“Tôi tưởng chuyến thám hiểm sẽ kéo dài một tuần cơ mà? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngay khi Zackary, Quentin và Gideon mở cửa phòng họp, họ liền nghe thấy tiếng của Cyril vang lên từ bên trong. Zackary khẽ nhướng mày—thật không ngờ một người luôn coi trọng phép tắc như Cyril chưa kịp đợi họ ngồi xuống đã đặt câu hỏi rồi. Mà việc Cyril và Desmond có mặt tại phòng họp trước bọn họ cũng rất đáng ngạc nhiên—dẫu sao hai người đó chỉ mới được bộ ba gọi đến cách đây ít phút. Nhưng áp lực hơn cả ấy là mức độ lo lắng của hai vị đoàn trưởng cùng ánh mắt dán chặt lên người Zackary, Quentin và Gideon khi cả ba bước vào phòng.
Zackary nhanh nhẹn đi tới bên một chiếc ghế và ngồi xuống, đưa mắt nhìn thoáng qua món đồ đang nằm trên chiếc bàn tròn. Sau khi xác nhận tất cả đã yên vị, anh mới bình tĩnh bắt đầu. “Nói chuyện quan trọng trước. Chuyến thám hiểm đã thành công tốt đẹp, không phát sinh thương vong nào cả.”
“Cái gì?!” Desmond ngạc nhiên nói. “Mấy người khiến Hắc Vương quay trở về tổ chỉ trong nửa ngày thôi sao? Không thể nào!”
Từ chỗ ngồi bên cạnh, Cyril nhìn Zackary với ánh mắt hoài nghi.
“Mọi người chỉ vừa rời đi vào sáng hôm nay. Tính cả thời gian di chuyển đến Rừng Sao Rơi và quay trở về, các anh gần như không có thời gian để làm bất cứ điều gì ngoài việc phân chia thành các đơn vị ở cổng rừng. Tôi không tin là anh có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình nhanh đến vậy.”
Zackary nghiêm túc gật đầu. “Tôi hiểu những nghi hoặc của anh, nếu tôi là anh, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Nếu được thì bắt đầu bằng việc thảo luận lý do gọi hai anh đến đây sẽ nhanh hơn đấy.”
Cyril và Desmond gật đầu đồng ý. Zackary nói tiếp. “Trong chuyến thám hiểm vừa rồi, chúng tôi tình cờ có được một vài thông tin tuyệt mật. Thông tin nói trên vô cùng nguy hiểm, vậy nên chúng tôi quyết định chỉ tiết lộ một phần cho ngài Tổng đoàn trưởng. Tôi cũng đã ra lệnh cấm bàn luận với các hiệp sĩ có liên quan.”
Vẻ mặt của Zackary chợt tối sầm. “Quyết định không báo cáo với Tổng đoàn trưởng là do tôi đưa ra,” anh nói thêm, “cũng như quyết định gọi hai người tới đây. Cyril…với tư cách là đoàn trưởng của lữ đoàn danh giá nhất, anh có trách nhiệm giám sát mọi chuyện diễn ra trong đó. Desmond, là Tư lệnh của Lực lượng Cảnh sát quân sự, anh có trách nhiệm biết đến những vấn đề nguy hiểm đang tồn tại trong các lữ đoàn. Nhưng biết được thông tin này sẽ khiến tính mạng của các anh gặp nguy hiểm. Các anh có chấp nhận điều đó không?”
Cyril hoàn toàn thờ ơ. “Cần anh hỏi sao? Mạng sống của tôi đã thuộc về Vương Quốc ngay từ giây phút tôi trở thành hiệp sĩ rồi. Đặt cược mạng sống của bản thân là trong dự kiến.”
Desmond cũng không suy chuyển. “Giống vậy, cảm ơn anh nhiều. Ngay từ đầu, nếu không sẵn sàng mạo hiểm tính mạng của bản thân trong khi thi hành nhiệm vụ thì tôi đã không trở thành một đoàn trưởng rồi.”
Zackary hơi bất ngờ trước câu trả lời rõ ràng và kiên quyết của họ. “Tôi hiểu rồi. Tôi không có ý xúc phạm hai anh. Tuy nhiên, vị trí đoàn trưởng không thực sự đòi hỏi mối nguy hiểm này, và tôi nghĩ không nhiều người có thể bình thản được như hai anh sau khi nghe điều này. Tôi rất tự hào khi là chiến hữu cùng những hiệp sĩ như các anh.”
