Nam Hạ đầu tháng tư năm Bình Nguyên, danh tướng Bắc Mạc Chu Chí Nhẫn dẫn quân tấn công Thanh Châu, từ đó, trận quyết chiến Thanh, Ký ở Giang Bắc chính thức hạ màn.
Tháng năm, bên Bắc Mạc Phó Duyệt dẫn binh từ sườn đông Yến Thứ Sơn vượt qua núi, tấn công Ký Châu. Phó nguyên soái quân Giang Bắc Mạc Hải dẫn ba vạn quân ngăn Phó Duyệt ở thành Dung phía bắc Ký Châu. Trương Sinh thống lĩnh năm ngàn quân kỵ binh Giang Bắc vòng qua phía sau Phó Duyệt đánh bất ngờ, không ngờ Phó Duyệt lại sớm có phòng bị, bộ kỵ binh của Trương Sinh thu hoạch không nhiều, đành phải tạm thời lui binh chờ đợi thời cơ chiến đấu, đồng thời Phó Duyệt bị kỵ binh Trương Sinh uy hiếp bức bách, cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, tình hình Ký Bắc nhất thời tiếp tục giằng co.
Cùng tháng, Đường Thiệu Nghĩa dẫn theo một đội kỵ binh xuất hiện ở phía sau hai châu Kinh, Tương của Chu Chí Nhẫn, nhiều lần tập kích đường vận chuyển lương, làm cho Chu Chí Nhẫn rất đau đầu, đành phải cử một vạn kỵ binh tiến hành truy kích và tiêu diệt nhóm này, nhưng mà tốc độ của Đường Thiệu Nghĩa thật sự rất nhanh, thường thường lúc kỵ binh Bắc Mạc vây kín ở phía trước lập tức đã chạy thoát. Chờ đến tháng sáu, đội kỵ binh tinh nhuệ này lại đột nhiên đi lên phía bắc tiến tới Tân Dã, sau đó vượt sông Tử Nha lên phía bắc nhưng mà lại vượt qua sườn tây Yến Thứ Sơn, đi vào bên trong ranh giới Bắc Mạc tập kích quấy rối!
Tháng sáu, nhánh sông Tử Nha bị Chu Chí Nhẫn chặn lại, sông hộ thành Thanh Châu bị cạn nước. Cuộc chiến ở Thanh Châu càng vô cùng khốc liệt, bởi vì trên tường thành Thanh Châu trang bị hỏa pháo tối tân nhất, thời gian đầu giữ thành xác thực làm đại quân Bắc Mạc kinh sợ, nhưng bởi vì độ chính xác có vấn đề, lực sát thương khi đối đầu không phải thực sự lý tưởng, hơn nữa cuộc chiến giữ thành chưa được bao lâu, đạn pháo đã dùng hết.
Giữa tháng sáu, Tiết Vũ cùng Hạ Ngôn Chiêu nhân lúc đêm khuya chủ động xuất kích, liều chết xông vào trận địa quân Bắc Mạc, đốt cháy xe bắn đá, xe công thành (k biết mô tả thế nào, sẽ có ảnh minh họa ^^), lượng lớn thang mây. Vài ngày sau, kho thóc trong thành đột nhiên bốc cháy, lương thảo bị đốt hơn một nửa.
Tháng bảy, Chu Chí Nhẫn để tám vạn đại quân lại tiếp tục vây đánh Thanh Châu, đích thân mình dẫn đầu những người còn lại đánh vào khe núi Phi Long. Mấy cửa khẩu trong khe núi Phi Long đều bị đại quân Bắc Mạc phá tan từng cái một, đại quân Chu Chí Nhẫn từng bước một tiến sát Ký Châu. Mà lúc này, binh lính mới của Quân Giang Bắc còn đang được huấn luyện trong núi Thái Hành, đại doanh Ký Châu chỉ có không đầy hai vạn binh mã.
Đây là sau cuộc chiến Thái Hưng, lần thứ hai quân Giang Bắc giao đấu cùng Chu Chí Nhẫn, tuy rằng đã rất khác so với trước kia, nhưng mà kết quả lại gần như vậy, quân Giang Bắc một lần nữa đối mặt với nguy cơ sống chết. Sự thật chứng minh, gừng càng già càng cay!
“Nhất định phải đưa quân đội Ký Châu ra ngoài, nếu không một khi bị bao vây ở Ký Châu, trong tay chúng ta không còn quân cờ nào có thể dùng được!” Trong phòng nghị sự, Từ Tĩnh bình tĩnh nói.
