Chúng tôi đã đến nhà Sierra Phía trước là một cánh cổng lớn cao hơn tôi rất nhiều, và đằng sau nó là một khu vườn rộng rãi, Con bạn khốn nạn giàu có. Ở Nhật Bản, cô ấy hẳn sẽ là một tỷ phú."Tôi hiểu rồi, hẳn Sierra là một nữ quý tộc.”
"Không phải, trước giờ tớ chỉ là một hiệp sĩ. Giống như một nữ quy tộc sao…”
Sierra cười cay đắng.
"Sierra-chan chào mừng về nhà!"
"Mẫu thân. Đừng gọi con như thế trước mặt khách.
Một chiếc đèn chùm treo ở lối vào, cầu thang rộng rãi quá mức cần thiết và trần nhà cao quá đầu chẳng thể với tới. Đúng như tôi đã nghĩ, người giàu sống thật khác biệt phần còn lại của chúng ta. Không cần một chiếc cầu thang như vậy, chẳng có ai đủ to để dùng hết nó.
"Sierra-cha~N sao con vẫn còn gọi mẹ là mẫu thân? Có vấn đề gì với từ mẹ sao? "
"Ngừng nói một chút đi mẫu thân."
"Và hãy xem chúng ta có ai đây?"
Người chào đón chúng tôi là mẫu thân của Sierra, bà là một người khá thứ vị. Thế đó, Sierra dường như tắt nắng.
"Đúng như tôi nghĩ, Sierra là một tiểu thư quý tộc."
"Masamune, làm ơn, đừng nói với ai về chuyện này."
Tôi đã nhìn thấy một mặt khác không ai biết của Sierra, thật thú vị.
"Đây là Masamune và Toa-dono."
"Masamune-kun và Toa-chan…" Mẹ của Sierra cau mày. “Ahh Ta biết rồi...! Cô cậu là Nito và Toa-chan!
Sierra đã tiết lộ quá nhiều rồi.
"Ta rất vui vì mọi nguời đã đến chơi! Cảm ơn cậu đã chăm sóc Sierra thay ta! Nito, không Masamune, cậu rất mạnh phải không? Ta nghe nói cậu đã cứu một bé trai ở làng Tanya. "
Có vẻ như tôi đã đánh giá sai cô ấy, hẳn là vì cô ấy đẹp. Cô ấy như đi guốc trong bụng tôi vậy, tôi biết nói như vậy thật tệ nhưng tôi cảm thấy như thông tin của mình đang bị rò rỉ quá nhanh trong những ngày qua.
“ Mẫu thân… Đây không phải là thời điểm thích hợp. ”
"Ồ tất nhiên, tất cả các bạn chắc phải đói lắm rồi, tại sao chúng ta lại không đi ăn tối nhỉ."
Căn phòng chúng tôi được dẫn đến có một cái bàn lớn, sau một lúc bắt đầu chứa đầy những món ăn xa xỉ mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Bữa tối đã hóa thành một bữa tiệc.
"Rất vui được gặp cậu, tôi là mẹ của Sierra, Maria."
Ngồi đầu bàn là Brown,
cha của Sierra.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm thế này, sau câu chuyện của Sierra về Masamune-kun đêm qua, tôi nghĩ mình phải gặp cậu ít nhất một lần.”
Có vẻ như cha cô ấy đã nhận ra tôi, Sierra hình như rất thông thạo việc tiết lộ bí mật. Cánh cửa phòng mở ra và một cô gái khác xuất hiện.
"Ahh Hilda, chào mừng về nhà!"
"Con đã về. "Cô ấy nhìn tôi." Chào mừng. ”
"Thứ lỗi cho sự ghé thăm đột ngột của tôi."
Đó là chị gái của Sierra.
"Hilda, đây là Masamune và Tou-chan."
"Rất vui được gặp cậu, tôi là chị gái của Sierra, Hilda."
Cô đến chỗ ngồi của mình và bắt đầu nói về vụ việc ở làng Tanya. Che giấu, tại sao? Không ai biết ý nghĩa của từ này nữa sao?
"Cảm ơn vì đã giúp Sierra."
Hilda có mái tóc bạc giống như Sierra, nó khả năng là di truyền vì Maria cũng có mái tóc bạc.
"Có vẻ như hôm nay cậu cũng đã giúp em gái tôi ấy lần nữa."
Ah, con kerane, chờ đã, làm sao cô ấy biết về chuyện đó?
"Chị gái cũng là một Bạch Hiệp sĩ Hoàng gia giống tớ.” Sierra giải thích. Khả năng cao là cả gia đình cô ấy đều đã nghe một vài thông tin về tôi.
Cả hai chị em tôi đều phục vụ cho đất nước, và là một phần quan trọng của Bạch Hiệp sĩ Hoàng gia. Tôi không mong đợi gì hơn.”
Hilda rất khiêm tốn đáp. Có vẻ như từ nhỏ, hai người bọn họ đã đi theo con đường kiếm thuật. Là một hiệp sĩ của vương quốc, kỹ năng của Hilda đã được công nhận và cô đã được chọn đẻ gia nhập Bạch Hiệp sĩ Hoàng gia. Cùng lúc đó, Sierra trở thành một hiệp sĩ của vương quốc. Và chỉ hai năm trước, Sierra cũng được chọn là một phần của các Bạch Hiệp sĩ.
