Tên của ta là Saviz Náv, Tổng đoàn trưởng của Đoàn Hiệp sĩ Rồng Đen Náv. Mười năm trước, ta đã trở thành Tổng đoàn trưởng khi mới mười bảy tuổi. Thông thường, một người trẻ tuổi đến vậy sẽ chẳng bao giờ leo lên được vị trí đó, nhưng vì ta là em trai của quốc vương nên không một ai dám phản đối cả.
Trở thành Tổng đoàn trưởng đồng nghĩa với việc phải gánh vác một trọng trách rất lớn. Là lãnh đạo của các lữ đoàn hiệp sĩ, ta phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của tất cả các hiệp sĩ dưới trướng mình. Chỉ một quyết định sai lầm cũng có thể dẫn đến cái chết của rất nhiều người, nhưng làm sao để cân bằng điều đó với sự thật rằng không thể cứu được tất cả? Chức vị của ta yêu cầu sự điềm đạm để duy trì bình tĩnh trước chiến sự căng thẳng, để tìm ra giải pháp với tổn thất tối thiểu.
"Tổn thất tối thiểu." Nói thật dễ dàng khi chính ta không phải là người hiệp sĩ đã hy sinh. Liệu người đó có cảm thấy như vậy không?
Không. Không được, ta không được phép dao động. Ta không được phép nghi ngờ hay đòi hỏi sự tha thứ.
Để xua tan mọi sợ hãi và hoài nghi khỏi các hiệp sĩ của mình, ta phải trụ vững, luôn luôn điềm tĩnh, ở cương vị chỉ huy này.
***
Bầu trời vô cùng quang đãng trong ngày diễn ra buổi lễ chào đón. Ta đã được nghe những điều tốt đẹp về nhóm tân binh năm nay và đang rất mong đợi được tận mắt trông thấy bọn họ.
Ta tiến vào khu vực của buổi lễ và bước lên bục. Các tân binh đều ngước nhìn ta với ánh mắt long lanh, hệt như họ vẫn làm trong mọi buổi lễ chào đón. Họ đều còn rất trẻ, vẫn ngập tràn ước mơ và khát vọng khi gia nhập lữ đoàn hiệp sĩ bởi tình cảm yêu mến họ dành cho lý tưởng của chức nghiệp quý tộc này.
Chừng nào còn nhớ đến những ước mơ và khát vọng đó thì bạn sẽ trở thành những người hiệp sĩ tuyệt vời.
Ta kết thúc bài phát biểu của mình và nhìn qua nhóm tân binh một lần nữa. Giữa vô vàn các hiệp sĩ đang rất hào hứng, chỉ có duy nhất một người bình tĩnh nhìn lại ta.
Đó là ai vậy? Cô gái đó không để bản thân bị cuốn theo bởi những hiệp sĩ đang phấn khích ở quanh mình, thay vào đó, cô vẫn duy trì sự bình tĩnh và phân tích tình hình. Một thái độ rất phù hợp để chỉ huy.
Ta bước xuống bục và triệu gọi người hiệp sĩ chịu trách nhiệm cho kỳ thi.
“Thưa ngài, chỉ có duy nhất một nữ hiệp sĩ mới được tuyển có màu tóc đỏ. Fia của gia tộc hiệp sĩ Ruud, được chỉ định đến Lữ đoàn Hiệp sĩ 1.”
“Ta cho rằng cô ấy được chọn tới Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 là bởi…chuyện đó.”
“Đúng vậy, thưa ngài.”
Lữ đoàn Hiệp sĩ 1, đảm nhiệm trọng trách bảo vệ hoàng tộc, gần đây đang yêu cầu nhiều nữ hiệp sĩ hơn. Và người được chọn tình cờ lại là cô ấy. Thật thú vị.
“Hãy để cô ấy tham gia trận đấu giao hữu…và ta sẽ là đối thủ.”
“Tôi…xin lỗi ạ?” Người hiệp sĩ ngẩn ra nhìn ta phải đến hơn mười giây. Họ không để lộ ra ngoài, nhưng chắc chắn trong nội tâm họ đang hoảng loạn lắm. “T-tôi không có ý bất kính, thưa ngài, nhưng cô gái đó mới chỉ là tân binh thôi! Cô ta chắc chắn không phù hợp với ngài - người mạnh nhất trong số tất cả các hiệp sĩ! Và chưa một đoàn trưởng nào từng tham gia các trận đấu giao hữu trước đây cả!”
“Đúng vậy. Nhưng ta muốn tận mắt chứng kiến xem liệu cô gái này có xứng đáng để bảo vệ cô ấy hay không. Ta chắc rằng phía nhà thờ sẽ vui hơn khi biết hộ vệ trẻ này được đích thân ta kiểm tra, không phải sao?”
“D-dĩ, dĩ nhiên rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã không hiểu ý định của ngài. Tôi thật ngu ngốc!”
Chẳng có gì để hiểu cả; ta cũng mới nghĩ ra điều đó thôi. Chỉ là ta muốn thử đấu kiếm với cô gái này, với người hiệp sĩ vô cùng triển vọng này.
Đôi khi ta cũng thấy mệt mỏi khi làm Tổng đoàn trưởng, mệt mỏi khi phải tìm lý do xác đáng cho mọi điều mình làm.
