Á Nô

chương 69: đánh rơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Do chuyện Diệp Đế bày mưu tính kế bị phanh phui, Vương phi hai ngày liên tiếp cầu kiến Trấn Bắc Vương, nhận sai xin thứ lỗi, thậm chí còn không màng danh vọng hoàng tộc quỳ xuống sám hối, Trấn Bắc Vương cũng nhất quyết không gặp mặt nàng lấy một lần, Diệp Đế tức giận, giáo huấn Vương phi một trận.

Có điều đến ngày Diệp Đế khởi giá hồi cung, Trấn Bắc Vương trái lại cũng không nhắc đến chuyện hưu thê nữa.

"Hoàng huynh, Vương gia sẽ tha thứ cho muội sao?"

Vương phi đứng bên cạnh xe ngựa, lưu luyến không rời lau nước mắt.

Nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của Vương phi, Diệp Đế vừa đau lòng vừa ảo não không thôi, hận không thể rèn sắt thành thép.

"Đại Nhu, muội sau này đem tính tình kiêu ngạo ương ngạnh thu liễm lại một chút, vương phủ dẫu sao cũng không thể so với hoàng cung được, núi cao sông dài, trẫm cũng không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ muội."

Vương phi lơ đãng gật đầu, cũng không biết là nàng có nghe vào tai hay không.

"Muội biết rồi, Vương gia nếu như để ý đến muội nhiều hơn một chút, muội cần gì phải đi kiếm chuyện với tiểu tiện nhân đó chứ?"

Diệp Đế tức giận nói: "Muội không làm ra những chuyện ngu xuẩn kia, Huyền Kiêu nể mặt trẫm, thì hắn sẽ đối với muội như thế nào, không nói đến cưng chiều sủng ái, ít nhất cũng có thể tương kính như tân, muội sau này phải học thông minh ra một chút!"

"Nga" Vương phi ủy khuất lẩm bẩm, "Huynh cũng hao tổn hết tâm tư, vẫn không thể lay chuyển được tâm của Vương gia đặt trên người tiện nhân kia, cũng không thể đuổi y ra khỏi vương phủ,..."

"Tầm nhìn hạn hẹp!"

Diệp Đế mắng một câu, lười giải thích thêm, nói: "Muội hãy theo huynh nói mà làm, trẫm không tin là lần này Huyền Kiêu có thể dễ dàng tha thứ lần nữa!"

Vương phi nín khóc mỉm cười nói: "Muội mọi chuyện đều nghe theo hoàng huynh!"

Diệp Đế hạ thấp giọng, "Giao vật đó cho muội mong muội cất giữ thật kỹ, ngày sau sẽ có cơ hội dùng đến..."

...

Thẩm Ngọc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thẳng đến đêm giao thừa, cũng không thể nào hoàn toàn loại bỏ hàn khí trong cơ thể, cả ngày ho khan không dứt, thường thường còn muốn sốt cao, Biển Thập Tứ nói Thẩm Ngọc thân thể hư nhược, đối với người thường chỉ là bệnh nhẹ với y mà nói thì lại là đau đớn thống khổ vô cùng, ngoài nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ra không còn cách nào khác nữa.

Đêm giao thừa, trong vương phủ khắp nơi treo đèn lồng đỏ rực, mời người bắn pháo, bầu trời đêm tỏa ra sắc màu rực rỡ, tuyết đọng cũng được chiếu sáng đến lấp lánh, bọn hạ nhân được lĩnh thưởng nhiều hơn một tháng tiền công, người người vui mừng hớn hở.

Thiều Hoa Viện lại lộ ra vẻ cô quạnh, nơi này trừ nha hoàn quét dọn ra, Trấn Bắc Vương ra lệnh không cho phép bất kỳ người nào đến gần.

Cho nên ngày thường bọn hạ nhân đi qua, cũng không dám đến gần, song lại lộ ra ánh mắt hâm mộ, biết nơi này là viện tử của Ẩn phi, Trấn Bắc Vương thích y vô cùng, chỉ là thật đáng tiếc, tiểu mỹ nhân này dường như không quá an phận, ở thời điểm đi săn đã câu dẫn Diệp Đế, bị Trấn Bắc Vương bắt gặp được, cho nên thời gian gần đây Trấn Bắc Vương cũng không có nhìn qua y nữa.

Hạ nhân mỗi lần nói đến việc này, đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ, suy suy đoán đoán hỗn loạn, giọng điệu đố kị cùng khinh bỉ.

Thẩm Ngọc từ trên giường ngồi dậy, mặc vào bộ bạch y mà Trấn Bắc Vương thích nhất, tỉ mỉ chải lại tóc, chậu nước trong phản chiếu lên gương mặt tiều tụy, môi khô khốc, Thẩm Ngọc lại thoa một ít son phấn, khiến bản thân có thần sắc rạng rỡ một chút.

Khoác thêm áo choàng, Thẩm Ngọc chuẩn bị ra khỏi cửa, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, y lật tung rương đựng y phục lên, không tìm thấy, lại tìm ở hộp nữ trang thêm những nơi có thể cất giữ đồ cũng tìm qua một lượt.

Thẩm Ngọc càng tìm càng nôn nóng, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

"Ngọc bội đâu rồi...ta rõ ràng để ở trong rương đựng y phục,...không đúng...lần đi săn đó, ta mang theo bên người..."

Thẩm Ngọc cố gắng nhớ lại, Trấn Bắc Vương đưa cho y ngọc bội Bàn Long đó, rõ ràng hắn khi đó còn đeo vào cho y hứa hẹn mãi chung một chỗ, hôm đó đi săn y đeo ngọc bội ở trên người, sau đó y lại bị bệnh đến mơ hồ không rõ, không có để ý tới, ngọc bội từ khi nào bị y làm rơi mất.

"Lẽ nào, thời điểm mình rơi xuống vách đá đã làm rơi mất?"

...

Truyện Chữ Hay