"Tôi hiểu rồi, vì vậy hai bạn đều là thiên tài."
"Ồ không, chúng tôi còn lâu mới trở thành thiên tài, nếu cậu muốn biết về một thiên tài thì đó chắc chắn là Reinhardt." Hilda nói. "Anh ấy trở thành Bạch Hiệp sĩ năm 12 tuổi."
“Masamune ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.” Sierra chen vào.
Hilda ngước lên nhìn tôi, có lẽ cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra ở Phố cổ. Không, không đời nào một Bạch Hiệp sĩ lại không biết.
“Chị đừng có nhìn Masamune như thế nữa. Xin hãy cẩn thận Masamune, chị tôi sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào mà cô ấy quan tâm trốn thoát, cô ấy giống như một con độc xà.
Tôi thường nói những điều như vậy về em gái mình, có vẻ như họ rất hợp nhau.
"Em đừng đùa, chị là chị gái lý tưởng, cho chị vay một ít tiền đi."
"Masamune-dono không tính, cậu ấy là khách. Hành xử như thế cũng không cứu vớt được bộ mặt của chị đâu.
"Khách à? Không phải em nói cậu ấy là bạn trai em sao?
"Cậu ấy có phải là bạn trai em hay không không phải là vấn đề ở đây!"
"Vậy thì chị sẽ trực tiếp hỏi cậu ta. Masamune, cậu nghĩ sao về Sierra? "
Hilda nhìn tôi cười toe toét trong khi mặt Sierra chuyển sang màu đỏ tươi.
"Chị đang nói gì vậy."
"Không sao, chị chỉ đang hỏi người mà chúng ta đang nói đến."
"Em đang hỏi tại sao chúng ta lại nói về chuyện này."
"Im đi!" Toa đột nhiên hét lên.
Toa tay trái cầm một ly rượu, trước mặt là một cái chai rỗng.
"Toa, em uống rượu. Em nghiêm túc uống hết chỗ này thật à?"
Tôi xin lỗi Maria và cúi đầu.
"Không sao đâu, đừng lo. Chúng tôi đã không thấy Sierra cười nhiều như vậy trong một thời gian dài và chúng tôi cũng vui vẻ.”
"Chúng tôi có rất nhiều rượu vang, hãy uống những gì các cậu thích."
Brown mang đến một chai khác, thật hào phóng.
"Đó là bởi vì… Con muốn nói với Sierra… Cái đó… Masamune là… Con… "
"Toa, đứng thế nguy hiểm lắm nên ngồi xuống đi." Toa nhìn tôi.
"OK."
Toa ngoan ngoãn ngồi xuống.
“……. Toa?”
Cô đã dựa vào tôi và dường như đã chìm vào giấc ngủ.
"Có vẻ như Sierra có đối thủ."
"Chị đừng nói những điều ngu ngốc!"
"Haha, chị nghĩ rằng chị sẽ đi ngủ lúc này. Chúc mọi người ngủ ngon. "
Và cứ như thế, Hilda rời khỏi phòng. Có vẻ như cô ấy chỉ muốn trêu chọc Sierra.
“Tớ xin lỗi ....
"Đừng lo, cô ấy là một người rất vui tính."
"Đừng để bị lừa, đó là âm mưu của chị ấy."
"Mình sẽ ghi nhớ điều đó, nhưng trước hết mình cần đưa Toa lên giường. Tớ nên mang cô ấy đi đâu? "
"Ồ xin lỗi, tớ sẽ chỉ cho cậu."
※
Tôi đặt Toa lên giường.
"Khi chúng ta gặp Toa-dono lần đầu tiên, tại sao cô ấy chỉ mở lòng với cậu?"
"Tôi vẫn chưa biết. Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu sau.”
"Khi cậu tìm ra, hãy nói cho tớ biết."
"Chắc chắn rồi."
Che chăn cho Toa xong, chúng tôi rời khỏi phòng và tôi được chỉ cho căn phòng của bản thân.
"Masamune, ừm. Ngày mai cậu có rảnh không?"
"Ý mình là, đúng rồi. Mình định đi nhận một nhiệm vụ vào ngày mai mà có chuyện gì sao?
"Tớ nghĩ rằng bản thân có thể dạy cho cậu
kiếm thuật vào ngày mai."
Ồ, phải rồi, cô ấy cũng đã hứa trên xe ngựa nhỉ.
"Được rồi, vậy ngày mai mình giao bản thân cho cậu đấy.”
"OK." Nàng vui vẻ trả lời. "Chúc ngủ ngon!"
Nói xong, Sierra bước vào phòng riêng. Khi cô ấy bước đi, hạnh phúc biểu hiện trên khuôn mặt của cô.
"Vậy ra Sierra cũng có thể tạo ra biểu cảm đó hả."
"Có bất ngờ không?"
Hilda xuất hiện.
"Cậu có cần gì không?"
