Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Mùng tháng , một chuỗi tiếng pháo nổ vang Sở phủ, mấy nha hoàn còn trẻ con vui mừng hớn hở đẩy cửa ra, thấy Thẩm Ngọc vẫn ngồi ngay ngắn ở trên ghế đệm.
"Ngọc công tử, cần chải đầu rửa mặt thay y phục rồi!"
Nha hoàn cười hì hì nói xong đi tới trước lư hương, thêm một ít hương liệu, trong cái lư đồng bốc lên khói xanh lượn lờ, làm xong những thứ này, nha hoàn nhìn Thẩm Ngọc một cái thấy y vẫn còn ngồi chưa đáp lại.
"Ngọc công tử!" Nha hoàn gọi, "Người đã ngồi ở đây cả một đêm sao?"
Thẩm Ngọc nhìn ra phía ngoài phòng, sắc trời đã sáng, y mới giật mình đã qua một đêm rồi sao, từ lúc trời tối đến khi bình minh, vừa mới chớp mắt một cái đã trôi qua rồi.
"Cũng đúng, nếu như là ta thành thân, nhất định cũng sẽ vui mừng đến mức cả đêm không ngủ." Nha hoàn xấu hổ rụt rè nói.
"Bây giờ là giờ gì rồi?" Thẩm Ngọc hỏi.
"Giờ mão ạ." Nha hoàn thúc giục, "Còn hai canh giờ nữa sẽ bái đường, Ngọc công tử, người mau đi rửa mặt chải đầu đi, ta cũng sốt ruột thay người rồi."
Giờ Mão: từ h đến h sáng
"Ừ."
Thẩm Ngọc tắm gội xông hương, thay Hoa phục đỏ tươi, vạt áo rủ đến bàn chân, khiến cho vóc người vốn thon dài của y trở nên cao hơn, tóc đen tùy ý tán loạn, lần đầu tiên nha hoàn nhìn thấy liền há to miệng, một bộ y phục đỏ của Thẩm Ngọc bớt đi chút tiên khí bồng bềnh, nhiều thêm chút thế tục hoa quý, đẹp đến mức khiến nha hoàn không thể dời mắt.
Hoa phục: trang phục truyền thống của Trung Quốc."Không phải ngươi tới hối thúc ta sao? Sao lại bất động rồi?" Thẩm Ngọc ngồi trước bàn trang điểm quay đầu hỏi.
"À à, tới đây, tới đây."
Mấy nha hoàn nữa cũng tiến vào, cùng vội vàng bận rộn giúp Thẩm Ngọc búi tóc thay phát quan mới, đeo lên người y chuỗi ngọc hệ ngọc bội kim tỏa. Ngay sau khi mọi thứ xong xuôi, Sở Linh đã đến.
Kim tỏa (khóa vàng)
"Ngọc Nhi."
Cả người Sở Linh cũng là lễ phục ăn mừng, toàn thân trên dưới cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả một sợi tóc cũng chải gọn chỉnh tề, hắn vốn nho nhã ôn hòa, người gặp hỉ sự tinh thần cũng sảng khoái, lễ phục làm nổi bật nét mặt hồng hào.
Bọn nha hoàn thức thời lui xuống, nhìn Thẩm Ngọc và Sở Linh, lén lút ríu rít với nhau "trời đất tạo thành" các thứ.
"Ngọc Nhi, hôm nay? Đệ..."
Sở Linh kinh động hai mắt sáng lên, vốn muốn nói chút lời tán dương, nhưng trong đầu lại nghĩ, đáng tiếc Thẩm Ngọc mặc một thân này kỳ thực không phải vì hắn, tình cảm vui sướng trở nên hơi mất mát.
"Vẫn còn hai canh giờ nữa, Sở Linh đại ca đừng vội, ngồi đi."
Thẩm Ngọc cười với Sở Linh một tiếng, Sở Linh ngồi đối diện y, nhất thời không phân rõ lời này của Thẩm Ngọc là trấn an hắn đừng vội, hay là an ủi chính mình.
Hai người ngồi đối diện nhau, nhất thời không ai nói lời nào.
