Nắng sớm làm mắt cậu cay xè.
Kageo lết đôi chân, nặng nề bước từ nhà đến trường.
Sau bữa ngã cầu thang, cậu đã xin nghỉ học một ngày. Toàn thân cậu sốt ran, đã thế còn nhức nhối. Ấy vậy mà cậu vẫn ngủ không yên, vì không rõ ngoài kia ai đang đồn cái gì. Cậu lo sợ sẽ có người đồn đoán, rằng chính cậu là người đã cưỡng hiếp Layla.
Ở trường, Kageo không bị đè nén, nhưng cũng chẳng có ai làm bạn bè. Thành thử, tình hình ở trường ra làm sao, cậu có muốn hỏi han cũng không được.
Ơ? Sao bình thường thế này?
Nhờ kĩ nghệ ẩn mình đỉnh cao, cậu vẫn chưa bị ai để ý tới, nhưng ngay cả một tấm áp phích như ”giết hết bọn biến thái,” cậu cũng chẳng thấy được tấm nào. Lại càng không thấy mặt mấy tên lưu manh, tính tìm đến mà dọa nạt cậu nữa.
Những ánh nhìn về cậu đều chẳng chứa ác ý, hay là niềm cảm thông. Chúng hệt như khi thấy cái cây, hoặc đồ vật gì đấy thân thuộc.
Khi cậu bước vào lớp, Layla, đang chuyện trò với Kurotaki cùng Isozaki, liền bất chợt nhìn lại.
Mái tóc vàng của cô đong đưa và lấp lánh, lắc rắc những ánh kim tựa tinh tú trên cao. Đôi mắt cô là một màu xanh thẫm, mang hơi ấm cho tất cả mọi người.
“Kageo! Khỏe chưa-desu? Mình mừng lắm!!”
Khuôn mặt tươi cười ấy, không tài nào cậu nhìn thẳng vào được.
Mới hôm kia, Sudou-san, cậu ấy đã...
Những vương vấn từ bờ lưỡi của cô, dương vật cậu vẫn còn nhớ rất rõ. Háng cậu bỗng ngứa ran. Hít một hơi thật dài, cậu trục xuất dục vọng khỏi bản thân. Giật lại mép cổ áo, cậu điềm nhiên tiếp lời cho phải đạo.
“Sudou-san. Cảm ơn cậu đã gửi tài liệu cho mình.”
Hôm Kageo xin nghỉ, Layla đã sao lại bài tập cùng vở ghi, rồi đem đến chỗ cậu. Cậu đã nhờ cô bỏ vào hòm thư, để tránh phải đối mặt nhau khi ấy.
Nguyên do là bởi vì, cậu còn đang ngượng ngùng và lúng túng, với cả cũng không biết phải hành xử thế nào.
“Không có gì, OK thôi. Kageo, gọi cậu, được không?”
“Ừ, đâu vấn đề gì chứ.”
“Hơ? Yorusaki, cậu đến rồi đấy à?”
“A, thật kìa. Yorusaki mờ nhạt quá, làm tớ không nhận ra. Layla lo phát điên vì cậu đấy, biết không hả?”
Cậu không khỏi bất an khi hai người, hạng hai và hạng tư trong danh sách cậu muốn giết, đột nhiên tới bắt chuyện với cậu.
“Cậu bị ngã cầu thang vì muốn cứu Layla khỏi ngã, nhỉ?”
“Mình thấy đấy, cậu biết không? Cậu đúng là một con người tử tế.”
“Cái đầu là điểm mạnh của cậu đấy, nên lần sau đừng có mà lơ là, hiểu chưa?”
Hạng ba và hạng năm lên tiếng, rồi vỗ vào lưng cậu. Suýt nữa cậu nhỏm dậy vì đau, nhưng cũng may cậu vẫn kiềm chế được.
“Yamamura-san, cấm đụng vào! Kageo, mình, người yêu-desu!”
“Ahaha. Gì đâu mà cưng thế. Thích Yorusaki lắm đúng không?”
“Ù ôi. Thắm thiết thật luôn trời.”
Thắm thiết? Người yêu? Tử tế? Lo cho mình?
Tự nhiên mình nóng ran. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là dàn cảnh. Họ đang muốn mình rơi vào bẫy.
“Không—”
Không thể nào tin nổi, đấy là điều cậu đang định nói, nhưng tiếng chuông vô tfinh át mất phần còn lại.
Giáo viên chủ nhiệm, Hatsutori-sensei, bước lên trên bục giảng, mang theo một cuốn sổ điểm danh.
“A. Yorusaki, em khỏe rồi đấy à?”
“Vâng ạ.”
“Lên đây đi. Em thuộc ban điều hành hội thao, phải chứ? Ai tham gia vào những nội dung nào, chúng ta phải quyết định nội trong buổi hôm nay.”
Tiết đầu là sinh hoạt chủ nhiệm. Kageo đành thở dài bước lên, rồi khảo sát mọi người về nội dung mà họ muốn đăng kí.
“Ai tham gia môn tiếp sức phối hợp, xin mời giơ tay lên… Được rồi. Hikawa-san, Ikei-san… Và thêm năm người nữa.”
“A. Tớ, để tớ cho!’
“Ai tham gia môn vượt chướng ngại vật...”
Lớp cậu có rất nhiều cá nhân năng nổ và hòa đồng, vậy nên không ít người khao khát sự chú ý, và mọi chuyện diễn ra theo cách đầy suôn sẻ.
Số người đăng kí là quá lớn, đến nỗi phải phân giải bằng trò kéo búa bao.
Đại hội thể thao là sự kiện dành cho bọn tầm thường. Một con người ảm đạm như Kageo, nay lại phải phụng sự cho niềm vui của đám người năng nổ và hòa đồng. Thế giới này thật đúng là bất công.
Chết đi. Chết hết chúng mày đi. Lũ tầm thường chúng mày nổ banh xác hết cho tao nhờ.
“Chúng ta cần thêm một cặp nữa cho môn chạy ba chân.”
“Không được bắt cặp quá ba người, phải không?"
“Phải. Ít nhất một và không được quá ba.”
“Hừm,” cả lớp cùng đồng thanh.
"Tớ-desu. Tớ, chỉ đua tìm đồ-desu. Ai đó, cùng nhau, đua-desu”
Layla nhanh nhảu giơ tay.
“Tớ” “Tớ” “Tớ, tớ, tớ đi!” “Cứ để tớ!” “Tớ nàyyyy!
Đám con trai liền nhất loạt hưởng ứng.
“Eo. Tởm thật đấy. Toàn mấy thằng muốn đụng chạm Layla.”
“Hai nữ cũng được đấy. Cậu thấy sao, Kurotaki-san? Cậu mới chỉ tham gia hai nội dung nhỉ?”
“Èo, không muốn đâu.”
Cậu không khỏi ngỡ ngàng, khi thấy cô thẳng thừng phản đối.
Mấy người là bạn bè cơ mà?
“Chân Layla dài lắm. Đã vậy mặt còn thon. Không hiểu sao chiều cao lại sàn sàn mình nữa.”
À, hiểu rồi. Không muốn bị so sánh khi đứng cạnh Layla phải không? Ở trong hoàn cảnh ấy, khác biệt về hình thể sẽ lộ hết luôn chứ gì.
“Yorusaki, cậu vẫn chưa tham gia nội dung nào đâu đấy.”
“Tớ thuộc bên ủy ban, nên hôm ấy kiểu gì cũng bận lắm.”
“Kageo! Đua cùng nhau!! Kageo, tớ, người yêu-desu!”
Cả lớp lặng như tờ.
“Người yêu…”
Có tiếng lặp lại lời vừa nãy.
Quả không lường đến nổi.
Dĩ nhiên. Đến Kageo còn chẳng tin được nữa.
“Cứu Layla khỏi bị ngã cầu thang, chính Yorusaki đã làm đó.”
“Vì thế mà Layla không sao, còn Yorusaki thì phải chịu bị ngã.”
“A, tớ có nghe đến rồi. Khá là ồn ào đấy, nhỉ?”