Anh khẽ thì thầm câu cuối - như để nói với chính mình, rồi nhìn về phía Gideon. “Gideon.” Zackary cất tiếng. “Cậu có thể rời đi nếu muốn. Nghe được thông tin này có thể sẽ đe dọa đến mạng sống của cậu. Thông tin nói trên là điều mà cậu đã bỏ lỡ do ở đơn vị khác. Nó liên quan đến một sứ ma, vậy nên—vì cậu là phó đoàn trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ 4 Thuần thú sư—nếu cậu biết được thì sẽ tốt hơn, phòng trường hợp có điều bất trắc xảy ra với Quentin. Nhưng quyền quyết định thuộc về cậu.”
Gideon không hề nao núng. “T-tôi sẽ ở lại! Tôi là một hiệp sĩ kiêu hãnh của Lữ đoàn 4 Thuần Thú sư! Xin hãy cho tôi giúp sức trong khả năng của mình!”
Zackary khẽ gật đầu, khóe môi anh hơi nhếch lên đôi chút.
“Tất cả các anh đều rất tuyệt vời.” Anh khoanh tay trước ngực và nhìn thẳng vào mắt mọi người. “Vậy thì tôi xin được bắt đầu. Xin được nhắc lại, chúng tôi thực sự đã thành công trong việc di chuyển Hắc Vương ra khỏi rừng Sao Rơi. Còn làm thế nào mà chúng tôi thực hiện được chỉ trong nửa ngày thì…đây là chỗ phức tạp của vấn đề…” Zackary quay sang Cyril. “Anh biết chuyện Fia có một sứ ma chứ?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Anh hỏi lạ.” Cyril đáp. “Đúng thế. Cô bé đã cho tôi thấy nó. Nếu không nhầm thì đó là một quái vật chim có tên là Bồ Câu Lam. Nó có vẻ rất thích Fia, và theo như tôi nhớ thì minh chứng khế ước của cô bé mảnh đến mức kỳ quặc.” Anh ấy ném cho Zackary ánh mắt tò mò như muốn hỏi, ‘Làm sao?’
Với vẻ mặt nghiêm nghị, Zackary nhìn vào mắt Cyril và nói. “Sứ ma của Fia…là Hắc Long.”
Cyril nháy mắt một cái. “Hả?”
Desmond chau mày. “Giờ không phải là lúc để đùa đâu.” Anh ta xen ngang. “Đặc biệt là ai đó có khiếu hài hước dở tệ.”
Cả hai đều mất kiên nhẫn, ngầm giục giã Zackary mau chóng tiết lộ bí mật lớn của mình. Desmond càng đặc biệt khó chịu—anh ta bắt đầu bẻ khớp nắm tay mình.
Quentin cuối cùng cũng mở miệng. “Đó là sự thật, Desmond. Hắc Long Vương là sứ ma của cô Fia.”
“Cậu cũng thế à, Quentin?” Desmond tức tối nói. “Tha cho tôi đi! Đến tôi còn biết không thể biến quái vật thành sứ ma của mình nếu không đánh bại nó bằng sức mạnh cơ mà! Rồi sao? Không lẽ Fia là bậc thầy kiếm thuật nào đó có thể trực tiếp đương đầu với Hắc Long hả?!” Anh ta tỏ vẻ bị xúc phạm như cảm thấy Zackary đang chế nhạo mình. Cyril và Gideon cũng có vẻ ngờ vực không kém.
“Mạnh hơn con quái vật là rất quan trọng,” Zackary kiên nhẫn giải thích, “nhưng cũng có những trường hợp chủ nhân và sứ ma tương thích với nhau một cách tự nhiên. Có lẽ ở Fia có điều gì đó khiến Hắc Long hứng thú chăng?”
“Hừm…giả sử nhé, nếu Hắc Long đã chán ngấy cuộc sống suốt một nghìn năm của mình thì Fia có thể là nguồn giải trí mà nó cần.” Cyril ngẫm nghĩ rồi nói. “Chắc chắn không có khoảnh khắc nào buồn tẻ bên cô nhóc đó cả.” Dù vậy, anh ấy vẫn không có vẻ bị thuyết phục lắm.
“Thực tế lên!” Desmond chế giễu. “Hắc Long đã trú trong cái hang của mình biết bao nhiêu năm rồi. Sao bây giờ nó lại phát chán cuộc sống yên tĩnh đó chứ?”