"Có thật là cậu đã đánh bại Raid?"
"Có vẻ như đúng rồi."
"Vì Toa?"
"…" … "Cô ấy muốn tôi nói gì?
"Chị đã nghe hầu hết câu chuyện. Nó thật dễ hiểu, cô ấy yêu cậu và cậu yêu cô ấy.”
"Điều đó…"
"Hay là thêm Sierra vào?"
“Thứ lỗi?”
"Đây là lần đầu tiên cô ấy quan tâm đến một người con trai. Cho đến bây giờ, tất cả những gì em ấy quan tâm là kiếm, em ấy chưa bao giờ đưa bạn về nhà.
Chính xác thì Sierra đã có tuổi thơ như thế nào?
"Vậy nên, khi em rời khỏi đất nước này, sao không đưa Sierra với em nhỉ? Em ấy không biết gì ngoài kiếm và trước khi chị nhận ra thì em ấy đã là một Bạch Hiệp sĩ. Nhưng điều đó thật đáng buồn, cô ấy nên biết nhiều thứ hơn ngoài thanh kiếm.”
"Em không ngại nhưng…" Sierra sẽ nói gì? "
"Cậu không cần phải hỏi cô ấy bây giờ, cậu có thể hỏi em ấy ngay trước khi cậu đi. Bây giờ hãy tận hưởng thời gian của cậu ở đây. "
Hilda bỏ đi sau khi nói vậy. Cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy… Hôm nay thật mệt mỏi, bò lên giường, tôi nhớ lại ngày hôm đó. Và cứ như thế, tôi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Khi tôi mở mắt ra, tôi tự hỏi tại sao tôi lại thấy Toa nằm bên cạnh tôi. Đôi mắt ngái ngủ của cô từ từ mở ra.
"nnnn,
chào buổi sáng Masamune."
"GoodMorning, Đợi đã! Không phải chào buổi sáng, em đang làm cái quái gì trên giường của tôi vậy?”
"Bởi vì khi em thức dậy, không có ai ở bên cạch."
"Ah, ra là vậy, ok,
KHOAN!"
"Tiếng anh hơi lớn rồi đó?" Toa nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ah tốt, lớn tiếng à, tốt." Tôi không thể nói không với cô ấy khi nhìn tôi như thế.
"Vậy tại sao anh lại tức giận?"
"Anh không nhất thiết phải tức giận."
Toa đang mặc đồ tất sát trai tân, đó là chỉ mặc duy nhất một áo phông. Ở thế giới trước của tôi có một chiếc áo len đặc biệt được gọi là sát thủ trinh tiết, mặc dù tôi nghĩ chỉ một chiếc áo phông mỏng cũng có thể tương tự.
"Toa,
bây giờ em có thể mặc thêm quần áo được không?"
"Em không muốn~, anh có nóng không?"
"Masamune. "Tiếng cửa mở. "Tớ nghe thấy tiếng nói chuyện nhưng…" Đó là giọng của Sierra.
“Chào buổi sáng Sierra.” Tôi bật dậy.
“Chào buổi sáng Sierra.” Câu trả lời của Toa cũng giống như của tôi.
Khuôn mặt Sierra đỏ bừng lên, cô run rẩy.
"… Phải. Sau cùng thì Masamune cũng là một người đàn ông… nên có lẽ cậu không thể nào kiềm chế được…. Nhưng… nếu cậu có thể… hãy kiềm chế bản thân… Nơi này là.
"Cậu đang hiểu lầm! Toa tự ý trèo vào. "
"Sierra cũng nên trèo vào." Toa nói. "Nhìn bên này cửa sổ vẫn còn mở."
"T.. Đó là! "
Toa đang dần trở nên kỳ lạ hơn gần đây. Có lẽ vì đã buông xuống căng thẳng.
Đúng lúc đó, Hilda xuất hiện.
"Toa có ở đây không?"
Có lẽ Hilda đã chỉ cho Toa phòng của tôi, bởi vì Toa không biết phòng của tôi ở đâu. Có vẻ như người bảo Sierra đến đánh thức tôi cũng là Hilda. Cô ấy đang cố gắng đạt được điều gì? Tôi không biết cô ấy muốn gì, nhưng cô ấy đã chơi tất cả chúng tôi.
Nói cách khác, tôi đã có một buổi sáng tốt lành.
※
Tôi có một buổi đào tạo với Sierra về kiếm thuật.
"Tại sao chúng ta không nghỉ giải lao."
"Nghe hay đấy."
“Thực sự thì buổi thử kiếm khá khó khăn, anh nghĩ anh có thể nhanh chóng tiếp thu. Bây giờ tôi đang tự hỏi liệu tôi có khả năng học kiếm hay không, mặc dù Sierra vẫn tiếp tục khen ngợi tốc độ học tập của tôi.
"Nhân tiện, cậu bắt đầu học kiếm từ khi nào vậy?" Tôi đã nghe nói đó là từ thời thơ ấu nhưng câu trả lời của cô ấy vẫn làm tôi ngạc nhiên.
"Kể từ khi em lên ba, mặc dù tại thời điểm đó kiếm chỉ là một món đồ chơi bằng gỗ."
