“A Ly, có phải anh từng tới đây không?” Diệp Hàng nén lồng ngực đau tức mà thấp giọng hỏi A Ly.
Từ khi tiến vào nhà cũ khuôn mặt vốn tái nhợt của A Ly càng thêm trắng bệch khiếp người. Trong con ngươi đen bóng của cô có một nỗi buồn sâu sắc nói không nên lời. Chỉ có những lúc ngẫu nhiên quay đầu nhìn Diệp Hàng cô mới lộ ra chút ấm áp. Nghe thấy anh hỏi thế là cô im lặng nửa ngày mới thấp giọng trả lời, “Chuyện trước kia đều đã qua, cũng không cần suy nghĩ nhiều làm gì.”
Diệp Hàng kinh ngạc và muốn hỏi tiếp nhưng A Ly đã cất bước đi về phía trước, miệng nhẹ nói, “Theo sát em, trong này có cổ trùng, nếu đi sai nửa bước là sẽ thành đại họa đó.”
Diệp Hàng lại thầm rùng mình và nhìn bốn phía thê lương sau đó gạt nghi vấn trong lòng qua một bên. Anh cố nhịn cảm giác khó chịu trong ngực và nghiêm túc đi theo phía sau A Ly.
Con đường nhỏ hoang vắng xuyên qua nhà cửa bị tàn phá, kéo dài tới tận sâu trong núi rừng yên tĩnh. Bên đường là tường viện màu xám đổ nát rải rác. Những khung gỗ và cửa gỗ mục nát đã khó có thể nhìn thấy bộ dạng ban đầu. Hành lang cũ loang lổ gãy hỏng từng mảng lớn và mọc đầy rêu xanh cùng cây leo. Giữa con đường ngẫu nhiên sẽ lộ ra bùn đất màu đỏ đậm, ở trong khung cảnh hoang vắng này chúng khiến người ta có cảm giác mặt đất được nhuộm bằng máu tươi.
Trong lúc đi vào rừng không khí tràn ngập mùi cũ kỹ, mục nát, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống. Mỗi hơi thở đều như một làn khói. A Ly đi ở phía trước, trong ngực là con mèo đen, bóng dáng cô cứ thế mơ hồ, thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng.
Ban đầu Diệp Hàng chỉ cảm thấy cảnh sắc bên đường đặc biệt hoang vắng và rách nát, ngoài ra không có gì đặc biệt nhưng càng đi trái tim của anh đập càng nhanh, chỗ nào cũng là những thứ khiến anh kinh hoảng.
Ví dụ như mấy ngọn cỏ khô tàn tạ dưới trời chiều lộ phần ngọn màu trắng. Nếu thoạt nhìn sẽ thấy chúng như phủ sương khiến người ta có cảm giác thê lương kiểu ‘cỏ khô cũng bạc đầu’. Nhưng tới gần anh mới phát hiện ra trên đầu những ngọn cỏ ấy đầy trứng sâu rậm rạp. Bên trên còn có mấy con sâu màu trắng bò lổm ngổm khiến người ta buồn nôn.
Còn cả mấy dây leo khô héo trên thân cây to. Từng phiến lá của nó nếu nhìn từ xa sẽ thấy màu đen xen lẫn màu xanh, thi thoảng sẽ bị gió lay động mà lắc lư. Nhưng tới gần mới biết kia đâu phải lá mà là vô số những con sâu màu xanh đen đang không ngừng quay cuồng bám vào dây leo. Trên mặt đường cỏ chất đống, giữa cây cối có những con bò cạp, rết phiếm xanh hoặc rắn nhỏ năm màu thường xuyên bò qua.
Nơi nhà cũ đã hoang vu mấy trăm năm này vẫn tề tựu đủ loại độc trùng, giống như hang ổ thật lớn của chúng!
Nhưng kỳ quái là đám xà trùng này lại không có bất kỳ ý định công kích nào với bọn họ. Thậm chí tụi nó còn hơi sợ hãi, cứ thế lùi ra, lúc di chuyển còn phát ra những tiếng “Lả tả” ghê người.
Ánh mặt trời âm u, lúc sau còn có mưa bụi khiến người có thị lực tốt như Diệp Hàng cũng khó mà nhìn rõ cảnh sắc mênh mông phía trước. Anh tập trung đi theo A Ly xuyên qua nhà cũ này và vòng ra sau núi thì mơ hồ thấy sườn núi phía xa trải rộng cỏ khô vàng, trên đỉnh núi còn có một cây đại thụ đã khô một nửa.
