Desmond mở miệng như chực nói điều gì, nhưng rồi ngài ấy chỉ lắc đầu. “Ta đang muốn hỏi cả đống chuyện đây. Như là: ‘Tại sao Quentin lại ướt nhoẹt thế kia?’ hay ‘Tại sao Quentin lại ưu tiên dùng bữa với Fia hơn cả buổi họp của các đoàn trưởng cơ chứ?’ Nhưng không còn thời gian nữa rồi. Ta sẽ hỏi hai người sau. Giờ thì nhanh chân lên và đi nào!” Ngài Desmond ra hiệu về phía cửa căn tin rồi rảo bước đi thẳng như muốn chúng tôi theo sau.
“Chậc. Quentin mà đến muộn thì đúng là lạ thật. Không lẽ nhóc Fia lại gây ra chuyện gì rồi?” Tôi nghe thấy tiếng tặc lưỡi của ngài Desmond, và tôi dám thề là đã nghe thấy tên mình trong tiếng lẩm bẩm của ngài ấy, nhưng ngoài cái đó ra thì tôi không nghe được gì nữa.
Quentin và tôi nhanh chóng đi theo ngài Desmond. Nhóc Zavilia đã quay lại chỗ ngủ mọi ngày của mình dưới lớp áo đồng phục của tôi và dụi khẽ vào bụng tôi. Ngủ tiếp đó hả, Zabby? Qua lớp áo, tôi nhẹ nhàng vỗ về Zavilia.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến được Tổng hành dinh của Lữ đoàn Hiệp sĩ. Sải bước dọc theo hành lang dài, ngang qua vô số hiệp sĩ đang bận rộn với công việc của mình, chúng tôi đi đến trước một cánh cửa kép có tạo hình vô cùng hoa mỹ. Khi chúng tôi tới gần, hai hiệp sĩ mở ra cánh cửa dẫn vào căn phòng rộng lớn bên trong. Ánh sáng tràn vào phòng qua những ô cửa sổ bằng kính cao cao đối diện với khuôn viên ngoài trời. Một chiếc bàn tròn rất lớn được đặt chính giữa phòng, đã có vài hiệp sĩ ngồi sẵn quanh đó.
“Suýt soát đấy nhỉ, Quentin?” Từ phía các hiệp sĩ đang ngồi, một người đàn ông tóc màu nâu đỏ đứng lên và nói. Người đó tiến lên vài bước thì thấy tôi đang đứng phía sau Quentin. “Ồ, Fia! Lâu rồi không gặp! Dạo này cô thế nào?”
“Há?” Tôi ngẩn người, hoàn toàn không nhận ra người trước mặt. Đến khi nhìn xuống dải khăn đeo chéo trước ngực người đó thì tôi mới nhớ ra.
Ồ, phải rồi. Vào đêm tiệc thịt Hươu Sừng Hoa, chính người này đã lườm mấy anh bên Đơn vị 3—là ngài ấy!
“Buổi chiều tốt lành, Đoàn trưởng Zackary.” Tôi đáp. “Tôi vẫn khỏe ạ.” Tôi hơi ngạc nhiên trước cái cách ngài ấy gọi tên tôi như thể chúng tôi là bạn bè của nhau—có lẽ ngài ấy đã nhầm tôi với ai đó—nhưng tôi đã xoay xở có được một lời đáp thỏa đáng. Trước đây chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau, vậy nên tôi không muốn khiến mọi chuyện trở nên xấu hổ.
“Ha ha ha! Cô không định gọi ta là ‘Zackary’ như trước nữa hả?” Ngài ấy nói rồi vò đầu tôi.
Oái, này! Ngài làm rối tung tóc tôi bây giờ! Tôi không biết ngài đang nhầm tôi với ai, nhưng tôi sẽ không bao giờ xưng hô với một đoàn trưởng mà thiếu chức danh của họ!
