Ảo cảnh dần dần hóa thành hư vô, chuyện cũ bi thương như mây khói bay đi. Trong nháy mắt chỉ còn lại sơn động u ám và những bức vẽ cổ xưa trên vách đá. Trong sơn động to lớn chẳng có âmm thanh nào, con rồng lửa lướt qua vách đá chỉ để lại dăm ba đốm lửa tàn màu xanh khiến nơi này càng thêm thê lương.
Trong ánh lửa mỏng manh những hình vẽ lập lòe, thiên thần và linh thú trên đó như đang mở to đôi mắt nhìn xuống nhân gian. Duyên tới rồi đi, Diệp Hàng đứng ở nơi này chỉ cảm thấy lồng ngực chua xót khôn kể, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Anh là Diệp Hàng, cũng là Thập Cửu.
A Ly, hóa ra anh đợi em lâu như thế. Ba đời sáu kiếp anh suýt nữa đã bỏ lỡ. Nếu không phải trời xanh rủ lòng thương để anh tìm được em thì sợ là anh sẽ lại uổng phí một lần tới nhân gian này……
Tim đau như cắt vì thế anh chưa chú ý tới biến đổi trong sơn động. Lúc nãy trong ảo ảnh anh nhìn thấy A Ly bé bỏng bị ném vào đỉnh đồng thế là không nhịn được rống to. Âm Đàm cũng vì thế nhận ra nhân khí mới mẻ và bắt đầu chấn động.
Hồ nước đen sền sệt đột nhiên nổi bọt sau đó nó vỡ tách một tiếng. Diệp Hàng bị tiếng động nho nhỏ này bừng tỉnh. Anh nhìn chằm chằm Âm Đàm, lúc này động tĩnh của hồ nước đã rõ ràng. Sau đó đột nhiên nó như bị đun sôi, mặt nước liên tục toát ra bong bóng ùng ục. Sương đen tràn ngập trên bề mặt của nó không biết từ lúc nào đã tụ lại ngày càng nồng sau đó khuếch tán ra. Trong màn sương đen có vô số cánh tay đen đúa như quỷ bò ra, run rẩy tiến về phía Diệp Hàng!
Anh nín thở, cả người giật mình sau đó chậm rãi rút loan đao lúc trước dùng để chém đám đầu lâu biết bay. Anh nhìn đồng hồ rồi trái tim đột nhiên nảy lên, gần như vọt ra khỏi họng!
Một hồi ảo ảnh vừa rồi cứ thế trôi qua vài tiếng đồng hồ!
Lúc trước A Ly nói nếu trong hai canh giờ cô chưa ra thì anh phải nhanh chóng rời khỏi đây, mang theo con mèo đen rời khỏi nhà cũ của Âm gia!! Vừa nghĩ tới đây máu cả người anh đã như đông lại sau đó anh vọt về phía Âm Đàm!
Trong lúc ấy đám sương đen cũng tụ về phía này! Từ trong đám sương đen bỗng truyền tới từng tiếng kêu khóc ai oán. Trong đó có tiếng cả nam và nữ, vừa trầm thấp và bi thương, lúc ẩn lúc hiện, khi to khi nhỏ. Mỗi một tiếng đều như lộ ra thống khổ vô tận. Khoảnh khắc anh xông tới bên hồ và lọt vào đám sương đen bỗng chỗ sâu trong Âm Đàm có thứ gì đó bơi nhanh tạo thành lốc xoáy!
Nước càng xoay càng nhanh, chỉ chốc lát sau đã thành một xoáy nước lớn hút sương đen vây quanh anh vào đó. Diệp Hàng kinh ngạc nhìn vô số bàn tay khô đang tiến về phía mình lập tức bị sứcc mạnh kia kéo về chỗ sâu trong Âm Đàm không đáy!
“Gào ——!” Sương đen bị hút vào lốc xoáy thì không càm lòng rống lên, tiếng thét chói tai, mang theo oán độc vô cùng!