Diệp Hàng cảm thấy cảnh sắc này sao mà quen thuộc, thậm chí còn thấy thân thiết. Nhưng anh không có thời gian nghĩ nhiều. Thấy mưa tuyết lại rơi thế là A Ly quay đầu dặn dò anh một câu rồi tiếp tục bước nhanh hơn về phía trước. Cô dẫn anh đi qua sơn cốc, dọc theo con đường uốn lượn đi lên cao theo những bậc đá đa phần đã vỡ nát. Cuối cùng họ tới một cửa động thật lớn.
Cửa sơn động rất lớn, giống như còn có sương đen lượn lờ. Nhìn từ dưới lên sẽ thấy hang động đen nhánh kia đang há cái miệng đen khổng lồ để chuẩn bị cắn người. Nhìn nó hun hút, sâu không thấy đáy, chưa đi vào đã lạnh buốt. Cái lạnh này không phải lạnh của thời tiết mà là rét run như có vô số âm hồn đang đứng sau lưng thổi khí.
Lúc đi tới cửa động A Ly bỗng dừng lại, buông con mèo đen trong lòng và quay đầu nói nhỏ với anh, “Bên trong quá nhiều âm khí, anh đừng có đi vào, ở đây chờ em là được.”
Vừa vào tới đây con mèo đen đã dựng thẳng lông, sau khi chạm đất nó đi tới lui quanh hai người, thi thoảng còn ngửa đầu nhìn A Ly và kêu meo meo vài tiếng. Bộ dạng nó có vẻ cực kỳ nôn nóng và bất an, Diệp Hàng thấy thế thì cũng căng thẳng giữ chặt tay cô và nói nhỏ, “A Ly, xuống Âm Đàm vớt xương là chuyện rất nguy hiểm ư?”
A Ly rũ mắt nghĩ một chút mới thấp giọng trả lời, “Vì ngày này em đã tu luyện trăm năm, tuy không thể nắm chắc mười phần nhưng , phần là không thành vấn đề. Nếu sau hai canh giờ ——”
Diệp Hàng chỉ thấy đầu mình ‘ong’ một tiếng, tay không nhịn được ôm lấy vai gầy của cô mà nói, “Không có nếu, anh muốn đi vào cùng em.”
Anh biết tâm nguyện trăm năm nay của A Ly là để bố mẹ được hợp táng một chỗ. Việc xuống Âm Đàm vớt thi cốt sớm hay muộn cô cũng phải làm, không thể thay đổi. Ngoài đi cùng cô thì bản thân anh chẳng có cách nào khác. Có điều giờ khắc này bất kể thế nào anh cũng phải theo cô vào, cho dù bên trong âm khí bức người anh cũng không muốn ở ngoài khổ sở chờ đợi.
A Ly ngước hàng mi dài mà nhìn anh rồi khẽ thở dài, “Năm đó Âm gia si mê thuật trường sinh tới độ gần như nhập ma. Lúc sau bọn họ đã dùng những thủ đoạn thương thiên hại lí không từ bất kể việc gì. Anh có biết trong Âm Đàm kia có bao nhiêu âm hồn chết thảm không?”
Diệp Hàng lắc đầu nói, “Anh chịu được, em cứ yên tâm.”
A Ly im lặng nửa ngày mới lại thở dài một hơi và lấy ra một lá bùa. Cô dùng móng tay cắt qua bụng một ngón tay khác và bôi máu lên lá bùa rồi nhanh chóng vẽ hình. Sau khi vẽ xong cô gấp lá bùa lại.
“Anh mang nó bên người, chỉ cần không mở miệng thì âm hồn trong đó sẽ không phát hiện ra hơi thở của anh. Nếu âm khí kia quá lạnh, không chịu nổi thì nhớ nhanh chóng rời đi.” Cô đưa lá bùa cho Diệp Hàng.
Diệp Hàng gật gật đầu đón lấy lá bùa và cất vào túi áo sau đó đặt ba lô ở cửa động rồi theo A Ly đi vào sơn động đen như mực. Con mèo đen nhìn theo bóng hai người và kêu vài tiếng, thậm chí vòng quanh cửa động mãi mới ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ba lô của Diệp Hàng, đôi mắt xanh lét nhìn chằm chằm trong động và lặng lẽ đợi.