“Vậy nên Yorusaki mới xin nghỉ hôm qua à.”
“Uầy, đỉnh ghê. Không đời nào mình lại làm được thế.”
Niềm cảm phục ập đến như giông bão, công kích ồ ạt khắp tứ phương. Kinh khủng nhiều hơn là tuyệt vời.
“Cái đó…”
Đơn thuần là hiệu ứng cầu treo. Sớm muộn rồi cũng tàn, là những gì cậu định nói, nhưng những tràng pháo tay không cho cậu bất kì cơ hội nào.
☆
“Kageo! Đua ba chân, chạy-desu!!”
Chuông hết buổi vừa kêu, Layla đã hào hứng giục giã, làm cậu phải luống cuống mấy hồi.
“Tớ đi đổ rác đã.”
“Kageo, trực nhật lớp?”
“Thành viên ban mỹ quan.”
Kageo lôi một túi đựng rác từ tủ đồ lau chùi, kéo rộng ra, lộn ngược thùng rác vào miệng túi, rồi dọn hết rác rưởi nằm trong thùng.
Thấy cậu qua từng lớp làm chuỗi hành động ấy, Layla bèn rón rén bám theo.
“Trực nhật lớp, vứt rác-desu. Thành viên ban mỹ quan, vứt rác-desu?”
“Thành viên ban mỹ quan, mỗi tuần một lần, có trách nhiệm kiểm tra thùng rác của từng lớp.”
“Thành viên ban mỹ quan, chỉ có Kageo-desu?”
“Suốt học kỳ đầu, tất cả thành viên đều tham gia, nhưng sau đấy bắt đầu rơi rụng dần. Giờ chỉ còn lại mình tớ thôi.”
Lớp nào cũng ngập ngụa rác rưởi, chất trong thùng đến suýt thì tràn ra. Xử lí rác là việc của trực nhật, nhưng sự chểnh mảng này là thứ cậu phải gánh vác thay.
Chết đi. Chết hết chúng mày đi. Rác cũng không biết đổ, bộ chúng mày bại não hết rồi chắc!
Đang cay nghiệt chửi rủa, cậu bỗng thấy Layla chộp lấy một cái túi, rồi tung tăng chạy xuống giữa cầu thang.
“Tớ, thành viên ban mỹ quan, sẽ trở thành-desu. Tới tầng một-desu!”
“Vụ đó xong xuôi từ lâu rồi, vậy nên...”
“Thành viên đặc cách ban mỹ quan-desu!”
“Rồi rồi, để tớ lo. Đừng có ngã nữa đấy, được chưa?”
“Được-desu.”
Từ dưới lầu, chợt có giọng vang lên.
“Ơ? Layla, cậu đổ rác đấy à? Để tớ phụ một tay.”
“Cảm ơn-desu.”
Quả đúng là phẩm chất trời cho.
Bất luận có thế nào, Layla cũng sẽ được tìm tới, dẫu chẳng ai để tâm lúc Kageo đổ rác cả.
Rốt cuộc thì, hòa đồng cũng tuyệt đấy, phải không nhỉ?
“Tớ xong tầng hai rồi. Có cần giúp gì không?
Từ tầng trên, Kageo cất tiếng hỏi. Layla hô “Nhanh quá,” với bịch rác căng phồng nằm chễm chệ trên tay.
“Kageo, một mình, xong. Tớ, Kurotaki-san, Isozaki-san, Yamamura-san, xong. Kageo nhanh quá-desu. Bằng cách nào?”
“Làm nhiều là quen thôi.”
Xong xuôi đống rác rưởi, cậu rửa sạch đôi tay rồi về lại lớp mình, “Đua ba chân, chạy-desu,” với Layla bên cạnh đang hớn hở ngâm nga.
“Vụ đua ba chân ấy, cậu biết nó là gì không vậy?”
“Không vấn đề! Trên mạng, đã tra cứu. OK thôi.”
Layla tháo khăn quàng, rồi cầm lấy bằng tay.
“Chân, buộc vào! Một hai một hai, sơ trung, đã chạy.”
Vậy tức là cậu từng chạy ba chân từ hồi còn ở Mĩ cơ à?
“Thế tập chỗ nào đây?”
Layla trỏ tay ra đằng ngoài.
“Hành lang sao…”
Cùng Layla sánh bước trong tư thế ba chân, băng qua đám nhàm chán không muốn phải về nhà, đang túm tụm ngoài đấy mà luôn mồm hàn huyên?
Tai tiếng là khó lòng tránh khỏi. Chúng nó sẽ nhạo báng. Sẽ viện cớ rằng mình đang kiêu căng. Mình sẽ bị để ý. Bị bắt nạt mỗi ngày. Mình không muốn. Từ bỏ đi thì hơn.
“Lần đầu, ngoài kia, bị ngã. Đau lắm, tớ không muốn-desu”
Khuôn mặt cô bất chợt ửng đỏ.
Đây mới là lần đầu và cậu ấy không muốn đau. Vậy mà mình cứ nghĩ ra mấy chuyện đồi trụy.
Mới hôm kia, Layla còn bú liếm...
Sống động và vẹn nguyên, khoái cảm lại ùa về. Háng cậu bỗng ngứa ngáy.
Sâu trong lòng, cậu hồi tưởng nét tinh nghịch trên khuôn mặt Layla, và ngỡ như mình sắp chảy máu mũi.
Đừng có mà tơ tưởng.
“Ra hành lang-desu.”
“Được rồi.”
Cuối cùng, cậu vẫn cứ thuận theo lời Layla.
Rũ bỏ những mộng tưởng, cậu từng bước đặt chân lên hành lang.
Layla buộc chiếc khăn quanh mắt cá hai người. Chân Kageo giờ sát rạt với cẳng chân của cô.
Ư. Chết dở, cậu ấy gần mình quá.
“Kageo, xa quá, đừng, gần hơn-desu.”
Cô đưa tay quàng qua mạng sườn cậu.
Không còn cách nào nữa, cậu đành gác cánh tay lên đôi vai Layla.
Mềm, ấm, và ngào ngạt mùi hương. Không đời nào cậu lại tỉnh táo nổi.
Một lòng về hư vô. Mình, chẳng là gì cả. Hư vô, đấy chính là chân lí!
“Thế tập thôi. Nhịp một là chân giữa, nhịp hai là chân ngoài.”
“Một hai, một hai”
Ô, được đấy.
Bất ngờ thay, nhịp chân họ tương đồng đến lạ. Ảm đạm và tươi vui, được mến mộ và bị ruồng rẫy. Vị thế như hai cực đối nhau, nhưng sải bước lại không chút khác biệt
Tại sao? Sao lại như vậy chứ?
Bọn mình cùng chiều cao!
Thật không lường được nổi. Kageo luôn luôn nghĩ Layla mới là người cao hơn. Có lẽ do cô khá thanh mảnh, nhờ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi chân dài miên man.
Cậu đã từng khăng khăng rằng hai người không thể hòa hợp được. Vậy nhưng, có khi nào, thực chất bọn họ lại giống nhau?
“A, là Sudou Layla từ lớp 2-2, phải không nhỉ? Học sinh hồi hương ấy.”
“Ai bên cạnh thế kia? Trường mình có tên nào như vậy à?”
“Quả mặt chán thật đấy, đúng không. Đã vậy còn mập nữa.”
“Người gì ủ dột kinh. Trông cứ như mấy thằng hận đời ấy.”
“Không xứng với Layla, nhỉ?”
Cậu nghe được tiếng xì xào bàn tán, và những sung sướng vừa trải qua bỗng tan biến tức thì.
Đúng như họ mới nói. Kageo không xứng với Layla.
Cô hòa đồng, xinh xắn, và chân thành. Cô không đay nghiến ai bằng những lời nghiệt ngã, khác hẳn với Kageo. Cô tin tưởng chính mình, và ai ai cũng lo lắng cho cô.
Đời Layla hẳn phải rất lấp lánh, hệt như mái tóc kia.
Cô ấy không phải người mình có quyền chạm tới...