Ngài Zackary hơi cúi người xuống, quàng tay qua cổ tôi và kéo tôi lại gần. “Thôi nào, đừng có xa cách thế! Chúng ta đã chia sẻ tất cả những tin đồn khiếm nhã đó về ngài Chỉ Huy cơ mà, nhể?” Ngài ấy thì thầm vào tai tôi. “Bỏ mấy cái hình thức đó đi!”
Khoan đã, cái gì?! Điều đó nghe thật quá…quá không đứng đắn! Ngài ấy đang nhầm tôi với thứ điên khùng gì vậy?!
Tôi lắp bắp cố thốt nên lời, nhưng ngài Zackary đã quay sang Quentin. “Còn Quentin, tóc cậu sao thế? Ướt đến mức nước nhỏ tong tong kìa…gì đây, cậu làm một chuyến bơi quanh hồ à?”
“Cái này á? Cô Fia phun nước vào người tôi thôi, bằng miệng.” Quentin nói, mặt tỉnh bơ.
Ngài Zackary quay ngoắt lại phía tôi và gào ầm lên. “Fia, hóa ra cô thích mấy trò đó hả?!”
“Không phải!” Tôi chối ngay tắp lự. N-ngài không thể nói thế được, Đoàn trường Quentin! Và thôi nào, Đoàn trưởng Zackary! Đừng hét lên nữa! Mọi người đang nhìn qua đây kìa!
Tôi cố giải thích rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nhưng giọng nói oang oang của ngài Zackary đã át mất giọng tôi. “Trùng hợp?! Ha! Phải cố lắm cô mới khiến người ta ướt như vậy được!”
Không đợi tôi đáp lời, ngài Zackary quay sang Quentin. “Cả cậu nữa, Quentin, cậu sao vậy chứ?! Ít nhất cũng hãy lau khô mình đi—hay cậu thích người ngợm ướt đẫm thế này hả?!”
Có ai trên đời lại thích bị ướt cơ chứ?! Tôi bàng hoàng nghĩ.
Rồi tôi nghe thấy các hiệp sĩ xung quanh bắt đầu thì thào nói mấy chuyện như—“Anh có nghe Quentin nói gì không? Ngài ấy gọi cô gái đó là “Cô” đấy! Chắc chắn ngài ấy là một gã M rồi.” Cá—khoan đã nào! Người khác thích nói gì về Đoàn trưởng Quentin cũng được, nhưng cứ đà này, họ sẽ kéo tôi vào chung hội với ngài ấy mất! Nếu chuyện đó xảy ra, chị Oria sẽ nổi cơn tam bành mất thôi! Và…cái ánh mắt lành lạnh từ phía bên phải tôi là gì đây? Hẳn là nó đến từ Đoàn trưởng Cyril. Không được nhìn, không được để ý, không được! Óaa! Nếu tôi không giải quyết vụ này ngay bây giờ, nhất định ngài ấy sẽ mắng tôi một trận ra trò luôn!
“Đoàn trưởng Quentin! Ha! Ừm, sao chúng ta không làm rõ sự hiểu nhầm này nhỉ? Tôi chỉ tình cờ bị sặc và phun nước ra lúc đang ăn trưa thôi, đúng không?”
“Hả?!” Trong giọng nói của ngài Zackary đầy vẻ kinh ngạc. “Quentin, hai người ăn trưa cùng nhau ấy hả?! Tôi tưởng cậu có quy tắc là sẽ không dùng bữa với phụ nữ, kể cả những người thuộc lữ đoàn của cậu cơ mà?!”
Hử? Không, không, không! Cái quy tắc đó cụ thể quá vậy trời! Giờ thì còn ai tin lời tôi nữa!