Động này rất sâu, càng đi càng rộng mở nhưng cũng cực kỳ âm u, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim bọn họ nảy lên. Trên vách đá hai bên thi thoảng sẽ có những cây đuốc được người ta treo lên. A Ly dùng lá bùa đốt mấy cây đuốc, ánh lửa vừa sáng lên đã chiếu khắp sơn động âm u mang tới cảm giác lành lạnh. Đi tiếp vào bên trong sẽ thấy hai bên vách đá có từng hốc nhỏ. Cửa hốc có cửa đá hoặc nửa mở hoặc mở hoàn toàn, bên trên không có hình khắc trang trí, nhưng kích thước lại dày nặng.
Sau khi đi qua những hốc đá này sơn động bỗng nhiên trở nên rộng mở cao lớn hơn nhiều. Bên trong là mấy chục bậc thang bằng đá dẫn thẳng tới hai cánh cửa đá đóng chặt. Cửa đá kia cực kỳ cao lớn tạo ra cảm giác chấn động. Con người ta đứng dưới này ngửa đầu nhìn lên gần như không thấy được đỉnh của nó, trong lòng vì thế sinh ra cảm giác nhỏ bé.
A Ly đứng bên dưới rồi quay đầu nhìn Diệp Hàng sau đó chậm rãi hít một hơi và duỗi tay mở cơ quan điều khiển cửa đá. Hai cánh cửa nặng nề lập tức chuyển động phát ra tiếng vang thật lớn và mở ra.
Cửa vừa mở thì sương lạnh đã len qua khe hở chui ra ngoài. Âm khí vừa đụng vào người trái tim Diệp Hàng đã như bị người ta nắm chặt lấy. Anh chỉ cảm thấy hơi lạnh theo giữa mày chui vào người, đầu đau đớn, cả người như ngã vào hầm băng, lạnh buốt!
Sắc mặt A Ly trắng bệch khi nhìn về phía Diệp Hàng, đáy mắt lộ ra lo lắng. Anh siết chặt tay, cố gắng nén một tiếng rên ở cổ, cũng nén đau đớn rồi miễn cưỡng cười với cô ý bảo mình không sao.
Cửa đá vẫn chưa mở ra hoàn toàn nhưng khe hở đã đủ hai người bước vào. Đợi vào đến bên trong chỉ thấy không gian rộng tới mức người ta phải cảm thán kinh ngạc. Trong nháy mắt Diệp Hàng còn tưởng mình đi vào một nơi nối với bầu trời bên ngoài. A Ly đứng bên cạnh anh và nghiêng tai lắng nghe một lúc sau đó duỗi tay bắn một lá bùa thắp sáng cây đuốc ở một bên. Một con rồng lửa tức khắc vờn quanh vách đá, cây đuốc lớn lập tức chiếu sáng đại điện.
Đây là một động đá thật lớn, phía trên cao chi chít những hình vẽ như mạng nhện. Nhưng vì vòm trần quá cao nên ánh sáng không chiếu hết được, Diệp Hàng cũng khó mà nhìn rõ bên trên vẽ cái gì. Nhưng thứ khiến anh khiếp sợ chính là ở đỉnh trần có một khe nứt, cứ thế chia đôi bức vẽ trên đó làm hai. Nhìn hình dáng kia thì giống như nơi đó bị búa lớn bổ đôi, từ đó nhìn ra ngoài sẽ thấy bầu trời cao bên ngoài.
Bên dưới mặt đá là tro bụi mênh mông, trên sàn nhà ở giữa có một chỗ lún sâu kèm theo những vết nứt giống như từng bị thứ gì đó đánh nát, bên trên còn rơi rụng một ít lá đồng thật dày nhưng rách nát. Ở bên cạnh chỗ kia có một ít đầu gỗ mục nát. Ở một góc của sơn động là một cái đầm sâu thẳm không thấy đáy, mặt nước màu đen bình thản không gợn sóng.
Trong sơn động thật lớn này cái đầm kia giống như một con mắt âm trầm lạnh băng đang nhìn chăm chú vào mọi thứ trong phòng. Ánh lửa chiếu trên mặt nước, phản xạ màu đỏ sẫm khiến người ta buồn nôn. Ánh nước lấp lánh, lộ sắc U Minh, một mùi máu tanh hắc ám tràn ngập bốn phía.
Lúc cửa đá mở ra đã thả lỏng những gông xiềng cấm kỵ. Lúc Diệp Hàng và A Ly tới gần bên hồ thì thấy sương đen nhàn nhạt trên mặt hồ chợt lắc lư. Mặt nước bình thản xuất hiện gợn sóng như mạng nhện. Giống như có thứ gì đó muốn bò ra khỏi hồ nước âm u không đáy kia.