“Kyaa.”
“Kìa.”
Chân họ vướng vào nhau, và cả hai cùng ngã. Được cái là, Layla nằm phía trên, còn Kageo chắn phía dưới, nên nhìn chung không ai bị gì cả.
Trông hai người như thể đang ôm nhau. Thấy thế, tim cậu đập loạn nhịp.
“Kageo, cậu ổn không?”
“Ừ, t-tớ ổn.”
“Tập luyện, cần thiết-desu. Lần nữa-desu.”
Họ đứng lên, rồi tiếp tục tập chạy.
Thế nhưng, một khi đã sợ hãi, cậu cũng không thể nào hòa nhịp cùng cô được.
“Kya.”
“Xin lỗi.”
Họ ngã tiếp mấy lần. Cơn đau từ đợt ngã cầu thang còn đó, và người cậu nhức nhối mãi không thôi.
“Tớ xin lỗi-desu. Tớ thường, kém vận động thể chất-desu.”
“Ế?”
Thật đúng là bất ngờ, nếu xét đến hình thể tuyệt vời của cô, cùng dáng vẻ năng động cô thể hiện ra ngoài.
“Bóng, ném, sai hướng. Mọi người cười-desu."
Lớp thể dục được chia thành nam nữ riêng, nên chuyện đó cậu chưa từng hay biết.
“Nhưng không giỏi ném bóng thì tớ thấy cũng có làm sao đâu.”
“Tớ thích Kageo-desu!”
Cậu không khỏi giật mình, khi mà ánh mắt ấy cứ đăm đăm xoáy thẳng vào trong lòng.
“... Cậu cũng thấy rồi đấy. Dừng lại thôi. Hết cách rồi. Nộp 'biên bản rút lui' lại cho nhà trường đi.”
Kageo tháo chiếc khăn quấn mắt cá hai người.
“Biên bản rút lui?”
“Tức bọn mình không tham dự cuộc đua nữa.”
“Không được không tham dự! Hết cách sai! Kageo, tớ, giống nhau! Kageo đã nói. Tớ, bình thường! Tớ sẽ, luyện tập chuyên cần-desu!!”
Dọc theo đường hành lang, họ có vẻ đã tiến được một quãng, và đang ở gần một phòng chuyên dụng.
Vài nữ sinh thi thoảng đưa mắt tới, tay cặm cụi với mấy chiếc máy khâu. Dựa theo đặc thù ấy, câu lạc bộ thủ công chắc hẳn đang trong giờ sinh hoạt.
“Ý tớ là, Sudou-san, cậu với tớ quá khác nhau, hiểu chứ?”
“Khác nhau? Khác nhau cái gì?”
Vì cậu biết tin vào bản thân. Vì cậu là một người tươi tắn. Vì cậu cũng giống như bao người. Vì tớ mờ nhạt tựa bóng ma. Vì tớ béo, và giọng tớ the thé đến phát tởm. Vì tớ từng lưu ban một năm.
Nhưng mình không nói nổi. Như thế chẳng khác gì đang nhục mạ lẫn nhau. Với cả, làm sao mình truyền tải được tới, khi kĩ năng ngoại ngữ cậu ấy còn thế này.
“Ý tớ là, cậu đẹp lắm. Đôi mắt với tóc cậu đẹp y hệt trong tranh. Cậu cũng đặc biệt hơn người nữa.”
Toàn thân Layla liền cứng đờ. Cứ như thể dòng điện vừa chạy qua. Nhướn cao đôi lông mày xinh xắn, cô trừng trừng nhìn Kageo. Ánh mắt sắc lạnh như băng hàn.
Cậu ấy giận mình rồi. Tại sao?
Không lẽ, mình vừa mới lỡ lời?
Cô xông thẳng vào căn phòng cạnh bên, rồi chộp lấy một cây kéo may vá.
“Layla, k-kho—.”
“Ai cũng nói đặc biệt! Nói tóc vàng, mắt xanh! Tớ, không phải chó mèo chuột lang! Mẹ kiếp! Tớ bình thường! Tớ là người! Tớ rơi bóng, ai cũng cười!! Dễ thương? Chỗ nào? Tớ, không phải thú cưng!”
Tay phải cầm cây kéo, Layla xoẹt một đường qua mái tóc của cô.
“Aaaa!”
Mấy cô gái trong phòng gào lên đầy khiếp hãi.
Thật khó lòng chịu nổi, và cậu cũng chẳng dám mở miệng ra.
Đến ngay cậu cũng hiểu, rằng khi một cô gái cắt tóc mình thế kia, thì tình hình phải nghiêm trọng đến mức nào.
Thành thực mà nói, Layla chưa khi nào niềm nở khi được khen tóc đẹp, mắt đẹp, hay cái gì kiểu thế. Những khi đám con gái ve vuốt mái tóc cô, trông cô không khác gì con mèo được người ta cưng nựng cả.
Lúc nãy, Layla còn bảo mình không giỏi chơi bóng, và ai cũng cười cô vì chuyện này.
“Cũng là con người, Kageo nói thế! Tớ thích Kageo, tớ ghét mọi người!”
Quả nhiên.
—Sudou-san cũng là con người đấy. Cậu ta chỉ bình thường như tất cả mà thôi.
Layla đã rất vui khi thấy Kageo nói thế.
—Ô. Bình thường-desu. Tuyệt.
Khốn nạn. Bọn chó má. Tao ghét cay ghét đắng chúng mày.
Giống như Kageo, luôn rủa chết mà không nói thành tiếng, những điều tiêu cực hẳn cũng luôn chất chứa sâu trong lòng Layla. Tuy bên ngoài hòa đồng, nhưng xem ra, khi gay gắt thì cô cũng chẳng phải dạng vừa.
“Haah, haah,” Layla thở hổn hển, tay cầm lọn tóc vừa cắt đi.
“Thật lãng phí.”
“Kageo, giống mọi người!?”
“Cậu biết đấy, tớ không thích cười đùa, tớ học hành để có điểm số cao. Tớ lại còn béo nữa, và giọng tớ thì cao đến độ muốn phát bệnh.”
“Ừ?”
“Nhưng Layla, cậu hòa đồng và xinh đẹp vô cùng. Trên đời có những người đẹp mã. Có những người giỏi thể dục thể thao. Có những người đầu óc lại sáng láng. Tớ thấy như vậy mới là hay. Nếu ai bảo điểm số tớ cao thế, tớ sẽ bảo ‘ừ đúng đấy.' Nếu ai bảo tớ nghiêm túc thái quá, tớ sẽ bảo 'thì sao.' Tớ tự hào vì nghiêm túc như thế, và cậu cũng nên tự hào đi, Layla, bởi cậu xinh đến nhường này cơ mà.”
Thôi đi nào, mày ơi. Huênh hoang quá rồi đấy.
Một thanh niên đứng đắn với điểm số không tồi sẽ hữu dụng trong tay bất cứ ai. Xử lí việc của mình nhanh chóng, dẫu thâm tâm nguyền rủa tất cả chết hết đi.
“Tự hà'? 'Tự hào'?”
Kageo rút điện thoại ra, rồi truy cập một phần mềm dịch thuật. Nó hiển thị nghĩa của từ ‘tự hào,' và cậu giơ cho Layla xem. Layla tròn mắt đầy hân hoan, và cô gật đầu đầy nghị lực.
Mái tóc dài không còn nữa, phía trên cô chợt trống trải đến chạnh lòng.
“Tớ, xinh xắn, ‘tự hào'-desu!! ‘Thì sao,’ tớ sẽ-desu.”
Đúng rồi. Tự hào lên. Thông minh và đứng đắn chẳng có gì tệ cả.
“Tớ nghỉ cậu chỉ cần mỉm cười rồi cảm ơn là xong. Với cả, nếu không thích cái gì, thì cứ bảo cậu không thích cho tớ.”
“Cảm ơn, tớ sẽ nói-desu. Động chạm, không thích, sẽ nói-desu.”
