Ở kiếp trước, tôi được biết đến với danh xưng “Đại Thánh nữ.” Đó là danh hiệu vinh dự được trao cho những thánh nữ sở hữu sức mạnh hồi phục mọi vết thương ngay lập tức, tái tạo lại các bộ phận bị mất và chữa khỏi hầu hết mọi loại bệnh tật. Trong suốt thời gian còn sống trên đời, tôi là người duy nhất nhận được danh hiệu đó.
Trong khi tôi nhận được sự tôn kính vì là Đại Thánh nữ thì các thánh nữ khác lại không được như vậy. Chỉ là bởi có quá nhiều người như chúng tôi. Thời đó, hơn phân nửa số phụ nữ trong vương quốc đều là thánh nữ.
Không giống như ma pháp công kích, pháp thuật hồi phục cần có một khế ước với các tinh linh - và các tinh linh có thể lập khế ước một cách dễ dàng. Tại sao ư? Chà, những truyền thuyết cổ xưa về sự thành lập vương quốc có kể về một thực thể được gọi là Vua Tinh linh. Vị Vua tinh linh đó đã phải lòng một cô gái loài người, và con của họ chính là tổ tiên của hoàng tộc ngày nay.
Bởi vậy, các tinh linh rất quý mến vương quốc và sẽ lập khế ước với những người phụ nữ của vương quốc. Con người và tinh linh chung sống trong hòa bình; con người yêu quý, trân trọng và tôn kính các tinh linh. Đổi lại, các tinh linh sẽ cho thánh nữ mượn sức mạnh của mình.
Ở kiếp trước - khi còn là Đại Thánh nữ - tôi là một công chúa. Là thành viên trong hoàng tộc, tôi có thể tiếp nhận nhiều sức mạnh từ tinh linh hơn những người khác. Mối quan hệ giữa tôi và tinh linh cũng dần thân thiết hơn bởi tôi thường chạy chơi ở khắp núi rừng. Dù mọi người đều cho rằng các tinh linh không thể nói chuyện, nhưng tôi lại có thể nghe thấy tiếng nói của họ. Và từ những tiếng nói ấy, tôi học được sức mạnh của một thánh nữ: sức mạnh để chữa trị và tái tạo các chi, chữa bệnh và chế thuốc hồi phục cho các vết thương nhẹ.
Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu. Họ cũng dạy cho tôi sức mạnh để cứu trị cho những chứng bệnh như tê liệt chân tay hay thần trí bị mê hoặc; ban cho tôi khả năng cải thiện tốc độ và sức mạnh của cơ thể con người; cho tôi thấy cách truyền sức mạnh ma thuật vào các khí cụ; và cuối cùng, dạy cho tôi quyền năng để đưa tất cả những khả năng phi thường đó vào trong nước thuốc.
Sau khi đã tinh thông những sức mạnh ấy, tôi nhận được danh hiệu Đại Thánh nữ hiếm có...nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi. Có một tên đại chúa quỷ đang đe dọa đến toàn nhân loại nên tôi đã lên đường cùng với những người anh trai của mình - các hoàng tử - để đánh bại hắn.
Sau cuộc chiến gian nan, chúng tôi đã thành công phong ấn tên chúa quỷ đó...nhưng khi trận chiến kết thúc, sức mạnh pháp thuật trong tôi đã cạn kiệt. Để sử dụng sức mạnh hồi phục, sẽ cần phải kết hợp năng lượng pháp thuật cá nhân với sức mạnh được các tinh linh ban tặng.
Tôi không thể sử dụng được sức mạnh của mình, và các anh trai đã bỏ rơi tôi.
“Nhìn mày kìa. Đúng là thứ chướng tai gai mắt. Dám tự cao tự đại chỉ vì mọi người gọi mày là Đại Thánh nữ!” Anh cả của tôi - Đại hoàng tử - hét lên.
