Nhiều năm chưa ra khỏi sơn động nhưng vừa xuất hiện Trại Mỗ đã quỳ gối trước mặt cô gái trẻ mới tới Miêu Trại làm khách. Một màn này khiến mọi người ở đó lập tức ngây dại, trong lúc ấy cả quảng trường to rộng chỉ có tiếng hít thở mang theo hãi hùng của người Miêu.
Lôi Linh Nhi trợn mắt ngây người đứng đó, Lôi Lí Gia cũng cực kỳ khiếp sợ nhưng vẫn không quên né qua một bên tránh cái dập đầu của Trại Mỗ. Diệp Hàng và Vương Đại Đầu cũng bị hoảng sợ mà vội vàng đứng dậy dạt qua bên cạnh tránh lễ của bà.
Chỉ có A Ly vẫn bình thản ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, thần sắc tự nhiên hoàn toàn không để bụng. Giống như việc đối phương thành kính hành lễ với cô là chuyện bình thường. Cô im lặng nhìn thoáng qua bà lão đang quỳ rạp trên đất sau đó nhẹ nâng tay phải và nhỏ giọng nói, “Đứng lên đi, tôi không nhận nổi một lễ này của bà đâu.”
Hai người phụ nữ trung niên phía sau Trại Mỗ cũng đã quỳ xuống nhưng nghe thấy thế thì vươn tay ra định đỡ người dậy. Ai biết Trại Mỗ lại vẫy tay cho hai người lui xuống sau đó bà vươn hai tay ra chắp trước trán thành kính dập đầu với A Ly. Lúc này anh em Lôi thị đã thoáng hoàn hồn, tuy không rõ vì sao Trại Mỗ lại làm thế nhưng bà ấy là ai? Bà ấy không chỉ là cụ của hai anh em họ mà còn là đại tế sư có địa vị cao nhất của tộc, chuyên quản việc hiến tế, đoán mệnh, chữa bệnh và trừ tai cho cả tộc cũng như kết nối quỷ thần. Hai người họ sao dám đứng khi Trại Mỗ quỳ xuống? Vì thế đương nhiên cả hai đều “Bùm” một tiếng đồng thời quỳ xuống. Người Miêu thấy thế thì cũng sôi nổi quỳ xuống, trong thời gian ngắn, cả quảng trường to rộng chỉ còn mỗi Diệp Hàng và Vương Đại Đầu đứng.
Quang cảnh này thực dọa người, Vương Đại Đầu nhìn một đám người Miêu đông nghìn nghịt đang thành kính quỳ trên mặt đất thì há mồm cứng lưỡi không biết phải nói gì. Bà lão kia dập đầu xong mới ngước khuôn mặt già nua nhìn về phía A Ly và run rẩy môi thấp giọng nói, “Người đã rời khỏi tộc thì không quỳ bái nhưng thân là hậu duệ của Lôi gia, lễ bái tổ tiên lại là đương nhiên.”
Đôi tay bà ấy khô gầy nổi gồ gân xanh với màu da vàng nâu lộ ra ngoài cái áo màu chàm mới tinh được thêu đầy các loại xà trùng và độc vật sinh động như thật. Bề ngoài của bà ấy thực đáng sợ. Chỉ có đôi mắt kia là sáng quắc, sâu không lường được khiến người nhìn phải sợ hãi. Mấy lời bà ấy nói cực nhẹ, gần như khó mà nghe thấy. Chỉ có mấy người ở gần mới nghe lọt. Anh em Lôi Linh Nhi nghe thấy mấy câu này thì không hiểu rõ mà chỉ nghi hoặc nhìn về phía Trại Mỗ và A Ly. Vương Đại Đầu đương nhiên là chẳng hiểu gì, chỉ có Diệp Hàng là bừng tỉnh và hiểu rõ nguyên nhân.