Não tôi đang chạy hết công suất để tìm cách thoát khỏi tình thế rối ren này thì ngài Quentin bắt đầu giải thích bằng vẻ mặt mê đắm kỳ lạ. “Người đã mời tôi là cô Fia nên tôi đâu thể từ chối được. Vả lại, cũng không hẳn là chúng tôi ăn trưa cùng nhau. Mặc dù chúng tôi ngồi cạnh nhau, nhưng tôi nào dám ăn khi có sự hiện diện của cô ấy. Tuy nhiên, bữa trưa của chúng tôi quả đúng là tuyệt vời. Đúng hơn, là vô giá. Cô ấy thậm chí còn cho phép tôi chạm vào tay trái của cô ấy đến khi tôi thỏa mãn. Thậm chí tôi còn rất cảm kích khi cô ấy phun nước vào người tôi. Chính điều đó đã đánh thức tôi từ trong khoảnh khắc tuyệt vời ấy.”
Các hiệp sĩ khác lùi lại một bước trước biểu cảm khác thường và những lời nói vô cùng đáng quan ngại của Quentin. Đến cả tôi cũng phải khiếp sợ—sau khi nghe ngài ấy bày tỏ niềm vui sướng khi được chạm vào tay trái của tôi và khi bị phun nước vào người thì ai chẳng thấy vậy?
Tôi bước lên trước một bước. “Dừng lại nào! Xem cách ngài nói kìa, trời ạ! Nghe như thể ngài là một kẻ…biến thái mê tay thích bị ướt ấy!”
“T-tôi rất xin lỗi, cô Fia!” Ngài ấy luống cuống nói. “Làm ơn đừng giận tôi, tôi cầu xin cô!”
“Thôi được rồi! Dừng lại đi! Ngài đừng nói thêm lời nào nữa! Xin hãy nghĩ đến cảm nhận của tôi đi!” Tôi bất lực gào đến hết cả hơi.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên từ sau lưng tôi. “Vui vẻ quá nhỉ, Fia? Cứ khi nào có chuyện gì ồn ào ở gần ta là y như rằng thấy cô ở đó.”
Ngài Saviz bước vào phòng. Có vẻ như ngài ấy đã tới sau khi được báo rằng mọi người đã có mặt đông đủ.
“T-tổng đoàn trưởng Saviz! Cứu tôi với!” Tôi khóc lóc nói. Xin ngài hãy trở thành cứu tinh của tôi đi mà!
Ngài ấy nhướn mày. “Chuyện gì?”
Thấy ngài ấy chịu lắng nghe, tôi hân hoan chạy thẳng tới chỗ ngài ấy. Đúng là rất kỳ lạ khi một tân binh lại yêu cầu sự trợ giúp từ Tổng đoàn trưởng, nhưng tôi còn có thể trông đợi vào ai đây? Tôi phải giải thích chuyện này trước khi phẩm giá của tôi bị chỉ trích mới được.
“Chuyện là, khụ…là thế này! Tôi chỉ tình cờ gặp được Đoàn trưởng Quentin và vì chúng tôi đều đang trên đường tới căn tin nên tôi đã ăn trưa với ngài ấy, thế nhưng trong bữa ăn, tôi vô tình phun nước vào ngài ấy sau khi nghe được một chuyện vô cùng điên rồ, và đó là lỗi của tôi, được chứ? Được rồi! Nhưng giờ Đoàn trưởng Quentin lại đang kể lại những chuyện đã xảy ra một cách rất kỳ quái khiến chúng tôi không khác gì một cặp biến thái cuồng tay thích phun nước cả, và giờ thì mọi người hiểu nhầm hết rồi! Xin ngài hãy làm gì đó đi! Tôi nghĩ chắc là Đoàn trưởng Quentin kém khoản giải thích lắm nhỉ?!”
Ngài Saviz lắng nghe tôi nói mà không hề xen ngang; đến khi tôi nói xong, ngài ấy gật đầu hiểu rõ. “Những hiệp sĩ tài năng nhất của ta thường hay làm những trò quái đản nhất khi có mặt cô. Có lẽ đó là một dạng phản ứng tự nhiên với sự phi lý của cô. Nhưng hẳn là Quentin đã rất mệt mỏi sau chuyến thám hiểm dài vừa rồi. Cậu ta sẽ sớm trở lại bình thường thôi.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều, Tổng đoàn trưởng Saviz.” Tôi nói, rồi nhìn quanh với vẻ tự mãn. Nghe chưa mọi người?! Ngài Quentin chỉ đang mệt mỏi sau chuyến thám hiểm thôi!