Chỉ mình từ ngữ thôi là chưa đủ để chạm đến Kurotaki hay mấy đứa con gái. Layla ghét hay không, bọn họ cũng không sao nhận thức nổi.
“Theo tớ thì, khẳng định rõ quan điểm , và cương quyết đến cùng sẽ hiệu quả hơn nhiều đấy.”
“Không thích-desu. Khẳng định rõ, và cương quyết đến cùng, tớ sẽ-desu.”
“A, tóc cậu, đừng quẳng đi. Dọn dẹp mệt lắm đấy.”
“Cậu nhận chỗ này đi.”
Một nữ sinh câu lạc bộ thủ công chìa ra một chiếc túi giấy bóng, cùng một sợi ruy băng cắt rời.
Dùng sợi ruy băng ấy, Layla buộc chặt nắm tóc kia, rồi bỏ vào chiếc túi bóng cho gọn.
“Giờ thì qua chỗ thẩm mỹ viện thôi.”
“Nhật Bản, thẩm mỹ viện, đóng cửa sớm.”
“Dì tớ là chủ mà, nên nếu nói chắc dì cũng chịu thôi.”
☆
“Kageo, thế nào-desu?,” Layla hỏi, giọng bồn chồn hết mực.
Mái tóc dài của cô tuy hết sức xinh xắn, nhưng để ngắn thế này quả cũng rất dễ thương.
“Được. Đẹp đấy. Hợp với Sudou-san cực kì.”
“Kageo này, người yêu cháu phải không?,” dù cậu cất tiếng hỏi, tay cất lại chiếc kéo vào trong khay.
“Bạn cùng lớp, hoặc đúng hơn, bạn tâm giao.”
“Người yêu-desu!” Layla ưỡn ngực đáp.
“Thế à. Chắc vui lắm đúng không? Không phải trả tiền phí đâu nhé.”
“Vậy không được đâu dì. Chúng cháu xông vào đây ngay trước giờ đóng cửa cơ mà. Cứ để cháu trả cho.”
“Nghiêm túc thật đấy nhỉ.”
“Vâng, thưa dì, cháu rất nghiêm túc ạ.”
“Đã bảo đừng gọi 'dì' cơ mà. Hai mươi triệu là xong. Tỉa mấy đường cho gọn chứ gì.”
“Ahaha. Vậy là hai nghìn yên. Cảm ơn Akiko-san ạ.”
Kageo rút trong ví hai tờ một ngàn yên.
“Kageo này, cần cắt lại tóc chứ?”
“Dạ thôi. Cháu mới cắt ở tiệm một ngàn yên rồi.”
“Nhưng cái kiểu tóc đấy trông có ra gì đâu.”
“Với cái loại như cháu, có đổi kiểu tóc nào cũng như nhau thôi ạ.”
“Đành vậy ha. Nhưng đừng có nói kiểu 'cái loại như cháu' nữa. Để mẹ cháu yên nghỉ dưới mồ đi, hiểu không hả? …Sudou-san. Chỗ tóc này cho bên quyên góp tóc được chứ?”
Kageo lên mạng tìm “quyên góp tóc,” chuyển ngữ sang tiếng Anh, rồi đưa cho Layla đọc.
Đây là một hoạt động tình nguyện, và tóc được quyên góp sẽ trở thành tóc giả dành cho những bệnh nhân đã không còn tóc nữa.
“Tuyệt quá! Cảm ơn-desu.”
Lúc hai người rời đi, màn đêm đã choán cả bầu trời. Bụng cậu cồn cào kêu, nhưng tự nấu bây giờ thì cứ như tự chuốc lấy phiền toái.
“Kageo, ăn không-desu?”
Layla trỏ vào một tiệm hamburger.
“Ừ, được.”
“Tiền, tớ trả-desu. Có qua có lại-desu.”
“Biết đến cả tiếng Nhật nâng cao à. Cảm ơn. Bữa này nhờ cậu đấy.”
Họ đặt mua mang về. Kageo gọi một suất 500 yên, và Layla gọi một suất tương tự.
Như một điều hiển nhiên, hai người cùng tiếp bước tới nhà Kageo.
Layla nắm tay cậu. Cậu cảm thấy khước từ không phải một ý hay, nên cũng chẳng có động thái gì nữa.
Có khi nào, vào nhà mình lại tức cảnh sinh tình thì sao? Dĩ nhiên phải như thế, nhỉ?
“Layla, tạm biệt ở đây thôi,” Kageo nói khi đã đến cửa nhà.
“Không muốn-desu!”
Layla vội gồng mình nắm chặt tay Kageo.
“Đây đơn thuần là hiệu ứng cầu treo, sớm muộn gì cũng tàn, nên tớ nghĩ cậu không nên thì hơn, cho dù… Tóc cậu rồi sẽ mọc lại thôi, nhưng ừmm… Nếu cậu làm ‘chuyện ấy’... S-sẽ không có đường lùi cho cậu đâu.”
“‘Cầu treo’? Tiếng Nhật khó hiểu quá. Kageo, chữ Hán, chữ mềm, giúp tớ-desu. Tài liệu, vở ghi, tất cả, giúp tớ-desu. Luôn luôn giúp-desu. Hạnh phúc. Biết ơn. Tớ thích cậu-desu.”
Kageo vò đầu đầy ngượng ngùng.
Có một người hạnh phúc vì những gì cậu làm, dẫu trong lòng khi ấy, cậu luôn mồm rủa chết không thôi.
Lồng ngực cậu nóng bừng. Niềm hân hoan hôm ấy, quả đúng là không sao nói lên lời.
“Cậu, tớ, tên giống nhau.”
Layla lướt nhẹ điện thoại mình, rồi giơ lên trước mặt Kageo.
Đó là một phần mềm tiếng Anh, dùng để tìm ra ý nghĩa của tên mình. Cô nhấn “Chuyển ngữ sang tiếng Nhật” và bản dịch lập tức được hiện lên. Theo đó, “Layla” có nghĩa là “sinh ra vào ban đêm.”
“Kageo, sinh ban đêm, tên mình, giống nhau-desu.”
Đôi mắt xanh của cô hướng thẳng vào mắt cậu.
Tên tớ đâu phải “sinh ra từ ban đêm.” Chỉ là ông bố tớ, một con nghiện lịch sử, đặt tên tớ theo Nagao Kagetora, và cái chữ “Kage(景)” lại còn có nhiều nghĩa, kiểu “nhật quang,” “trọng vọng” hay “xuất chúng,”..., là những chuyện Kageo đã chọn không nói ra.
Layla luôn dành lòng thương mến cho mình Kageo. Với cú ngã cầu thang như một sự khởi đầu, những thương mến cứ thế mà trào dâng, và thế là cô bắt đầu hành động.
Bỗng nhiên, cậu thấy mình chìm nghỉm giữa những dòng cảm xúc như thác lũ.
“Được thôi. Mời cậu vào,” Kageo đành dẫn cô vào trong.
“Bên này.”
“Bàn thờ Nhật-desu.”
“Ừ, phụ huynh nhà tớ đấy.”
Thấy Kageo quỳ xuống đối diện với bàn thờ, rung chuông rồi chắp tay khấn vái, Layla liền họa theo rồi chắp tay mà lạy.
“Ảnh này, cha Kageo, giống nhau-desu.”
“Hồi tớ còn bé, họ qua đời vì tai nạn giao thông, như cậu thấy rồi đấy. Bản thân tớ phải nằm viện suốt một thời gian dài. Vậy nên tớ đành học lại một năm.
Cảnh tượng thật lạ lùng, khi cô bạn cùng lớp tóc vàng, mắt xanh lại đang ngồi ngay ngắn trong ngôi nhà của cậu. Niềm thân thuộc xưa cũ bao trùm khắp nơi đây, nhưng chỉ quanh cô ấy, vầng hào quang mới như đang hiện diện.
“Ừm, tớ xin lỗi vì ban nãy có bảo cậu đặc biệt.”
Kageo đứng lên rồi cúi đầu.
“Tại sao nói đặc biệt?”
