“Ngươi đi đâu vậy?”
“Tìm người!”
“Đi tìm ở đâu?”
“Một nơi có núi có sông có hoa có cỏ.”
“Thích người này?”
“Không biết, trước tiên cứ tìm đã rồi nói sau.”
“. . .”
“Ngươi thì sao?”
“Trở về trấn thủ biên cương, sau này ngươi có thể sẽ đi ra ngoài Tĩnh Dương quan?”
“Uhm, có lẽ sẽ đi, ha ha. Chỉ là ngươi yên tâm, ta sẽ không mang theo đại quân đi.”
“Vậy là tốt rồi!”
“Vậy từ biệt ở đây?”
“Được, từ biệt ở đây!”
Tiếng vó ngựa xa dần, thân ảnh A Mạch cuối cùng biến mất ở cuối đừng lớn. Thường Ngọc Thanh ghìm cương ngựa mà nhìn, không nhịn được cười cười, sờ tay vào ngực, từ từ lấy ra một món đồ, hóa ra chính là thanh chủy thủ đánh mất rồi lại tìm được.
Gió mạnh lướt qua, thân hình một người một ngựa xa dần, nhưng nhìn thấy chỗ cây xanh bên đường loáng thoáng ánh ra sắc hoa màu hồng trắng. Gió xuân thổi đúng lúc, mùi hoa mơ hồ phả vào mặt, cuối cùng một năm xuân lại đến.