Mấy trăm năm trước mẹ của A Ly chính là thần nữ của Miêu Trại nơi này. Hiện tại rất nhiều phương thuốc cổ người Miêu dùng đều do bà ấy nghĩ ra. Về huyết thống thì cô đúng là tổ tiên của Lôi gia, tuy cô mang hình dáng thiếu nữ nhưng nếu nói về tuổi thì cô đã đi qua không biết bao nhiêu xuân thu. Trại Mỗ này đã có khả năng thần bí thì hẳn cũng biết thân phận thực sự của A Ly. Nếu bà ấy đã là truyền nhân của cổ thuật, là hậu duệ của Lôi gia thì dù có ba quỳ chín lạy trước A Ly cũng là bình thường. Chẳng qua ở trong mắt người Miêu thì hành động này quả thực quá mức kinh người.
A Ly trầm mặc sau đó đột nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua anh em Lôi gia. Không biết vì sao Lôi Lí Gia lại hiểu ý cô ngay và lôi kéo em gái đứng dậy đi tới bên cạnh Trại Mỗ nói nhỏ vài câu và đỡ bà lão dậy. Sau đó anh ngửa đầu trầm giọng hô to vài câu với tộc nhân đang quỳ đầy quảng trường. Người Miêu nghe anh nói xong thì sôi nổi đứng dậy rời khỏi đây từ các cánh cửa nách. Trong lúc ấy hành động của bọn họ cực kỳ lặng lẽ, tới đứa nhỏ bé tí cũng biết nắm tay mẹ ngoan ngoãn rời đi, không hề khóc nháo, cực kỳ có trật tự. Mấy trăm người vừa rời đi thì cả quảng trường to rộng lập tức trống trải, hơi lạnh của mùa đông dâng lên, bông tuyết thưa thớt rơi xuống mang theo hơi thở thê lương. Giống như tiệc đón khách ầm ĩ náo nhiệt trước đó chỉ là một giấc mơ vậy.
Trong lúc ấy anh em Lôi Lí Gia cùng mấy người phụ nữ trung niên phía sau Trại Mỗ cũng theo lệnh lui ra xa mấy chục mét. Diệp Hàng thấy Vương Đại Đầu còn sững sờ bất động tại chỗ thì thở dài và lôi kéo cậu lùi tới cách đó không xa. Thằng nhóc này mà muốn rời khỏi Miêu Trại thì tốt nhất không nên nghe quá nhiều bí mật của bọn họ.
Đợi mọi người tan hết A Ly mới dùng ánh mắt cực kỳ ôn hòa nhìn anh em Lôi Lí Gia vẫn còn mờ mịt đứng ở đằng xa. Sau đó cô chắp tay nhẹ giọng hỏi bà lão trước mặt, “Bà đã tính ra được lai lịch của ta thì đương nhiên cũng biết ta tới đây vì chuyện gì, ta muốn lấy xà cổ ra trao đổi, bà có bằng lòng không?”
……
Cọc gỗ bốn phía vẫn có lửa đốt hừng hực với những tàn lửa nhỏ cùng nhiệt lượng ấm áp. Mấy người bên dưới đều bị ánh lửa nhuộm một tầng ánh sáng mênh mông màu vàng. Bọn họ đứng ở nơi xa không nghe được đối thoại giữa A Ly và Trại Mỗ mà chỉ thấy bà lão nửa cúi người cung kính nói chuyện với đối phương thế là cả đám không nhịn được kinh ngạc. Sau một lúc nói chuyện Trại Mỗ mới cúi người khom lưng lấy từ tay áo cái vòng tay điêu khắc ba đầu rắn mà A Ly đưa cho Lôi Linh Nhi trước đó rồi cẩn thận trả lại cho cô.
Từ góc độ của Vương Đại Đầu đang đứng mà nhìn lại thì chỉ thấy một bên sườn mặt của A Ly bị ánh lửa nhuộm lên trông có vài phần giống Lôi Linh Nhi. Chẳng qua một người đẹp rực rỡ, một người lại đẹp lạnh lẽo, khí chất hoàn toán khác nhau. Nếu Lôi Linh Nhi là một đóa hoa tươi sống có thể chạm tới thì A Ly chính là một đóa hoa sen vẽ trên tranh thủy mặc bằng giấy Tuyên Thành cổ xưa, mờ mịt mà xa cách không thể với tới. Cô cực kỳ giống thiên nữ khắc trên vách đá ở Đôn Hoàng mà cậu từng chiếu đèn lên nhìn. Cái cảm giác cổ xưa bất biến này đẹp như u linh, làm người ta kinh ngạc nhưng trong lòng lại sinh ra kính sợ.