Ngay lúc còn đang kiệt sức sau mớ bòng bong vừa rồi, tôi chợt nghe thấy một giọng nói bình tĩnh nói với tôi. “Có vẻ như mọi chuyện ổn thỏa rồi nhỉ. Sao cô không qua đây?” Ngài Cyril mỉm cười dịu dàng và ra hiệu cho tôi qua đó. “Mỗi đoàn trưởng được phép mang theo tối đa hai thuộc cấp tới buổi họp đoàn trưởng. Lần này ta tới một mình. Sao cô không qua đây với ta nhỉ? Dù sao cô cũng là thành viên thuộc lữ đoàn của ta mà.”
Nhìn quanh một lượt, tôi thấy đúng là luôn có một hoặc hai hiệp sĩ đang đứng sau lưng mỗi đoàn trưởng. Tôi đang định bước qua chỗ ngài Cyril thì một người tóm lấy tay tôi—là Quentin.
“Anh đang nói gì vậy, Cyril? Tôi mới là người đã đưa cô Fia tới đây. Hơn nữa, lúc này cô ấy vẫn đang hỗ trợ lữ đoàn của tôi. Rõ ràng là cô ấy nên ở với tôi rồi.”
Ngài Cyril nheo mắt lại nhìn Quentin. Nụ cười trên môi ngài ấy không hề thay đổi.
G-ghê thật đấy, Đoàn trưởng Cyril! Uy áp quá hoàn hảo! Thật phong cách, thật duyên dáng, đúng là một khuôn mặt đáng sợ không tỳ vết!
Đoàn trưởng Zackary lại chen vào. “Có vẻ như dù đi với ai thì cô cũng sẽ khiến người còn lại khó chịu nhỉ, Fia! Sao cô không qua chỗ tôi này?”
H-hửm? Tôi chỉ vừa mới làm dịu tình hình trước đó thôi mà sao đã bị cuốn vào một vụ mới vậy?!
Tình thế phát triển trước mắt khiến tôi choáng váng đến mức ngây ra như phỗng.
Ngài Saviz tỏ vẻ thích thú. “Vậy thì, Fia…giờ cô muốn làm gì đây?”
Ừm…Tôi có thể về nhà được không?
***
Tôi lấy lại bình tĩnh rồi quét mắt nhìn quanh bàn và cẩn thận suy xét lựa chọn của mình.
Có vẻ như buổi họp hôm nay chỉ dành cho các lữ đoàn trong vương đô—có thể thấy được là chỉ bốn ghế có người ngồi, trong khi nơi đây có đủ chỗ cho toàn thể hai mươi đoàn trưởng của các lữ đoàn cộng thêm cả ngài Tổng đoàn trưởng. Tất nhiên là ngài Saviz, Quentin và Zackary đã có mặt, nhưng họ đều đang đứng gần tôi. Trong số bốn người đang ngồi, tôi chỉ biết hai người—ngài Cyril, đoàn trưởng lữ đoàn của tôi và ngài Desmond, đoàn trưởng Lữ đoàn Hiệp sĩ 2. Dù chưa gặp hai người còn lại bao giờ nhưng tôi cũng có thể đoán được đôi điều từ màu sắc của dải khăn đeo chéo trước ngực họ. Người đàn ông tóc dài có lẽ là Enoch, đoàn trưởng của Lữ đoàn 3 Ma pháp sư, và người phụ nữ hẳn là Clarissa, đoàn trưởng Lữ đoàn 5 chịu trách nhiệm phòng thủ của vương đô.
