mọi lễ trưởng thành ngu xuẩn này nhỉ? Đáng ra mình nên bỏ qua nó. Ta mặc giáp lên người, cột lấy thanh kiếm vào bên hông rồi bước ra ngoài sân để gia nhập với đội tìm kiếm đang đứng tập trung ở ngoài dinh thự.
Ngạc nhiên thay, ta thấy anh cả của mình cũng đang ở đó. Làm thế quái nào mà Oria thuyết phục được anh ấy nhỉ?
Đang lúc ta vui mừng khôn xiết khi thấy người anh em của mình và qua bên đó để chào anh ấy thì chợt nghe thấy tiếng hét: “Này, có gì đó ở trên trời kìa!”
“Đó là một con quái vật… Nó…nó to quá! Và nó đang lao xuống rất nhanh!”
Ta quay lại và trông thấy nó—một con quái vật đang phóng thẳng đến chỗ bọn ta, dù đứng ở khoảng cách này, ta cũng có thể thấy rõ kích thước khổng lồ của nó. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.
Ôi không. Đó là một con rồng, một con hắc long! Trong đầu ta nghĩ ngay đến con Hắc Long Vương trong truyền thuyết, nhưng…không thể nào. Nếu đúng là con quái vật huyền thoại đó thì chúng ta xong đời rồi…
Ta rút kiếm ra và gọi anh trai: “Em sẽ cố hết sức để giữ chân nó! Hãy báo cho quân đoàn là có quái vật xuất hiện!”
Anh ấy không hề di chuyển, chỉ đứng đó nhìn chăm chăm vào con hắc long. Lẽ nào nỗi sợ hãi đã khiến anh ấy chết trân tại chỗ rồi sao?
Nhưng rồi anh trai ta thốt ra điều lạ lùng nhất trên quả đất này:
“Chẳng phải đang ở trên lưng nó là Fia sao?”
“Hả?!” Chắc chắn nỗi sợ đã khiến anh ấy trông thấy những ảo giác điên khùng rồi…
Chắc chắn vậy…? Hơi nghi hoặc, ta nhìn lại con rồng một lần nữa. Cặp mắt đang nheo lại của ta trợn to vì ngạc nhiên.
Thứ đang nằm trên lưng con hắc long chắc chắn trông giống như Fia.
Có lẽ nỗi sợ hãi cũng đã khiến cho ta trông thấy ảo giác rồi.
Ừm, nhất định là thế.