***
Điều đầu tiên khiến ta chú ý khi trực tiếp đối mặt với Fia Ruud là sự nhỏ bé của cô ấy. So với các nữ hiệp sĩ khác thì trông cô bé thấp hơn một chút.
Vậy tại sao ta lại có cảm giác như khi chiến đấu với các hiệp sĩ ở cấp độ đoàn trưởng chứ? Hoặc là trực giác của ta đã nhầm, hoặc có gì đó ở cô gái này hơn cả những gì mắt thấy.
“Tên tôi là Fia Ruud! Thật vinh dự khi nhận được sự hướng dẫn từ ngài!” Cô ấy dõng dạc nói bằng tông giọng cao vút đúng với độ tuổi của mình. Rồi cô ấy đến gần…và, khi còn cách khoảng năm mét, cô nhảy bật về phía trước. Cô gái trẻ rút kiếm với một tốc độ mà ta chưa từng thấy bao giờ rồi chém về phía bên trái của ta. Ta chặn đòn đánh lại—thanh kiếm của cô ấy nặng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của nó. Thứ đó là gì vậy?
Fia lùi lại một thoáng, sau đó lại lao lên, chém vào bên trái của ta, trái, trái, trái, rồi lại trái. Đòn đánh cuối cùng thực sự rất mạnh—ta đã đánh bật lại thanh kiếm của cô ấy theo phản xạ.
Cô gái này là cái quái gì vậy chứ? Hoặc…không đúng, lẽ nào là do thanh kiếm của cô ấy?
Ta kiểm tra món vũ khí: đó là một thanh kiếm ma thuật được cường hóa với rất nhiều hiệu ứng. Những thanh kiếm được cường hóa thường rất hiếm, có giá trị cao và không thể chế tạo được. Phần lớn những thanh kiếm hiếm đó chỉ có một hiệu ứng nâng cấp, nhưng thứ này thì sao? Nó được nâng cấp cả về tốc độ lẫn sức tấn công, và còn có cả phép Veil để che giấu điều đó. Nhưng điều khiến ta hứng thú hơn cả chính là sức mạnh của những hiệu ứng cường hóa đó.
Ta gọi Cyril tới để kiểm tra thanh kiếm và phát hiện ra rằng nó là một thanh kiếm ma thuật với sức mạnh sánh ngang với những báu vật quốc gia. Ta sẽ phải đối chiếu lại với Lữ đoàn Hiệp sĩ 3 Ma pháp sư, nhưng ta chắc chắn mức tăng lên của cả tốc độ và sức tấn công ít nhất cũng phải +300—tương đương với món trang bị từ Thời Đại Hoàng Kim.
Khi bị hỏi, cô ấy nói mình nhận được thanh kiếm ma thuật từ cha của mình, Phó đoàn trưởng Dolph. Ta không tin điều đó lắm, nhưng chính ông Dolph đã thừa nhận câu chuyện của cô ấy. Ta chấm dứt lời dò hỏi vô ích và thử hỏi câu khác: “Một câu hỏi cuối cùng: trong trận giao hữu, tại sao cô lại tập trung tấn công vào phía bên trái của ta?” Hầu hết các hiệp sĩ sẽ tấn công vào bên phải của ta để lợi dụng điểm mù, hay ít nhất cũng sẽ cân bằng giữa cả hai bên. Thật bất thường khi cô ấy lại kiên trì tập trung vào phía bên trái của ta.
“Bởi vì tôi có tinh thần thượng võ của một người hiệp sĩ, thưa ngài. Tôi sẽ không bao giờ lợi dụng điểm mù của của ngài, đặc biệt là khi ngài đã rất rộng lượng với lời hứa sẽ không đánh trả.” Cô ấy trả lời với vẻ mặt kỳ lạ (và đáng ngờ). Mặc dù có cặp mắt của người chỉ huy nhưng cô gái này lại dám nói dối với cả ta cơ đấy.
Và trông cô ấy có vẻ tự hào một cách kỳ lạ với câu trả lời của mình. Khóe miệng của cô co giật, gần như tạo thành một nụ cười. Ta tra hỏi một lần nữa và cô ấy đành chịu thua, thừa nhận rằng vết thương của ta chính là lý do cô ấy nhắm đến phía bên trái.
Cô ấy đã đúng—vết thương ở mắt cá chân trái của ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, khiến cho sức phòng vệ bên trái của ta bị suy giảm. Nhưng điều đó là tuyệt mật. Vết thương nói trên có từ mười năm trước và đáng ra chỉ có các đoàn trưởng và phó đoàn trưởng biết đến điều đó. Ngay cả trên hồ sơ, nó cũng được chính thức ghi nhận là đã khôi phục hoàn toàn. Lúc này, các đoàn trưởng và phó đoàn trưởng của ta đều đang rất giận dữ bởi nghi ngờ thông tin đã bị rò rỉ.
Rõ ràng là họ đã sai, bởi theo như câu trả lời của cô gái: Cô ấy đã phân tích những chuyển động nhỏ nhất của ta và tự mình chạm đến sự thật.
Hấp dẫn thật. Không chỉ cho thấy những phẩm chất của một người lãnh đạo, cô bé này còn sở hữu ánh mắt tinh tường có thể nhìn thấu sự thật nữa.