Giây phút nhìn thấy Clarissa, hai mắt tôi trợn to vì kinh ngạc. Bóng hình cô ấy nổi bật giữa đám đàn ông cao to vạm vỡ. Mái tóc gợn sóng màu hồng đào ôm lấy khuôn mặt Clarissa, làm nổi bật lên nước da mịn không tì vết, đôi mắt to màu hổ phách lấp lánh như đá quý cùng bờ môi căng mọng phớt hồng hệt như màu tóc của cô. Thế nhưng việc phát hiện ra chúng tôi có một đoàn trưởng xinh đẹp như vậy vẫn chưa khiến tôi ngạc nhiên bằng việc nhìn thấy hai quả bưởi cỡ khủng của cô ấy. Rõ ràng nó đang thách thức lớp đồng phục bó chặt của cô ấy kìa! Những nút áo trên cùng của cô ấy được để mở một cách táo bạo, lộ ra chiếc áo sơ mi ở trong cũng không cài nút áo khiến cho khe rãnh sâu hút hồn của cô càng lộ rõ hơn. Ừ thì, đến ngài Desmond cũng còn cài hết nút áo cơ mà.
Và rồi tôi chợt hiểu ra. Khoan đã, đúng rồi! Không phải cô ấy không cài nút áo, mà là cô ấy không thể cài chúng lại! Sở hữu vẻ bề ngoài như vậy cùng một dáng người nóng bỏng…đây chính xác là hình thái tối thượng mà tôi phải nhắm đến!
“Đẹp quá…” Lẩm bẩm những lời này, tôi loạng choạng tới gần cô ấy. Oaa, mùi hương của cô ấy cũng ngọt nữa!
Tôi nghe thấy tiếng Zackary cuống cuồng gào lên từ sau lưng. “F-Fia, không! Đừng để bị lừa! Cái thứ cô đang đến gần là hiệp sĩ độc ác và tàn nhẫn nhất trong số các lữ đoàn hiệp sĩ đấy! Cô ta chỉ đang giả vờ yếu đuối thôi! Với cả, cô ta già hơn nhiều so với vẻ bề ngoài đó!”
Ngài Cyril cũng đứng lên và nói với vẻ nghiêm trọng. “Zackary nói đúng đấy! Fia, người phụ nữ đó được gọi là Bọ Ngựa Hồng! Mặc cho tai tiếng của cô ta, vẫn có vô số hiệp sĩ trẻ say cô ta như điếu đổ. Đàn ông, phụ nữ…đều có! Nghe bọn ta nói đi!”
Này này, nói về một đoàn trưởng khác như vậy là không được đâu! Với cả, tôi đã phát ngán với đám đàn ông to cao đen hôi ở quanh mình rồi! Tôi thích một chị gái thơm ngào ngạt hơn cơ!
“Tôi chọn ở cạnh Đoàn trưởng Lữ đoàn Hiệp sĩ 5!”
“Cô còn không quen biết cô ta mà!” Tất cả mọi người cùng kêu lên, nhưng tôi không hề để tâm đến họ.
Bày ra tư thế chào của người hiệp sĩ, tôi chào hỏi Clarissa. “Tôi là Fia Ruud của Lữ đoàn Hiệp sĩ 1. Xin hãy cho phép tôi được đứng sau cô trong buổi họp đoàn trưởng này.”
Đôi mắt to tròn với hàng mi dài của cô ấy chớp khẽ vài lần, rồi cô ấy nở nụ cười tỏa nắng đến mức tôi chỉ có thể so sánh nó với một đóa hoa đang nở rộ. “Ôi trời, thật tuyệt quá~! Tôi là Clarissa Abernethy, đoàn trưởng Lữ đoàn Hiệp sĩ 5. Rất hân hạnh~.”
Waaaa, đến cả giọng nói của cô ấy cũng dễ thương nữa? Cái cách uốn giọng ở cuối câu của cô ấy cũng quá tuyệt vời! Không lẽ mình cong rồi?!
Thấy được sự lựa chọn của tôi, ngài Saviz bước tới để bắt đầu buổi họp. Tất cả mọi người cùng đứng lên, đợi cho đến khi ngài Saviz đã ngồi xuống rồi thì họ mới trở lại chỗ ngồi của mình.