"Còn em thì sao, Toa?"
"Em không nhớ, nhưng có lẽ cùng độ tuổi với Sierra. Em bị lạc trong rừng và suýt bị một con [Leo wolf] tấn công nhưng cha em đã đến cứu em. Sau đó, việc rèn luyện kiếm thuật và phép thuật của em bắt đầu. "
"huuuuuu, có nhiều chuyện đã xảy ra nhỉ."
"Leo wolf?" Sierra hỏi hơi trễ.
"Cái gì?"
" Leo wolf là con quái vật hạng S, cha của bạn đã có thể đánh bại nó?"
"Phải, sau đó ông ấy đã biến nó thành vật treo tường ."
Toa là một phần tử của ma tộc. Chỉ riêng lý do đó, cha cô rất mạnh mẽ, có thể đánh bại một con quái vật hạng S dường như không có gì lạ.
"Hạng S có mạnh hơn nootkerane không?"
"Hẳn nó mạnh mẽ là một chút. Nếu tất cả các hiệp sĩ và những mạo hiểm giả tấn công cùng nhau họ sẽ có thể đánh bại một con. Ngay cả những con quái vật cùng loại tùy thuộc vào cấp độ của chúng cũng có thể xếp hạng S hoặc cao hơn.
"Mình hiểu, vậy nên nó phụ thuộc vào cấp độ. Một con Mimic cấp 500 thì sao ? Nó sẽ có cấp bậc gì? "
"Cấp độ 500,
hừm.."
"Dự đoán của cậu không cần quá chính xác đâu."
"Nếu có một con quái vật với cấp độ như vậy thì không thể xếp hạng được."
“Ý cậu là sao?”
“Thông thường hệ thống xếp hạng của các guild lên đến SSS. Trên cùng còn có cấp bậc vô hạn nhưng cũng không thực sự là một cấp bậc, chính xác hơn là nó vẫn chưa được công nhận.
Nói cách khác, level 500 chưa được tìm thấy nên nó được xếp vào cấp vô hạn.
Mặc dù nếu cấp 500 được tìm thấy, nó sẽ vẫn không được xếp hạng, đó là một loại hợp đồng bảo hộ cho bang hội khỏi bồi thường.
Tôi hiểu rồi.... Vì vậy, không có xếp hạng trên SSS. Sau đó chúng tôi tập luyện vào buổi tối, Toa rất chán nản
khi cuối cùng tôi đã học được kiếm thuật từ hai người họ.
Tôi chậm rãi mở mắt. Mây và một biển mây trắng, tôi được bao quanh bởi những đám mây.
Có vẻ như tôi đang ở trên những đám mây, nhưng thâm tâm không dám chắc chắn. Tôi đang ở cạnh một… ngôi đền? Trước mặt tôi dường như có một tòa nhà trông giống như một ngôi đền, mặt trời lặn xuyên qua những đám mây chiếu sáng nó.
"Lâu rồi không gặp, Masamune."
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng tôi và tôi
bối rối quay lại để thấy chủ nhân của nó.
"Hả? Shawn? "
Đó là Shawn, tôi đã giết hắn rồi mà. Giọng nói của hắn vẫn như xưa, và đôi mắt rắn vẫn rất đáng sợ.
"Tại sao ngươi ở đây? Tôi. Ngươi.
"Đợi đã. Này... Hãy đi với tôi nào, nếu cậu đi theo thì sẽ biết tại sao thôi.
Tôi theo anh ta và khám phá ra bên trong ngôi đền có vẻ ngoài ít giống Chúa hơn bên ngoài. Tôi dần dần bình tĩnh lại. Nếu để tôi so sánh ngôi đền, tôi sẽ so sánh nó với chính điện trong cung điện. Tuy nhiên, nơi đây không có ngai vàng, chỉ có một người đàn ông lẻ loi đứng một mình.
"Masamune,
cậu đã đến. Hoặc chính xác hơn tôi đã mời bạn đến đây. "
Người đàn ông có mái tóc ngắn đen tuyền.
"Anh là ai? Là người mà Shawn biết sao?
“….. Nếu tôi ở dạng này, có lẽ cậu sẽ biết.”
Khi anh ta dứt lời thì một bóng đen màu đỏ chảy ra bao phủ toàn bộ cơ thể của anh ấy. Nó quấn quanh người anh ta sau đó trở thành một bộ giáp đen tuyền.
"Thế này thì sao?"
"Giọng nói đó…" Tôi nhanh chóng nhận ra đó là ai. "Trong hầm ngục…"
Đó là giọng nói ban đầu đã ban cho tôi lọ thuốc Trả thù của Chúa.
"Tôi biết, vậy ra anh là người mà Shawn đã đề cập."
"Anh ấy là đồng đội của tôi. Tên anh ấy là ー
Shawn! " Người đàn ông ngắt lời. "Không cần phải nói gì thêm."
“Ahh hiết rồi...! Lỗi tôi. "
Người đàn ông trở lại hình dạng con người cũ của mình.