Bên ngoài huyên náo vô cùng, tiếng người ồn ào, pháo dây nổ không ngừng, nhưng trong phòng lại im lặng yên tĩnh, Thẩm Ngọc uống trà, Sở Linh giúp y rót tiếp, quanh đi quẩn lại, lúc Thẩm Ngọc tự mình cầm lấy bình trà, bình đã trống không.
Đã đến giờ Thìn.
Giờ Thìn: từ h đến h sáng.
"Ta pha cho đệ một bình nữa."
Sở Linh đứng dậy, Thẩm Ngọc ngăn hắn lại.
"Không cần, đệ uống nhiều trà như vậy, chờ lúc nữa bái đường nếu buồn đi vệ sinh thì phải làm thế nào?"
Thẩm Ngọc cười trêu ghẹo, nhưng Sở Linh không thấy có bao nhiêu ý cười trong đó, ngược lại là tràn đầy hoảng loạn mất mát.
"Ngọc Nhi, bây giờ đệ đổi ý vẫn còn kịp." Sở Linh ôn tồn nói, "Đệ không cần vì bồi thường cho ta mà miễn cưỡng chính mình."
"Tại sao lại nói như vậy? Đệ không đổi ý."
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Thẩm Ngọc vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt mong đợi dần dần tắt.
Chỉ còn một canh giờ, đủ thấy hắn sẽ không đến.
Sở Linh nắm tay y nói: "Đệ nhìn đệ đi, tinh thần không yên, khẩn trương tới mức uống hết một bình trà, lòng bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi, có thể thấy lòng của đệ đang ở nơi khác, hay là ta đi tuyên bố hủy bỏ hôn lễ."
"Như vậy sao được? Trong tộc vì hôn lễ, đã hao tổn tinh lực bao nhiêu người? Lúc này lại nói hủy hôn, nên nói với các thúc bá như thế nào? Ngay cả Sở Linh đại ca huynh cũng sẽ không có cách nào đối phó đúng chứ?"
"Cái này đệ không cần phải lo lắng, trưởng bối bên kia tự nhiên do ta đi nói, bọn họ sẽ không trách tội đệ đâu." Sở Linh nói.
Thẩm Ngọc lắc đầu đáp: "Đồng ý chính là đồng ý, Sở Linh đại ca, tại sao huynh muốn thành thân với ta? Là vì hoàn thành tâm nguyện của tổ gia gia, hay là bởi vì chính huynh?"
Sở Linh suy nghĩ chốc lát, trịnh trọng nói: "Một nửa là bởi vì sứ mạng, một nửa là bởi vì... đệ, Ngọc Nhi, chỉ cần đệ tình nguyện, ta nguyện ý cùng đệ chung sống quãng đời còn lại, nương tựa lẫn nhau."
Thẩm Ngọc mấp máy môi, không cách nào đáp lại lời của Sở Linh, nói gì đi nữa cũng là cô phụ một tấm chân tình của hắn.
"Giờ lành đã đến!"
Bên ngoài có người kêu một tiếng, có rất nhiều người đứng đợi ở ngoài cửa, có người gõ cửa hỏi.
"Linh công tử, Ngọc công tử, giờ lành đã đến, đã chuẩn bị xong chưa?"
Sở Linh nhìn về phía Thẩm Ngọc, trưng cầu ý kiến của y.
Thẩm Ngọc hoảng hốt, ly trà trong tay rơi xuống bàn, trên người cũng bắn tung tóe một vài giọt nước, tay chân lúng túng lau đi.
"Sở Linh đại ca..." Giọng nói Thẩm Ngọc mang theo hốt hoảng, "Chờ một chút đi, chờ một chút, không phải nói cử hành hôn lễ xong trước giờ Ngọ là được sao?"
Giờ Ngọ: từ h đến h.
Sở Linh gật đầu một cái, hướng đầu ra ngoài cất cao giọng nói: "Chờ một chút."
"Vâng, có điều vẫn xin mau nhanh chóng, chớ để lỡ thì giờ."
Người bên ngoài bàn luận sôi nổi, khó hiểu hai người sớm đã chuẩn bị xong rồi, không biết có chuyện gì dây dưa lỡ việc.
Sở Linh quay đầu lại một lần nữa, chỉ thấy mặt Thẩm Ngọc xám như tro tàn, nắm lấy bàn tay phát lạnh của y.
....
T up lại nhé! Vì nãy t có xóa chương này đi để up thông báo