A Mạch cõng Trương Nhị Đản trên lưng đi theo đường núi được một đoạn, bóng đêm càng lúc càng trở nên dày đặc, trước sau đều không nghe thấy chút âm thanh nào, ngay cả Trương Nhị Đản trên lưng cũng yên lặng. Ý nghĩ của A Mạch dần dần bình tĩnh lại, những nỗi khủng hoảng lại từ trong lòng mà tràn ngập ra không cách nào ngăn được. Đi đến một đoạn tương đối bằng phẳng, A Mạch tìm một tảng đá đặt Trương Nhị Đản xuống, đưa tay lên mũi tìm hơi thở của anh ta, cảm nhận được hô hấp của anh ta rất mỏng manh, trong nháy mắt, nàng thật sự chỉ muốn khóc.
Nhưng hiện tại không thể khóc. Bóng đêm dày đặc, mà nàng lại không dám đốt đuốc, nên không thể thấy rõ thương thế trên lưng Trương Nhị Đản, đưa tay sờ vào chỉ thấy toàn là máu dấp dính, ướt sũng. Không thể để cho máu tiếp tục chảy như vậy được, trong lòng A Mạch hiểu rất rõ, nhưng không tìm đâu ra vật gì có thể băng bó vết thương. Trong lòng A Mạch càng lúc càng hoảng, chính trong lúc tay chân hốt hoảng thì đột nhiên chợt nghĩ tới một thứ, sau đó bối rối cởi bỏ áo giáp của mình, tháo từng vòng, từng vòng của tấm vải bó ngực xuống, lại lần sờ đến miệng vết thương trên lưng Trương Nhị Đản, đem kim sang dược của hai người đều đổ hết lên miệng vết thương, rồi một tay giữ, một tay đem mảnh vải quấn quanh vết thương.
Như thể cảm nhận được đau đớn, trong cơn hôn mê, Trương Nhị Đản thống khổ rên rỉ một tiếng. Một tiếng rên này lọt vào trong tai A Mạch đã khích lệ nàng rất nhiều, ít nhất là anh ta vẫn còn sống, vẫn còn sống. Nàng sửa sang lại áo giáp của mình, một lần nữa cõng Trương Nhị Đản trên lưng, dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước. Nhưng chưa đi được xa, lại nghe thấy có tiếng người ở phía sau truyền đến, A Mạch trong lòng cả kinh, sợ là người Bắc Mạt ở phía sau đuổi theo, vội vàng cõng Trương Nhị Đản trốn ra sau tảng đá, trong lúc bối rối chỉ cảm thấy dưới chân trượt một cái, tay của nàng theo bản năng túm lấy được nắm cỏ hoang bên cạnh, Trương Nhị Đản trên lưng lập tức tuột xuống.
A Mạch nóng nảy, cuống quít đem Trương Nhị Đản kéo sang một bên, nhưng sức lực của nàng sớm đã hao hết, làm sao còn có thể cử động nổi. Mấy người phía sau đã đến gần trước mặt, liền nghe thấy tiếng động từ chỗ nấp của A Mạch, liền cầm đao xộc tới.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bóng đêm đột nhiên không còn tối đen nữa, bầu trời phía đông mơ hồ hắt lên chút ánh sáng, A Mạch nhìn ngược về phía ánh sáng, là phục trang của quân Giang Bắc, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm, đặt mông ngồi phịch xuống đất. Nàng thở hổn hển một hơi, vừa định ngẩng đầu nói chuyện, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt mấy người trước mặt, trong phút chốc, tâm trí lại trở nên nặng nề. Những người vừa đến đúng là quân Giang Bắc, nhưng lại là những người mà A Mạch không muốn gặp nhất trong lúc này – Dương Mặc, nàng từng giết trưởng quan của anh ta, kẻ vốn là đội trưởng đội hai trước kia, hôm nay rơi vào tay anh ta, sợ là dữ nhiều lành ít.
Dương Mặc nhìn thấy A Mạch, không khỏi tiến lên hai bước, thấy nàng ngồi dưới đất, trên tay còn nắm chặt một cánh tay của một sĩ binh.