“A Ly!” Rốt cuộc Diệp Hàng cũng bất chấp việc che giấu nhân khí mà đột nhiên quỳ xuống nhìn lốc xoáy thật lớn trong hồ. Nhưng hồ nước này vừa sâu vừa đen nên anh đâu có thể nhìn thấy được chút gì từ đó?!
Bỗng nhiên “Rầm ——!” một tiếng, trong xoáy nước đang quanh nhanh có một cánh tay gầy nhỏ màu đen chợt vươn lên. Diệp Hàng tập trung nhìn, trái tim đột ngột nảy lên vì vui vẻ.
“A Ly!” Anh kêu to mừng rỡ!
Hồ nước vẫn xoay quanh thật nhanh, cánh tay nhỏ gầy kia như ẩn như hiện trong dòng nước đen và đang cố di chuyển tới bờ. Nhưng ngoài cánh tay này thì cả người A Ly không lộ thêm phần nào nữa. Diệp Hàng cắn chặt răng, đôi mắt theo cánh tay kia di động cho tới khi nó tiến gần bờ và có thể sờ được. Anh nhắm chuẩn thời cơ duỗi tay dùng sức túm chặt tay cô!
“Xôn xao ——!”, A Ly được Diệp Hàng kéo lên từ hồ nước đặc sệt, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền. Một cái tay khác của cô thì ôm chặt một bộ xương người đen nhánh!
Diệp Hàng dùng sức muốn túm cả người A Ly ra khỏi Âm Đàm, nhưng không biết vì sao cả người cô lại vô cùng nặng giống như phía dưới bị người ta túm lại. Sức lực của mình anh không thể túm được cô lên bờ! Lúc này vì A Ly đã thoát nửa người ra ngoài nên xoáy nước chậm lại, ở nơi trung tâm có một khối sương đen chậm rãi lan ra. Lúc này anh mới thấy phía sau lưng cô có vô số bàn tay khô gầy như quỷ đang lôi kéo không cho cô đi!
“A ——!” Diệp Hàng hét lớn một tiếng, cơ bắp trên cánh tay đột nhiên gồ lên. Anh dùng sức túm chặt lấy cơ thể cô không cho đám quỷ phía sau kéo cô xuống!
Đột nhiên đôi mắt trên khuôn mặt trắng xanh của cô bỗng mở to!
Chỉ thấy tròng mắt đỏ sậm của cô dần chuyển thành màu xanh đậm, sau đó biến thành xanh đen. Đồng thời lúc ấy cổ họng cô phát ra những tiếng nức nở giống như đang niệm chú. Trong phút chốc vô số bàn tay quỷ đang túm lấy cô đột ngột bị hất văng ra xa mấy thước!
Diệp Hàng cảm thấy sức nặng kia buông lỏng thế là lập tức kéo cô lên bờ Âm Đàm!
“Đi!” A Ly hơi hé miệng, gần như phải nghiến răng mới thốt ra được lời này. Theo động tác hé miệng của cô âm khí cũng bay ra, Diệp Hàng chỉ cảm thấy trên người như bị sương đông cứng!
Anh không dám dừng lại mà ôm lấy A Ly cùng bộ xương đen kia sau đó vội vã xoay người chạy nhanh về phía cửa đá!
Từ Âm Đàm có vô số oan hồn như màn sương đen tụ lại trên mặt nước sền sệt sau đó vọt về phía Diệp Hàng. Những tiếng kêu thê lương thảm thiết mang theo âm phong lạnh lẽo tận xương lướt qua màng nhĩ của anh. Tiếng rống to bén nhọn lộ ra phẫn hận vô tận cùng ai oán trăm ngàn năm không có người lắng nghe. Ánh sáng trên vách núi đá hơi lóe lên, ngọn lửa sắp tắt vì thế dù thị lực của Diệp Hàng rất tốt cũng không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh mà chỉ thấy một mảnh u ám xám xịt!
Trong đám sương đen âm trầm kia bỗng sáng lên từng đốm sáng màu đỏ. Từng đôi tay khô khốc như quỷ mang theo da thịt hư thối bò ra, vô số lệ hồn vặn vẹo mang theo oán khí đỏ như máu nổi lên. Chúng nó khóc thút thít, lộ bộ mặt dữ tợn mà đuổi theo hai người!