Thấy những lời của mình không thể thuyết phục được họ, Zackary với tay lấy món đồ được bọc trong tấm vải đang nằm trên chiếc bàn tròn—nó dài ngang một người trưởng thành nằm nghiêng. Anh kéo tấm vải xuống, để lộ món đồ khó hiểu đó. Thoạt nhìn, rất khó đoán được mục đích sử dụng của thứ này khi nó không chỉ dài mà còn có hình nón kỳ quái. Đến màu sắc của nó cũng thật kì bí, chuyển dần từ màu trắng sang màu đen rồi màu bạc theo từng góc nhìn khác nhau.
“Đây là…sừng?” Cyril sửng sốt, hô hấp dồn dập. “Nhưng tôi chưa từng nghe đến loài sinh vật nào có sừng to và đẹp như vậy cả…”
Desmond đưa tay chạm vào nó. “Thật không thể tin được… Thứ này hấp thụ toàn bộ năng lượng ma thuật mà tôi phát ra không bỏ sót chút nào. Tôi chưa từng thấy vật phẩm nào hấp thụ ma lực với hiệu suất tuyệt đối như này. Đây là gì vậy?”
“Đây là sừng của Hắc Long Vương. Ngài ấy đưa nó cho Zackary và—dĩ nhiên—là cho cả tôi để làm thù lao cho lời hứa bảo vệ Fia.” Quentin nói.
Ngay lập tức, Cyril, Desmond và Gideon đồng loạt im bặt—trên khuôn mặt mỗi người mang biểu cảm khác nhau khi cả ba cố diễn giải điều mình vừa nghe được. Ý tưởng về việc Hắc Long là sứ ma của Fia thật khó tin, nhưng điều đó hoàn toàn có thể giải thích cho chiếc sừng bất phàm trước mắt họ.
“Tôi hiểu ba người sẽ không tin chúng tôi ngay.” Zackary lên tiếng. “Đến tôi còn nghĩ mình sẽ tỉnh dậy và nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ… nhưng không hề. Sứ ma của Fia chính là Hắc Long - hãy tạm gạt bỏ những định kiến của mọi người qua một bên và tin tưởng điều đó. Với cả, các anh thực sự nghĩ tôi sẽ nói đùa tệ như vậy sao?”
“Chắc chắn trước đây anh không như vậy.” Cyril nói. Trông anh ấy vẫn không mấy tin tưởng. “Nhưng điều này quá viển vông rồi.”
Zackary thở dài. “Nghĩ như anh cũng dễ hiểu thôi, Cyril. Nói đến sức mạnh thì Fia còn thua kém một hiệp sĩ bình thường của anh rất nhiều. Nhưng đó chính xác là lý do khiến tôi tin rằng cô bé đã thu hút sự chú ý của Hắc Long bằng thứ gì đó khác ngoài sức mạnh đơn thuần.”
“Theo lời kể của Fia,” Quentin xen ngang, “thì cô ấy tình cờ bắt gặp Hắc Long Vương khi ngài ấy bị thương nặng và phải trở lại hình thái tuổi nhỏ. Cô ấy khẳng định là đã cho ngài ấy uống thuốc hồi phục, nhưng tôi không nghĩ thứ thuốc đó có tác dụng với Hắc Long Vương—nếu xét đến tốc độ tự hồi phục thuộc hàng bậc nhất của ngài ấy. Tóm lại, chúng tôi không rõ làm thế nào mà cô ấy cứu được Hắc Long, nhưng Fia nói rằng đây là cách mà cô ấy đã lập khế ước.”
Cyril đưa tay xoa mắt và suy ngẫm. “Tôi không cho là hai anh có thể đùa cợt được đến mức này, nên chúng ta chỉ còn hai khả năng: Thứ nhất, Hắc Long thực sự là sứ ma của Fia, và thứ hai, hai người các anh đã bị ảo tưởng hoặc nhầm lẫn tai hại về tình huống đó rồi.”
“Xì. Anh còn có thể lập lờ nước đôi được hơn thế không cơ chứ?” Zackary càu nhàu. “Mà thôi… cũng tạm được.” Nói rồi anh đập mạnh tay xuống bàn. “Được rồi, đi nhậu thôi! Trong chuyến thám hiểm, chúng tôi kiếm được ít thịt ngon lắm, nên tối nay sẽ lại tổ chức ăn mừng đấy. Đi làm vài chén rượu mạnh ở đâu đó cho đến giờ ăn thôi.”