“Mẹ ơi…… Càng xem càng thấy không giống ——” Vương Đại Đầu nhìn Diệp Hàng bên cạnh sau đó cố nuốt xuống một chữ ‘người’ cuối cùng.
Không phải cậu suy nghĩ nhiều nhưng cô gái mà đại ca thích có ánh mắt quả thực quá lạnh lẽo, hoàn toàn không phấn chấn bồng bột như một cô gái mười mấy tuổi nên có. Lúc cô không nói gì thì cả người không có chút hơi người nào, nếu đứng gần sẽ thấy người cô tản ra từng cơn gió lạnh, lại thêm quả quần áo đen thui kia quả thực trông chả khác gì nữ quỷ…..
Đang mải nghĩ xiên xẹo thì mấy hạt tuyết to như hạt gạo rơi lên cổ áo Vương Đại Đầu khiến cậu lạnh tới độ run người. Cậu quay đầu muốn trò chuyện với Diệp Hàng lại thấy anh đang lẳng lặng nhìn A Ly ở phía xa không nhúc nhích. Cả bóng dáng cao lớn của anh được ánh lửa phụ họa thì càng thêm thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc có sự trầm tĩnh bình yên không nói nên lời, ánh mắt anh mang theo thâm tình sâu nặng.
Giờ khắc này Vương Đại Đầu có cảm giác người trước mặt không giống đại ca cậu quen trước kia. Anh vẫn là anh nhưng lại như không giống anh. Rõ ràng Diệp Hàng và A Ly đều ở trước mặt cậu nhưng nhìn nhiều rồi lại cảm thấy bọn họ như đang cách mình muôn sông nghìn núi. Cảm giác này cực kỳ quái lạ vì thế cậu cứ nhìn chằm chằm Diệp Hàng nửa ngày, mãi tới khi cái vòng tay cổ quái của A Ly bắt đầu chuyển động cậu mới hoàn hồn.
Lúc này cái vòng tay tạo hình ba màu quái dị kia dần phát ra ánh sáng ảm đạm khi A Ly niệm chú. Chỉ chốc lát sau nó dần bay lên khỏi lòng bàn tay của cô và bắt đầu chuyển động trong không trung.
Vương Đại Đầu nhìn vòng tay bay lên thì cũng không quá kinh ngạc. Từ khi tới Miêu Trại này cậu càng ngày càng thấy nhiều chuyện cổ quái. Lúc này thấy vòng tay bay lơ lửng bên trên bàn tay trắng bệch dọa người của A Ly cậu cũng bình thản đón nhận. Aizzz, cậu biết ngay mà, cái cô gái tên A Ly cổ quái này tuyệt đối không phải người thường. Không biết đại ca quen cô ấy thế nào. Ngay cả bà lão người Miêu nhìn có vẻ địa vị cao chót vót kia vừa thấy cô ấy còn phải quỳ xuống thì không hiểu người này là địa vị gì.
Anh em Lôi gia ở bên kia đã nhớ tới tam sắc xà cổ mà tổ tiên từng nhắc tới. Trong truyền thuyết, mấy trăm năm trước trong tộc của bọn họ có một thần nữ từng dùng máu đầu quả tim nuôi ba con cổ xà. Rắn kia chẳng những cực độc mà còn có thể tâm linh tương thông với chủ nhân. Tụi nó thông âm linh. Nếu lấy xà độc và bí dược của cổ mầm luyện chế thành thuốc thì lại thành thuốc chí dương giúp tăng cường dương khí, tránh thứ dơ bẩn. Đây là cổ vật thần kỳ nhất của tộc nhưng đáng tiếc là đã thất truyền mấy trăm năm nay. Giờ phút này hai người thấy vòng tay kia di động, lại loáng thoáng thấy mấy con rắn nhỏ bên trên như đang chuyển động thì không nhịn được cả kinh, nín thở nhìn chằm chằm vòng tay không dám dời mắt.