Người điều phối cuộc họp thông báo. “Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi họp của các đoàn trưởng.”
Các buổi họp đoàn trưởng được tổ chức khá thường xuyên, nhưng lần này mọi người đã được triệu tập một cách đột ngột vì sự trở về của Quentin. Buổi họp bắt đầu với việc rà soát lại kế hoạch trong tháng của các lữ đoàn, thảo luận nhanh về nguồn ngân sách, rồi sau đó họ chuyển sang vấn đề chính của cuộc họp ngày hôm nay.
Người chủ trì buổi họp, ngài Cyril, giới thiệu về chủ đề kế tiếp. “Giờ chúng ta hãy bàn đến vấn đề của Hắc Long Vương. Kế hoạch ban đầu là xác định vị trí mới của Hắc Vương và điều động một đội quân gồm ba trăm hiệp sĩ, chủ yếu là các thành viên thuộc Lữ đoàn 4 và Lữ đoàn 6. Nhiệm vụ của họ là bắt giữ con rồng trong khi nó còn ở dạng ấu niên. Tuy nhiên, từ cảnh tượng ở Rừng Sao Rơi, chúng tôi tin rằng Hắc Long Vương đã lớn lên nhanh hơn so với những gì được dự đoán. Quentin, cậu có muốn nói thêm điều gì về vấn đề này không?”
“Có. Chúng ta phải thay đổi kế hoạch. Hiện giờ Hắc Long Vương đã trưởng thành nên việc bắt giữ nó là điều không thể. Điều tốt nhất ta có thể làm bây giờ là khôi phục lại cân bằng hệ sinh thái bằng cách đảm bảo rằng Hắc Long Vương trở lại cái tổ trên núi Hắc Đỉnh của mình.”
“Chán thật, cứ tưởng lâu rồi ta mới được làm một vụ lớn chứ.” Zackary rên rỉ. “Thế cậu cần bao nhiêu người?”
Quentin suy nghĩ một thoáng, những ngón tay thon dài của anh lùa sâu vào mái tóc. “Không thể mang quá nhiều. Nếu Hắc Long Vương coi chúng ta là mối đe dọa thì mọi chuyện sẽ không hay đâu. Có lẽ…mười lăm người từ lữ đoàn của tôi và ba mươi lăm người từ Lữ đoàn 6?”
Clarissa xen ngang. “Trời ơi, đáng sợ quá~! Phải thật cẩn trọng đấy. Chúng ta đều không muốn con Hắc Long Vương đó vô tình đi đường vòng tới vương đô mà. Gì chứ nếu những người dân nhỏ bé dễ xương của tôi mà gặp nguy hiểm là tôi sẽ hơi~ quạu đấy.”
“Chúng tôi sẽ chú ý.” Sau lời đáp cụt ngủn, Zackary nói tiếp. “Có khả năng Hắc Long Vương đang lang thang trong Rừng Sao Rơi. Sau khi tái sinh, trí nhớ của nó có lẽ vẫn chưa được hoàn thiện. Quentin, cậu có mang về một ít đá và một phần xác của con rồng từ tổ của nó nhỉ? Cậu nghĩ nếu chúng ta cho Hắc Vương thấy những thứ đó thì nó có khôi phục trí nhớ và quay về tổ của mình không?”
Quentin cụp mắt xuống. “Cũng…đáng để thử đấy.” Ngài ấy liếc thoáng về phía tôi, và chúng tôi cùng trao đổi với nhau một ánh mắt.
Tôi hiểu ý ngài rồi, Đoàn trưởng Quentin! Chúng ta sẽ cho Zavilia xuất hiện trong lúc ngài đang tìm kiếm ở Rừng Sao Rơi, và rồi sau khi bị ngài ném một cục đá vào người thì cậu ấy sẽ bay về phía cái tổ của mình!