Nhưng Tiếu Dực không quá bằng lòng với ý kiến của Từ Tĩnh, hắn ở Ký Châu khổ tâm hoạt động trong nhiều năm, cứ bỏ đi như vậy làm sao có thể cam lòng được, nghe xong cũng chẳng để ý đến ánh mắt của A Mạch trước, liền lập tức phản đối: “Ký Châu không thể bỏ! Thanh Châu đã khó giữ nổi, nếu lại bỏ Ký Châu, ngươi bảo mấy vạn nhân mã quân Giang Bắc ta ở nơi nào ổn định cuộc sống được?”
Lời này hắn vừa nói ra, tướng lãnh còn lại ở đây cũng không khỏi thì thầm thảo luận, chỉ có A Mạch vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn bản đồ tình hình quân đội hai bên không nói gì. Đại quân Bắc Mạc khắp nơi áp sát, quân số tiến vào hai châu Thanh, Ký ước chừng hai mươi vạn có dư, có thể thấy được Trần Khởi quyết tâm muốn liều lĩnh trước tiên trừ bỏ quân Giang Bắc rồi tiếp tục nghĩ kế sau.
Tiếu Dực cẩn thận nhìn nhìn Lâm Mẫn Thận đứng hầu phía sau A Mạch, đột nhiên hỏi: “Mạch soái, bên phía Thịnh Đô… có tin tức gì không?”
A Mạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiếu Dực một cái, tất nhiên nàng hiểu được ý tứ kia của Tiếu Dực.
Hiện tại Trần Khởi dùng toàn lực tấn công Thanh Ký, phòng tuyến phía sau đương nhiên trống rỗng, nếu có thể nhân cơ hội tấn công phía sau hắn, nhất định có thể làm chơi ăn thật. A Mạch đã sớm nghĩ tới điều này, cũng đã kêu Lâm Mẫn Thận đi tới Thịnh Đô xin viện trợ, nhưng mà Lâm Mẫn Thận mang về tin tức đại quân Giang Nam sa vào Lĩnh Nam không rút chân ra được, mà thủy quân Phụ Bình không thể tự mình vượt sông chiến đấu. Những lời này không thể nói bừa trước chư tướng, A Mạch chỉ thản nhiên đáp: “Thủy quân Phụ Bình đã chuẩn bị cho chiến tranh, đợi dẹp yên loạn ở Lĩnh Nam, quân Giang Nam được chỉ huy lên phía bắc, vượt sông tác chiến.”
Tiếu Dực không để ý chép chép miệng, mặt lộ vẻ thất vọng. Từ Tĩnh một bên cẩn thận nhìn thấy, trong lòng nảy ra một kế. Đợi đến khi việc bàn bạc chấm dứt, chúng tướng dời đi, Từ Tĩnh liền nói thầm vài câu với A Mạch, A Mạch nghe xong hai mắt tỏa sáng, vội kêu thân binh mời Tiếu Dực tới đây.
Tiếu Dực còn chưa ra khỏi phủ Nguyên soái, thấy A Mạch phái thân binh đến mời trong lòng mặc dù có chút ngạc nhiên, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, cũng không lén hỏi thăm thân binh kia có chuyện gì, chỉ thoải mái đi theo trở lại phòng nghị sự, vào cửa liền hỏi A Mạch: “Mạch soái gọi ta trở lại có chuyện gì?”
A Mạch bảo Tiếu Dực ngồi xuống, lại bảo thân binh mang trà lên cho Tiếu Dực, lúc này mới cười nói: “Mời Tiếu phó soái trở lại quả thật có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”
Thân vệ đứng hầu trong phòng đều im lặng không một tiếng động lui xuống, chỉ có Từ Tĩnh ngồi một bên mỉm cười không nói. Tiếu Dực uống một ngụm trà lớn, khảng khái nói: “Mạch soái có việc gì cứ dặn dò, cái gì mà bàn bạc với không bàn bạc.”
A Mạch chỉ khẽ cười cười: “Chuyện liên quan đến Ký Châu, đương nhiên phải cũng bàn bạc với Tiếu phó soái một chút.”
Tiếu Dực nghe xong đặt chén trà xuống, nhìn A Mạch thẳng thắn nói: “Mạch soái, thuộc hạ cảm thấy Ký Châu không thể bỏ lại không giữ.”
“Không sai!” A Mạch gật đầu nói: “Ký Châu không thể bỏ lại không giữ, nhưng mà nếu đem toàn bộ binh lực đều đặt ở Ký Châu cũng lại đúng ý muốn của Chu Chí Nhẫn. Cho nên ta có một cách, vừa không phải bỏ Ký Châu, lại không cần binh lực tướng sĩ dồn ở Ký Châu.”
