Mười ngày sau, kết quả kỳ thi tuyển vào Lữ đoàn Hiệp sĩ được công bố.
Tôi lo lắng đưa mắt nhìn bảng thông báo từ trên xuống dưới để tìm kiếm số báo danh của mình và thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy nó. Tôi đỗ rồi.
Vào cái ngày sau kỳ thi, tôi chợt nhớ ra (dù đã quá trễ) rằng trong vòng ba, thứ được đánh giá là cách chiến đấu có tốt hay không chứ không phải là chuyện thắng thua. Liệu các giám khảo có nghĩ rằng phong cách chiến đấu của tôi quá bất chính và thiếu tính hiệp sĩ không? Ở kiếp trước, vấn đề chưa bao giờ nằm ở cách tôi thắng, chỉ cần tôi sống sót là được. Nhưng ở đời này, tôi phải để ý đến thể diện hơn. Từ nay trở đi, tôi sẽ phải suy xét nhiều hơn một chút.
Đáng ra đó phải là một bài kiểm tra kiếm kỹ, nhưng mình lại gian lận với một viên đá ma thuật được phù phép. Cảm giác như hơi…thấp kém.
“Ha ha ha…” Một tiếng cười khô khốc và chán nản vuột ra khỏi miệng tôi. Tôi lê bước tới gần sơ đồ liệt kê nơi các tân binh được chỉ định. Điều phiền phức là rất nhiều hiệp sĩ tương lai khác đều có chiều cao khả quan, họ hoàn toàn chặn kín cái bảng khỏi tầm mắt của tôi. Tôi đành đứng sang một bên để chờ đám đông thưa bớt, rồi chợt nghe thấy một giọng nói:
“Chào cô.”
Tôi quay người lại và thấy Quý ngài Đẹp Trai tóc bạc mà tôi từng gặp ở hàng F trong đợt thi tuyển.
Anh ấy mỉm cười dịu dàng, chìa tay phải ra để bắt tay tôi: “Trông như cô đang tìm kiếm lữ đoàn mình được chỉ định, nên có lẽ là cô cũng qua rồi nhỉ?”
Oa, anh ấy cực kỳ chói sáng luôn! Đúng chuẩn loại hoàng tử trong truyện cổ tích…
“Cho phép tôi được tự giới thiệu. Tên tôi là Fabian, con trưởng của Hầu tước Wyner, mười bảy tuổi. Rất hân hạnh được quen biết cô.”
“Ồ? Ừm?” Tôi không thể giấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Hầu tước sao? Như là, quý tộc thượng lưu ấy hả? Như là, toàn quốc cũng chỉ có chín hay mười nhà ấy á? Và anh ấy còn là con trưởng nữa?! Cũng chính là…người thừa kế!
“Ừm…” Tôi nuốt nước miếng. “Tôi tưởng các hầu tước chỉ có trong truyện dân gian thôi chứ. Họ có thật á?!” Nghe này, có thể ở kiếp trước tôi là một công chúa, nhưng phần lớn thời gian tôi đều ở trong lâu đài hoặc ra ngoài diệt quái vật. Bởi vậy nên hiếm khi nào tôi được gặp quý tộc, và tôi cũng chưa từng gặp mặt quý tộc lần nào ở đời này. Với địa vị xã hội của tôi thì sao có thể chứ?
Fabian có vẻ không để ý đến sự đột ngột của tôi lắm: “Chính xác hơn thì, hầu tước là cha tôi chứ không phải tôi. Nhưng tôi cam đoan với cô là họ có thật.”
“Ồ, a, ừm…? Tôi là Fia, con gái thứ hai của gia tộc hiệp sĩ Ruud, mười lăm tuổi. Rất vui được gặp anh.”
“Fia…Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi thấy ‘Fia’ là cái tên nữ duy nhất trên danh sách đỗ mà bắt đầu với ‘F’, nên tôi đoán đó chắc là cô. Tôi có thể xưng hô với cô bằng tên chứ? Cô cũng có thể gọi tôi là ‘Fab’ nếu muốn.”