Tôi nhòm xuống cổ áo của mình và thấy Zavilia vẫn đang ngủ khò khò trên bụng của tôi.
Hì hì! Trẻ con đúng là ngủ nhiều quá nhỉ. Ừm, mình tin là Zavilia sẽ không có ý kiến gì với kế hoạch này đâu.
Ngẩng nhìn Quentin, tôi mỉm cười với ngài ấy như để ra hiệu rằng mình đã hiểu ý. Đúng lúc này, ngài Cyril chợt lên tiếng với lời lẽ khá gay gắt. “Quentin, cậu có thể đừng nhìn thuộc cấp của tôi bằng ánh mắt hạ lưu đó được không? Đang trong buổi họp mà, thật chẳng ra thể thống gì cả.”
“Chúng tôi chỉ đang ra hiệu cho nhau thôi, Cyril.” Quentin đáp. “Tôi ngỏ ý mời cô ấy đồng hành với mình trong cuộc tìm kiếm Hắc Long Vương và cô ấy đã đồng ý. Ôi—chỉ mới quen biết cô Fia một ngày thôi mà chúng tôi đã có thể giao tiếp với nhau qua ánh mắt rồi! Úi chà, có vẻ như cậu không làm được vậy nhỉ. Nói mới nhớ,” ngài ấy nhếch môi cười khẩy, “hai người quen nhau được bao lâu rồi?”
Ngài Cyril nheo mắt lại và nở nụ cười sắc bén hệt như thế.
Tôi sửng sốt nhìn hai vị đoàn trưởng đột nhiên tỏ thái độ thù địch với nhau. Waa—này! Hai người dừng ngay đi! Đừng cãi nhau như mấy đứa con nít vậy chứ!
Chứng kiến cảnh hai người đó gây sự với nhau, Clarissa cười khúc khích. “Hình như ai đó được yêu quý quá~ nhỉ. Nhưng vẫn còn non lắm~. Cưng phải trêu chọc họ thêm nữa~ vào. Phải đẩy họ đến giới hạn để họ ngày càng khao khát, đến mức cuối cùng phải cầu xin cưng mới được~.”Desmond rên rỉ. “Tôi đã nói gì nào?! Phụ nữ chỉ toàn đem đến rắc rối thôi!”
Về phần Enoch, ngài ấy vẫn lặng thinh.
Zackary nhìn quanh một lượt, rồi ngài ấy vỗ mạnh xuống bàn. “Thôi ngay đi! Mấy người đang ở trước mặt Tổng đoàn trưởng Saviz đấy!” Khi mọi người đã yên lặng, Zackary gườm mắt nhìn họ rồi nói. “Cứ vậy đi. Chúng tôi sẽ khởi hành vào sáng ngày mai. Tôi sẽ mang theo ba mươi lăm người từ lữ đoàn mình, còn Quentin sẽ mang theo mười lăm người. Tất nhiên cả hai chúng tôi cũng sẽ có mặt. Còn ai muốn phản đối gì không?”
Sau một thoáng chờ đợi, các đoàn trưởng đều quay về phía ngài Saviz. Ngài ấy gật đầu. “Tốt lắm.” Ngài ấy nói. “Đừng quá sức là được.”
Vậy là mọi chuyện đã được quyết định—sáng mai chúng tôi sẽ lên đường.
Chẳng cần báo trước, các đoàn trưởng đồng loạt đứng dậy với nắm tay đặt trên ngực trái. Tôi cũng làm theo cùng những hiệp sĩ khác đang có mặt sau lưng các đoàn trưởng.
Ngài Saviz, người đứng lên sau cùng, cất giọng nói rõ ràng và vang dội. “Hiệp sĩ Rồng Đen Náv quang vinh muôn năm.”
“Hiệp sĩ Rồng Đen Náv quang vinh muôn năm.” Chúng tôi cùng kêu lên.
Rồi ngài Saviz rời khỏi phòng, đánh dấu sự kết thúc của buổi họp đoàn trưởng ngày hôm nay.