Diệp Hàng bất chấp cơn đau nhói trong đầu và màng nhĩ đau đớn. Anh ôm chặt lấy A Ly mà chạy thật nhanh, chỉ chốc lát đã tới chỗ cửa đá. Âm phong phía sau ập tới, lưng anh lạnh như băng, đau như dao cắt nhưng anh không dám quay đầu lại mà vẫn tiếp tục lao tới chỗ cửa đá!
Chốt mở kéo xuống, cánh cửa đá thật lớn có khắc Âm gia phù trận đồ cứ thế chậm rãi đóng lại phát ra tiếng động thật lớn. Sương đen cũng lao tới cửa, tiếng rít gào thê lương vang lên, chúng nó cũng muốn theo khe cửa chui ra ngoài. Mắt thấy vô số đôi tay quỷ đã vươn ra khỏi cửa đá nhưng A Ly được Diệp Hàng ôm trong lòng bỗng giãy giụa ném ra một lá bùa màu xanh lục đậm có vẽ đầy hoa văn bằng chu sa đỏ tươi như máu!
“Oanh!” Lá bùa chạm đến đám sương đen là đột nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa màu đen!
Đống sương đen vươn ra khỏi cửa thét một tiếng oán độc rồi rụt về. Lửa kia vẫn đốt hừng hực nhưng không có chút nhiệt độ nào, sương đen bên trong cánh cửa thì quay cuồng, giãy giụa nhưng không sao xông ra khỏi đó được!
Cánh cửa to lớn từ từ khép lại, chỉ chốc lát sau nó đã “Phanh ——” một tiếng và đóng chặt. Nó khóa lại ngọn lửa sắp tắt và vô số tiếng gào rống không cam lòng cùng những ánh mắt đỏ rực của lệ hồn. Những thê lương vô tận đều bị nhốt trong sơn động sâu thẳm kia, chỉ còn lại chút vang vọng trong không gian trống trải là tỏ rõ hận kia có bao nhiêu sâu đậm……
Diệp Hàng thoáng thở ra một hơi và dùng cằm ấn nút mở đèn nhỏ gắn ở cúc áo khoác. Sau đó anh ôm A Ly lúc này lại nhắm mắt, hơi thở mỏng manh cùng bộ xương đen nhánh kia nhanh chóng đi ra ngoài động. Anh hoàn toàn không để ý tới đôi tay mình bị hơi lạnh từ trên người A Ly truyền tới đông lạnh tới độ gần như mất tri giác.
Cây đuốc trên vách động ở bên ngoài đã sớm cháy sạch vì thế anh nương theo ánh sáng mỏng manh từ cái đèn trên áo mà chạy vội ra!
Con mèo đen ở cửa động thấy anh chạy ra thì vọt tới nhưng Diệp Hàng không có thời gian để ý tới nó mà nhanh chóng chạy tới một chỗ đất trống. Anh quỳ một gối nhẹ nhàng đặt cô dựa vào vách núi sau đó cong ngón tay nhẹ nhàng gỡ bộ xương của mẹ cô ra khỏi tay A Ly. Anh cẩn thận ôm nó tới đặt ở một chỗ trống khác rồi mới quay lại.
“A Ly, em sao rồi? A Ly?” Anh cố nhịn đau đớn mà xoa hai tay vào nhau. Sau khi thoáng khôi phục cảm giác anh lập tức vỗ về khuôn mặt cô và sốt ruột gọi.
Thân thể A Ly đã lạnh tới độ biến thành màu đen nhưng cô vẫn thoáng cử động, cổ phát ra tiếng nói mỏng manh đáp lại anh, “Em muốn… tán công… anh… tránh đi……”
Nghe thấy cô nói thế Diệp Hàng lập tức thở nhẹ một hơi, “Được, được..” Anh không dám nhiều lời, sau khi lên tiếng anh nhanh chóng thu tay lại, lùi vào góc xa. Con mèo đen cũng biết chủ nhân đang ở thời điểm mấu chốt nên ngoan ngoãn ngồi bên chân Diệp Hàng.