“À thì... Có những người kiểu Kurotaki-san với Isozaki-san, hoặc đúng hơn, mấy cô bạn ăn diện lòe loẹt ấy, đúng chứ? Họ không hiểu ý mình, cứ như, nói làm sao đây nhỉ, đang dùng một thứ tiếng khác vậy.”
“Tiếng Nhật-desu. Hiểu từ ngữ-desu.”
“Chắc vậy nhỉ… Tớ cũng chỉ muốn bảo cậu đặc biệt xinh xắn thôi, Layla.”
“Fufufu. Tớ, đặc biệt xinh đẹp-desu! Kageo, Tớ yêu cậu.”
Layla ôm chầm lấy Kageo. Cậu thấy bờ ngực cô áp chặt vào người mình.
Cô nhắm nghiền hai mắt, tựa như đang muốn bảo “Hôn tớ đi.”
Đôi môi hồng hào ấy, chúng khép hờ đầy mời gọi. Nhịp tim cậu cuồng điên, trước mùi hương ngọt ngào nơi thân thể.
“Cậu không định ăn sao?”
“Lát nữa-desu. Muốn hôn-desu.”
Chụt. Một nụ hôn nhẹ bẫng, khi hai người chỉ chạm nơi đầu môi.
“Tớ yêu cậu. Hạnh phúc-desu.”
Layla rạng rỡ cười.
Mẹ nó chứ. Diệu kì tới nhường này. Cưng muốn chết luôn ấy.
Quàng tay ra phía sau lưng cô, cậu ôm thật chặt lấy, rồi trao thêm một nụ hôn.
Đôi mi cô run rẩy. Lông mi, lông mày, và đến cả lông tơ của cô, chúng đều cùng màu vàng.
Làn da cô mềm mại như sứ dẻo, trắng đến sáng ngời lên, và mịn mà như một quả trứng luộc.
“Ư…”
Mình muốn biết nhiều hơn. Mình muốn biết thêm về cậu ấy.
Cậu liếm nhẹ răng cô, và hàm răng nghiến chặt liền thả lỏng. Cậu dịu dàng đưa đầu lưỡi vào. Bờ lưỡi cô căng mọng và dịu mát, nhưng vòm miệng lại hầm hập như sục sôi.
Không khác gì cô ấy. Bên ngoài, cô là một nữ sinh hồi hương sôi nổi và hòa đồng. Sâu bên trong, cô kìm nén nỗi khổ, và mang một ý chí sắt đá.
“Ụp, chạp, *liếm* …Choạp, xụụụp”
Cậu mút lấy đầu lưỡi thô ráp như con mèo, quấn lưỡi cậu vòng quanh, và trao nhau lấy những ngụm nước bọt.
Hóa ra hôn nhau tuyệt như này.
Một nụ hôn thoảng mùi chanh.
Ực, Layla nuốt nước bọt của hai người.
“Hôn, hấp dẫn. Tuyệt vời-desu.”
Khi đã ngừng chạm môi, cậu bỗng chợt bắt gặp bức ảnh của mẹ mình.
“Lại đây.”
Làm như này trước mặt gia đình là không được.
Kageo nắm lấy tay Layla, rồi dẫn cô lên phòng mình ở phía trên tầng hai.
“Xin lỗi vì có bừa bộn quá.”
Trên tường có áp phích một người mẫu áo tắm. Layla nhìn qua và tròn mắt đầy bất ngờ.
“Ngực lớn-desu, thích ngực-desu?”
“Ừ-ừ thì. Tớ cũng là đàn ông, nên là….” cậu hoảng hồn nói, sẵn sàng để bị bảo “Kyaaa, dâm quá, tởm chưa,” nhưng Layla lại chỉ khúc khích cười.
Không phải kiểu khúc khích hồn nhiên. Màlà kiểu khúc khích đầy đắc ý.
“Ngực lớn! Kageo, ngực tớ, cậu thích-desu!”
Cô tháo khăn quàng, cởi cúc trên, kéo vạt áo căng hết cỡ.
Rồi đột nhiên, một bộ ngực đồ sộ nảy bật ra bên ngoài.
Cô dường như định nói, “Ngực tớ còn lớn hơn vậy cơ.”
“Hự.”
To quá. To thật chứ không đùa. Tooo khiiiếp.
Chúng không vừa vặn mấy trong áo ngực của cô, và đến ngay lớp vải cũng chẳng che được cặp núm nữa.
“Ừm, cái lần trước ấy, kiểu, cổ áo hay ngực cậu có bị bẩn, đúng không? Cậu không bị sao chứ?”
“Không vấn đề! Giặt giũ, xong.”
“May thật đấy. Cứ tưởng tớ làm gì thô lỗ với cậu cơ.”
“‘Thô lỗ’? Xin lỗi-desu?”
“Ừ.”
“Tớ xin lỗi, dao cạo xin lỗi.” [note45940]
Cậu suýt cười phá lên, nhưng cũng may là nhịn được.
Rất có thể Kurotaki hoặc Fujikawa đã bày trò đầu têu. Xem chừng họ cảm thấy vui thú khi dạy cho Layla những từ ngữ quái đản, cứ như đang dạy con vẹt tập nói. Bảo sao cậu ấy lại điên lên, khi nói mình không phải là thú vật.
Bằng những ngón tay thon dài, cô ve vuốt khe ngực chính bản thân. Nhưng xem chừng, cô vẫn chưa đủ gan mà gỡ bỏ cài áo trước. Ngần ngừ thêm một hồi, đầu ngón tay của cô cũng đành dừng hẳn lại. Đôi mi cô cụp xuống, che khuất cặp mắt đi.
“Xấu hổ quá…”
Không biết nói như nào, nhưng cậu ấy rõ ràng đang ngượng ha. Cũng dễ thương đấy chứ, nét quyến rũ chưa đến thời chín muồi.
“Cậu biết ngượng cơ đấy, Sudou-san…”
“Tớ, bình thường-desu. Biết ngượng-desu…”
“Cũng phải. Tớ xin lỗi. Hôm nay, mới là lần đầu tuên, nên tớ không biết phải chủ động thế nào.”
NGHIÊM TÚC CHƯA!? Trong thâm tâm, cậu vặc lại chính mình.
“Tớ cũng thế-desu. Trinh nữ-desu.”
Cậu suýt nữa đã kêu “Ế?,” nhưng nhanh chóng kiềm lại lời.
Mình cứ tưởng Layla phải có kinh nghiệm cơ. Cậu ấy đè mình xuống đường đột vậy cơ mà.
Biết tình cảm của cô là không thể kìm nén, trong lòng cậu khâm phục đến nóng bừng. Thật đáng quý. Thật dễ thương.
“Cùng nhau, làm thật tốt-desu.”
“Tớ cũng, ừm, sẽ cố gắng hết sức.”
“Đua ba chân-desu!”
Cô qua chỗ chiếc giường, ngả lưng xuoosngm rồi vươn dài hai tay, tựa như muốn truyền tải với cậu rằng, “đến đây.”
Dưới vạt áo rộng mở, bầu ngực cô lấp ló hiện lên.
Kageo cởi áo khoác phía ngoài, rồi lấy nó phủ lên thân mình cô. Cậu ôm cô thật chặt qua lớp áo, hôn lên trán và môi cô như mưa. Khi cậu tiến gần đến bờ má, Layla khúc khích cười, bảo “tua tủa, nhột quá.”
Cô hẳn đang ám chỉ rằng cái cằm mới cạo của Kageo đang làm cô ngứa ngáy.
Cậu dụi vào cằm cô, môi mân mê cái cổ, rồi tiếp tục lướt khắp xương quai xanh, cho tới tận khe ngực. Mùi thân thể của cô, cùng mùi xà phòng tắm, tạo nên một thứ mùi đắng đắng mà ngòn ngọt.
“Haah... Ah, aaah... Nnn...”
Cậu chạm lấy ngực cô, vừa nhẹ nhàng sờ nắn vừa tận hưởng sự mềm mại. Cậu thấy núm ngực cô căng cứng, phía sau lớp áo ngực cô đang mang trên mình.