A Mạch cười khổ một chút, khàn khàn giọng nói: “Nếu rơi vào trong tay ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, nhưng xem như ta từng giúp ngươi chắn một đao, ngươi có thể hay không giúp ta đem người này theo, tốt xấu gì cũng coi như là tình đồng chí huynh đệ.”
Dương Mặc không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nhìn A Mạch, rồi ngồi xổm xuống đỡ lấy Trương Nhị Đản, nhìn lướt qua vết thương trên lưng anh ta, sau đó ngoắc tay gọi hai tên lính phía sau lên, lạnh giọng phân phó: “Các ngươi thay phiên nhau cõng, chạy nhanh đi, thát tử còn đuổi theo phía sau.”
Hai tên lính đem Trương Nhị Đản kéo lên, trong đó một người cõng, một người ở phía sau giúp đỡ, chạy lên phía trước. Chỉ còn lại A Mạch và Dương Mặc, Dương Mặc cầm đao, lạnh lùng nhìn A Mạch.
A Mạch chưa bao giờ chủ động đưa sinh mệnh của mình cho người khác nắm giữ, nàng thấy phía trước chỉ còn lại một mình Dương Mặc, trên mặt mặc dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán làm thế nào để khiến cho anh ta xuất kỳ bất ý(). A Mạch nhìn Dương Mặc, thản nhiên nói: “Ngươi vì Tiêu lão đại báo thù là việc nên làm, ta không oán ngươi.” A Mạch miệng thì chậm rãi nói, tay thì âm thầm lần xuống giày, nơi giấu thanh chủy thủ của phụ thân.
“Đi thôi!” Dương Mặc đột nhiên nói, xoay người sang chỗ khác rồi đi lên phía trước.
A Mạch sửng sốt, không thể ngờ được anh ta lại không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nhưng hiện tại không phải lúc để cho nàng cảm khái, nàng vội vàng đứng lên, khập khiễng đi lên phía trước đuổi theo. Dương Mặc chậm rãi đi được một đoạn, thấy A Mạch vẫn không đuổi kịp, nhịn không được quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn thấy nàng cơ hồ cả tay lẫn chân cùng sử dụng để đi lên phía trước.
“Sao lại thế này?”
A Mạch thấy Dương Mặc đột nhiên quay trở lại, liền cuống quít đứng lên, nói: “Không việc gì, chỉ mệt chút thôi, chậm rãi một hồi là tốt rồi.”
Dương Mặc nhíu mày, cúi người kéo chân trái của A Mạch ra nhìn, chỉ thấy mắt cá chân đã sớm sưng to, tấy đỏ: “Bị thế này từ khi nào?” Dương Mặc hỏi.
A Mạch lắc lắc đầu, nàng cũng không biết, lúc cõng Trương Nhị Đản trên lưng, tâm trí nàng rất bối rối, khi té ngã, chỉ cảm thấy đau, nhưng cuối cùng là từ khi nào thì bắt đầu đau nàng lại không chú ý tới. Thấy Dương Mặc vẫn còn nâng chân của nàng, trên mặt A Mạch có chút không được tự nhiên, vội vàng đem chân thu trở về, nói: “Không sao đâu, xương cốt cũng không việc gì, đi nhanh đi, một lát nữa là thát tử đuổi đến đấy.”
Dương Mặc buông lỏng tay ra, xoay người lại ngồi xổm xuống ở trước người A Mạch, lạnh giọng nói: “Lên đi!”
“A?” A Mạch sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp, không hiểu nổi Dương Mặc làm vậy có nghĩa là gì.
Dương Mặc thô giọng mắng: “Con mẹ nó, bảo ngươi lên thì lên liền đi! Ngươi thay ta chắn một đao, ta cõng ngươi một chuyến, chúng ta coi như thanh toán xong, ai cũng không nợ ai! Có cơ hội ta vẫn sẽ giết ngươi thay Tiêu lão đại báo thù!”
“Không cần! Không cần đâu!” A Mạch cuống quít xua tay nói: “Ta tìm cái gậy chống là được rồi!” Thấy Dương Mặc quay đầu lại lạnh lùng nhìn mình, nàng trong lòng hoảng hốt, nhịn không được lui về phía sau từng bước, mắt cá chân tê rần, thiếu chút nữa lại ngã quỵ trên mặt đất.