"Tôi biết những gì bạn sắp nói, cho bạn biết nơi này là cõi hư vô. Tuy nhiên, đối với chúng tôi đây là một nhà tù. "
"Tôi hiểu rồi, một nhà tù. So sánh hay đấy, bạn của tôi. " Shawn chặn ngay.
Hai người họ cười phá lên như thể nó rất buồn cười vậy.
"Ồ, xin lỗi. Nói mới nhớ, cơ thể cậu đang ngủ rất ngon trên giường. Thân thể hiện tại của cậu được gọi là cơ thể tinh thần, vì vậy đừng lo lắng.
"Một cơ thể tinh thần?"
"Nó cũng tính là một dạng tồn tại, nhưng vì chúng tôi đã gọi bạn đến đây tạm thời nên bạn chỉ cần nhiêu đó thôi."
"Anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Loại thuốc mà tôi đã đưa cho cậu, nó là một loại thuốc kết nối tôi và người dùng."
"Từ từ đã dừng lại một phút. Câu chuyện hơi quá đột ngột nên tôi không hiểu gì cả nhưng, anh đã làm gì đó với tôi thông qua loại thuốc đó? Sau khi sử dụng nó, tôi đã cảm thấy một cái gì đó tôi thay đổi.
"Nó được tạo ra và tôi trộn lẫn một chút máu của bản thân, kết quả là một vật phẩm sử dụng một lần đã ban kỹ năng cho người dùng. Tuy nhiên, kỹ năng này là ngẫu nhiên, nó là một kỹ năng dạng… Nói dễ hơn để bạn hiểu , nó thuộc cấp vô hạn.
"Nói cách khác, một kỹ năng chưa ai từng thấy trước đây."
Chà, tất cả những kỹ năng tôi sở hữu là những kỹ năng hiếm có nên tất cả những kỹ năng có thể xuất hiện chắc chắn là một kỹ năng tuyệt vời. Cậu đã rất may mắn, cậu đã có một kỹ năng mạnh thậm chí có thể đánh bại Shawn. Nếu cậu không may mắn lúc đó, cậu có thể đã chết trong dungeon lúc trước, sẽ không lạ khi Mimic sẽ ăn thịt bạn. ”
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi. ”
"Đừng lo lắng quá, tôi chỉ đặt nó ở đó như một thử nghiệm. ”
"Vậy tại sao anh lại triệu tập tôi? ”
"Shawn sẽ giải thích. ”
"Masamune,
tôi sẽ dạy cho cậu kiếm thuật của tôi. ”
"Ah? "Ông đột nhiên nói gì vậy? "Tôi muốn biết tại sao anh gọi tôi ở đây. ”
"Tôi sẽ không nói đâu. ‘Người đàn ông ngắt lời.
"Nó có liên quan đến việc tại sao anh sẽ không cho tôi biết tên của anh sao? ”
"Tôi sẽ trả lời cậu bất kì câu hỏi nào tương tự như vậy. Đáp án sẽ tương tự ngay cả khi cậu hỏi Shawn.
“Tôi hiểu rồi.... Vậy thì Shawn, ta cũng rất muốn ngươi dạy ta, nhưng tại sao người lại ở đây?
"Ta sẽ không nói đâu.
Không phải là họ sẽ không nói với tôi, khả năng cao là họ không thể. Hai người bị ràng buộc bởi thứ gì chăng?
"Tôi hiểu những gì các ông đang cố gắng để nói."
Mặc dù tôi không đặc biệt quan tâm, tuy nhiên tôi thật sự để tâm đến kiếm thuật.
"Vậy thì, ta sẽ dạy cho cậu kỹ thuật dùng kiếm của tôi. Tuy nhiên, nó sẽ giống như khi cậu sử dụng thuốc, nó sẽ rất đau đớn. "
"Cảm ơn ông đã nói cho tôi, nhưng đó là một kỹ thuật kiếm thuật đặc biệt phải không? Sẽ mất bao lâu để tôiー”
"Vậy thì." Shawn đặt tay lên đầu tôi.
"Này, gì thế."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau chạy qua cơ thể tôi. Cơn đau rất mạnh làm tôi như ngừng thở. Nó xảy ra ngay lập tức nhưng phải mất một thời gian để đau đớn biến mất.
"Đây là…"
Bây giờ tôi đã có những ký ức về kỹ thuật dùng kiếm mà tôi chưa bao giờ có trước đây.
"Xà kiếm thuật, vua thú kiếm thuật, kiếm thuật Greyberg, kiếm
thuật Hoàng gia, Lint,
kiếm thuật chim đá."
Có rất nhiều kiếm thuật bên trong tôi lúc này.
"Lint là gì?"
"Một kiếm thuật của tộc elf."
Tôi chỉnh đốn một số dạng kiếm thuật trong đầu của tôi, cuối cùng chọn ra một loại kiếm thuật.
"Kiếm thuật gì đây?"
"Đó là kiếm thuật của tôi, tôi trộn tất cả các
kiếm thuật lại với nhau để tạo ra một kiếm thuật duy nhất."
"Có tên không?"
"Kỹ thuật này không có tên, mục đích duy nhất của nó là giết người."
Shawn nhìn tôi với đôi mắt xa xăm.