Tiếu Dực hỏi: “Mạch soái có cao kế gì?”
A Mạch đáp: “Cũng không tính là cao kế, ta cho Tiếu phó soái năm ngàn binh ở lại giữ Ký Châu, còn lại do ta mang đi.”
Trong lòng Tiếu Dực trực tiếp mắng A Mạch này quá đáng hận, chỉ cho năm ngàn lính làm sao có thể giữ được Ký Châu! Hắn mỉm cười nhưng mày rậm nhăn lại, nói thẳng với A Mạch: “Mạch soái, chỉ cho ta năm ngàn binh lính, thành Ký Châu này ta không giữ được!”
A Mạch nói hời hợt: “Không giữ được thì hàng.”
Tiếu Dực nghe xong trong lòng chợt lạnh, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, biến sắc hướng về phía A Mạch tức giận nói: “Lão Tiếu ta mặc dù bất tài, nhưng cũng không phải là phường tham sống sợ chết bất trung bất nghĩa, nếu Mạch Soái không tin ta có thể đoạt lại binh quyền của ta, tội gì dùng lời này để sỉ nhục ta!”
Từ Tĩnh ở bên vội đứng dậy đi tới khuyên giải: “Tiếu phó soái hiểu lầm rồi, đương nhiên Mạch soái biết Tiếu phó soái trung thành, trước tiên ngươi cứ tạm nghe lời Mạch soái nói xong đã.”
A Mạch cười cười, không vội vàng nói: “Trước hết Tiếu phó soái ngồi xuống đã, nghe ta nói hết lời tiếp tục tức giận cũng không muộn.”
Tiếu Dực cố nén lửa giận lại ngồi phịch xuống dựa vào ghế, lại nghe A Mạch tiếp tục nói: “Tiếu phó soái cảm thấy Thạch Đạt Xuân tướng quân ở Dự Châu là người rất sợ chết?”
Tiếu Dực ngẩn ra, đáp: “Thạch tướng quân ẩn núp trong quân Thát tử, gan góc phi thường, đương nhiên không phải người rất sợ chết.”
A Mạch lại hỏi: “Vậy ông ấy có thể tính là người bất trung bất nghĩa?”
Tiếu Dực nghẹn lại, hiện tại khắp thiên hạ đều biết Thạch Đạt Xuân vì làm nội ứng cho Nam Hạ mới giả vờ đầu hàng Bắc Mạc, Thương Dịch Chi ở Thịnh Đô sớm đã phong tặng Thạch Đạt Xuân thụy hiệu “Trung Liệt”, đương nhiên không thể coi là người bất trung bất nghĩa. Tiếu Dực im lặng một lát, ấp úng nói: “Nhưng mà có gương Thạch tướng quân ở phía trước, Thát tử tự nhiên sẽ không tiếp tục tin chúng ta, Ký Châu đầu hàng chẳng phải là dê vào miệng cọp?”
A Mạch cười liếc mắt cùng Từ Tĩnh, nói với Tiếu Dực: “Đại quân Chu Chí Nhẫn đến đây, Tiếu phó soái chỉ cần viết một chữ “Tha”, lại nói rõ với hắn, một nhà già trẻ của mình đều ở Ký Châu, sợ quân Giang Bắc chúng ta quay lại trả thù, cho nên một ngày hắn không tiêu diệt hoàn toàn quân Giang Bắc, ngươi liền một ngày không dám dâng thành hàng hắn.”
Trên mặt Tiếu Dực lại khó che dấu vẻ ngạc nhiên: “Sao có thể như vậy ——”
“Đương nhiên có thể như vậy, thân ở thời loạn thế chọn gần bên kẻ mạnh chính là lẽ thường tình của con người, Chu Chí Nhẫn tự nhiên sẽ hiểu được. Lại nói…” Từ Tĩnh nói tiếp, mắt nhỏ chớp chớp nhìn về phía Tiếu Dực, lộ ra một tia sáng giảo hoạt, cười nói: “Tiếu phó soái nhìn xa trông rộng việc làm này lại không phải là lần đầu tiên,tất nhiên có thể tiếp tục lừa gạt Chu Chí Nhẫn kia vài ngày.”