“Ha ha! Mày không biết mày chỉ là một thứ hàng tiêu dùng sao? Vương quốc đầy rẫy những thánh nữ như mày, tất cả đều vô dụng như nhau.” Nhị hoàng tử cười phá lên.
“Xin lỗi nhé, không có khúc ca khải hoàn nào cho mày đâu.” Tam hoàng tử gầm gừ. “Không hề, và mày sẽ bị những con quỷ ở đây xé vụn. Mà thực ra, mày là đàn bà nên tao cá là mấy con quỷ kinh tởm sẽ muốn “vui vẻ” với mày trước khi tiễn mày về chầu trời đấy. Chúng tao mới là những người đã chịu thương và chiến đấu! Tất cả những gì mày làm chỉ là đứng sau và niệm phép. Mày chết ở đây là xứng đáng rồi.”
Tôi không thể làm gì ngoài việc nằm đó - ma pháp đã dùng hết, cơ thể đẫm mồ hôi, tim đập dồn trong ngực và những ngón tay thì nặng trịch đến mức không thể nhấc lên nổi.
Ba người anh trai của tôi, gia đình của tôi, uống thuốc hồi phục tăng cường mà tôi đã đưa cho họ trước đó…rồi vứt ba cái lọ rỗng xuống ngay bên cạnh tôi. Sau đó, họ bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Mình phải trốn…Tôi đã nghĩ vậy. Tôi không dám nghĩ đến những điều mà lũ quỷ sẽ làm với tôi - người đã phong ấn thủ lĩnh của chúng. Chỉ cần trốn một lát thôi là mình có thể khôi phục lại một chút sức mạnh pháp thuật để tự chữa lành bản thân, rồi sau đó có lẽ sẽ tìm được đường ra.
Những suy nghĩ như vậy vụt qua trong đầu khi tôi bò dần về phía trước…và rồi một bàn chân dẫm lên tay tôi. Trong cơn tuyệt vọng, tôi ngẩng mặt lên và thấy một con quỷ rất ưa nhìn đang cúi đầu nhìn mình. Lũ quỷ sở hữu nhan sắc tỉ lệ với sức mạnh của chúng...vậy nên dĩ nhiên, mệnh số của tôi đã tận. Tôi cũng nhận ra con quỷ đó; hắn được coi là cánh tay phải đắc lực của tên chúa quỷ kia.
Hắn trêu đùa tôi, tra tấn tôi, nhưng cũng cẩn thận để không khiến tôi bị chết quá nhanh. Tôi bị trói lại. Hắn khắc quỷ ngữ lên da của tôi, cười khinh miệt và chửi bới tôi khi tôi cố trốn chạy.
“Vì ngươi là thánh nữ, nên chuyện này mới xảy ra với ngươi.”
Hắn khinh thường vị thánh nữ đã phong ấn chúa quỷ, vậy nên hết lần này đến lần khác, hắn nhắc nhở tôi lý do tôi bị hắn hành hạ. Có vẻ như hắn rất thích nói điều đó.
“Vì ngươi là thánh nữ, nên ngươi mới bị coi như một món đồ chơi.”
“Vì ngươi là thánh nữ, nên ngươi mới bị tra tấn.”
“Vì ngươi là thánh nữ, nên ngươi mới bị sỉ nhục.”
Từng lời hắn nói như độc dược tẩm vào trong tôi khi hắn trút xuống tôi sự ác độc đến cùng cực. Tôi đã mất khái niệm về thời gian từ lâu trước khi hoàn toàn hiểu được những gì hắn nói với mình.
Tất cả mọi chuyện xảy ra là bởi tôi là thánh nữ.
Vì tôi là thánh nữ, nên tôi mới trở thành món đồ chơi của chúng.
Vì tôi là thánh nữ, nên tôi mới bị tra tấn.
Vì tôi là thánh nữ, nên tôi mới bị sỉ nhục.
Và tôi đã bị giết chỉ vì tôi là thánh nữ.
Chỉ đến khi đó, con quỷ mới xuống tay giết tôi.