"Tại sao ông lại đưa nó cho tôi?"
"Ta sẽ không nói đâu.”
"Chỉ cần nghĩ nó giống như một ý muốn đột ngột." Chúa báo thù nói. "Nhưng sẽ không phải là sai sót, cậu sẽ nhận ra sự cần thiết của nó sớm thôi."
"Cần thiết? Ý ông ấy là về cuộc phiêu lưu của tôi? "
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy nó có ý nghĩa rất lớn, nhưng Chúa báo thù sẽ không trả lời.
"Tôi sẽ trả lời cậu bất kì câu hỏi nào tương tự như vậy.”
“Nếu cậu muốn biết, hãy tự mình tìm ra. Nếu cậu tiếp tục chuyến đi của mình, cậu sẽ hiểu ".
"Nói như thể tôi có thể tự giải đáp vậy. Nếu thế thì Shawn, nếu ông mạnh mẽ như vậy, tại sao ông lại thua tôi? Với kỹ năng kiếm thuật này, ông đã có thể dễ dàng dành lấy chiến thắng. "
“Ta đã gặp một con người lần đầu tiên sau 150 năm, và sau đó chúng ta đã chiến đấu. Không phải là ta bất cẩn nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu đã xử lý tốt hơn ta. Phép thuật mà cậu cho ta thấy, nó là thứ ta chưa từng thấy trước đây. Nó mỏng manh nhưng ta cảm thấy sự hiện diện của bạn ta trong đó, trong khoảnh khắc đó ta đã không đoán được phép đó. Nhưng lý do thật sự không phải là bạn ta mà là cậu, người đã uống thuốc, nên nói cách khác ta đã không thể nhìn thấu được phép thuật của cậu. ”
Có nghĩa là ông ta đã bị mất tập trung.
"Masamune hãy đến Beyoment đi. Ở đó cậu sẽ gặp một người phụ nữ tên là Khalifa. Một khi cậu thấy cô ấy hãy nói 'đang chờ trên ngọn đồi đó' sau khi cô ấy trả lời 'Tôi là ngăn kéo thứ ba. ' sau đó cậu sẽ hiểu. ”
"Tôi vẫn không hiểu, điều này có cần thiết không?"
"Rất cần thiết." Anh ta có vẻ nghiêm túc.
“Tôi chỉ muốn có một cuộc phiêu lưu bình thường. Dù sao thì, tôi sẽ hỏi khi tôi dừng lại ở thị trấn đó.”
"Tốt thôi, và còn một điều nữa, hãy học phép thuật đi."
"Học phép thuật?"
"Bất cứ nơi nào cũng được, đến trường chẳng hạn. Pháp sư tầm tuổi cậu thường đi học và nghiên cứu. "
"Nhưng tôi là một trị liệu sư."
"Ta không quan tâm, chắn chắn sẽ có những điều cậu không biết. Ngay cả về việc trở thành một trị liệu sư, cậu cũng không thể biết tất cả mọi thứ. Cậu có thể sử dụng bất kỳ loại phép thuật trị liệu hoặc hỗ trợ nào, nếu bạn học được một số lượng phép thuật nhất định bạn có thể ứng dụng chúng để cải thiện phép thuật trị liệu, phép thuật có vô hạn khả năng.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi."
"Cậu đang thành thật à?"
"Dù sao thì tôi cũng khá quan tâm đến trường dạy phép thuật nên nếu có cơ hội tôi sẽ đi. Tôi bị ảnh hưởng bời thuốc của ông. "
Chúa báo thù cười nhẹ nhõm.
"Masamune, nếu xà kiếm đó không hợp với cậu, hãy đưa nó cho cô gái tộc quỷ. Cô ấy sẽ thích nó.”
"Ông theo dõi tôi à?"
Tôi chưa nói với họ rằng Toa đã đi cùng tôi nhưng bỗng dưng tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
“Hết thời gian rồi” Chúa báo thù lẩm bẩm.
“Chúng ta sẽ không triệu tập cậu đến đây nữa, chúng ta cũng không biết lần tiếp theo gặp mặt là khi nào. Nhưng ta có một thỉnh cầu.”
Tầm nhìn của tôi đang biến dạng
“Hày tìm ra chúng ta.”
Sau đó ý thức của tôi vụt tắt.
----
Vùng ngoại ô của thủ đô hoàng gia Razhausen, khu phố cổ. Một người phụ nữ cầm ô bước vào một tòa nhà bỏ hoang. Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt khi cô ta bước vào, đóng ô lại. Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông màu tím bên trong và chiếc mũ dài qua vai.
Ngay cả khi mặc chiếc áo khoác, bạn có thể thấy cô ta khá bụ bẫm, cô ta tô một lượng son môi dày đặc và mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra bên ngoài. Chính vì vẻ ngoài này mà cô ta được gọi là 'Bà'.
“Bà Fran, cảm ơn bà đã dành thời gian.”
Một người đàn ông mắt lồi với đôi má hóp tên là Gido, cúi đầu nhẹ như thể ra hiệu cho cô ta vào.
