Thẩm Ngọc đã tắm rửa thay y phục, thời điểm xem xong trang cuối cùng《Thương Quân sách》, cửa kêu lên két một tiếng bị đẩy ra, sau đó là tiếng va chạm mãnh liệt.
Là Tiêu Hề Diệp, quả nhiên trong nửa canh giờ, hắn đã biết được tin Trấn Bắc Vương trốn khỏi Thiên Lao, chạy đến Kỳ Lân Các.
Đồ trên bàn bị Tiêu Hề Diệp gạt một cái rơi hết xuống đất, nghiên mực bút giấy vương vãi khắp nền, còn có một bình hoa lê, ở một tiếng vang giòn sau đó cũng vỡ nát tan.
"Tại sao? Tại sao?! Ngọc Nhi, ngươi nói cho trẫm, tại sao?!".
Thẩm Ngọc cả người cứng đờ lại để sách xuống, kỳ thực y có thể hiểu được sự tức giận của Diệp Đế, để cho y không nghĩ đến chính là, Diệp Đế đã nổi giận đùng đùng, gân xanh trên trán nổi lên, đều không động thủ với y, cũng không hạ lệnh đem y nhốt vào Thiên Lao.
"Tại sao ngươi còn muốn giúp hắn?! Ngươi có biết hay không, lần này để bắt được Quân Huyền Kiêu có bao nhiêu ngàn năm có một, cũng là ngươi ta cùng nhau trù tính cơ hội! Sau đó hắn tất nhiên sẽ không thể tái phạm lần thứ hai nữa! Ngươi để hắn chạy trốn, là thả hổ về rừng! Toàn bộ tâm huyết của chúng ta đều bị uổng phí! Ngươi không muốn biết tung tích của mẹ ngươi sao?! Ngươi không phải đối với hắn hận thấu xương sao? Ngươi nói cho trẫm! Tại sao muốn quay lưng lại với trẫm!".
Thẩm Ngọc cúi đầu, y cảm thấy rất hổ thẹn, cho dù y không trộm lệnh bài cùng chìa khóa, Quân Huyền Kiêu cũng có thể an toàn thoát ra ngoài.
Tiêu Hề Diệp suy sụp tinh thần ngồi xổm xuống, chất vấn: "Là trẫm nơi nào làm không tốt sao? Trẫm đáp ứng tất cả yêu cầu của ngươi, ngươi tại sao cứ mãi thiên vị cho hắn?! Quân Huyền Kiêu như vậy đáng để ngươi dư tình nhớ mãi không quên sao?! Trẫm thậm chí biết rõ ngươi muốn lén lút đi gặp hắn, còn cố ý uống say.... Nhưng lại không nghĩ đến, ngươi sẽ thả hắn đi!"
Thẩm Ngọc cả người chấn động, hóa ra Diệp Đế vẫn luôn biết rõ ý đồ của mình khi uống rượu cùng hắn.
Thẩm Ngọc giác ngộ, thì ra không chỉ có Trấn Bắc Vương cùng Tiêu Hề Diệp âm tình bất định thay đổi thất thường, y dường như cũng giống như vậy.
Rõ ràng hận Quân Huyền Kiêu thấu xương, lại cùng hắn dây dưa không rõ, rõ ràng không yêu Tiêu Hề Diệp, lại ở lại hoàng cung.
"Ta muốn trở về Vân Mộng, nếu như ngươi không giết ta, để cho ta đi đi." Thẩm Ngọc ngơ ngẩn dùng tay ra hiệu.
Tiêu Hề Diệp khẽ nhíu mày hỏi: "Có ý gì? Ngươi không muốn ở lại hoàng cung cùng với trẫm, muốn rời đi sao?"
Tiêu Hề Diệp hồi lâu không nói, nhìn Thẩm Ngọc bằng ánh mắt hết sức phức tạp, cuối cùng thở dài một tiếng, chán nản ngồi xuống ghế.
"Ngọc Nhi, trẫm sẽ không thả ngươi đi, trẫm trăm phương ngàn kế mới đoạt được ngươi từ trong tay Quân Huyền Kiêu, sẽ không dễ dàng thả ngươi đi."
Thẩm Ngọc cũng lường trước được kết quả này, chỉ là không phân biệt rõ Diệp Đế rốt cuộc là thật sự yêu y, hay là y vẫn còn chỗ có thể lợi dụng.