Tiếu Dực nghe xong nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, Từ Tĩnh nói hắn nhìn xa trông rộng, chẳng qua là ám chỉ hắn đã từng nửa vời quay đầu nhìn tình hình. Tiếu Dực còn do dự trong chốc lát, tươi cười trên mặt A Mạch thu lại, nói: “Tiếu phó soái, nếu thực sự quân Giang Bắc ta bị tiêu diệt trong tay tay Chu Chí Nhẫn, ngươi liền dẫn Ký Châu đầu hàng thật đi.”
Lời vừa nói ra, Tiếu Dực rất ngạc nhiên, nhất thời ngơ ngác nhìn A Mạch.
A Mạch nghiêm mặt nói: “Không phải ta đang nói chuyện phiếm với Tiêu phó soái, nếu quân Giang Bắc không bảo vệ được dân chúng Ký Châu, cũng không cần dân chúng phải chôn cùng chúng ta. Ngọc đá cùng nát vốn là cao thượng, nhưng mà sao bì kịp với việc nhẫn nhục kiên trì sống cho qua ngày đoạn tháng, co được duỗi được mới là diện mạo vốn có của anh hùng đại trượng phu.”
Tiếu Dực nhìn A Mạch một lát, từ từ đứng dậy, ôm quyền hướng về phía A Mạch: “Tiếu mỗ thay dân chúng Ký Châu tạ ơn Mạch soái!”
Giữa tháng bảy, A Mạch lệnh cho Tiếu Dực ở lại giữ Ký Châu, bản thân mình dẫn quân chủ lực Giang Bắc đi vào trong núi Thái Hành.
Đầu tháng tám, đại quân Chu Chí Nhẫn đến bên ngoài Ký Châu, còn chưa đợi hắn bao vây thành, phó nguyên soái quân Giang Bắc, tướng trấn thủ thành Ký Châu Tiếu Dực liền lén chuyển một phong mật thư cho Chu Chí Nhẫn. Trong thư nói rằng bản thân mình cho tới nay bởi vì không phải theo Mạch Tuệ từ đầu nên ở trong quân Giang Bắc bị xa lánh, hiện giờ lại bị Mạch Tuệ bắt ở lại giữ thành, hắn tự biết Ký Châu không thể chống đỡ được đại quân Bắc Mạc, lại nói Ký Châu là nơi hắn sinh ra, dân chúng trong thành đều là bà con họ hàng, thực sự không đành lòng nhìn bọn họ đau khổ vì khói lửa chiến tranh, cho nên có lòng đầu hàng Bắc Mạc, nhưng mà lại sợ sau này bị quân Giang Bắc trả thù…
Mấy trang dài dằng dặc làm cho Thôi Diễn xem xong choáng váng đầu, buông thư xuống hỏi chu Chí Nhẫn: “Cậu, Tiếu Dực này rốt cuộc là hàng hay không hàng?”
Chu Chí Nhẫn khẽ cười cười: “Hàng hay không là xem chúng ta cùng quân Giang Bắc ai thắng ai thua. Tiếu Dực này có biệt danh là cáo già, gió chiều nào xoay chiều ấy. Lúc đầu hắn là thủ hạ của Tĩnh quốc công Nam Hạ Hàn Hoài Thành, sau lại theo Thương Duy, triều đình Nam Hạ vài lần biến đổi, chỉ riêng hắn bình an trấn thủ Ký Châu không bị ảnh hưởng đến. Người này, hừ, lúc này nói có thể tin rồi lại không thể tin! Chẳng qua, nếu thật sự Mạch Tuệ không có ở trong thành, có đánh Ký Châu này hay không cũng không quan trọng.”
Lời Chu Chí Nhẫn nói ra không tới hai ngày, trong đại doanh của hắn lại xuất hiện một vị khách thần bí. Người nọ toàn thân hắc y đội mũ trùm đầu che chắn vô cùng kín đáo, đến khi vào trong lều lớn của Chu Chí Nhẫn mời xốc mũ trùm đầu lên, lộ ra khuôn mặt vô cùng thật thà phúc hậu, đúng là tướng trấn thủ Thành Ký Châu Tiếu Dực. Tiếu Dực hướng về phía Chu Chí Nhẫn hành lễ, nói thẳng: “Tiếu mỗ vào trong trướng Chu tướng quân, chính là muốn thể hiện thành ý với tướng quân.”
Lời Tiếu Dực viết trong thư không giải thích nhiều lắm, nhưng mà hắn một mình đến đây đã cho thấy thành ý vô cùng. Đợi hắn đi rồi Chu Chí Nhẫn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hạ lệnh bảo đại quân tạm dừng tấn công thành, chủ lực ngược lại đuổi theo quân Giang Bắc tiến vào trong núi Thái Hành.