Tiêu Hề Diệp ánh mắt mập mờ, buồn bực uống một ngụm trà, nước trà đã nguội.
"Ngươi biết trẫm sẽ không đáp ứng."
Thẩm Ngọc lường trước được, y bị cự tuyệt cũng không chỉ một lần, vẫn kiên trì dùng thủ ngữ nói: "Quân Sơn Lăng hoàng thượng đã tìm được, Trấn Bắc Vương phản loạn ta cũng không giúp được gì, hoàng thượng còn muốn gì nữa? Thẩm Ngọc đều đáp ứng, chỉ cần người để ta đi.".
Tiêu Hề Diệp bước đến gần Thẩm Ngọc, vẻ mặt u buồn, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt bạch khiết không chút tỳ vết của Thẩm Ngọc.
"Trẫm muốn ngươi." Tiêu Hề Diệp tình cảm nồng đượm nói, "Ngọc Nhi, ngươi luôn cảm thấy trẫm chỉ là đang lợi dụng ngươi, nhưng thứ trẫm mong muốn, vẫn luôn là ngươi a."
Tiêu Hề Diệp nhìn đôi môi đỏ mọng đầy dụ người của y, lòng kích động dấy lên ý nghĩ muốn thưởng thức, giống như ở dưới đáy vực Lang Cư Tư Sơn.
Thẩm Ngọc nghiêng đầu né tránh, trốn về phía sau.
"Đây là thứ duy nhất Thẩm Ngọc không cho được, hoàng thượng thứ tội.".
"Tại sao? Trẫm không thể so Quân Huyền Kiêu đối đãi tốt ngươi sao? Ngươi có thể dốc hết lòng vì hắn, tại sao không chịu đem trái tim giao cho trẫm? Cho dù chỉ là một chút!"
Tiêu Hề Diệp động tình, ôm lấy Thẩm Ngọc, không quan tâm y giãy dụa, đem đầu chôn ở cổ y, cưỡng ép hôn, hấp thu làn da ấm áp cùng mùi thơm cơ thể.
Thẩm Ngọc dưới tình thế cấp bách, nắm lấy ly trà đặt ở trên bàn mạnh mẽ đập một cái, cầm lấy một mảnh vỡ đưa lên cổ họng của mình.
"Ngọc Nhi! Ngươi đừng kích động!" Tiêu Hề Diệp thấy Thẩm Ngọc mù quáng, gấp rút dừng lại tay, "Được, được, trẫm không động vào ngươi...ngươi bỏ mảnh vỡ xuống được không?"
Mảnh sứ trong tay Thẩm Ngọc rơi xuống, y dùng thủ ngữ nói: "Hoàng thượng đã từng nói vĩnh viễn sẽ không ép buộc ta."
"Được, trẫm nói được là làm được!" Tiêu Hề Diệp đau xót nói, "Ngọc Nhi, tay ngươi bị thương, trẫm giúp ngươi băng bó."
Thẩm Ngọc hạ mắt liếc nhìn ngón tay của mình, đã chảy rất nhiều máu, hỗn loạn thành một mảnh, y cũng không cảm thấy đau lắm, không để Tiêu Hề Diệp động vào tay mình, tùy ý dùng một cái khăn quấn lại.
"Hoàng thượng nếu là không có chuyện gì khác, liền mời trở về đi."
Thẩm Ngọc nhàn nhạt vẻ mặt mang theo xa lánh, là ranh giới Tiêu Hề Diệp vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được.
Từng có lúc, Thẩm Ngọc là một người ẩn nhẫn ôn hòa, Tiêu Hề Diệp cho là một ngày nào đó có thể lay động y, cho tới bây giờ, mới phát hiện ra Thẩm Ngọc nội tâm quật cường, yêu một người liền tuyên cổ bất biến, sống chết không thay đổi.
Tuyên cổ bất biến: mãi mãi không thay đổi.
"Ngươi.... Mấy ngày nữa dọn ra khỏi Kỳ Lân Các đi, đổi một nơi ở mới." Tiêu Hề Diệp chán chường nói, "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, tàng thư Kỳ Lân Các ngươi gần như đều xem xong rồi, nơi này trước sau bất tiện, trẫm giúp ngươi tìm một chỗ ở khác."
Thẩm Ngọc không quan trọng, kỳ thực ở đâu cũng giống nhau cả thôi, y đều là thân ở dày vò.
Tiêu Hề Diệp nói tới nơi ở, là hoàng cung đột nhiên nhiều hơn một tòa Phật tháp.
Có hoàng mệnh trên người giám chính Khâm Thiên Giám nào dám sơ suất? Hắn tự mình tuyển chọn mấy trăm nhân công, cố gắng trong mười ngày, ở hoàng cung xây dựng một toà Thất bảo Phật tháp, tòa Phật tháp này tổng cộng có bảy tầng, thoạt nhìn nguy nga lộng lẫy, cao gấp đôi Kim Loan Điện, trên mái cong còn thếp vàng, thoạt nhìn phật quang chiếu khắp, phổ độ chúng sinh.
Bên trong còn có tượng phật, từng mời cao tăng về khai quang, chính là ở chùa miếu bên ngoài hoàng cung vừa đấm vừa xoa đoạt về, nói chung là giám chính vì hoàn thành hoàng mệnh, nghĩ hết biện pháp.
Lúc Thẩm Ngọc vào ở, đưa tay che nắng nhìn đỉnh tháp Thất bảo cười một tiếng, y có tài cán gì, lại có thể ở trong bảo tháp rộng như vậy, còn có rất nhiều tượng phật làm bạn, chỉ là y không gõ mõ niệm kinh được, không biết Phật tổ có trách tội hay là không.
Tiêu Hề Diệp nhìn thấy động tác tay của y, sắc mặt trở nên quái dị, giống như là xấu hổ đến khí huyết dâng trào.
Bảo tháp không có an bài cung nữ thái giám, giám chính nói nhất định phải để cho y thanh tu, gột tẩy hết tội nghiệt trên người mình, giải trừ yêu khí cùng sát khí, kiếp nạn này của Đại Tĩnh liền được hóa giải.
Người trong hoàng cùng người trong kinh thành, tựa hồ bởi vì có một tòa Phật tháp trấn áp yêu tinh, mà cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Đáng tiếc Phật tổ đến cùng cũng không thể phù hộ bọn họ, đúng vào ngày Thẩm Ngọc dọn vào Bảo tháp ở, Cư Dung Quan sai người dùng ngựa đưa thư truyền báo, Cư Dung Quan đã bị phá, Trấn Bắc quân tiến quân thần tốc, bọn họ cuối cùng cũng không còn bình phong che chở phòng thủ nữa.
Nơi duy nhất có thể phòng thủ đại khái chính là tường thành kinh thành, nhưng tiếc là Tiêu Hề Diệp đã không còn quân có thể điều động, liền ngay cả quân phòng thủ kinh thành, thị vệ Ngự lâm quân trong hoàng cung toàn bộ đều phái đi cổng thành, đây là cố đánh một trận cuối cùng, cuộc chiến một mất một còn.
Bách tính kinh thành cuống cuồng, trước đây Trấn Bắc quân trấn thủ Bắc Vực, đánh đến người Hung Nô liên tục bại lui, bọn họ cũng sớm đã nghe nói Trấn Bắc quân dũng mãnh thiện chiến, ước chừng một đội Thiết kỵ, là đang đạp đến trên đỉnh đầu bọn họ sao?
Bách tính nghe được tiếng trống trận ngập trời ở phía ngoài tường thành, sợ đến hoảng hốt chạy loạn, có người muốn rời khỏi thành chạy nạn, Trấn Bắc Vương cùng Diệp Đế tranh chấp không liên quan gì đến bọn họ a, bọn họ là vô tội, vì sao phải gánh chịu kiếp nạn này chứ?!
Người đáng chết không phải là bọn họ, mà là yêu nghiệt, kẻ cầm đầu kia mới đúng!
Tất cả đều là do hồng nhan họa thủy tạo thành, nếu như không có yêu nghiệt mê hoặc Trấn Bắc Vương phản loạn, lại chia rẽ tình cảm quân thần giữa Diệp Đế bọn họ, làm sao có thể có ngày hôm nay?
Tiêu Hề Diệp tự mình mặc vào khôi giáp, đứng ở trên cổng thành bày binh bố trận.
Thừa dịp hoàng cung trống không, giám chính Khâm Thiên Giám cùng mấy lão nho đức cao vọng trọng dẫn nhau đi, bách tính kinh thành hàng trăm hàng ngàn người vọt vào Tây Môn hoàng cung, muốn tự tay chém giết yêu tinh, trả lại một mảnh càn khôn sáng sủa cho Đại Tĩnh.
Thẩm Ngọc tọa ở trên tầng cao nhất của Thất bảo Phật tháp, quan sát hoàng cung, phi tần thái giám cung nữ đang hoang mang, rối loạn chạy thoát thân, thấy cả một nửa diện mạo kinh thành.
"Đông -- đông ---- đông......"
Là âm thanh tiếng gỗ va chạm cửa thành, chấn động đến mức Phật tháp cũng hơi rung rung.
Đây là Trấn Bắc Vương muốn tấn công vào kinh thành đi?
Thẩm Ngọc nghe được trống trận như sấm, âm thanh binh tướng chém giết, mặc dù không thấy được cảnh tượng cụ thể, nhưng nhất định là máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể người chết.