“Hử? A, ừ…”
“Tôi đã kiếm cô suốt đấy, Fia. Cô thấy đấy, tôi mang ơn cô mà. Hôm vòng ba của kỳ thi, khi tôi nắm lấy thanh kiếm của mình sau khi cô nhặt nó lên, tôi đã thấy cơn đau trên cánh tay của mình biến mất.” Fabian siết lấy bàn tay phải của tôi trong đôi tay anh và nhìn tôi với ánh mắt chân thành.
“A…” Tôi cứng đời người. Là vậy sao? Anh ấy biết về ma pháp hồi phục của mình sao? Không… không thể nào. Ai mà đoán được mình sẽ gặp phải một thánh nữ chứ, đặc biệt là trong một kỳ thi của hiệp sĩ. Hẳn là anh ấy nghĩ đó chỉ là một sự tình cờ…thôi nhỉ?
Tôi nhìn xuống đôi tay đang nắm lấy bàn tay mình và giật mình khi thấy cánh tay bị gãy của anh ấy đã được chữa lành. Đùa sao… Xương của anh ấy hồi phục chỉ trong mười ngày ư?
“Ưm… Anh nói tay của anh bị đau sao?” Tôi hỏi: “Giờ nó đã đỡ hơn chưa?”
“Ổn hơn rồi. Lúc đó rất đau, nhưng tôi đã uống thuốc hồi phục và một thánh nữ đã giúp tôi chữa lành nó. Dẫu sao thì việc tân binh gia nhập với một cánh tay bị gãy cũng không phù hợp cho lắm.”
Tôi có nghe nói rằng nếu không phải hiệp sĩ thì sẽ rất khó gặp được thánh nữ, nhưng tôi đoán ảnh hưởng của gia đình hầu tước có thể làm được điều đó. Nhưng ngay từ đầu, làm sao anh ấy lại bị thương nhỉ?
Anh ấy cười gượng gạo, có lẽ đã đọc hiểu vẻ mặt của tôi: “Nhóc mèo nhà tôi bị mắc kẹt trên cây sau khi nhảy từ mái hiên tầng bốn. Tôi đành leo lên cây, tóm lấy nó, rồi rơi thẳng xuống. Đó là cách tôi làm gãy cái tay của mình.”
“Ồ.” Hình ảnh về một chàng hoàng tử hoàn hảo và chói lòa trong tôi rất nhanh đã tan tác.
“Khối kỳ thi tốt nghiệp trường hiệp sĩ cũng được tổ chức vào sáng hôm đó. Tất nhiên là tôi đành phải từ bỏ việc tham gia kỳ thi vào ngày hôm đó và thay bằng việc đăng ký khối thi chung. Lúc đó tôi đã nguyền rủa vận may của mình, nhưng rồi tôi lại gặp được cô, nhỉ? Có lẽ đó là định mệnh chăng…?”
“Ồ. Ừm…” Èo. Anh ấy trông hệt như một gã sở khanh vậy—tôi đã nghe rất nhiều quý tộc nói y như thế.
Tôi bắt đầu lùi lại thì anh ấy tóm lấy cánh tay tôi và mỉm cười ném xuống tôi một quả bom: “Và Fia, cô đoán xem? Chúng ta đều được chỉ định vào Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 đấy.”
“Chúng ta…cái gì cơ?”
Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 ư? Không thể nào! Trong số hai mươi lữ đoàn, Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 chính là đội quân tốt nhất. Không thể có chuyện họ lại tuyển những tân binh mới cứng được…nhỉ?
“Thông thường sẽ mất tới 10 năm kinh nghiệm để được tuyển vào Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 và bảo vệ cho hoàng tộc; điều đó cũng được áp dụng với Lữ đoàn Hiệp sĩ 2 bảo vệ Lâu đài Hoàng gia. Có vẻ như hai chúng ta đã phá kỉ lục rồi.” Anh ấy giải thích, cười tươi roi rói. Một lần nữa người tôi lại cứng đờ như khúc gỗ, nhưng lần này là vì khó tin.