Chỉ thấy tay phải của A Ly niết quyết, miệng chậm rãi lẩm bẩm niệm chú thế là cái vòng tay kia càng chuyển động nhanh hơn. Một tiếng gãy vỡ vang lên dần để lộ thân rắn thật nhỏ được quấn bằng chỉ vàng.
Chú đã phá, xà đã ra.
Chỉ vàng rơi xuống, vòng tay chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay A Ly. Ba con rắn nhỏ vốn được khảm trên vòng tay lúc này bỗng chốc tách ra. Ba con rắn vốn là vật chết kia lúc đầu chỉ nhúc nhích đầu hai cái, nhưng theo một tiếng than nhẹ của cô tụi nó dần mấp máy vặn vẹo cả người. Đợi A Ly kết ấn ba con rắn nhỏ đã vui sướng lượn vòng quanh cái vòng trên tay A Ly. Nhìn kỹ chỉ thấy thân rắn nhỏ như con giun, ba con ba màu xanh biếc, đỏ tươi, vàng ròng. Màu sắc của tụi nó đẹp đẽ, lóa mắt, nhưng vừa há mồm đã để lộ răng nanh nhọn hoắt, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
A Ly hơi gật đầu thế là Trại Mỗ lập tức nghiêm mặt đi về phía trước vài bước và quỳ xuống vươn đôi tay sưng thành bướu thịt vì nhiều năm nuôi cổ. Bà ấy cẩn thận đón lấy xà cổ, lại vui sướng nhìn vài lần mới vung tay đập mạnh lên ngực phun ra một ngụm máu từ đầu quả tim, lại lấy móng tay dài cắt ngón tay lấy máu nuôi xà cổ. Tiếp theo bà mới hít sâu một hơi rồi nhắm mắt nín thở đặt ba con xà cổ dưới mũi mình.
Ba con rắn nhỏ mỹ lệ do dự một lát mới lần lượt chui vào xoang mũi Trại Mỗ một cách lười biếng.
“Ọe!!” Vương Đại Đầu không nhịn được xoa xoa mắt, xác nhận mình không nhìn lầm cậu lập tức thấy cả người nổi da gà. Mấy con vật đáng sợ không biết là giun hay rắn kia nhìn đã biết cực độc thế mà tụi nó lại chui vào mũi một người sống sờ sờ thì người ta còn sống được à?
Nhưng lúc này đã chẳng còn ai để ý tới tiếng kinh hô của cậu. Sau khi xà cổ nhập thể, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trại Mỗ lập tức vặn vẹo đáng sợ. Nháy mắt ngũ quan của bà đều co rút lại và biến hình, thái dương rịn ra mấy giọt mồ hôi to tướng, sắc mặt bà lúc xanh lúc trắng. Mỗi tấc cơ bắp trên người bà đều như trải qua đau đớn cực đại, anh em Lôi Lí Gia ở xa nhìn thấy thế thì trên mặt đều lộ lo lắng.
Nhưng dù sao bà cũng là bà cốt đáng kính nhất của tộc vì thế sau khi khoanh chân ổn định thì cơ bắp vặn vẹo trên mặt Trại Mỗ rốt cuộc cũng dần khôi phục bình thường.
Lại qua một lúc lâu bà mới phun ra một hơi thật dài và chậm rãi mở mắt. Tuy sắc mặt bà vẫn xanh xám như cũ nhưng hơi thở đã ổn, thần sắc cũng không còn đau đớn khó nhịn như trước nữa. A Ly ngồi trên ghế, khuôn mặt càng trắng hơn sau khi phá chú. Cô thấp giọng nói vài câu với Trại Mỗ sau đó thở dài giơ tay ý bảo đối phương rời đi trước. Trại Mỗ vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất và yếu ớt hành lễ với A Ly sau đó dặn anh em họ Lôi đưa khách quý về nghỉ ngơi. Lúc này bà mới để mấy phụ nữ trung niên kia tới đỡ mình vội vàng trở về sơn động ở lưng chừng núi. A Ly mang theo mệt mỏi ngồi trên ghế ngẩn ngơ nửa ngày rốt cuộc mới chậm rãi đứng lên đi về phía Diệp Hàng.
