Tiêu Hề Diệp kinh hãi lùi lại một bước, Tam hoàng tử nằm ở trong ngực Khương hoàng hậu đôi mắt hơi hé mở, nhìn lướt qua giống như là không có tinh thần, cẩn thận mới có thể phát hiện ra, tròng mắt của hắn đã mất đi tiêu cự.
"Hoàng thượng, làm sao vậy?"
Khương hoàng hậu thấy Diệp Đế mất đi vẻ bình tĩnh, mờ mịt hỏi.
"Dục....Nhi....hắn, hắn đã...." Tiêu Hề Diệp ấp a ấp úng nửa ngày mới nói ra khỏi miệng, "Đã đi rồi."
Khương hoàng hậu thừ người ra trong chốc lát, nàng vươn ngón tay ra thăm dò hơi thở Tam hoàng tử, tức khắc ngã ngồi trên mặt đất, ôm Tam hoàng tử thật chặt trong tay.
"Sẽ không.... Dục Nhi chỉ là bị cảm phong hàn! Hắn sẽ không chết, thái y! Thái y đâu?! Hoàng thượng, người mau tuyên thái y vào cung đi! Mau cứu con của chúng ta....."
Khương hoàng hậu hai giọt nước mắt lăn xuống, Tiêu Hề Diệp vừa hổ thẹn vừa thương tâm, nhất thời không biết phải an ủi như thế nào.
"Dục Nhi đã không còn hơi thở, lúc này tuyên thái y...cũng vô ích." Tiêu Hề Diệp hổ thẹn nói, "Là trẫm không tốt, những ngày qua lơ là hắn..."
"Hữu dụng! Hữu dụng! Hoàng thượng người mau cứu Dục Nhi, cầu người mau cứu hắn.... Người xem hắn đã không còn nóng nữa, nói không chừng rất nhanh sẽ khỏe lại thôi!".
Khương hoàng hậu khóc đến tê tâm liệt phế, dán mặt vào Tam hoàng tử mới phát hiện thân thể của hắn đã không còn nóng giống như trước nữa, bắt đầu lạnh cả người.
Tiêu Hề Diệp mặt lộ vẻ đau thương, đưa tay ôm lấy Tam hoàng tử, nhẹ nhàng đặt xuống dưới đất, khép lại mắt của hắn.
"Dục Nhi, là phụ hoàng có lỗi với ngươi....."
Khương hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc, hai con mắt cơ hồ muốn rơi ra, tất cả đều là hận ý ngập trời.
"Đều là ngươi! Đều là ngươi tên yêu nghiệt này! Khắc chết Dục Nhi của ta rồi! Ngươi đến đền mạng cho Dục Nhi! Chôn theo con ta!".
Khương hoàng hậu âm thanh cuồng loạn, đánh về phía Thẩm Ngọc, như là đem Thẩm Ngọc xé nát mới bằng lòng bỏ qua.
Thẩm Ngọc bị Khương hoàng hậu kéo bước chân có chút loạng choạng, nàng tuy là nữ nhân, mà nỗi đau mất con làm nàng mất đi lý trí, rơi vào điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo lôi kéo Thẩm Ngọc, không để ý đến hết thảy muốn cắn xuống một miếng thịt trên người Thẩm Ngọc thì mới có thể giải hận.
"Hoàng hậu!"
Tiêu Hề Diệp nhanh tay nhanh mắt kéo Khương hoàng hậu lại, Khương hoàng hậu ngồi sụp xuống la to.
"A a a! Để cho ta giết y! Giết tên yêu nghiệt này! Ta muốn ngươi đền mạng cho con ta! Hoàng thượng! Người mau giết y! Y hại chết Dục Nhi, sau này còn muốn hại chết nhiều hài tử của người! Y là một tai họa a hoàng thượng!"
Mặc dù Khương hoàng hậu đã mất đi lý trí, không ra thể thống gì la to, Tiêu Hề Diệp chung quy cũng không thể nhẫn tâm trách cứ nàng.