Dương Mặc không nói không rằng, tiến lên cầm lấy cánh tay A Mạch kéo ra phía trước nhắc tới, đồng thời xoay người, lập tức đem nàng cõng lên trên lưng anh ta. Khi hai thân thể chạm vào nhau, kề sát cùng một chỗ, hai người đồng thời đều cứng đờ.
Tấm vải A Mạch vẫn dùng vải để bó ngực đã cởi xuống băng bó vết thương cho Trương Nhị Đản, tuy rằng hiện tại vẫn là đầu mùa xuân, áo mặc trên người vẫn còn dày, tuy rằng bên ngoài còn có thêm một tấm nhuyễn giáp, tuy rằng bộ ngực của nàng cũng không đầy đặn, tuy rằng…… Nhưng dù sao nàng cũng là một thiếu nữ, một thiếu nữ đang độ tuổi đôi mươi, sự mềm mại trước ngực dù thế nào cũng không thể giống với một nam tử.
Thân thể Dương Mặc cũng cứng lại, dường như tất cả máu trên người đều dồn hết trên lưng, khiến cho cảm giác nơi đó càng thêm mẫn cảm. A Mạch nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là phải giết Dương Mặc diệt khẩu, nếu không phải hai cổ tay đều bị Dương Mặc chộp lấy kéo ra trước, thì nàng hẳn là đã đưa xuống dưới giày sờ đến thanh chủy thủ.
Dương Mặc sau khoảng khắc sững sờ đó, lại không nói gì, chỉ xốc thân thể A Mạch lên lưng, sau đó đi nhanh về phía trước. Trong lúc nhất thời, người thông minh như A Mạch cũng không thể chạm thấu đến tâm tư của nam nhân này. Anh ta phát hiện ra rồi sao? Vì sao lại không hề phản ứng lại như thế?
Dương Mặc dưới chân bước đi như bay, một lúc sau liền đuổi kịp hai binh lính đang cõng Trương Nhị Đản, phía trước đã có thể mơ hồ nhìn thấy đội ngũ. Trước khi tiến đến nhập vào đội ngũ, Dương Mặc đột nhiên thấp giọng hỏi: “Tiêu lão đại cũng vì như vậy mà bị giết, đúng không?”
A Mạch không biết nên như thế nào trả lời, một lát sau mới thấp giọng trả lời: “Anh ta muốn làm nhục ta.”
Dương Mặc không nói thêm gì nữa.
Sắc trời đã sáng, mặt trời nhô ra từ sau núi, soi rõ vẻ chật vật trên người binh lính. Một trận này, lại tổn thất hơn hai trăm người nữa, có thể chạy được tới đây chỉ còn lại không đến năm trăm nhân mạng. Lục Cương được binh lính đỡ ngồi dưới đất, nhìn thấy A Mạch sau lưng Dương Mặc đang lại gần thì rất mừng rỡ.
Dương Mặc thả A Mạch xuống, không nói lời nào ngồi xuống một bên, A Mạch nâng cái chân bị thương đến bên cạnh Lục Cương, kêu lên một tiếng: “Đại nhân.”
Sắc mặt Lục Cương đã trắng xám, anh ta bị Thôi Diễn chém một đao vào ngực, xem ra đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa. “A Mạch, thất doanh giao lại cho ngươi!” Lục Cương đột nhiên nói ra một câu.
A Mạch không nghĩ rằng anh ta lại an bài như vậy, muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Lục Cương, câu từ chối này chưa lên đến miệng đã phải nuốt lại, đành phải nặng nề mà gật đầu. Lục Cương nở nụ cười, không nói thêm gì nữa với A Mạch, chỉ bàn giao công đạo với một số quan quân may mắn còn sống sót, rằng từ hôm nay trở đi A Mạch chính là người đứng đầu của thất doanh, mọi người đều trầm mặc, cũng không có ai đứng ra phản đối. Lục Cương công đạo xong quân vụ liền cho những người khác lui xuống trước, anh ta còn có chuyện muốn nói cùng A Mạch. Mấy quan quân đều do Lục Cương một tay dìu dắt, quỳ xuống, hướng về phía Lục Cương nặng nề mà dập đầu một cái, sau đó liền đỏ mắt thối lui.