Cyril liếc anh một cái. “Tự nhiên anh làm sao đấy, Zackary? Chúng ta chưa xong ở đây đâu! Mà thực ra chúng ta đã giải quyết được gì đâu.”
“À thì…” Zackary nhún vai. “Chúng tôi đã trực tiếp đưa ra bằng chứng chắc chắn nhất có thể rồi, nên tôi thấy nói tiếp nữa cũng chẳng để làm gì. Rõ ràng ba anh sẽ không thay đổi ý kiến ngay. Không bằng đi uống rượu rồi nói tiếp.” Anh đứng lên. “Ai biết được? Có khi thay đổi một chút sẽ giúp các anh nhìn ra những khía cạnh khác thì sao?”
Cyril bật cười. “À, giờ thì tôi hiểu rồi! Quả thật anh vẫn như bình thường nhỉ? Các anh không hề gặp ảo giác hay có hiểu nhầm gì cả.” Biểu cảm nghiêm túc trở lại trên khuôn mặt Cyril—Zackary và Quentin trao đổi một ánh mắt với nhau. “Vậy là…Hắc Long thực sự là sứ ma của Fia?”
“Phải…” Zackary nói. “Bữa tiệc tối nay có cả thịt Lam Long đấy. Nếu ghé qua nhà bếp, anh sẽ thấy nó không bị giết chết bởi một lưỡi kiếm, mà là do răng nanh của một con quái thú—chính xác thì là răng của Hắc Long. Hiển nhiên việc quái vật chiến đấu với nhau là không thiếu, nhưng chúng tôi đã tận mắt chứng kiến Hắc Long di chuyển để bảo vệ các hiệp sĩ khỏi Lam Long…hoàn toàn theo chỉ huy của của Fia.”
“Đúng thế.” Quentin cũng lên tiếng. “Mười lăm hiệp sĩ từ đơn vị tôi đã thấy điều đó. Họ có thể làm chứng cho toàn bộ sự việc. Tôi không biết liệu anh có tin rằng tất cả họ đều nhìn nhầm hay không.”
“Tôi hiểu rồi.” Cyril nói. “Zackary này, tôi bắt đầu thấy ý kiến ngớ ngẩn của anh về việc tiếp tục cuộc họp trên bàn nhậu hấp dẫn rồi đấy. Tôi…không nghĩ mình có thể kết thúc cuộc trò chuyện này mà không uống một ly rượu nặng.” Anh ấy lắc lắc đầu rồi mệt mỏi nhìn lên trần nhà. “Ha ha ha… Fia ra lệnh cho một con rồng cổ xưa trong truyền thuyết à? Hừm. Có lẽ…đây là nỗi khổ tâm của cô ấy.”
“Khổ tâm? Ôi, làm ơn!” Desmond trợn trắng mắt. “Được rồi, vậy thì… Fia đang kiểm soát Hắc Long à. Trong trường hợp đó, chúng ta nên sử dụng cô gái này như nào đây? Anh nói rằng các anh đã hoàn thành nhiệm vụ, đúng chứ? Là kiểu, đưa Hắc Long về tổ của mình sao? Vậy là nó đang ở xa chủ nhân của mình? Chẳng phải điều đó có nghĩa là Fia không còn kiểm soát nó được nữa? Làm sao chúng ta biết Hắc Long sẽ không tấn công Fia ngay?”
Zackary gật đầu. “Hỏi hay lắm. Còn nhớ tôi đã nói rằng biết được những điều này sẽ khiến các anh gặp nguy hiểm không? Chà, minh chứng khế ước của Fia là một đường thẳng liền mạch không vết đứt. Nói cách khác, Hắc Long tuyệt đối nghe lời Fia. Nó có mối liên kết trực tiếp với cô bé.”
Desmond thở dài. “Nói tiếp đi xem nào.”
“Có vẻ như kết nối trực tiếp này sẽ cho Hắc Long biết được suy nghĩ và cảm nhận của Fia, bất chấp khoảng cách xa xôi giữa núi Hắc Đỉnh và Lâu đài Hoàng Gia. Vấn đề ở đây là Hắc Long - con quái vật mạnh mẽ nhất còn tồn tại - hoàn toàn có thể suy nghĩ độc lập và tự mình đưa ra quyết định. Vậy nên, giả sử Fia giận ai đó và có suy nghĩ nguy hiểm dù chỉ trong một giây thì Hắc Long có thể sẽ hành động theo suy nghĩ đó bằng cách xóa sổ nguồn cơn khiến cô bé tức giận.”