“Ta cảm ơn vì lời mời. Trước tiên ta xin tự giới thiệu một cách đàng hoàng, tra là Fran Bolflaine.”
Hàm răng trắng lộ ra sau đôi môi đỏ khi cô ta nở một nụ cười duyên dáng.
“Ông có thể gọi ta là Gido, nhưng than ôi, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Chúng ta đã gặp nhau một lần cách đây rất lâu rồi.”
“Oh, thật sao, xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi.
“Không sao, đừng tự làm khó mình. Cho phép tôi giới thiệu trợ lý của mình, đây là Yun Yee.”
“Ôi trời không phải Yun-chan sao. Đã lâu rồi, em có khỏe không?“
“Tôi vẫn ổn. Rất vui được gặp bà.”
“Vẫn khó gần như vậy, nhưng không sao cả.”
“Tôi xin lỗi, Yun hơi trầm tính nhưng thủ pháp của cô ấy rất đáng tin cậy, xin hãy yên tâm.”
“Ta biết rõ, Yun-chan đã xuất sắc từ rất lâu rồi.”
Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại khi Gido và Fran nhìn nhau mỉm cười, nét mặt của họ trông vô hồn như thể họ là những con búp bê. Và sau đó, cuộc trò chuyện lại tiếp tục.
” Bây giờ tại sao chúng ta không bắt đầu vào công việc chính. Chúng tôi có một vấn đề, thần thú (thú nymph) mà bà gửi đến đã bị giết và giờ đã trở nên vô dụng.”
“Ta hiểu rồi, nó đã giết bao nhiêu người rồi?”
“Đó là vấn đề, nó không giết được ai cả.”
“Ta nghe, và?”
“Một mạo hiểm giả đã ngáng đường, khi các Bạch hiệp sĩ đến thì nó đã biến thành bùn rồi ?”
“Bùn? Đó là một cách kỳ lạ để miêu tả nó nhưng xin hãy tiếp tục.”
“Yun đã thu hồi được con thú, và nếu sử dụng phép thuật của bà, tôi muốn bà làm nó sống
trở lại.“
“Ta hiểu, tiếp tục đi.”
“Tiếp là..... Nó?”
“Vậy sao, ta hiểu rồi. Từ giờー”
Fran đặt một cái chai lớn với chất lỏng màu đen bên trong lên bàn.
“Ồ? Thứ gì đây?”
“Sau khi nghe hết câu chuyện, ta đã nắm được trọng tâm. Vì vậy, đây là một món quà chia tay từ ta, ta chắc chắn rằng ông sẽ thấy nó hữu ích.”
Gido nhặt cái chai lên và nhìn chằm chằm vào nó.
“Cảm ơn vì lòng tốt của bà, bà có thể giải thích nó là gì không?”
“Một bầy quái vật.”
"Tuyệt vời!"
Khoảnh khắc Gido nghe thấy điều này, đôi mắt hắn ta mở to và mỉm cười.
"Thật là một niềm vui bất ngờ,”
“Sự hài lòng của khách hàng là ưu tiên cao nhất của ta. Bên trong, ông sẽ tìm thấy những con quái vật hạng B trở lên. Ta biết điều gì là cần thiết nên ta cũng đã cho vào một vài con quái vật hạng S mượn được.”
“Ra vậy, tôi hiểu rồi, ý của bà là gì, bà đã mượn?”
“Đó là một chút việc nhỏ thôi Khi ta rời Đế chế, ta đã mang theo một số mẫu thí nghiệm từ phòng thí nghiệm. Xin hãy yên tâm, đây chỉ là một phần nhỏ mà ta đã lấy ra. Không có khả năng bị phát hiện.”
“ Tôi hiểu rồi. Tôi xin lỗi trước trong trường hợp nó bị phát hiện.”
Yun đặt hai chiếc ly xuống bàn và rót rượu.
“ Vậy thì khi nào tiến hành?”
Fran uống một ngụm rượu.
“Sau một tuần nữa,. Tôi muốn tăng số lượng thần thú (thú nymth) càng nhiều càng tốt.”
“Ta hiểu, vậy thì, một tuần.”
Không báo trước Fran đứng dậy khỏi bàn và bỏ đi.
“Ta vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa, ta sẽ rửa sạch nó bằng nước.”
“Ngay cả khi ông đang mỉa mai thì hãy phàn nàn với cô ta chứ không phải tôi.”
“Ta không nghĩ điều đó là cần thiết.” Yun nhìn chăm chú cái chai trên mặt bàn. “Ông có định tấn công bằng quái vật không?”
“Cái chai là bảo hiểm, vì ta không muốn nhà thám hiểm nói trên can thiệp lần nữa. Bà Fran là một phụ nữ rất giỏi mưu kế. Đó là sự khác biệt lớn giữa các ngươi, Yun. Bà ấy đã nhìn ra điều gì đó, cô cần phải cảnh giác.”
“Tôi thật mệt mỏi khi nghe những lời nhảm nhí của ông. Tôi chỉ làm công việc của mình thôi.”
“Can thiệp quá sau là không được phép đâu. Đây là mệnh lệnh, chỉ cần quan sát hành động của bà ta.”