Một buổi tiệc đón khách náo nhiệt cứ thế im lặng kết thúc.
Trong lòng anh em Lôi Lí Gia đều kinh ngạc và nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi A Ly quá nhiều. Trên đường tiễn khách về nghỉ ngơi hai người liên tục nhíu mày, sắc mặt cổ quái. Con đường lát đá xanh vừa dài vừa sâu thẳm, tuyết tích một tầng mỏng, chân người bước qua vang lên tiếng kẽo kẹt. Những ngôi nhà sàn của người Miêu ở hai bên đường đều lặng yên, trầm mặc và đáng sợ nhìn xuống mấy người họ. Vương Đại Đầu đi theo phía sau Diệp Hàng và thi thoảng ngước mắt trộm nhìn A Ly đang cùng anh nắm tay đi song song. Thấy cô không nói không cười thế là tò mò trong lòng cậu càng lớn hơn, như vuốt mèo cào qua trái tim. Nhưng lai lịch của A Ly vừa thần bí lại thê lương, đã thế còn dây dưa qua hai kiếp vì thế Diệp Hàng đâu thể tỉ mỉ giải thích với cậu? Huống chi lúc này A Ly đã lộ rõ mệt mỏi, vì thế anh càng không có tâm tư nói chuyện phiếm với người khác.
Không bao lâu sau mấy người trở về căn nhà ở lưng chừng núi. Diệp Hàng lo lắng cho A Ly nên chỉ hơi gật đầu với ba người sau đó dắt tay cô đi vào phòng. Vương Đại Đầu nhìn đại ca nhà mình vội vã như thế thì ngây người nửa ngày, cậu chỉ cảm thấy đêm nay ngoài mình ra mọi người đều cổ quái. Cậu định hỏi xem sao lại thế nhưng lại thấy Lôi Linh Nhi cũng đang nhíu mày suy tư dù ngày thường vừa thấy cậu là cô đã lộ vẻ vui tươi hơn hớn. Cô vẫy vẫy tay một cái rồi vội vã cùng anh trai xoay người rời đi, đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn về phía này. Trong lòng cậu không nhịn được buồn bực, hậm hực sờ sờ mũi và tức giận về phòng.
Vì có thi cốt của mẹ A Ly nên cả căn phòng tràn ngập âm khí, than đen trong bếp lò vẫn còn nhiều nhưng lửa đã tắt ngúm. Cũng may Diệp Hàng và A Ly đều không phải người có thể chất tầm thường nên nhịn một chút cũng không sao. Sau khi đổi lá bùa áp chế độc khí trên thi cốt, A Ly nhẹ vỗ về cái ba lô đựng thi cốt của mẹ mình, trên khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ ảm đạm.
Xà cổ mà cô vừa phá chú lúc nãy vốn là tâm huyết của mẹ cô. Năm ấy trước khi thảm kịch kia diễn ra mẹ cô đã phun ra xà cổ để gọi các loại rắn rết kịch độc trong núi tụ tập lại rồi dùng xà độc làm dẫn mà trải rộng cổ độc khắp Âm gia. Bà ấy muốn lấy cái này bức bách bà nội thả cô ra. Sau khi bà chết, cổ xà không bị khống chế thì bị cổ độc phát tác, cả người và vật chỉ cần hơi dính vào nó là chết ngay. Độc tính của nó vô cùng tàn bạo, những kẻ may mắn còn sống sót sau trận thiên tai nhân họa kia cố gắng thanh trừ cổ độc nhưng Âm gia khi ấy đã thành hang ổ lớn của cổ độc. Các loại độc trùng, rắn rết trải rộng khắp nơi, diệt mãi không hết nên cuối cùng người của Âm gia không thể không dọn đi nơi khác. Từ đây Âm gia lặng lẽ biến mất khỏi vùng núi non này, ngay cả người Miêu cũng không thể biết được bọn chúng đi đâu.
