Hai sắc đỏ chồng chéo lên nhau và với ta mà nói, trông chúng rất giống nhau—màu đỏ của lá cờ tung bay trong gió cùng mái tóc đỏ của cô gái ấy.
Hai màu như một. Giống hệt như nhau.
Ngày nọ, ta tình cờ bắt gặp Fia—cùng mái tóc đỏ rực của cô ấy—trên hành lang. Trông thấy ta, cô nhóc đứng sang một bên và cúi chào. Thường thì ta sẽ chỉ gật đầu nhanh chóng và tiếp tục bước đi, nhưng không rõ vì lý do gì mà ta lại dừng lại trước mặt cô ấy.
Cô ấy ngẩng đầu và tò mò nhìn ta. Ta nhìn vào đôi mắt vàng đó và lệnh cho cô ấy đi theo ta ngay, hoàn toàn là hành động bột phát. Thấy ta cư xử khác thường như vậy, các hộ vệ của ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên trong thoáng chốc, nhưng rồi họ nhanh chóng quay trở lại với bản mặt lạnh như tiền của mình khi Fia theo ta lên lầu.
Chúng ta cùng đi tới ban công trên tầng cao nhất của lâu đài. Nơi này rộng rãi đến lạ thường, tới mức đủ để chứa Fia và cả tá hộ vệ của ta.
“Oa…” Đứng trên ban công, Fia nhìn xuống với vẻ kinh ngạc. Từ nơi đây có thể thấy cả vương quốc trong tầm mắt. Hiển nhiên với cô ấy, những mái nhà nhiều màu sắc phản chiếu ánh mặt trời đang sáng lên lấp lánh là vô cùng đẹp mắt. Dưới mỗi mái nhà ấy là một người dân đang sống một cuộc sống đẹp đẽ và tươi sáng.
“Tuyệt đẹp, phải không?” Ta khẽ lẩm bẩm trong vô định. “Đây là Vương quốc Náv. Đây là vùng đất mà ta phải bảo vệ.”
Fia quay sang và toét miệng cười đến tận mang tai. “Thật là trùng hợp!” Cô nhóc hào hứng nói. “Tôi cũng đang nghĩ đến việc mình muốn bảo vệ khung cảnh này như thế nào!”
Ta hơi chau mày. Có lẽ đây chỉ là trực giác của người chỉ huy, nhưng ta có cảm giác như mình đã bỏ lỡ thứ gì đó. Ta đang cố theo kịp dòng suy nghĩ của cô ấy và bắt lấy mảnh ghép bị mất đó thì chợt một cơn gió mạnh khiến ta bị gián đoạn.
“Ái chà!” Cô ấy kêu lên, cố giữ cho mái tóc rối bời của mình khỏi tung bay khắp nơi. Bên cạnh cô ấy là một hàng cờ được treo trên ban công. Thiết kế của lá quốc kỳ đại diện cho Vương quốc Náv mà chúng ta tự hào có một con rồng đen ở chính giữa trên nền cờ đỏ thắm. Thế nhưng, mái tóc của Fia như nhòa dần vào sắc đỏ của lá cờ sau lưng…
“Mái tóc của cô. Nó cùng màu với lá cờ.” Ta buột miệng thốt ra suy nghĩ của mình. Fia nhìn lại ta với vẻ khó hiểu.
“Dạ? Chắc vậy? Nhưng màu đỏ có nhiều sắc thái khác nhau lắm nên chúng không giống hệt nhau đâu.”
Màu đỏ của lá quốc kỳ đến từ sắc Đỏ của Đại Thánh Nữ. Ta đã từng tin rằng đó là màu sắc độc nhất của Đại Thánh nữ, nhưng giờ thì khác.
Ta không đáp mà so hai màu với nhau thêm lần nữa.
Trông chúng…giống nhau như đúc.
Ban đầu, quốc kỳ của Vương quốc Náv vốn có màu trắng và xanh dương. Nhưng vào ba trăm năm trước, Tổng đoàn trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ thời đó đã cải biến lá cờ cho phù hợp với màu tóc đỏ của Đại Thánh nữ.
Rất nhiều người biết đến sự thật rằng để tái tạo lại sắc Đỏ của Đại Thánh nữ là cực kỳ khó. Nghe nói các thợ nhuộm đã phải đối mặt với thách thức lớn nhất đời mình vào thời điểm lá cờ được thay đổi cách đây ba trăm năm. Tất cả đều cố gắng mô phỏng lại thứ màu đó nhưng bất thành. Chỉ duy nhất một người làm được, và cũng chỉ do may mắn mà thôi. Kể từ đó, bí quyết chế tạo ra màu Đỏ của Đại Thánh nữ được bảo mật chặt chẽ, chỉ nằm trong tay của một chi thợ nhuộm duy nhất. Mọi lá quốc kỳ của vương quốc đều chỉ do một phường nhuộm làm nên.