“Biết rồi.” Yun lạnh lùng nói rồi bỏ đi.
“Trời ạ, phụ nữ thật rắc rối.”
Cầm ly rượu bằng một tay, Gido ngắm nhìn cái chai đặt trên bàn và cười vui vẻ.
〇
“Hãy tìm chúng tôi.”
Để lại cảm giác buồn bã, bóng dáng của Shawn và vị thần báo thù đã biến mất.
“Masamune, anh đang lẩm bẩm gì thế?”
“Không không có gì đâu.”
Được Sierra hướng dẫn, chúng tôi đến thăm một cửa hàng đặc sản của Walstein.
Cầm thứ trông giống xương sườn, Toa làm vẻ mặt kỳ lạ khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Đối diện với chúng tôi là Sierra đang ăn thịt với vẻ mặt sôi nổi khi cô ấy quan sát chúng tôi.
“ Masamune-dono hôm nay không luyện kiếm có thực sự ổn không?”
“Hôm nay không sao đâu.”
Sierra cho sẽ huấn luyện tôi về kiếm sáng nay giống hôm qua. Tuy nhiên tôi vẫn còn mệt mỏi từ đêm qua. Những lời nói của họ vẫn văng vẳng bên tai. Thật là áp lực
Do là thói quen hàng ngày của cô ấy nên Sierra vẫn ra vườn vung kiếm khắp nơi. Tôi đến để xem trận giả chiến giữa cô ấy và Toa nhưng tôi nhận thấy một điều. Cả hai hiệp sĩ áo trắng và quỷ kiếm dường như đang chuyển động rất chậm, như thể họ là những đứa trẻ đang chơi trò chơi.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi Tất cả các kỹ thuật của tôi đã được truyền lại cho bởi một kiếm sĩ luyện hơn 150 năm. Là một con quỷ, tôi không biết tuổi thọ của Toa nhưng đối với Sierra, con người, có thể chỉ tập luyện trong một số năm tương đối nhỏ.
Sierra sẽ nghĩ gì nếu cô ấy đọ kiếm với tôi bây giờ? Vô số kỹ thuật kiếm mà Shawn đã học được trong chuyến hành trình dài của anh ấy, tôi cảm thấy tất cả chúng như trải nghiệm của bản thân.
"Tình trạng cơ thể của cậu trở nên tồi tệ?"
"Tình trạng cơ thể của tớ.”
“Ừ, mặt cậu có vẻ không có nhiều sắc thái cho lắm.”
“Masamune là thật sao!?”
Có hai cô gái xinh đẹp lo lắng cho tôi không phải là xấu. Mặc dù tôi cảm thấy tội lỗi khi để họ lãng phí sự lo lắng của họ cho tôi, nhưng tôi nên ngừng chìm đắm trong những suy nghĩ của mình.
“Tớ cảm thấy khỏe như mọi ngày, hôm nay tớ chỉ muốn đi dạo quanh thị trấn hơn là luyện kiếm.”
“Tớ biết rồi, tớ nghĩ có lẽ cậu bắt đầu ghét luyện tập…”
“Khi chúng tớ luyện tập, tớ có thể cảm thấy mình đang trưởng thành nên rất vui.”
“Nhưng sáng nay cậu chưa cầm kiếm dù chỉ một lần.”
“ Tớ không biết, chỉ là tớ không thích thôi.”
Nếu tôi nhặt thanh kiếm lên, cơ thể tôi sẽ di chuyển một cách tự nhiên. Tôi cầm thanh kiếm của mình hoàn toàn khác với ngày hôm qua mà không có kẽ hở nào trong việc phòng thủ.
Một vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của hai cô gái, tôi có lẽ sẽ bị thẩm vấn sau chuyện này.
“Sierra, cái gì vậy?”
Toa chỉ tay ra cửa kính. Bên kia con đường chính từ cửa hàng, một con hẻm tối nằm giữa hai tòa nhà dẫn đến một con phố nhỏ. Ở đó, một người đàn ông béo với khuôn mặt trông rất ác độc, đã nắm lấy cánh tay của một cô gái tóc trắng và đưa cô ấy đi đâu đó mặc cho cô ấy chống cự. Vào thời điểm đó, tôi nhận thấy một điều gì đó không quen thuộc về cô gái.
“Đó là...”
“Hắn ta chắc chắn là một tên buôn nô lệ. Việc mua bán nô lệ ở Razhausen là bất hợp pháp, nhưng điều đó càng đúng với tội bắt cóc.”
“Cô gái đó có đôi tai trắng mọc ra khỏi đầu.”
Cô gái còn nhỏ, có lẽ vẫn còn là một đứa trẻ, trước khi tôi kịp nhận ra thì cả cô gái và người đàn ông đã biến mất.
“Cô ấy là một thú nhân. Masamune-dono đây có phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người từ tộc người thú không?
“Đúng, đúng vậy...”
“Thật sao?” Chà, bây giờ hãy theo dõi họ, những người khác có thể đã bị bắt.
Chúng tôi nhanh chóng thanh toán hóa đơn của mình và theo họ vào ngõ hẻm.