Anh tiếp tục nói: “Lữ đoàn Hiệp sĩ 3 Ma pháp sư và Lữ đoàn Hiệp sĩ 4 Thuần thú sư cũng có một vài ngoại lệ đặc biệt, nhưng hầu hết các tân binh hoặc là được chuyển tới Lữ đoàn Hiệp sĩ 5 để bảo vệ vương đô, hoặc là tới các Lữ đoàn Hiệp sĩ từ 6 đến 10 để tiêu diệt quái vật, hoặc tới Lữ đoàn Hiệp sĩ từ 11 đến 20—để tuần tra biên giới.”
Tôi thậm chí chẳng thể thốt nên lời. Đầu tôi quay mòng mòng với duy nhất một suy nghĩ. Nếu mình được chỉ định tới bảo vệ hoàng tộc, mình sẽ phải gặp mặt hậu duệ của những người anh trai đã bỏ rơi mình đến chết ở kiếp trước. Vậy mà mình lại phải bảo vệ cho họ sao? Ugh… Liệu mình có thể làm được không? Có lẽ lần này mình sẽ là người bỏ mặc họ tới chết…
“Ừm, Fia này, cô ổn chứ?”
“Ôi, tôi xin lỗi. Tôi vừa suy nghĩ mông lung tí thôi. À này…hoàng tộc hiện nay là ai vậy?” Tôi buột miệng nói.
“Hoàng tộc hiện giờ chỉ có hai thành viên thôi, gồm có Quốc Vương Bệ hạ và em trai của Ngài. Bản thân Bệ hạ cũng đã công bố, nên tôi có thể thoải mái nói về vấn đề này: có vẻ như Ngài ấy không có khả năng yêu phụ nữ và đã tuyên bố em trai Ngài sẽ trở thành người kế nhiệm ngai vàng.”
“C-hả?” Hai mắt tôi trợn tròn, cực kỳ kinh ngạc.
“Người em trai được đề cập ở đây, chắc chắn cô cũng biết rồi, là người lãnh đạo của cả hai mươi lữ đoàn—chính là Tổng đoàn trưởng.”
“Cái gì?!”
“Tôi…coi như là cô chưa biết vậy.”
Tất nhiên là tôi biết Tổng đoàn trưởng. Ngài ấy chính là một huyền thoại. Nghe nói ngài ấy đã cùng lúc chiến đấu với đoàn trưởng của tất cả các lữ đoàn và giành chiến thắng. Tôi thậm chí chẳng thể đếm nổi trên đầu ngón tay số lần mình được nghe những câu chuyện về những kỳ công của ngài, và giờ anh đang nói với tôi rằng ngài ấy còn là hoàng tộc sao?
“Tôi đã sống cả đời ở vùng nông thôn.” Tôi xấu hổ nói nhỏ, “Nên tôi có hơi ‘ngoài vòng’ một chút…”
Fabian nghĩ một lát trước khi tiếp tục nói: “Ngày mai cô sẽ được thấy ngài ấy ở buổi lễ chào đón. Các tin đồn thậm chí còn chẳng che giấu… Cô sẽ hiểu khi cô thấy ngài ấy. Nào, giờ thì chúng ta đi lấy đồng phục thôi chứ? Mỗi lữ đoàn sẽ có ghim cài áo khác nhau, nên hãy chắc chắn là mình lấy đúng nhé. Chúng ta cũng nên đi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai.”
Anh ấy gần như là lôi tôi đến nơi phân phát đồng phục. Phải đến khi tôi nói với họ rằng mình được chỉ định đến Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 và nhận được bộ đồng phục của mình thì mới nhận ra tôi vẫn chưa chính mắt nhìn đến cái sơ đồ phân công lữ đoàn.
Ôi không. Tôi thực sự ở Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 sao? Giờ khi quen Fabian tôi mới thấy anh ấy có vẻ hơi bị ngốc, có lẽ anh ấy đã nhầm. Ôi trời. Sẽ ra sao nếu tôi xuất hiện và bị họ đuổi ra ngay ngày đầu tiên chứ?!