A Ly quay đầu ý bảo Diệp Hàng dừng lại còn mình thì chậm rãi đi tới bên hồ va khoanh chân ngồi xuống. Diệp Hàng không dám đi thêm bước nào mà bình ổn hơi thở đứng đó nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Âm Đàm không phát hiện được nhân khí nên động tĩnh trên mặt nước dần lắng xuống.
Ở bên hồ A Ly gỡ chuỗi ngọc trên cổ tay xuống đặt trước người và bắt đầu vận công thi thuật. Cảnh tượng kinh người ngày ấy ở trong lều lại hiện lên trước mắt Diệp Hàng. Chỉ thấy chú ngữ lặng lẽ tuôn ra từ miệng A Ly, mười ngón tay gầy nhỏ tái nhợt của cô cũng nhanh chóng cựa quậy kết ấn. Chỉ chốc lát sau âm hồn trong chuỗi ngọc đã bị cô gọi ra. Bóng người màu xám xuất hiện lần lượt trước mặt cô, có nam và nữ, có già và trẻ. Con quỷ váy đỏ lúc trước anh từng gặp cũng ở trong đó cùng với nữ quỷ khủng bố nơi rừng trúc. Lòng bàn tay anh siết chặt, thầm đếm và phát hiện có bảy bảy bốn mươi chín người.
Dưới sự khống chế của chú ngữ âm hồn hóa thành khói đen chui vào thân thể A Ly thông qua thất khiếu.
Mặt cô lúc này càng thêm trắng, sau đó chuyển thành xanh mét, đến cuối cùng chuyển thành màu đỏ sẫm phiếm xanh như màu nước hồ trước mặt. Thân thể cô cũng như sương khói, cả người như hóa thành một làn khói đen, nhìn không còn thật thể nữa.
Đầu vẫn đau đớn từng cơn khiến Diệp Hàng không thể không siết chặt tay. Trái tim khẩn trương nảy lên như sắp vọt ra khỏi cổ bất kỳ lúc nào. A Ly ngồi bên hồ và đã hút tổng cộng âm hồn vào người khiến thân thể cô cũng âm trầm lạnh lẽo như hồ nước. Lúc này cô chậm rãi ngẩng đầu rồi mới lặng lẽ chui vào trong hồ.
Hồ nước sâu kín cũng không vì cô tiến vào mà có bất kỳ thay đổi nào. Nó vẫn là một mảnh lạnh lẽo như cũ, trong sơn động rộng lớn chỉ còn mình Diệp Hàng, bốn phía yên tĩnh tới độ lông tơ người ta dựng lên. Nơi này như một nấm mồ hoang, có cảm giác tĩnh mịch đến khủng bố.
Diệp Hàng vốn đang nhìn chằm chằm hồ nước lại bị sự tĩnh mịch này ảnh hưởng nên nhíu mày nhìn quanh không gian lúc trước anh không kịp nhìn kỹ. Không gian thật lớn càng thêm âm trầm nhờ ánh lửa phụ trợ, bấy giờ anh mới thấy hóa ra trên vách đá ở đây đều có hình vẽ Sơn Hải Kinh.
Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, Nữ Oa vá trời, Hậu Nghệ bắn rụng mặt trời, Đại Vũ trị thủy…… Quy mô của những hình vẽ này rất lớn, hình thái mỹ lệ, đường cong sinh động như thật. Biển cả mênh mông, mặt trời lấp lóa, chim thú như muốn phá vách đá chui ra. Diệp Hàng cảm thấy chấn động, không nhịn được đi tới gần vách đá. Đột nhiên dưới chân anh đá phải một thứ gì đó phát ra tiếng ‘leng keng’. Anh cúi đầu thì thấy đó là một mảnh đồng thau nhỏ bằng bàn tay.
Mảnh đồng này đã sớm rỉ sét loang lổ, nhưng Diệp Hàng nhìn thấy nó lại bất giác sinh ra cảm giác kỳ dị, tim khẽ nảy lên vì thế anh khom lưng nhặt mảnh nhỏ ấy lên nhìn.
Mà đúng lúc tay anh chạm vào nó thì một sức mạnh mỏng manh theo đầu ngón tay của anh chui vào đầu!
Lò lửa hừng hực, tiếng gào rống, kêu thảm thiết, ánh đao, máu tươi, phần chân tay và thân thể bị cắt cụt……
Vô số hình ảnh đột nhiên thoáng hiện ra trong đầu Diệp Hàng. Cả người anh chợt đau nhức vì thế anh kêu một tiếng và quỳ trên mặt đá!
- -----oOo------