A Ly thấp giọng thở hổn hển một chút mới giãy giụa chống thân thể và chậm rãi gỡ âm châu ở cổ tay xuống sau đó đặt trước người……
——————————————————————————————————————————
Thời gian dần trôi qua, đạo âm hồn được chú triệu hoán gọi ra khỏi thân thể A Ly. Từng làn khói đen chui ra khỏi người cô sau đó quay về vòng tay trên mặt đất. Mỗi khi một âm hồn tiến vào âm châu lại khiến nó sáng lên, hạt châu vốn không có ánh sáng nay biến thành màu đen mang sắc đỏ.
Khuôn mặt A Ly cũng từ xanh đen chuyển thành nâu nhạt rồi thành trắng xanh. Đó là màu sắc của người chết, trên người cô lại kết một tầng băng khiến ngũ quan của cô càng thêm nổi bật, đẹp tới độ tim người ta cũng phải lạnh lẽo.
Khi làn khí đen cuối cùng tan hết A Ly không chống đỡ nổi nữa mà nghiêng người qua một bên ngã ra đất. Diệp Hàng nhanh chóng vọt tới vững vàng đón được cô lúc này đã sức cùng lực kiệt.
Bây giờ là trời tối, một đêm đen như thế này liếc mắt một cái lại giống như không nhìn rõ cái gì. Bên ngoài cửa động không biết có tuyết rơi từ lúc nào, gió lạnh nhè nhẹ cuốn bông tuyết bay vào đây. Hơi lạnh bức người nhưng so với nó thì người trong lòng anh còn lạnh hơn.
Hơi thở của cô mỏng manh, sắc môi trắng bệch, cả người lạnh lẽo thấu xương không có chút nhiệt độ nào. Ngay cả lục phủ ngũ tạng của cô hình như cũng đã đông lại, bản thân cô như cương thi mới bò ra từ địa ngục. So với bây giờ thì cái sự lạnh nhạt của cô trước khi xuống Âm Đàm còn coi như ấm áp.
“A Ly..” Diệp Hàng nghẹn ngào gọi, tay ôm chặt lấy người trong lòng, dán lên khuôn mặt nho nhỏ của cô. Anh hít sâu một hơi để bản thân trấn định lại sau đó bắt đầu xoa nắn tay cô và cả gương mặt. Anh hy vọng có thể truyền dương khí trong cơ thể mình sang để cô ấm áp hơn. Nhưng thời gian dần qua đi mà nhiệt độ cơ thể A Ly vẫn không có chút biến hóa nào. Sắc môi của cô vẫn xanh trắng, hơi thở mỏng manh đến gần như khó mà phát hiện ra được.
Diệp Hàng ngẩng đầu nhìn tuyết bay ngoài động lại nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của người trong lòng thế rồi anh đột nhiên túm lấy cái ba lô và móc hai cái túi ngủ ra. Anh rút đao rạch đường nối ở túi ngủ rồi lấy một cái làm đệm, một cái làm chăn. Lúc này anh mới nhẹ nhàng lột quần áo ướt lạnh trên người A Ly xuống.
Thân thể nhỏ xinh trắng hơn sứ của cô vừa lộ ra đã được anh ôm đặt vào túi ngủ trải trên mặt đất. Ngay sau đó anh cũng nhanh chóng cởi quần áo trên người mình và chui vào. Anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu sau đó vươn tay ôm cô gái nhỏ lạnh băng vào lòng với vô vàn yêu thương và trìu mến. Khuôn mặt nhỏ non mềm của cô dán lên lồng ngực ấm nóng của anh, nhiệt độ giữa hai người dần có sự giao thoa, cô cũng như con thuyền không còn lưu lạc mà đã tìm được bến đỗ. Hai cánh tay rắn chắc của anh hơi dùng sức đã ôm chặt lấy cô gái gầy gò của mình, để cô được bao phủ trong hơi ấm và cả hơi thở của anh.
- -----oOo------