“Aah, aaaah... Nn, nnn...”
Cậu nhìn ngó xung quanh, hòng gỡ bỏ móc áo, nhưng phần móc lại chặt đến khó tin, đến độ làm thế nào cũng không mở ra được.
Cậu đành thò hai tay vào bên trong, giải phóng cặp ngực mềm, êm ái khỏi khu vực chật chội.
“Trời ơi...”
Phần ngực dưới nãy giờ bị áo lót che giấu, nên giờ bầu ngực cô còn nở nang hơn nhiều. Cậu thử nâng chúng lên, và phát hiện ra rằng, sức đàn hồi của chúng làm ngay cả ngón tay cũng còn phải bật lại.
Màu hồng phớt chiếm trọn cặp nhũ hoa, cùng với hai quầng vú, và cũng thật dễ thương khi chúng chĩa thẳng vào trước mặt. Khi cậu hôn và mút lấy núm vú, Layla bỗng nhiên giật nảy mình.
“A, sướng, sướng quá-desu!”
Ve vuốt bên vú kia, cậu mê mải bú liếm bên còn lại.
Núm vú của cậu ấy càng lúc càng cương lên, y hệt như một cái dương vật vậy.
“Chụp, *liếm*... xựpp xựpp”
Như miếng bánh phì nhiêu, với độ mềm của những viên kẹo dẻo, kèm theo độ co dãn của miếng kẹo gôm vị trái cây. Cảm giác thật đầy đặn, chín chắn, và căng đầy. Tay cậu nảy bật ra, với mỗi lần cậu định nắn bóp chúng. Làm thế nào, một bộ ngực như đây, lại có thể nằm gọn trong đồng phục cô được?
“Chặp, chặp... *liếm**liếm*... Chụt“
Dẫu hầu như chẳng nếm được vị gì, cậu vẫn cứ bú liếm, bởi cảm giác lúc núm vú cương lên, nó lôi cuốn không tài nào cưỡng nổi.
“Hya, aah, haah... Haah...”
Cô cong oằn bờ lưng, cánh tay quấn lấy đầu của cậu.
Cô ôm đầu như muốn cậu liếm láp thêm nữa, giữ lấy eo Kageo bằng đôi chân thon dài.
“Hmgh...”
Cậu vùi mặt vào ngực cô, và suýt nữa là đã phải tắc thở.
Ngọ nguậy được một hồi, Layla bỗng rên “Hya,” hai tay buông lỏng như mất hết sức lực.
“Nhực quá-desu.”
Cậu ấy nhột thì phải. Giờ mình lại mong muốn cậu ấy thoải mái hơn.
Bị mút lấy mút để, những âm thanh tình tứ tuôn trào khỏi khuôn miệng Layla.
“Hya, ah, ahh, không, đừngg... Aaah.”
Chưa rõ chuyến hồi hương có ảnh hưởng thế nào, nhưng cách cô phản ứng mới điên dại làm sao.
Không lẽ, mình có tài thật chăng?
Bằng kinh nghiệm ít ỏi, cậu vẫn đang làm Layla được sung sướng. Điều ấy như tiếp thêm cho cậu ngọn lửa sự tự tin.
“Tớ thích cậu.”
“Fufufuu. Dĩ nhiên-desu.”
Không hổ danh một con người hòa đồng. Với cô, được yêu mến đơn giản là một lẽ dĩ nhiên. Không đời nào một con người u ám lại tự tin được đến vậy.
“Quả giống cậu thật đấy, Sudou-san.”
“Gọi Layla-desu.”
Cậu liền “hửm?” một cái, nhưng có vẻ cô muốn được cậu gọi bằng tên, chứ không phải bằng họ như bây giờ.
“Layla. Tớ yêu cậu.”
Khoảnh khắc cậu thì thầm vào tai cô như thế, cậu thấy mình đã gần với trái tim của cô hơn.
“Kageo, tớ yêu cậu-desu.”
Layla giơ hai tay ôm lấy đầu Kageo.
Giữa núi non trập trùng, cậu chôn vùi cả khuôn mặt vào trong. Cậu cạ cằm vào chúng, làm tiếng kêu của cô càng thêm phần khêu gợi.
Cậu mơn trớn lấy cô, hôn cặp nách trắng trẻo và sạch sẽ, rồi thổi nhẹ vào hai bên lỗ tai.
“Aah, haah, hah... Nnn...”
Mùi thoang thoảng tựa sữa chua vị chanh, hoặc món bánh phô mai không lò.
Layla, cô ấy đang hứng sao?
Cậu vô tình mút thật mạnh một cái. Nhũ hoa bị kéo căng, còn Layla thì bỗng giật bắn mình.
“Aaaaah”
Hic, cuống họng cô kêu lên, rồi cô rụt người lại.
Layla, người cảm thấy sung sướng từ những cái đụng chạm vụng về của Kageo, quả đáng yêu vô ngần.
Váy đồng phục lật tung, làm lộ nơi sâu kín cất giấu chiếc quần nhỏ.
Cậu luồn tay vào váy, rồi mân mê bờ hông cô một hồi. Cậu chạm đến dây thun, định bụng kéo chiếc quần ấy xuống.
Layla mở choàng cặp mắt ra.
“Xấu hổ lắm-desu.”
Thấy không được phép nhìn, cậu quay đầu sang bên, nhưng trong cơn ngượng ngùng, cô lại lỡ cựa quậy thái quá, nên thành ra muốn cởi cũng không phải dễ dàng.
Kageo đành chịu thua, rồi đánh mắt xuống háng. Lông mu cô màu vàng, nên đường rãnh cậu vẫn nhìn được ra.
Âm hộ cô căng phồng, như quả bóng bầu dục bị cán qua, tạo nên một đường mảnh chạy dọc khắp chính giữa.
“...!”
Kiềm nén lại tiếng kêu, cậu kéo quần lót xuống đến đùi, đầu gối, rồi bắp chân, và rất nhanh chóng, trên người cô đã chẳng còn chiếc quần nào.
Cậu nắm hai mắt cá, banh đôi chân dài sang hai bên, rồi chỉnh lại cho đầu gối ngang hàng với cặp ngực.
“K-không, ngượng lắm-desu!! Aah, aa, aah... Nhìn, đừng-desu!”
Hông cô ngọ nguậy vì xấu hổ. Đường rãnh chợt mở toang, làm lộ dịch trong suốt đang nhỏ giọt ra ngoài.
Đưa mắt lại gần hơn, cậu nhìn thấy môi âm hộ rộng mở, với những nếp gấp chồng lên nhau, cùng với miệng lỗ tiểu, cũng như âm vật cô, bị một lớp da mỏng trùm lấy, khiến cho chỉ đỉnh đầu mới lộ diện được ra.
Dâm thật đấy, nhưng nhìn cũng dễ thương...
Cậu lấy tay chọc vào, và âm vật cô liền phồng lên, lớp da trùm thì thụt hẳn lại.
“Hya, đau-desu.”
“Xin lỗi.”
Có vẻ âm vật cô bị đau. Luồn lách thật nhẹ nhàng, ngón tay cậu tìm cách tiến vào cửa mình cô. Cậu không ngờ nó lại khép chặt thế, tới độ một ngón thôi cũng phải suýt soát mới vào được. Không quá sâu bên trong, có một lớp màng nhầy hình nhẫn, ngăn không cho bất cứ gì tiến vào.
Cái này, là màng trinh! Vậy đúng là cậu ấy còn trinh thật!
Toàn thân cậu nóng ran.
“Nn.”
Trông cô không đau mấy, nhưng Layla vẫn cựa quậy như không được vừa lòng.
Kageo rút ngón tay, rồi hôn nhẹ vùng kín của cô nàng.
“Hyaaa.”
Cậu liếm dịch tràn ra.
Mùi hương tựa bánh phô mai nướng, nhưng vị thì gần như không tồn tại. Thế nhưng, cậu vẫn rất hào hứng, vì lần nào liếm xong, nước dịch cũng dào dạt trở lại.
Layla yêu Kageo, và đây chính là một bằng chứng.
