Cho dù cả đêm không ngủ được, nhưng ngày hôm sau tinh thần của Lâm Thanh lại phấn chấn một cách bất ngờ. Sau cả ngày làm việc, vậy mà cô lại không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào.
Đến giờ ăn tối, một số công nhân chọn về nhà ăn cơm, chỉ một số người ở xa hoặc sống trong vườn sinh thái ngồi vào bàn.
Chị Linh bưng một tô cá nấu dưa chua lớn lên bàn: “Ông chủ, món yêu thích của anh đến rồi này.”
Người nói vô ý, nhưng người nghe là Lâm Thanh lại nhại cảm, lập tức đỏ mặt.
Phùng Quân duỗi đũa ra gắp cá, không biết là vô tình hay cố ý, nói: “Lâm Thanh, nghe nói cô nấu ăn rất giỏi, khi nào thì nấu cho tôi một bữa?”
“Ừm, để rảnh rồi nói sau đi.”
“Ừ.” Phùng Quân không nói gì nữa, ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong, Lâm Thanh và Phùng Quân sắp xếp tình hình công việc ngày hôm đó như thường lệ, lại thấy đã gần chín giờ, cô nói: “Tôi về trước.”
“Tôi đưa cô về.”
Lâm Thanh không từ chối, đi theo Phùng Quân lên xe.
Phùng Quân lái xe, thuần thục vượt qua những con đường núi. Lâm Thanh nhìn thấy con đường đang xây dựng: “Vấn đề tiền, phải làm sao bây giờ?” Mặc dù vườn sinh thái đang hoạt động rất tốt, nhưng chênh lệch kinh phí vẫn còn rất lớn.
“Tôi sẽ đàm phán với chính phủ một lần nữa. Thật ra thì cũng không sao cả, cùng lắm thì vay tiền ngân hàng.”
“Lãi suất hiện nay quá cao, huống hồ, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà ngân hàng không thể nhìn thấy thành tích hoạt động của chúng ta thì khả năng cho vay cũng rất nhỏ.”
“Đừng lo lắng về vấn đề tiền bạc.” Phùng Quân nhìn cô: “Nếu như tôi đã quyết định làm điều này, thì sẽ không do dự.”
Lâm Thanh nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Hồi lâu: “Thật ra, với nền tảng công việc của mình, anh hoàn toàn có thể tiếp tục làm giám đốc điều hành cấp cao trở lên ở bất kỳ công ty lớn nào. Tại sao lại đến đây, tình nguyện gánh một khoản nợ lớn như vậy?”
Phùng Quân trầm mặc một lúc.
Năm đó Phùng Quân vừa ngoài tuổi, đường công danh rộng mở, tuổi còn trẻ đã là phó tổng giám đốc với mức lương một triệu một năm. Lý lịch nổi bật hơn của anh là ba mẹ anh đều là quan chức cấp cao của thành phố, nắm trong tay một đảng phái quyền lực. Vì vậy, Phùng Quân lúc đó rất tự tin, thậm chí là tự mãn, làm việc gì cũng rất quyết tuyệt.
Ai ngờ cuộc đời luôn có những lúc không thể ngờ đến, khi ba mẹ anh sắp về hưu thì lại bị đối thủ gài bẫy, rốt cuộc cũng không phải là người vô tội, vạn vật thay đổi trong phút chốc. Ba mẹ anh vào tù, chị gái anh vốn kết hôn với một quan chức cấp cao khác cũng đã bỏ trốn ra nước ngoài. Cuộc đời Phùng Quân thật sự chịu quá nhiều đả kích.
“Cuộc đời là như vậy. Khi tốt, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, khi xấu rồi thì, cái gì cũng thật khó khăn.” Phùng Quân cười tự giễu.
“Khó trách anh lại hiểu tôi như vậy.”
“Bởi vì chúng ta đều giống nhau, cho rằng trốn đến một nơi xa lạ thì mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn.”
Hai mắt Lâm Thanh đỏ lên, nhưng không phải cho chính mình, mà là cho người ngồi bên cạnh.
Dường như Phùng Quân cũng cảm nhận được tâm trạng sa sút của cô: “Nhớ những gì tôi đã nói không? Trong quan điểm của tôi về cuộc sống, mọi thứ có thể thất bại, nhưng cuộc sống không thể được kết luận đơn giản bởi sự thành công hay thất bại đó. Những gì mà tôi đang làm, kể cả sự nghiệp của tôi, có thể nó không hoa lệ, nhưng sẽ rất thành công.”
“Ừm.”
“Được rồi, chúng ta xem như huề.” Phùng Quân cười: “Cô đã kể cho tôi chuyện của cô, tôi cũng kể cho cô nghe kinh nghiệm của mình. Cuối cùng thì cũng công bằng.”
Lâm Thanh xấu hổ, cô vẫn còn nhớ đến câu “không công bằng” mà mình đã thốt ra khi thăm dò anh tối qua.
Thật ra, trong lòng cô cũng biết rõ lý do tại sao mình lại tò mò chuyện của anh, bởi vì cô không thể không thừa nhận rằng, anh đã chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim mình. Có lẽ Phùng Quân cũng có thể cảm nhận được, đúng không?
Phùng Quân đưa cô đến cây đa lớn quen thuộc, Lâm Thanh thấy đèn nhà bà ngoại vẫn sáng, là do bà cô để lại cho cô: “Tôi đến rồi. Cảm ơn anh.”
Không nghĩ đến Phùng Quân cũng cùng cô bước xuống xe.
“Lâm Thanh.”
“Em có biết tại sao tôi lại nói với em điều này không?” Phùng Quân đút hai tay vào túi quần: “Cho dù là lúc tôi mới vừa đến đây, mọi thứ mới vừa bắt đầu, đối mặt với núi rừng hoang vu và sự cô đơn tịch mịch càng khiến người như sắp phát điên, nhưng tôi chưa từng nói với bất cứ ai về điều này. Tôi cảm thấy việc nói với người khác về điều này thật không đáng mặt đàn ông. Nhưng mà, tôi lại nói với em, tất nhiên, nó không chỉ vì sự công bằng của cái gọi là câu chuyện trao đổi, mà là…” Phùng Quân dừng lại, Lâm Thanh muốn tránh ánh mắt của anh, nhưng cô không thể: “Em hiểu ý tôi chứ?”
Lâm Thanh im lặng, ngoài mặt cô rất bình tĩnh, nhưng thật ra tim đang đập như sấm. Cô đã không còn ở cái tuổi mười tám đôi mươi nữa, sao tay chân lại luống cuống như thuở mới yêu thế này.
“Tôi nghĩ, mọi người đều phải tiến về phía trước, và em cũng nên có tương lai của mình, đúng không? Vì vậy, … có lẽ, chúng ta nên có một khởi đầu mới?”
Lâm Thanh cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Phùng Quân bước đến bên cô: “Tôi và em không phải là những người quá ngốc nghếch. Chúng ta đều biết giữa tôi và em đã xảy ra chuyện gì. Tôi đã từng nghĩ sẽ tránh né chuyện này, nhưng sau đêm qua, tôi nghĩ có lẽ cách đúng đắn nhất để làm điều gì đó là nên đối mặt với nó.”