Vậy nhưng sắc màu hiếm thấy và gần như không thể tái tạo được đó lại đang xuất hiện trước mắt ta.
“Chúng là cùng sắc thái.” Ta nói.
“Thật sao? Vậy chắc màu này cũng phổ biến lắm nhỉ.” Cô ấy nhoẻn miệng cười và vô tư đáp.
Màu đỏ đó chưa bao giờ được di truyền lại trong huyết thống gia đình. Nó đã biến mất cùng với Đại Thánh nữ. Ta vẫn nhớ khi còn nhỏ, ta đã từng được chiêm ngưỡng bức chân dung của nàng và cảm nhận được sự thần thánh tuyệt đối từ sắc màu nổi bật đó. Nghe nói nó không bao giờ xuất hiện một cách tự nhiên, vậy mà…
“Phổ biến ư?” Ta vặc lại ngay. “Cô có biết các nữ quý tộc sẵn sàng chi trả bao nhiêu chỉ để có màu tóc đó không?” Nhiều lúc cô nhóc Fia này thiếu hiểu biết về những kiến thức thông thường đến mức kỳ quái.
Thiên nhiên đôi khi sẽ mang lại những sự trùng hợp vô cùng thần kỳ. Có lẽ cô gái này, người không sở hữu chút sức mạnh thánh nữ nào, là một sự trùng hợp như thế. Nhưng còn đôi mắt vàng hệt như Đại Thánh nữ thì sao?
“Không may là cô lại không có chút sức mạnh thánh nữ nào.”
Ta nói. “Chỉ cần thể hiện một chút thôi là cô sẽ được tôn thờ ngay.”
Fia có vẻ bối rối trong giây lát. Sau đó, cô nhóc cố ý nghiêm mặt lại và gật đầu. “Dĩ nhiên rồi, thưa ngài.”
Hiển nhiên là cô nhóc này không hề nắm được ý của ta.
Đừng có gật bừa khi cô chẳng hiểu gì chứ! Ta càu nhàu với chính mình.
Tuy vậy, ta cố nén tiếng thở dài đầy mệt mỏi và ra hiệu cho Fia quay trở vào phòng.
“Xin lỗi vì đã khiến cô phải đi cùng ta đột ngột như thế. Ta chỉ chợt nghĩ rằng mái tóc của cô và quốc kỳ của Vương quốc trông giống nhau và muốn so sánh chúng thôi.”
“Hì hì! Vậy ra đến cả Tổng đoàn trưởng vĩ đại thỉnh thoảng cũng làm những chuyện trẻ con nhỉ.” Lời đáp của cô ấy đi kèm với tiếng cười kỳ quái. Rồi cô quay gót và đi về phía cầu thang. Ta nhận thấy các hộ vệ nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác hẳn lúc trước.
Cô mới là người duy nhất không hiểu được tầm quan trọng của thứ màu đó. Hoặc có lẽ vẫn còn nhiều người trên đời sở hữu mái tóc có màu đỏ nổi bật đó hơn ta nghĩ, nhưng…không, ta nghi ngờ điều đó.
Từng có một Đại Thánh nữ là công chúa hoàng gia. Dù nàng chắc chắn mang huyết thống trong giới quý tộc nhưng chưa bao giờ có ai từng sở hữu cùng sắc đỏ đó.
Đây thực sự chỉ là một sự trùng hợp kỳ diệu thôi sao?
“Đừng nhuộm tóc, Fia.” Ta nói. Sự thiếu hiểu biết của cô nhóc này làm ta lo lắng.
Cô ấy mỉm cười lại với ta. “Vâng, thưa ngài! Thực ra màu tóc này đã gắn liền với tôi suốt rồi và tôi cũng thích nó lắm!”
“Vậy sao? Màu tóc của một số người sẽ thay đổi khi họ còn nhỏ, nhưng cô…cô vẫn giữ nguyên màu tóc đó?”
“À…hm. Chắc vậy ạ?” Cô ấy mơ hồ đáp.
Ta đưa Fia trở lại nơi chúng ta gặp nhau trước đó, và cô ấy cúi chào ta.
“Rất cảm ơn ngài vì đã cho tôi thấy khung cảnh tuyệt vời đó! Hôm nay tôi cũng sẽ làm việc hết sức mình! Tạm biệt ngài!”
Quả là một cô nhóc hoạt bát, cũng tốt. Có thêm nhiều người như cô ấy ở Náv cũng không tồi.
Ta quay người lại và bắt đầu đi tới đến điểm hẹn kế tiếp của mình.