Lúc về qua nhà cũ của Âm gia để tới Âm Đàm cô phải hao hết sức lực mới thành công thu hồi và phong ấn ba con rắn này. Xà cổ kia có thể giết người cũng có thể cứu người, tuy đó là thứ duy nhất mẹ cô để lại trên đời nhưng hẳn bà cũng hy vọng chúng nó trở về trong tay tộc nhân……
Nhận thấy nỗi lòng của A Ly thế là Diệp Hàng duỗi tay nhẹ ôm lấy bả vai gầy yếu của cô. A Ly chỉ thấy vai mình ấm áp, trong lòng cô biết anh không muốn thấy bản thân khổ sở vì thế cô thu lại suy tư và chậm rãi ngả người về phía sau dựa vào lồng ngực ấm áp của anh.
Ngoài cửa sổ vẫn có tuyết rơi liên miên, gió núi nức nở. Thi thoảng sẽ có những bông tuyết bị gió cuốn đập vào cửa sổ vang lên tiếng rào rào khiến trong phòng càng thêm yên lặng không một tiếng động. Lúc này A Ly đột nhiên hé miệng nói, “… Đợi hợp táng xong cho cha mẹ… em sẽ theo anh về. Sau này cứ cách một năm anh theo em về bái tế cha mẹ một lần được không?”
Đây là lần đầu tiên A Ly chủ động nói tới tương lai của hai người.
Ban đầu Diệp Hàng hơi sửng sốt nhưng sau đó lòng anh nóng lên ——
“Được! Đều theo ý em.” Khuôn mặt anh tuấn tú mang theo ý cười khi đáp lại.
Chỉ có hai câu ngắn ngủi anh lại như nhìn thấy hình ảnh của bọn họ sau này khi ở bên nhau. Đêm tuyết rơi lạnh lẽo thê lương nhưng trái tim anh thì nóng rực giống như sắp bị sức mạnh không tên nào đó hòa tan.
Ba ngày, chỉ cần qua ba ngày nữa.
Chờ hợp táng cha mẹ xong anh có thể mang cô về, từ đây bọn họ sẽ gắn bó bên nhau cả đời.
“A Ly, anh rất vui mừng.” Diệp Hàng cười và cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc của A Ly. Mũi anh ngửi được mùi hương nhàn nhạt khiến anh thỏa mãn thở dài một hơi. Thấy anh vui vẻ như thế A Ly cũng không nhịn được nhếch khóe miệng cười một tiếng. Diệp Hàng nhìn thấy tươi cười của cô thì như cảm thấy mọi điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cửa sổ đóng chặt ngăn cách hơi lạnh của mùa đông ở bên ngoài. Bóng đêm vô tận dần phủ lên núi rừng nguy nga. Tầng mây dày nặng giống như nghiên mực ông trời lỡ tay đánh rơi, quả thực khiến người ta bất an.
Bóng đêm như mực lại như máu.
Trên một đỉnh núi xa xôi khác cũng có gió thê lương mang theo cuồng phong và tuyết lạnh rít gào thổi qua vách đá và cành khô. Trên đỉnh núi lạnh lẽo mà người thường không sao tới được này có một đôi mắt xám trắng mang theo chút đỏ sậm. Chúng tiều tụy, già nua nhưng lạnh lẽo như có gì đó sắp sửa bò ra từ đó. Cách bầu trời đầy bông tuyết bay múa chúng đang nhìn về phía Miêu Trại, giống như muốn xuyên qua núi non dày đặc, qua cuồng phong gào thét và tuyết lạnh mê mang, ngược gió lạnh thấu xương và bóng đêm vô tận mà nhìn thẳng vào một vật.
- -----oOo------