"Aah, ah, nnn... Haaa, haaa... Aah, Kageo, Kageeo!! Không, ở đó-desu!"
Layla kêu rên đầy ngọt ngào.
Cô xấu hổ tới nỗi chẳng biết phải giấu mặt vào đâu, Ấy thế mà, cảm giác lại thật tuyệt.
“Nnn, nn... Haaa, haaa... Nnn, nnn... Ah, aaah...”
Cô bất giác khép chân, nhưng lại khiến cặp đùi khép chặt lấy đầu cậu. Cảm thấy vậy không đúng, cô liền dạng chân ra, song cậu lại lầm rằng cô muốn được liếm nữa. Thành thử, cậu cũng chẳng biết phải làm sao.
“Tuyệt lắm-desu.”
Layla dang chân hình chữ M, rồi oằn lấy toàn thân, hai tay vòng ra sau đầu cậu.
“Xooạp, *liếm, chụp.”
Đang đưa đẩy vòng quanh đường rãnh, lưỡi cậu bỗng chạm phải âm vật cô.
“Hyaaa. C-cái gì? Đây là gììììì!?”
Dùng tay chạm thì đau, nhưng liếm thì lại sướng. Chẳng biết thứ này là gì luôn.
Bằng bờ lưỡi sần sùi, cậu chuyển sang nghịch giỡn cục thịt ấy, thứ mà đến Layla cũng chẳng rõ là bao, và thế là tử cung cô bắt đầu nhồn nhột.
“Aah, hah, haah, aaaah…”
Tựa mật ngọt óng ánh, nước dịch tuôn trào mãi không thôi. Cô ngỡ mình như sắp tan chảy, sắp đổ vỡ, và trôi dạt theo dòng nước của chính cô.
Đến ngay nơi cửa mình cũng râm ran đầy êm ái, khi cằm cậu cọ xát vào phía trên.
“Tuyệt quá.”
Niềm êm ái lan đến tận lông mu, mỗi lần chúng xột xoạt theo nhịp thở của cậu.
“Đ-đừng-desu! Aah, Kageo! Aah, ah, aah...!”
Nước dịch vẫn cứ chảy. Bụng dưới cô râm ran. Mình không muốn chỉ được liếm láp không. Mình còn muốn Kageo đâm sâu vào trong nữa.
“Kageo, nhanh lên, cho tớ-desu.”
Kageo tụt khóa quần, lôi dương vật mình ra. Nó đã cương cứng tự khi nào.
Mày chắc chứ, tôi ơi? Hai đứa mày đều vẫn còn trinh đấy.
Cầm con cặc trên tay, cậu đưa quy đầu mình lại sát bên âm vật.
Sẽ ổn thôi. Mình đã biết cửa mình là đâu rồi. Nhất định lần này sẽ thành công.
Nỗi lo âu càng lúc lại càng lớn, song cậu vẫn quyết nắm lấy eo cô, rồi đẩy tới không do dự chút nào.
Thế nhưng, nó không chịu xuyên qua.
Quy đầu cậu trượt dọc theo mấy nếp gấp ngoài.
Cậu cuống cuồng thử lại thêm lần nữa, nhưng kết cục vẫn chẳng khác gì hơn.
“Urgh...”
Đúng lúc cậu tưởng như sắp khóc vì nhục nhã, Layla liền tặng cho một cái ôm thật chặt.
“Không vấn đề. Bình tĩnh-aruyoo.” [note45941]
“Bwahahaha! Q-quái gì đấy? Layla này, cậu có phải người Hoa thích thâm thúy không đấy?”
Cậu phá lên cười giòn tan.
“'Thích thâm thúy?' Tớ, tiếng Nhật, không hiểu. Kageo lần đầu. Tớ lần đầu. Không từng trải. Bú là được.”
“Ừ, cậu nói vậy cũng đúng.”
Layla lắc nhẹ hông, tự mình căn chỉnh lại vị trí. Quy đầu cậu tiếp giáp cửa mình cô.
Cậu lựa góc cho chuẩn, đẩy thật mạnh một phen, và thế là quy đầu chui lọt. Hẳn tiếng cười ban nãy đã phần nào xua bớt căng thẳng của cậu đi.
“Vào thật rồi!”
Không chật chội quá đỗi, cũng chẳng như gọng kìm, cậu cảm thấy ấm nóng và cứng chắc nhiều hơn.
“Đau.”
Layla nhăn mặt trong đau đớn. Thân xác cô cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy dài khắp khuôn mặt xinh tươi.
“A. X-xin lỗi.”
Dẫu có phần ngần ngừ, cậu vẫn cố tiến thêm vào thật sâu. Đâm thủng tấm màng nhầy, cậu chiếm trọn phía trong mà không gặp chút trắc trở nào nữa. Quy đầu cậu chạm tới tận tử cung.
Layla chợt thét lớn.
“.........!!”
“Cậu tiếp tục được không?”
“Không vấn đề. Tất cả ổn.”
Nghe nói mất trinh tiết rất đau, nhưng hóa ra lại cũng không đau mấy. Cảm giác được lấp đầy bên trong thực quá là tuyệt vời. Mình cảm thấy Kageo mình hằng yêu, từ tận sâu thân thể.
“Tớ di chuyển đây, được chứ?”
Cậu đẩy hông ra sau.
Quy đầu cậu giật lùi, quệt qua những nếp gấp cùng tàn dư màng trinh. Khắp người cô bất chợt đau nhức nhối. Do vết rách bị kéo rộng và chà lên, cường độ cơn đau này phải gấp bội thời điểm cô đánh mất trinh tiết.
“Đừng, đau! Ghét lắm-desu! Dừng-desu!”
Đặt hai tay lên hông Kageo, Layla nhấn một cái thật mạnh.
“Ế? Được rồi. Tớ xin lỗi. Tớ dừng ngay.”Đúng lúc cậu chuẩn bị rút ra, cô bất chợt thấy bơ vơ khôn xiết. Niềm hạnh phúc khi được quyện vào nhau, giờ cũng chẳng còn gì. Dẫu biết sẽ đau đớn, cô vẫn cứ khát khao, bất chấp cái giá mình phải trả.
“Đừng dừng, tớ ổn.”
“Ahaha.”
“Mồ!! Cái gì buồn cười không!?”
“Ư, kh-khít chặt quá. Ui da.”
“Tiếp tục không vấn đề!”
“Dạ, đã rõ.”
“Ahaha. Giảng viên, giáo viên, giám đốc, khác nhau-desu. Phư phư phư.”
Layla khùng khục cười. Cũng chẳng có gì sai. “Dạ, đã rõ” là một câu thường gặp trong trường học hoặc quân ngũ, dùng khi cần tôn trọng với cấp trên, chứ không phải trong hoàn cảnh như này.
Khuôn mặt cô mềm nhũn, tựa dòng mật ngọt ngào, lúc Kageo khuấy đảo phía trong cô. Xem chừng cô vẫn không sao nhịn được cười.
“Đôi lứa, cùng nhau-desu. Hạnh phúc-desu.”
Một nụ cười nở trên môi Kageo.
“Ừ. Tớ cũng thế.”
Nghe thấy từ “cùng nhau,” cậu xác nhận lần nữa, rằng họ đang hợp nhất thành một thể. Trái tim cậu xốn xao.
Layla cười thật hiền. Chắc cậu ấy cũng chẳng đau nữa đâu.
Mình có thể chưa mang đến cực khoái, nhưng lần đầu như này là ngon rồi. Xuất nhanh cho xong thôi, thâm tâm cậu thầm nghĩ, còn hông thì vẫn đẩy.
“Ah, haaa. Kageo, tớ yêu cậu-desu,... N, nnn... Haahh...”
Âm đạo cô ướt nhẫy và nóng ran, nhưng lại cứng đến khó lòng di chuyển. Một cảm giác thật bí ẩn làm sao.
Phía bên trong nơi ấy, vô vàn nếp gấp nhỏ bao bọc khắp chung quanh, chà xát vào dương vật mỗi lần cậu đưa vào rồi đẩy ra.