"Ngươi đưa Dục Nhi trở về điện Tiêu phòng đi, cái chết của hắn....trẫm sẽ điều tra rõ ràng.".
Khương hoàng hậu cố chấp hô: "Ta không đi! Ta muốn y chết! Đền mạng cho con trai của ta!"
Tiêu Hề Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh ngất Khương hoàng hậu, để cho cung nữ đỡ nàng đi về trước, nàng nhất thời không chịu được đả kích cũng là chuyện bình thường, trước hết để cho nàng thật tốt ngủ mấy canh giờ, khôi phục lại tinh thần.
Tiêu Hề Diệp hạ lệnh an bài tốt thi thể Tam hoàng tử, mở linh đường, mời cao tăng vào cung suốt đêm siêu độ cho Tam hoàng tử.
"Ngọc Nhi, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Hề Diệp ân cần hỏi.
Thẩm Ngọc nhìn ánh mắt đầy lo lắng cùng thương xót của Tiêu Hề Diệp, rõ ràng có vẻ hoài nghi ở trong đó.
Thẩm Ngọc lắc đầu một cái, chỉ bị Khương hoàng hậu cào trầy xước ít da mà thôi, so với nỗi đau mất con của nàng, quả thực là không đáng nhắc tới.
"Không có chuyện gì là tốt rồi..." Tiêu Hề Diệp dừng một chút nói, "Hại ngươi bị sợ hãi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Đây là ý muốn y trở về phòng, không hy vọng y đi ra ngoài, Thẩm Ngọc nghe hiểu được, y quay người trở về phòng, thời điểm đóng lại cửa phòng, bắt gặp ánh mắt đầy cảnh giác của Diệp Đế.
"Hoàng thượng, người nén bi thương."
Thẩm Nhược Phi nâng lên cánh tay của Tiêu Hề Diệp, một bên bi thương lau nước mắt.
"Những ngày gần đây thần thiếp bầu bạn với Hoàng hậu nương nương, nhìn Tam hoàng tử bệnh càng ngày càng nặng, hận không thể bệnh thay hắn, không nghĩ tới Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ liền... Ai, thần thiếp sớm nên bẩm báo cho hoàng thượng."
Tiêu Hề Diệp tránh khỏi tay Thẩm Nhược Phi, lạnh lùng hỏi: "Bẩm báo cái gì?".
Thẩm Nhược Phi liếc mắt nhìn Kỳ Lân Các, vẻ mặt khó xử.
"Thần thiếp không dám nói bậy..... Hoàng thượng người cũng biết, Thẩm Ngọc y là nô tài trong phủ của thần thiếp, lúc y sinh ra, sớm đã có đạo sĩ tìm tới cửa, nói y là người không rõ ràng, rất có thể là yêu nghiệt chuyển thế....."
"Nói bậy nói bạ!" Tiêu Hề Diệp cả giận nói, "Trên đời này làm gì có yêu quái quỷ thần gì?!"
Thẩm Nhược Phi vội vàng quỳ xuống đất, lén lút nhìn vẻ mặt của Diệp Đế, tuy là mặt rồng giận dữ, trên mặt lộ ra vẻ không tin, cũng không làm gì nàng, nói rõ ra là hắn đã sinh ra lòng nghi ngờ.
"Thần thiếp vạn vạn không dám nói bừa, là cha thần thiếp đích thân trải qua nói cho thần thiếp biết, hoàng thượng người có thể hỏi cha....."
"Chuyện này ngươi đã từng nói cho người nào khác biết chưa?" Tiêu Hề Diệp ánh mắt lạnh như băng.
Thẩm Nhược Phi lắc đầu liên tục nói: "Đương nhiên là chưa, thần thiếp cũng giống như hoàng thượng, dĩ nhiên là không tin, chỉ là lo lắng cho hoàng tử, đem chuyện này kể cho Hoàng hậu nương nương, trùng hợp chính là, cùng ngày giám chính Khâm Thiên Giám cầu kiến Hoàng hậu nương nương, nói Tam hoàng tử bị bệnh là do yêu nghiệt quấy phá, thần thiếp cũng không biết có phải sự thật hay không...."