“C-chờ đã, không phải ý anh là…” Cuối cùng, Desmond cũng nắm được trọng tâm của vấn đề.
“Đúng thế. Hắc Long có thể hành động mà không cần mệnh lệnh cụ thể từ Fia.” Zackary miễn cưỡng cười một cái, anh giơ ba ngón tay lên rồi lần lượt gập chúng xuống. “Giờ thì—có ba lý do khiến điều này trở thành rắc rối! Thứ nhất, Hắc Long mạnh kinh khủng khiếp. Thứ hai, Hắc Long yêu thích Fia một cách bất thường, có lẽ đủ để khiến nó bị lu mờ lý trí. Thứ ba, Fia không nói rõ rằng chúng tôi có thể nói với người khác về sứ ma Hắc Long của cô bé. Vì thế, chỉ cần biết về thông tin này cũng đủ khiến các anh lọt vào tầm ngắm của nó rồi.”
“Chờ chờ chờ chờ đã nào!” Desmond hốt hoảng lắp bắp nói. “Tôi biết mình đã nói rằng sẽ sẵn sàng liều mạng với tư cách là đoàn trưởng, nhưng ý tôi không phải như này! Tôi sẽ không đồng ý nếu tôi biết cuộc sống của mình phụ thuộc vào việc vờ đối xử tốt với một cô nhóc và con Hắc Long của nhỏ!”
“Cái này thì tôi không làm gì được.” Zackary dửng dưng nhún vai, trông rõ là thảnh thơi. “Ít ra thì cậu sẽ được trở thành người bạn giả trân của một trong Tam Đại Quái Thú. Điều đó cũng đáng liều mạng đấy chứ, nhỉ?”
“Lát nữa t-t-tôi nhất định phải mắng Fia một trận ra trò mới được!” Desmond gào thét trong vô vọng. “Nhóc này phải biết chọn bạn mà chơi chứ! Aaa, rốt cuộc trong đầu cô ấy nghĩ cái gì mà lại kết bạn với quái vật mạnh nhất lục địa vậy hả?!”
Desmond trừng mắt nhìn Cyril—hiện tại anh ta chỉ có thể xả cục tức lên người này thôi. “Cyril! Chuyện này sẽ không xảy ra nếu anh quản Fia chặt hơn! Hãy huấn luyện hiệp sĩ của mình hẳn hoi vào, ít nhất là để họ không nghĩ đến việc biến con quái vật mạnh nhất thành sứ ma của mình mà không hỏi ý kiến anh! Anh làm đoàn trưởng kiểu gì mà Fia còn không đủ tin tưởng để hỏi ý kiến anh trước hả?!” Anh ta đã quên bẵng thời điểm Fia lập khế ước rồi.
“Được lắm.” Cyril nói. “Kể từ giờ, tôi sẽ cố gắng phấn đấu trở thành một đoàn trưởng đáng tin cậy…để Fia có thể giãi bày tâm sự trước khi cô ấy gây ra những rắc rối tương tự. Dẫu sao đó cũng là trọng trách cao cả của tôi khi là đoàn trưởng của cô ấy mà.” Cyril mỉm cười có chút vui sướng.
“Ư-ừ…” Desmond đáp trả không mấy mặn mà. “Thôi, miễn là anh b-”
“Vậy nên anh cũng phải hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.” Cyril cắt ngang. “Đáng ra anh nên biết về sứ ma của Fia ngay từ đầu mới phải. À, với cả phần lớn lời giải thích của Zackary và Quentin mới chỉ là phỏng đoán. Hiện giờ chúng ta chưa thể nói cho ngài Tổng đoàn trưởng bất cứ điều gì, vậy nên mong anh hãy trực tiếp thử nghiệm xem trong lời giải thích đó, đâu là sự thật và đâu chỉ là suy đoán. Xin nhờ anh và cảm ơn trước, Tư lệnh Desmond.”
“C-cái gì?!” Desmond kêu lên.
“Anh là thanh niên trai tráng với cơ thể khỏe mạnh cơ mà. Đi dùng cơ thể đó làm vài bài thử nghiệm đi.” Cyril nói. Nụ cười của anh lạnh như băng, nhưng Desmond có thể rõ ràng cảm nhận được lửa giận đang hừng hực bốc cháy sau nụ cười đó.