A Mạch tiến lên đỡ lấy thân thể Lục Cương, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, ngài nghỉ một lát đi, trước mắt, thát tử chưa đuổi kịp đâu.”
Lục Cương nhếch miệng, có chút khó khăn nói: “Ta không sợ chết, nếu đã tòng quân thì sớm muộn gì cũng có một ngày này.”
Đôi mắt A Mạch có chút cay cay, nói: “Đại nhân yên tâm đi, A Mạch nhất định sẽ dẫn thát tử dẫn tới trước mặt tướng quân.”
Lục Cương nở nụ cười: “Ta biết, ta đã sớm biết tiểu tử ngươi có đầu óc, A Mạch, dù sao ta cũng phải chết, nên muốn nói mấy câu này dù biết ngươi không thích nghe, lúc này cũng đừng oán tướng quân, anh ta không phải nhằm vào ngươi hay ta, ai bảo chúng ta lại trấn giữ ở núi Tây Trạch! Đừng giận dỗi tướng quân nữa, trong lòng anh ta có ngươi, ta nhìn thấy điều ấy.”
“Đại nhân!” A Mạch dở khóc dở cười, không thể tưởng được anh ta còn có thể nói ra được những lời này, cũng không biết vì sao, trong lòng trào dâng lên một cảm giác chua xót đến khôn cùng: “A Mạch lừa ngài, A Mạch không phải là nam sủng của tướng quân, lúc ấy nói như vậy chỉ là vì để bảo toàn tính mệnh.”
Lục Cương ngẩn người, trong giọng nói để lộ ra vẻ mê hoặc: “Nhưng ngay cả quân sư……”
“Đại nhân!” A Mạch cắt ngang lời Lục Cương, đột nhiên cảm thấy lúc này anh ta nói chuyện so với vừa rồi bàn giao công đạo quân vụ có trôi chảy hơn, tuyệt không giống như bộ dạng của người đang hấp hối: “Ngài nghỉ đi, ta đi an bài một chút chuyện phía dưới.”
A Mạch nói xong liền gọi thân binh tới trông nom Lục Cương, rồi chống trường thương đi sang bên kia xem thương thế của Trương Nhị Đản. Nàng tưởng rằng Lục Cương tạm thời không có chuyện gì, lại quên rằng trên đời này có một loại hiện tượng gọi là hồi quang phản chiếu, trên ngực trúng một đao như vậy, đâu thể nào không có chuyện gì được. Không đợi đến lúc nàng đi đến gần Trương Nhị Đản, thân binh bên cạnh Lục Cương đã khóc to gọi “ Đại nhân”, A Mạch lập tức cứng người lại, sau đó chậm rãi xoay người, thấy mọi người vây quanh Lục Cương, lúc này trên khuôn mặt chỉ còn là một mảnh tĩnh mịch xám trắng, hai mắt nhắm chặt, không bao giờ có thể giống như bà mẹ già quan tâm đến chuyện của nàng cùng Thương Dịch Chi nữa……
“Cõng di thể đại nhân, chúng ta mau rút sâu vào trong núi.” Giọng nói của A Mạch bình tĩnh đến kỳ cục, lời nói không mang theo một chút sinh khí.
Vương Thất cõng Trương Nhị Đản trên lưng, nhìn thấy bộ dạng của A Mạch, muốn cho người trong ngũ lại cõng nàng, A Mạch dùng trường thương chống thân thể, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Dương Mặc từ bên cạnh đi tới, không nói lời nào, đem trường thương trong tay nàng để sang một bên, túm lấy cổ tay nàng rồi lại cõng nàng lên lưng: “Đi về phía Tây.” Anh ta nói.
Đúng vậy, đi về hướng Tây, bọn họ phải đi theo hướng Tây, dẫn thát tử vào sâu trong dãy núi Ô Lan, lọt vào bên trong vòng vây của quân Giang Bắc.
———————-
Chú thích:
- Xuất kỳ bất ý: bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó