Thôi Diễn vẫn nửa tin nửa ngờ, Thường Ngọc Thanh không nói thêm nữa, xoay người trở về đại trướng. Lúc này, Khương Thành Dực đang nhoài người ra trên bàn, tiến hành tham chiếu, sửa chữa, chỉnh lý lại bản đồ sa bàn địa hình, thấy Thường Ngọc Thanh từ bên ngoài tiến vào, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Không cần phái người đi xem thật sao, tướng quân?”
Thường Ngọc Thanh không nói, đi đến trước sa bàn, nhìn dấu hiệu Ủng Thúy Sơn trên sa bàn đến ngây người. Sa bàn này là do Tĩnh quốc công Nam Hạ sáng chế ra và sử dụng đầu tiên, tiếp đó được lưu truyền đi trong chiến tranh, tướng lãnh các quốc gia liếc mắt một cái liền nhìn ra tác dụng kỳ diệu của nó, sau liền được tướng lãnh bốn nước sử dụng rộng rãi.
“Ở trong này.” Thường Ngọc Thanh đưa ngón tay thon dài dọc theo chân núi Ủng Thúy Sơn, đến vùng lân cận của một hang núi thì dừng lại chỉ xuống dưới, nói: “Phục binh hẳn là ở trong này.”
Khương Thành Dực đưa mắt nhìn theo vị trí mà Thường Ngọc Thanh chỉ, lại ngẩng đầu nhìn Thường Ngọc Thanh, đuôi lông mày không tự giác mà nhíu lại.
Thường Ngọc Thanh nở nụ cười, không để ý đến sự kinh ngạc của Khương Thành Dực, xoay người đi đến án thư liền ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển sách lật ra xem. Khương Thành Dực đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe thấy Thường Ngọc Thanh giống như tùy ý hỏi: “Thành Dực cảm thấy chúng ta nên hay không nên tung một cái lưới lớn về phía bọn chúng?”
Khương Thành Dực mím môi cân nhắc một lát, nói: “Quân ta không quen thuộc địa hình nơi này, hơn nữa đường núi vừa nhỏ lại có nhiều cải biến, nên đánh đêm đối với chúng ta rõ ràng là rất bất lợi.”
Thường Ngọc Thanh không rời mắt khỏi quyển sách, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Nói không sai, vậy thì cứ để cho bọn mọi rợ Nam Hạ ngồi xổm cả đêm trước đã rồi nói sau.”
Khương Thành Dực ừm một tiếng, đợi một lát không thấy Thường Ngọc Thanh phân phó gì, lại cúi đầu nhìn sa bàn nghĩ ngợi.
Thường Ngọc Thanh yên lặng đọc sách, khóe miệng đột nhiên lại khẽ mỉm cười, gọi thân binh kêu Thôi Diễn tiến vào, phân phó nói: “Đêm nay ngươi không cần phải đi tuần trong doanh, cứ ngủ cho ngon giấc, giờ dần ngày mai đến đây gặp ta.”
Thôi Diễn nghe Thường Ngọc Thanh nói mà không hiểu ra làm sao, nhịn không được gãi gãi đầu, hỏi: “Đại ca, chuyện gì vậy?”
Thường Ngọc Thanh trầm giọng, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Không nên hỏi nhiều như vậy, bảo ngươi đến thì cứ đến là được rồi.”
Thôi Diễn thấy khuôn mặt anh ta lộ vẻ không hờn không giận, nên không dám hỏi nhiều, chỉ dùng khóe mắt lướt sang nhìn Khương Thành Dực, thấy anh ta cũng lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thường Ngọc Thanh, nhất thời trong lòng có chút cân bằng trở lại, thầm nghĩ, hóa ra không chỉ một mình ta thấy hồ đồ.
Đuổi Thôi Diễn đi, Thường Ngọc Thanh lại cho người đi các doanh truyền lệnh, phân phó giờ dần sáng mai sẽ nấu cơm, sau khi ăn cơm xong các doanh chuẩn bị đợi lệnh. Khương Thành Dực lại càng thấy khó hiểu, không biết anh ta định làm gì, nếu nói cứ chậm rãi tiêu diệt, không vội xuất chinh, vậy thì việc gì phải nấu cơm sớm như vậy?
Không chỉ riêng Khương Thành Dực cảm thấy khó hiểu, mà ngày cả quan doanh thứ bẩy của quân Giang Bắc trong sơn cốc tại Ủng Thúy Sơn cũng có chút hồ đồ, vì sao không thấy thát tử có phản ứng gì vậy nhỉ? Nói thế nào cũng phải phái người đến đây xem xét mới phải chứ, sao trời đã tối rồi, mà ngay cả bóng dáng một người cũng chẳng thấy đâu?
Hắc Diện đã sớm không còn kiên nhẫn, vài lần muốn mang binh đi tập kích quân Bắc Mạc ngay trong đêm đó, nhưng đều bị Lục Cương kiên quyết ngăn lại, đành phải thở phì phì ngồi trên cỏ, trừng mắt đôi trâu đầy khó chịu.
Chờ suốt một đêm, nhiều người trở nên nóng nảy, sốt ruột, có vài người khóe miệng mỉm cười như thể đang tính kế gì đó, lại có người dựa vào thân cây đại thụ ngủ say sưa, ví dụ như… A Mạch.
Vẫn đợi tiếp cho sang đến ngày thứ hai, khi mặt trời lên cao quá nửa người, đám người Lục Cương lúc này rốt cục mới hết hy vọng, mang theo cái bụng đói lép kẹp réo ùng ục từ trong sơn cốc đi ra. A Mạch đã chờ ở chân núi Ủng Thúy Sơn, thấy Lục Cương dẫn đội ngũ đến, liền gọi người mang đồ ăn đã chuẩn bị bày lên bàn.
Lục Cương oán hận cắn một miếng bánh, vừa nuốt được hai miếng đột nhiên dừng lại, hỏi A Mạch: “Ngươi nói xem thát tử có ý gì? Lúc trời tờ mờ sáng, trinh sát hồi báo nói là trong doanh thát tử bắt đầu nấu cơm từ giờ dần, nhưng lão tử đợi bọn chúng đến sáng bảnh mắt mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, lại không thấy bọn họ nhổ trại, đây là thát tử đang định đùa giỡn kiểu gì vậy? Không có việc gì sao sớm thế đã ăn cơm?”
Cặp lông mày thanh tú của A Mạch hơi cau lại, thấp giọng lặp lại lời Lục Cương vừa nói: “Giờ dần nấu cơm, cũng không thấy nhổ trại?”
Lục Cương gật gật đầu, nhìn chằm chằm A Mạch có chút chờ mong.
A Mạch mặt mày càng nhăn hơn, ngón trỏ của bàn tay phải vô thức khẽ gõ lên đầu gối, đột nhiên giương mắt hỏi Lục Cương: “Trinh sát hồi báo lần gần đây nhất là khi nào?”
“Giờ Thìn canh ba.” Lục Cương hồi đáp.
A Mạch ngửa mặt nghiêm trang nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây, ước lượng thời gian: “Hiện tại đã qua buổi trưa, nói như vậy đại nhân đã quá hai cái canh giờ không nhận được hồi báo của trinh sát.” Nàng đột nhiên biến sắc: “Đại nhân chưa nhận được hồi báo của trinh sát sao?”
Trong lòng Lục Cương cũng cả kinh, liền gọi sĩ quan phụ trách việc này đang đứng cách đó không xa chạy đến, vừa hỏi mới biết được còn có mấy tổ trinh sát vẫn chưa trở về, theo lý thuyết thì phải có trinh sát liên tục hồi báo về tình hình quân doanh Bắc Mạc, nhưng không biết vì sao, những tổ thám báp này như biến mất giữa không trung. Lục Cương nghe xong sắc mặt đại biến, lập tức đứng bật dậy chạy đi, anh ta mặc dù thô lỗ, nhưng dù sao cũng đã cầm quân nhiều năm, biết rõ một khi tuyến trinh sát bị cắt đứt, chắc chắn là do đụng phải thát tử.
“Đại nhân!” A Mạch ở phía sau anh ta thấp giọng gọi một tiếng, trầm giọng nói: “Đường núi khó đi, nhất định sẽ trì hoãn được một khoảng thời gian, đại nhân không cần phải phát hỏa.” A Mạch nói xong, ánh mắt lại nhẹ nhàng mà liếc nhìn bốn phía xung quanh. Lục Cương lập tức liền hiểu được, đè nén tâm lý khủng hoảng lúc đầu, ngồi xuống khôi phục lại vẻ bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, hạ giọng hỏi A Mạch: “Ngươi xem nên làm như thế nào bây giờ?”
A Mạch suy nghĩ một chút, nói: “Thát tử biết Ủng Thúy Sơn có biểu hiện khác thường, không thể không có phản ứng.”
Lục Cương gật gật đầu: “Không sai, trinh sát biến mất thì rất có khả năng là bị thát tử bắt được, thát tử có lẽ đã biết kế sách của chúng ta rồi.”
A Mạch thầm nghĩ không phải là có lẽ, mà là chắc chắn đã biết rồi. Cứ giả làm phục binh như vậy, Thường Ngọc Thanh sao có thể mắc mưu! Song lúc này không phải lúc nói ra những chuyện như thế này, nên nàng chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Nơi này không thể ở lâu.”
Nàng vừa nói dứt lời thì Lục Cương lập tức đứng lên, lại bị A Mạch kéo lại: “A Mạch cảm thấy đại nhân trước hết cần phải ổn định quân tâm, thát tử người đông thế mạnh, chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh xấu, ngàn vạn lần không thể để rối loạn trận tuyến.” Lục Cương cúi đầu liếc mắt nhìn A Mạch, gật đầu.
Lập tức, Lục Cương phân phó thuộc hạ đi tập hợp đội ngũ, A Mạch đi theo phía sau. Lục Cương cùng mấy quan quân thương nghị một lát, liền quyết định đưa đội ngũ đi theo hướng Sơn Nam, tính đi theo cánh tả của quân Bắc Mạc để tìm kiếm cơ hội. A Mạch không nói thêm nữa, mang binh lính đi trước. Bởi vì phần lớn quân sĩ ngồi canh gác ở trong sơn cốc suốt một đêm, còn chưa kịp nghỉ ngơi, cả một đoàn quân nhất thời đều có chút biểu hiển mỏi mệt, ngược lại, đội bốn của A Mạch cả đêm qua đều được nghỉ ngơi nên sức lực đều được hồi phục.
Đoàn quân theo hướng Nam đi qua hai đỉnh núi, mới vừa đi đến một chỗ có địa thế thoáng đãng, bằng phẳng, Lục Cương ngay lập tức hạ lệnh cho quân sĩ dừng lại nghỉ ngơi, đột nhiên thấy quân kỳ Bắc Mạc dựng thẳng lên trên sườn núi phía trước, trong đám cỏ cỏ hoang cao đến thắt lưng nhất tề xoàn xoạt hiện lên hàng ngàn quân Bắc Mạc, đám người Lục Cương nhất thời chết sững lại.
Từ giữa hàng ngũ Bắc Mạc tách ra hai bên, một viên tiểu tướng mặc hắc bào, cùng lắm chỉ mười bảy, mười tám tuổi, tay cầm trường đao, thân hình cao ngất ngồi trên chiến mã, từ từ chậm rãi tiến lên phía trước trận.
———— phân cách tuyến ———-
Lúc này A Mạch đang ở giữa đội hình hành quân, xa xa nhìn đến phía trước đột nhiên thấy xuất hiện toàn mũ giáp của quân Bắc Mạc, không khỏi cả kinh, lại nhìn thấy viên tiểu tướng Bắc Mạc đang đứng trước trận, trong lòng lại rùng mình. Là Thôi Diễn! Đó là Thôi Diễn! Tuy rằng ở thành Dự Châu chỉ gặp qua vài lần, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người đó chính là Thôi Diễn.
Thôi Diễn không chỉ là cháu ngoại của danh tướng Bắc Mạc Chu Chí Nhẫn, lại là tiểu công tử của quốc công Bắc Mạc, chỉ nói riêng về xuất thân của anh ta thôi, cũng đủ khiến cho Thường Ngọc Thanh tuyệt đối không thể để cho anh ta dễ dàng đi mạo hiểm. Nếu anh ta có thể xuất hiện ở nơi này, vậy thì Thường Ngọc Thanh chắc chắn đã tính toán chu toàn hết cả rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng A Mạch không khỏi cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Phía trước, Lục Cương vội vàng điều binh bày trận, nhưng Thôi Diễn làm sao lại cho anh ta thời gian mà bày trận, liền lập tức vung tay lên, binh lính Bắc Mạc liền tràn tới. Nhất thời, tiếng kêu rung động trời đất vang lên, quân Bắc Mạc xung phong xông tới, bên này quân Giang Bắc hốt hoảng ứng chiến, chỉ vừa tiếp chiến đã rơi vào thế hạ phong.
Người ngựa hai bên lao vào nhau hỗn chiến, đao tên bốn phía, máu thịt như mưa. Lục Cương vung kiếm chém ngã tên lính Bắc Mạc vừa vọt tới trước mặt, gầm lên trong cổ họng quát thân binh đứng bên cạnh: “Con mẹ nó, đứng bảo hộ xung quanh lão tử làm gì? Lão tử không cần các ngươi phải bảo vệ! Đội ba chắn phía trước, còn lại kêu Hắc Diện rút lui lên núi!”
Có thân binh quay lại truyền lệnh, những thân binh còn lại vẫn bảo hộ xung quanh Lục Cương. Hắc Diện làm sao đồng ý rút lui, vung đại đao che phía trước, một mình cùng năm sáu binh lính Bắc Mạc quấn lấy nhau, mặc dù dũng mãnh, nhưng cũng rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Cảnh tượng như vậy đập vào trong mắt A Mạch có chút quen thuộc, dường như giống với chiến trường tại Dã Lang Câu. A Mạch cắn răng dẫn người xung phong liều chết xông lên trước trận, đem Lục Cương từ trong vòng vây của binh lính Bắc Mạc đoạt ra. Thân binh bên người Lục Cương đã chết quá nửa, chính anh ta cũng chém giết đến đỏ quạch cả mắt rồi, nhìn thấy A Mạch thì tức giận mắng: “Hỗn đản, con mẹ nó, ngươi không phải là đội bốn đội sao? Cho các ngươi rút lui lên núi trước!”
A Mạch nâng đao ngăn trước mặt, thuận thế chém một binh lính Bắc Mạc vừa nhào tới, cũng không để ý tới sự mắng chửi đầy tức giận của Lục Cương, chỉ hướng về phía Vương Thất hô lớn: “Mang đại nhân đi!”. Vương Thất gật đầu, phất tay gọi hai binh sĩ bảo hộ Lục Cương. Đám người A Mạch lùi từng bước một, khi đi ngang qua đội trưởng đội hai, Dương Mặc, liền thay anh ta cản được một đao chém tới, nàng liền la lớn: “Mang theo người rút lui lên núi!”
Mặt và cổ Dương Mặc đầy máu, ánh mắt vằn đỏ lớn tiếng mắng: “Cút! Tiểu bạch kiểm nhà ngươi sợ chết thì tự mình cút đi, lão tử là đội trưởng đội hai, đại nhân đã phân phó nhất định phải che chắn ở nơi này!”
Bên Bắc Mạc, binh lính càng đánh càng dũng mãnh, càng lúc càng tràn sang nhiều hơn, tạo thành thế bao vây đối với quân Giang Bắc, Trương Nhị Đản vẫn đi theo bên cạnh A Mạch, lúc này lại bị binh lính Bắc Mạc vây ở một bên. Ngược lại, Dương Mặc cùng A Mạch cũng bị bảy, tám binh lính Bắc Mạc vây cùng một chỗ, khiến cho hai người không thể không lưng tựa lưng vào nhau để hỗ trợ chém giết địch binh bốn phía.
“Con mẹ nó, trước mắt đã hết hy vọng rồi!” A Mạch nhịn không được mắng: “Người phía sau đã rút lui hết! Các ngươi có tiếp tục ở nơi này cũng chỉ chết uổng phí mà thôi!”
Dương Mặc lại chém ngã một địch binh, trong lòng sinh ra loại tâm lý hào hùng, cười ha ha nói: “Đồ tiểu bạch kiểm như ngươi thì biết cái gì, đại trượng phu có thể chết trận trên sa trường, đó là vinh quang!”
“Vinh quang cái rắm!” A Mạch tức giận mắng, cánh tay của nàng đã đau nhức, tốc độ vung đao rõ ràng đã chậm lại, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thát tử vây chết ở chỗ này, nàng cắn răng bổ đao về phía trước tạo thành một khoảng trống trong vòng vây, hướng về phía Dương Mặc kêu lên: “Ngươi nếu còn muốn báo thù cho trưởng quan đã thành ma kia thì đi theo ta, đừng bỏ tính mạng lại nơi này!” Nói xong cũng không chờ Dương Mặc trả lời, gọi Trương Nhị Đản một tiếng, xung phong dẫn đầu xông ra theo khoảng trống, liều chết mà đi qua.
Dương Mặc sửng sốt, cắn chặt răng, theo sau A Mạch chém giết chạy ra ngoài. Ba người rất nhanh liền hợp thành một với quân Giang Bắc. Khi rút lui lên núi thoải mái hơn rất nhiều, may là binh lính Bắc Mạc cũng không đuổi cùng giết tận, xem ra chỉ muốn nhử quân Giang Bắc.
Trên người A Mạch đã dính đầy máu, may là chỉ có một vết thương trên cánh tay song cũng không sâu, nàng cố không băng bó, chỉ mang người đuổi theo đại quân đã rút lui lên núi. Mãi đến khi vượt qua một đỉnh núi, tiếng hò hét phía sau mới dần dần biến mất.
Lục Cương đã thu thập tàn quân chờ ở nơi đó, đội ngũ tổn hại gần một nửa, đến bây giờ cũng chỉ còn lại khoảng bảy, tám trăm người, bộ dạng lúc này đây thật vô cùng thê thảm. Lục Cương thấy A Mạch cùng ba, bốn chục người trở về, sắc mặt càng thêm âm trầm, vung kiếm chém mạnh một nhát trên mặt đất phát tiết, rồi quay người vung quyền đấm liên tiếp lên thân cây. Quan quân bên cạnh vội vàng tiến lên khuyên can, nói những thứ đại loại như “núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun”. Chỉ riêng A Mạch không tiến đến gần, chỉ đứng ở một bên nhìn những hành động của anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, sau lại quay người nhìn đỉnh núi phía sau đến ngây ngốc.
Sắc trời đã dần tối, đỉnh núi bên kia vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng nơi đó vừa diễn ra một trận chiến đẫm máu, mấy trăm tính mạng con người đã để lại nơi đó. Đội bốn của A Mạch cũng chết không ít, Vương Thất đi tới, đau đớn ngây người thấp giọng nói với A Mạch, rằng trong ngũ cũng có một huynh đệ đã hy sinh.
Trong lòng A Mạch đột nhiên nảy sinh một cỗ bi thương khôn kể, không phải chỉ vì huynh đệ kia đã chết đi, mà phần nhiều là vì những người trong thất doanh. Chỉ dùng quân số của một doanh, sao có thể đối đầu với đại quân của Thường Ngọc Thanh, hơn nữa đó đâu chỉ là Thôi Diễn, mà đó là kỳ tài quân sự Bắc Mạc, “Sát tướng” vang danh bốn nước, Thường Ngọc Thanh!
Không có chỉ huy, không có điều hành, không có trù tính cùng an bài…… Nhóm người bọn họ chẳng qua là nhóm quân Giang Bắc bị Thương Dịch Chi vứt bỏ, bị Từ Tĩnh dùng để làm mồi dẫn dụ quân Bắc Mạc mà thôi.
Bên kia có quan quân đề nghị Lục Cương rút lui trở về, phía trước đã có phục binh, nên cũng chỉ có thể rút lui trở về mà thôi. A Mạch trấn định lại tinh thần, đi đến bên cạnh Lục Cương thấp giọng nói: “Đại nhân, có thể ra đây nói chuyện một chút được không?”
Lục Cương nghi hoặc nhìn A Mạch, nhưng vẫn theo nàng rời đám người bước đi vài bước.
A Mạch thấp giọng hỏi: “Đại nhân muốn rút lui trở về sao?”
Lục Cương gật đầu.
A Mạch trầm giọng nói: “Chúng ta không thể quay về! Phục binh không truy đuổi, điều đó chứng tỏ rằng Thường Ngọc Thanh còn có chiêu tiếp theo đang chờ chúng ta, tên tướng quân của thát tử vừa rồi tên là Thôi Diễn, có thân phận tôn quý, Thường Ngọc Thanh nếu dám để cho anh ta đến ngăn đón chúng ta, có khả năng lừa chúng ta sau khi lọt vào phục kích sẽ quay trở về, chuyện vừa rồi sợ rằng chỉ là hư chiêu mà thôi, điều đáng sợ hơn còn ở bên kia chờ chúng ta.”
Ánh mắt Lục Cương nhìn A Mạch chằm chằm, hỏi: “Ngươi có thể chắc chắn?”
A Mạch cười khổ một chút, lắc lắc đầu, nói: “Không thể, bởi vì đối phương là Thường Ngọc Thanh, ta không thể chắc chắn.”
Lục Cương trầm mặc một lát, hỏi: “Vậy ngươi nói chúng ta bước tiếp theo nên làm như thế nào?”
A Mạch yên lặng nhìn Lục Cương một lát, đột nhiên nói: “Đại nhân, có lời này A Mạch chỉ nói một lần ở đây, đại nhân nếu có thể nghe được thì hãy để lọt vào tai, nếu không thể, coi như A Mạch chưa từng nói qua những lời này.”
Lục Cương nói: “Có cái gì cần nói thì ngươi cứ nói thẳng ra.”
A Mạch hít sâu một hơi, nói: “Khi chúng ta từ quân bộ trở về, quân sư từng cho đại nhân một cẩm nang diệu kế, chỉ nói là binh bất yếm trá, đại nhân đã từng nghĩ tới quân sư cấp cho doanh của ngài cẩm nàng này là sai lầm không?” Thấy Lục Cương trầm mặc không nói, A Mạch lại nói tiếp: “Ta nghĩ đại nhân cũng đã đoán được tuyệt không thể có chuyện như vậy. Nếu nói hơn hai mươi doanh của quân Giang Bắc chúng ta đều sẵn sàng ứng chiến, thì trận này cũng không cần đánh, mà sẽ chờ thát tử tới rồi tiến hành thu thập bọn chúng là tốt rồi, tướng quân và quân sư tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như thế.”
Sắc mặt Lục Cương rốt cục đã thay đổi, A Mạch cười cười, nói: “Đại nhân, thật ra chúng ta là mồi câu, mồi câu mà tướng quân cùng quân sư vứt cho thát tử, rõ ràng là mồi câu, mà lại cứ quay cuồng giãy dụa, bởi vì tự bản thân mình không hề biết, cho nên mới càng thêm chân thật, cho nên mới có thể dẫn dụ thát tử mắc câu. Đi hướng Bắc, cái chờ chúng ta tất nhiên cũng là phục binh của Thường Ngọc Thanh, cho nên chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi hướng Nam. Thôi Diễn thấy chúng ta đào tẩu, tất nhiên thiếu sự đề phòng chuẩn bị, hiện tại trời tối, chỉ cần chúng ta tắt đuốc, lẳng lặng không một tiếng động đánh vào phía sau của anh ta, có thể đâm cho anh ta một thương chí tử.”
Lục Cương tán thành gật đầu: “Không sai.”
A Mạch đưa mắt nhìn đội ngũ có chút tán loạn đứng cách đó không xa, lại quay lại nhìn Lục Cương, hỏi: “Nhưng, đại nhân, sau đó thì sao? Xét binh lực của chúng ta hiện tại đương nhiên không có khả năng giết sạch đội quân của Thôi Diễn, trước sau đều là thát tử Bắc Mạc, di chuyển qua khe núi kia thì chúng ta cũng chỉ còn lại hai lựa chọn, hoặc là hướng đông, hoặc là hướng tây, hướng đông là quân doanh của đại quân Bắc Mạc, nhìn như tử địa nhưng thật ra lại chính là sinh lộ, chỉ cần có thể thừa dịp bóng đêm, thần không biết quỷ không hay mà đi qua, chúng ta có thể sẽ thoát khỏi; mà theo hướng tây sẽ đi sâu vào dãy núi Ô Lan……”
A Mạch nói đến đây đột nhiên ngừng lại, nhìn Lục Cương mà nhẹ nhàngnở nụ cười.