"Ngọc Nhi, ngươi có biết hay không, thời gian này, ngươi thường cười với trẫm, cùng trẫm uống rượu tâm sự, là khoảng thời gian trẫm cảm thấy vui vẻ nhất, trẫm hiểu rõ, ngươi là vì Quân Huyền Kiêu cho nên mới cùng trẫm nâng ly nói cười vui vẻ, cho dù có là giả, trẫm cũng cam tâm tình nguyện....Trẫm mỗi lần nửa tỉnh nửa say, cho ngươi cơ hội lấy đi lệnh bài, ngươi có biết thời điểm nhìn thấy ngươi vội vã chạy đi Thiên Lao gặp Quân Huyền Kiêu, trẫm có bao nhiêu thương tâm không?".
Thẩm Ngọc nghe được những lời thâm tình chân thành này, lòng như hồ nước không có lấy một tia gợn sóng.
"Quân Sơn Lăng..."
Thẩm Ngọc làm thủ ngữ được một nửa, Diệp Đế bỗng nhiên thần sắc đại biến, đứng bật dậy.
"Ngươi biết?".
Thẩm Ngọc gật gật đầu, tiếp tục dùng thủ ngữ nói: "Quân Sơn Lăng ở dưới đáy hồ Vân Mộng trạch."
Quân Sơn Lăng, đây chính là bí mật Diệp Đế nghĩ trăm phương ngàn kế từ trên người Thẩm Ngọc biết được.
"Ngươi nói là thật sao?! Ngọc Nhi, ngươi không phải là không nhớ được sao? Ngươi là từ đâu biết được?!"
Tiêu Hề Diệp mừng rỡ như điên, trời không phụ người có lòng, hắn tìm mười mấy năm, cuối cùng cũng để cho hắn tìm được manh mối!
Thẩm Ngọc có chút mệt mỏi, nhặt giấy bút trên nền đất lên viết: "Cuốn sách ngươi đưa cho ta đọc có ghi lại nói, tộc nhân Vân Mộng Sở thị được gọi là người trông coi lăng mộ, ở Vân Mộng cũng không có hoàng thân lăng mộ nào khác, chỉ có Quân Sơn Lăng tiền triều."
Tiêu Hề Diệp kích động đến hai bên tai có chút đỏ đậm, cấp thiết nói: "Không sai, lăng mộ Vân Mộng Sở thị trông coi chính là Quân Sơn Lăng, từ Thái tổ hoàng đế Đại Tĩnh thì bắt đầu, vẫn đang tìm, nhưng đáng tiếc là dòng chính Sở thị không còn lại có mấy..... Trăm cay nghìn đắng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới Quân Sơn Lăng sẽ ở dưới đáy hồ! Nhất định là đúng rồi! Ngọc Nhi, may mà có ngươi, ha ha ha!".
Tiêu Hề Diệp cười đến hào hùng vạn trượng, tinh thần suy sụp vừa nãy không còn thấy đâu nữa, tựa như rất nhanh liền có thể tìm được Quân Sơn Lăng, trở thành thiên cổ đại đế mở đầu cho thịnh thế Đại Tĩnh.
"Trẫm tức khắc sai người đi đáy hồ Vân Mộng tìm! Dù có lên trời cũng phải tìm được!"
Thẩm Ngọc cũng chỉ là suy đoán, theo ghi chép Tiêu Hề Diệp đưa cho mình, Vân Mộng thường gặp nhiều lũ lụt, hồ nước trải qua mấy chục năm cũng có thay đổi rất lớn, Thẩm Ngọc nhớ mẹ từng nói, nàng là bởi vì quê hương lũ lụt mới lưu lạc khắp nơi đến Bắc Vực.
Cho nên Quân Sơn Lăng vốn là ở dưới chân núi, sau đó trải qua thương hải tang điền, bị nước nhấn chìm, khả năng ở dưới đáy hồ là vô cùng cao.
"Ngươi có thể để ta rời đi sao?" Thẩm Ngọc dùng tay ra hiệu hỏi.
Thẩm Ngọc đã nói cho hắn biết, manh mối về Quân Sơn Lăng, điều mà Diệp Đế tha thiết ước mong, Diệp Đế sẽ thả y đi chứ?
Nụ cười Tiêu Hề Diệp cứng đờ lại.