Lúc mới luồn tay vào, cậu mới chỉ nhận ra lớp màng trinh trơn nhẵn, nên cấu trúc phức tạp đây quả đúng là bất ngờ.
“Ư, ưưưư. Tuyệt thật đấy! Như có lực hấp dẫn hay gì phía trong luôn!”
Chuyển động cậu càng lúc càng dồn dập.
Mỗi khi cậu đâm tới, hai bầu ngực mây mẩy lại bật nảy tưng tưng.
Khi cậu hôn núm vú, cuống họng của cô nàng liền bất giác nấc lên, còn đôi môi thì lẩy bẩy liên hồi.
“Tớ thấy, desu!! Aaaah.”
“Vậy thì mừng thật đấy.”
Thỏa mãn được lòng cô, cậu bỗng thấy an tâm gấp bội.
Nếu phải khiến bạn tình giả vờ vui, chắc cậu sẽ căm hận chính mình mất.
Chính Layla đã phơi trọn cõi lòng để cho cậu được thấy, nên nếu như niềm vui chạm đến cả hai người, thì đúng thực mới mãn nguyện làm sao.
“Aahh, ahh, Kageo… Sướng, sướng-desu! Ahh, n, nn”
Quy đầu cậu chạm tới miệng tử cung. Đúng lúc ấy, dịch nhầy bên trong cô chợt tuôn trào lênh láng, còn tử cung thì co giật điên cuồng.
“Oái, c-có thứ gì chảy ra!”
Không đời nào cô kiềm chế được nổi, nếu cậu cứ đâm đến tận cùng cô.
Khép chặt những khoảng trống, phía trong cô đang được cậu lấp đầy.
Không những thế, âm vật cô, được chăm sóc kĩ lưỡng trong suốt phần dạo đầu, còn đang cọ vào bụng dưới Kageo. Được vùng lông hạ bộ cậu mơn trớn, cô ngỡ như sắp chìm vào mê man.
“Không, đừng-desu... Aahh...”
“Sướng phát điên luôn ấy!”
“'Tớ cũng vậy-desu..”
Cô biết mình cảm nhận được thấy, nên cô dần nhấc cao hông lên, cầu mong cậu vào sâu hơn nữa.
“Uây. Vẫn đâm được thêm này.”
Giơ cẳng chân lơ lửng, Kageo quỳ gối xuống, ngả mình về phía của Layla. Gập lấy đùi cô nàng, từ phía trên, cậu nhịp nhàng đâm tới. Tư thế này gọi là thế hàu Vienne, với ngón chân bên thụ cao quá đầu. Một tư thế gập đôi thân mình cô, với nếp gấp chính là các khớp nối.
Một tư thế khó nhằn, nhưng cậu vẫn hăng hái tiến sâu vào trong cô.
Mí mắt Layla chợt giật bắn.
Một tiếng nổ bùng phát trong thâm tâm, suýt nữa thì khiến cô đạt cực khoái.
“Aaah, Kageo, tớ nghĩ tớ sắp ra-desu!”
“Ế? Khoan. Đây mới là lần đầu của cậu mà?”
“Lần đầu, sướng lắm-desu.”
Khoái cảm đây, thật đúng là phi thường.
Quá sung sướng, mình như muốn phát điên.
“Hưưưưư.”
Cơn hưng phấn liền chiếm lấy Kageo.
Những nếp gấp co lại và run rẩy, còn dịch nhầy thì như dòng suối xuân.
Thấy Layla lên đỉnh, cậu mừng rỡ vô biên.
Toại nguyện, viên mãn và đắc chí, cậu chìm nghỉm giữa xúc cảm chính bản thân, cùng với dòng máu nóng đang rần rật khắp người.
Khoảnh khắc cậu cực khoái cũng đã không còn xa.
“Tớ sắp ra rồi đấy!”
“Được-desu!”
“Wahaha.”
Cô dễ thương quá chừng, đến nỗi tim cậu như lịm đi.
Mình muốn xuất tất cả vào phía trong cậu ấy. Cuộc giằng co giữa khát khao nguyên thủy cùng lý trí thực tế đã bắt đầu manh nha.
Dục vọng đến đỉnh điểm. Tinh dịch cậu gào thét đòi phóng ra.
“Tớ xuất này!”
Phuụụp!
Phụụụpụụụp, phụụụp!
Thịch!
Tinh dịch cậu phụt ra.
“A. Aaaah, nóng! Ra rồi-desu!”
Layla giật bắn người.
Rồi tiếp đấy xóc bần bật từng cơn.
Nảy lên một đoạn nữa, hông cô đẩy dương vật ra ngoài.
Ấy chết.
Cậu luống cuống tìm cách đẩy vào trong, nhưng thân dưới lại ngã sụp xuống giường.
Nỗi thất vọng là có, nhưng thanh thản cũng không phải là không. Chuyện vẫn chưa đến nỗi, bởi bỗng nhiên, cơn cực khoái lại trỗi dậy trong cậu.
Kageo bèn tự mình thủ dâm, rồi phóng tinh lên bụng dưới cô nàng.
Dịch trắng chảy dọc bên cửa mình, được tô điểm bằng đám lông vàng hoe, cũng như hai bên đùi.
Layla nằm đờ đẫn, mắt nhắm nghiền, chắc do vừa mới ngất.
Thấy không còn xuất tinh, cậu bèn lấy khăn ướt lau sạch dương vật mình.
Layla bỗng nhỏm lên.
“Của cậu này.”
“Cảm ơn-desu.”
Cô nhận cuộn khăn ướt, từ tốn lau tinh dịch trên người, xong sửa chân cho ngồi được ngay ngắn.
Đang thay sang quần áo trong nhà, cậu chợt thấy Layla làm ầm lên.
“Kia! Xanh-desu!”
“Hử?”
Có gì đấy màu xanh trong này chăng? Cậu thầm nghĩ, rồi đảo mắt một vòng, nhưng hóa ra, cô lại đang chăm chú vào lưng của Kageo.
Chắc cô không ngờ rằng, phía trên đấy lại có những vết thâm.
“À, không nghiêm trọng gì đâu. Nói chung cũng chẳng đau nữa rồi. Bọn mình ăn bánh chứ?”
“Không cần-desu. Tớ no rồi... Về nhà-desu.”
“Vậy thì để tớ tiễn.”
“Không cần.”
“Từ từ đã, Layla. Mang bánh cậu về này.”
Cậu đưa cô chiếc bánh cất bên trong túi nhựa.
“Kageo, cơ thể cậu, tớ xin lỗi-desu. Xin thứ lỗi tớ-desu.”
Ngượng ngùng cúi chào cậu trước cửa, Layla vội bước đi, mặt cúi gằm xuống đất. Phía trên vai, mái tóc ngắn đung đưa mãi không dừng.
Mới ban nãy, họ vẫn còn mải quấn quýt lấy nhau, nên cậu cũng chỉ biết bối rối, trước biến chuyển không sao lường được này.
Nỗi lo lắng chợt choán lấy thâm tâm.
Cậu không biết tâm trạng cô thế nào. Một học sinh hồi hương, hồn nhiên và hoạt bát. Cô nói yêu Kageo, và dám trao cả thân mình cho cậu.
Ấy vậy mà đột nhiên, cô coi cậu như người dưng nước lã.
Có khi nào, nói thích mình cũng chỉ là nói dối. Tất cả đều là giả, và cậu ấy chỉ muốn hại mình thôi...
Nếu như đúng là thế, thì ngày mai, chắc cả trường sẽ thấy hình ảnh cậu khỏa thân, đi cùng với dòng chữ “hiếp dâm” hoặc là “máy địt" mất
Không đúng. Layla không lừa dối gì mình cả.
...Mình muốn tin là thế, nhưng...
Mẹ kiếp, thôi đi cho tao nhờ!
Lau mồm miệng sạch sẽ, cậu nhồm nhoàm chiếc bánh mà mình mua.
Nguội ngắt và mềm nhũn. Tuyệt nhiên chẳng thấy hương vị gì.