“K-khoan đã, làm ơn đấy! Tôi chỉ đang xả giận thôi! Tôi xin lỗi mà!” Desmond rối rít xin lỗi, nhưng nụ cười lạnh lẽo của Cyril vẫn không hề thay đổi.
Đúng lúc này, Gideon - người vẫn luôn giữ im lặng - chợt đứng dậy. Cậu chàng run rẩy đưa tay vào trong áo đồng phục và lấy ra một lá thư. “Đ-đ-đoàn trường Cyril! T-tôi xin được từ nhiệm chức vụ phó đoàn trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ 4 Thuần thú sư.” Trên lá thư trong tay cậu ta là dòng chữ ‘Thông báo từ chức’.
“Chờ đã, cậu đang làm gì vậy hả Gideon?! Với cả…chẳng phải cậu nên nộp mấy thứ đó cho tôi sao?!” Quentin bực bội hỏi.
“Tôi biết, nhưng…Đoàn trưởng, nếu tôi nộp nó cho ngài, ngài sẽ xé nó ngay mất. T-tôi đã nói những lời cực kỳ thiếu tôn trọng với Fia và sứ ma của cô ấy! L-l-làm sao tôi có thể đoán được con quái vật màu xanh bé xíu của cô ấy lại thực sự là Hắc Long Vương chứ!”
“Có gì đâu, Gideon.” Desmond bình thản nói. “Tất cả chúng ta đều thế mà.”
“Quả thực.” Cyril nói thêm. “Tuy rằng sứ ma của cô ấy có cái cổ dài hơi kỳ quái so với một con Bồ câu Lam, nhưng nào ai có thể dựa vào điều đó mà nghĩ rằng nó là Hắc Long đâu.”
Như thể không nghe được những lời đó, Gideon nói tiếp. “Nếu không nhờ lòng vị tha của Fia và Hắc Long Vương thì tôi đã về chầu trời từ sớm rồi!” Cậu ta khóc lóc nói. “Tôi vô cùng hổ thẹn khi mình chưa từng phát hiện sứ ma của Fia là Hắc Long Vương, dẫu cho Đoàn trưởng Quentin đã đoán được điều đó ngay từ lần đầu gặp mặt!”
Siết chặt lá đơn từ chức nhăn nhúm trong tay, cậu ta khẩn thiết nhìn về phía Cyril.
“Tôi…” Gideon nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Vốn dĩ tôi đã định từ chức bởi những hành vi thiếu tinh thần hiệp sĩ mà mình đã làm với Fia, nhưng giờ tôi mới biết mình đã xúc phạm Hắc Long Vương và chủ nhân của ngài ấy! Một người không thể nhận ra sinh vật mạnh mẽ như Hắc Long Vương không xứng đáng với vị trí phó đoàn trưởng của Lữ đoàn 4 Thuần thú sư!” Gideon cúi gập người xuống, tay vẫn giơ cao lá đơn từ chức trước mặt mình.
“Thú vị thật.” Cyril đưa mắt nhìn về phía Quentin. “Suy nghĩ của anh thì sao?” Cyril biết rằng Quentin rất quan tâm đến cấp dưới của mình, anh muốn cho Quentin cơ hội để bác bỏ lời nói của Gideon.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, Quentin gật đầu. “Tôi hiểu cảm giác của Gideon về vấn đề này. Phó đoàn trưởng của Lữ đoàn 4 Thuần thú sư cần hiểu biết các vấn đề liên quan đến quái vật, nếu không thì hãy rời khỏi vị trí đó.”
Cyril lộ vẻ bất ngờ. “Quentin?”
Giọng nói của Quentin vô cùng nghiêm túc. “Tôi không có thời gian để chuẩn bị một lá thư, nhưng tôi cũng cảm thấy như Gideon. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã làm rõ một cách đau đớn rằng tôi không hề có đủ kiến thức cần thiết để làm một đoàn trưởng. Tôi xin được từ chức và thay vào đó sẽ đảm nhận chức vụ phó đoàn trưởng.”
Cyril lặng thinh, trên khuôn mặt dần hiện lên nét kinh sợ khi anh nhận ra chuyện này sẽ đi đến đâu.
Ngược lại, Desmond vẫn không hề hay biết. “Cậu đang nói cái quỷ gì vậy, Quentin?!” Anh ta gầm lên. “Làm gì còn ai hiểu biết về các loài quái vật hơn cậu, cũng chẳng có ai có sứ ma mạnh hơn của cậu cả! Không lẽ cậu muốn chúng tôi bỏ trống vị trí đoàn trưởng này sao?!”
“D-Desmond, đồ ngốc này, đừng!” Cyril nạt nộ.
“Tôi đề nghị,” Quentin dõng dạc tuyên bố, “Cô Fia đảm nhiệm chức vụ của tôi.”
Cyril trừng mắt trong im lặng.
Desmond há hốc miệng. “Hả?”
Zackary nhăn nhó. “Cậu bị điên rồi sao?!”
“Vì là lời tuyên bố của tôi trước mặt hai đoàn trưởng khác,” Quentin bình tĩnh nói, “nên đây được xem là một sự thừa nhận chính thức. Những sự việc ngày hôm nay đã cho thấy rõ một điều rằng cô Fia hiểu biết về quái vật hơn tôi rất nhiều. Cộng thêm việc sứ ma của cô ấy là Hắc Long Vương - quái vật mạnh nhất lục địa - cùng khả năng chỉ huy sứ ma của người khác, tôi thấy không có lý do gì mà cô ấy không thể trở thành đoàn trưởng.”
“Không, không, không, khoan đã nào!” Zackary kêu lên. “Làm đoàn trưởng đâu chỉ cần có vậy! Vả lại Fia mới chỉ là một tân binh! Hãy nghĩ lại đi! Cô bé đó quá…thiếu sót rất nhiều tố chất để trở thành một đoàn trưởng!”
“Vậy nên tôi sẽ hỗ trợ cô ấy với tư cách là phó đoàn trưởng.” Quentin thản nhiên đáp lại. “Cyril, anh có thể thông báo điều này ở buổi họp đoàn trưởng lần tới được không?”
Ngay lúc Quentin vừa hỏi, Cyril khẽ nheo mắt nhìn lá thư từ chức trong tay Gideon rồi thì thầm vài tiếng. Một luồng gió bỗng từ đâu lùa vào phòng họp và xé nát lá thư từ chức thành từng mảnh.
“Hả? H-hả?!” Gideon tròn mắt nhìn những mảnh giấy từng là đơn từ chức của mình bị luồng gió bất ngờ thổi bay khắp nơi trong căn phòng kín.
Cyril hơi gật đầu, anh bình tĩnh như chưa hề có gì xảy ra. “Rồi, giờ thì…chúng ta đang nói đến đâu nhỉ? À, phải rồi. Quentin và Gideon nói rằng họ cảm thấy mình thiếu kiến thức cần có cho vị trí của bản thân và mong muốn sẽ tận tâm nghiên cứu và học hỏi hơn nữa. Các anh quả là biết suy nghĩ.”
Bốn người còn lại hoàn toàn nghẹn họng trước nụ cười rất-là-xã giao của Cyril.
“Cyril, a-anh…” Desmond thốt lên. “Tôi tưởng anh không sử dụng ma pháp khi không chiến đấu cơ mà!”
“Anh có chứng cứ chứng minh là tôi sử dụng không?”
“Chứng cứ gì chứ?” Desmond bật lại. “Tất cả chúng tôi đều thấy anh vừa sử dụng ma pháp gió mà!”
“Ồ? Vậy anh có bằng chứng hả?” Cyril vẫn mỉm cười, nhất quyết đánh trống lảng cho đến phút chót.
Desmond thở dài. Rồi anh ta quay sang Quentin. “Từ bỏ đi. Cyril mà như này tức là anh ta không chịu nhượng bộ đâu. Dù cậu có gửi bao nhiêu đơn từ chức đi chăng nữa, anh ta vẫn sẽ giả vờ như chuyện chưa từng xảy ra thôi.”
“Nhưng—” Quentin chực nói.
Desmond không để cậu nói hết. “Hơn nữa, Fia không thể nào trở thành đoàn trưởng được. Dù cho có hiểu biết về quái vật nhiều hơn cậu đi nữa, cô nhóc vẫn còn nhiều khiếm khuyết như thường thức, đọc hiểu ẩn ý…hay nói chung là tránh xa khỏi rắc rối!” Anh ta nhảy bật ra khỏi ghế và đứng dậy. “Kệ đi! Vẫn còn sớm, cơ mà Zackary nói đúng! Đi uống thôi nào!” Tay anh ta di chuyển không ngừng nghỉ, đầu tiên là tháo chiếc khăn choàng đeo chéo trên vai, tiếp đến là chiếc áo khoác đồng phục. “Tôi đã làm quá đủ cho hôm nay rồi. Tên đoàn trưởng này hết việc rồi nhé!”
Anh ta lướt ra khỏi phòng họp và Cyril theo sát ngay sau đó. Thấy mình chẳng thể làm được gì khác, Quentin và Gideon đành đi theo hai người họ. Là người ra sau cùng, Zackary đóng cánh cửa lại sau lưng bọn họ.
Trên đường đến căn phòng giải trí cao cấp của mình, năm hiệp sĩ trông thấy một cảnh tượng rất-là-bất-ổn ở trước sân: một thiếu nữ vừa lăn lộn trên bãi cỏ, vừa phát ra những tiếng kêu kỳ quái - thực ra, đó chính là cô gái mà họ vừa thảo luận trước đó không lâu.
“Này, Cyril.” Zackary hỏi. “Hiệp sĩ của anh đang làm gì mà như chơi đùa trên bãi cỏ thế kia? Anh không định làm gì à?”
“Tôi sẽ, nhưng tôi nhớ là cô ấy được lệnh tham gia vào chuyến thám hiểm hôm nay mà.” Cyril trả lời. “Chẳng phải điều đó có nghĩa là cô ấy thuộc quyền chỉ huy của anh cho đến khi mặt trời lặn sao?”
“Ha, cho bọn tôi mượn hiệp sĩ của mình lâu đến vậy, anh tử tế quá nhỉ!” Zackary đáp trả. “Thật không may, chuyến thám hiểm đó đã kết thúc trước buổi trưa, nên dẫu ghét phải nói vậy nhưng Fia đã không còn thuộc quyền hạn của tôi nữa rồi.” Trong khi đó, Fia gào lên một tiếng chói tai, vừa khuỵu gối xuống đất và duỗi một bàn tay thẳng lên trời.
“Hm.” Sự tò mò đã đánh bại Desmond. “Fia, em đang làm gì vậy?”
Trên mặt Fia đầy vẻ ngạc nhiên. “Ô-ồ! Mọi người đang làm gì ở đây thế-ééé?!”
“F-Fia?! Cô bị thương sao?!” Cyril hỏi. Cả năm người chạy đến ngay tức khắc và nhận ra Fia không hề chơi đùa trên bãi cỏ. Cô nhóc đang quằn quại.
Fia xòe lòng bàn tay ra. “Tôi…tôi làm tay mình bị thương, nên tôi đã uống một lọ thuốc hồi phục. Nhưng nó đauuuu!” Họ có thể thấy một vết cắt nông trong lòng bàn tay cô, một vết thương mà nếu để đó vài ngày thì sẽ tự khỏi dễ dàng.
“Fia, cô thuộc kiểu người sẽ cực kỳ đau đớn khi uống thuốc hồi phục sao?” Cyril hỏi. “Vậy tại sao cô lại dùng thuốc chỉ vì một vết cắt chứ?”
“T-tôi chỉ muốn thử thuốc hồi phục thôi. Lần trước tôi đã rút ngắn hiệu quả của thuốc vì nó đau quá, nhưng tôi nghĩ lần này mình sẽ chịu đựng được lâu hơn chăng…?”
“Rút ngắn?” Cyril lặp lại. “Ý cô là lần trước, hiệu quả của thuốc hồi phục đã hết sao? Vậy mà tôi cứ nghĩ vết thương của cô đã lành hẳn rồi. Cơ mà một vết cắt như này chỉ cần một lọ thuốc hồi phục để chữa trị thôi. Hiện giờ cô không thể làm gì với cơn đau cả. Chỉ có thể cố chịu đựng hết mức thôi.”
Fia gật đầu, nhưng cô không thể nói được gì vì quá đau. Cyril không khỏi lo lắng và đề nghị nên đưa cô đến phòng y tế. Những người khác cũng đồng ý.
“Tôi ổn mà!” Fia vẫn khăng khăng. “Coi nè, tôi đã khỏiiii—ííííí!” Cô nàng kêu ré lên khi được Cyril nhấc bổng lên.
“Cậu thực sự vẫn nghĩ cô nhóc này nên trở thành một đoàn trưởng như chúng ta sao, Quentin?” Desmond uể oải hỏi.
“Tôi vẫn nghĩ vậy.” Quentin đáp. “Cô ấy có tôi hỗ trợ với tư cách là phó đoàn trưởng. Mỗi đoàn trưởng vĩ đại đều để lại chút việc cho phó đoàn trưởng của họ mà.”