Sương mù xám xịt bao phủ vùng núi này.
Phóng mắt nhìn lại chỉ thấy núi non trùng diệp nơi xa là một mảnh trắng xóa, ngẫu nhiên có gió núi thổi qua là sương mù sẽ quay cuồng lãng đãng. Sương dính trên mặt ướt át, lạnh băng làm người ta cực kỳ khó chịu.
Cây khô, phần mộ, người, tất cả đều chỉ có thể lộ hình dáng mơ hồ, người đứng từ xa sẽ không phân biệt được ai với ai.
Nấm mồ đã bị đào lên, bùn đất màu đen mang theo ướt lạnh, trong không khí tràn ngập mùi mục rữa. Phía dưới mộ sâu mét là hai cỗ quan tài màu đen bằng gỗ được đặt song song lộ ra hơi thở thối nát. Một cỗ quan tài trong đó được đóng kín mít, còn một cỗ khác lại giống như chưa được đóng đinh, giữa nắp và thân quan tài lộ ra một khe hở nhỏ.
Nhưng mọi người ở đây đều chẳng còn tâm tư nào đi nhìn khe hở nhỏ kia nữa. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy một đầu của quan tài bị bóc hết ra, mảnh vải thêu hoa màu đỏ sậm dùng để lót quan tài bên trong lộ ra khỏi quan tài. Bên trong tích một tầng nước màu đen, ngoài ra mọi thứ trống không, chẳng có gì. Mà phần quan tài bị phá kia đúng là thông với lỗ nhỏ trên phần mộ.
Quan tài không, đường hầm, lỗ nhỏ trên mặt đất.
Mọi người chỉ cần nhắm mắt cũng có thể thấy nữ thi mặc hỉ phục đỏ thẫm đào đất từ dưới và chậm rãi bò lên, thực là đáng sợ.
Hai thôn dân hỗ trợ dẫn đường đã sớm bị dọa đờ người, đến cái cuốc rơi xuống đập vào chân bọn họ cũng không cảm thấy đau đớn. Trong mộ, Diệp Hàng và lão Dũng khám xét hiện trường xong thì nhìn nhau và đồng thời nhíu mày lắc đầu.
Theo lý giải thông thường thì hẳn là có người đã trộm đào mộ và mang nữ thi kia đi. Nhưng cả hai đều biết việc này không có khả năng dùng lẽ thường để giải thích. Điều khiến lão Dũng ngạc nhiên đó là vì ông cho rằng nữ thi kia đã biến thành lệ quỷ và tới Tùng Gia thôn báo thù nhưng ông không ngờ kẻ đi trả thù không phải quỷ mà là Yêu Thi – là thi thể không thối rữa và bị biến dị.
Sau khi bò ra khỏi hố lão Dũng không nhịn được mở miệng hỏi A Ly vì sao tử thi kia lại biến dị.
“Khe núi này ở phía nam quay về phương bắc, là nơi sinh cơ tươi tốt, đúng là ngoài sống trong thì chết. Sơn thế hai bên hẹp dài, phần mộ có đỉnh núi che khuất nên đúng chỗ cực âm, lại thêm đất đai nơi này vừa đen lại ẩm ướt, hơi ẩm ngày đêm thấm vào quan tài khiến thi thể được âm khí nuôi dưỡng. Trong trường hợp ấy nhẹ thì nó sẽ khôi phục sinh cơ, lông tóc, móng tay chân mọc ra, sau đó chết chuyển thành sống, cuối cùng biến thành Thi Yêu.” A Ly đứng bên nấm mồ rũ mắt nhìn quan tài lặng im một lát mới trả lời ông.
“Chẳng lẽ không ai trong Tùng Gia thôn hiểu được phong thủy nơi này ư?” Diệp Hàng nhíu mày.
A Ly nhìn anh và hơi hơi lắc đầu sau đó nhẹ giọng giải thích, “Cái gọi là phong thuỷ chính là chỉ nguyên khí của trời đất. Nguyên khí này thúc đẩy vạn vật sinh sôi, nhưng đạo lý của nó quá huyền diệu nên những người thật sự có thể nắm giữ tinh thông thuật ngũ hành ngày càng hiếm. Hơn nữa nguyên khí của trời đất cũng không đứng yên, thế núi, hướng sông, mỗi cây mỗi cỏ đều thay đổi, dẫn tới phong thủy cũng đổi. Nếu có cơ duyên thì hung huyệt sẽ thành cát huyệt, ngược lại cát huyệt cũng có thể trở thành hung huyệt ——”
Cô còn chưa nói xong nơi xa đã truyền đến tiếng người ồn ào.
Trong đám sương có một đám người vội vã chạy tới. Đợi bọn họ tới gần lão Dũng mới thấy rõ người đi đầu chính là thôn trưởng của Tùng Gia thôn.
Phía sau ông ấy có mấy người của Lý gia sắc mặt khó coi, giống như đang cố nén phẫn nộ. Ngoài ra còn có A Minh bị lão Dũng phái đi điều tra bà lão họ Tùng, cũng là người duy nhất may mắn trốn thoát hỏa hoạn. Phía sau là hai người phụ nữ trong thôn đã ở tuổi trung niên đang đỡ một bà lão lưng còng, tóc tai rối tung không rõ mặt.
“Dũng ca! Hàng ca!” Nhìn thấy Diệp Hàng và lão Dũng thế là A Minh lập tức lộ vẻ nhẹ nhõm và chạy nhanh tới chỗ hai người. Hai thôn dân hỗ trợ đào mộ cũng vọt tới chỗ thôn trưởng với bộ dạng hoảng sợ, vừa nói vừa khua tay múa chân. Vốn ông ấy đã nhíu chặt mày nay chỉ nghe xong vài câu sắc mặt đã thay đổi, thậm chí chẳng kịp chào hỏi đám lão Dũng đã vọt tới bên miệng mồ.
Sau khi dạo một vòng quanh miệng mồ sắc mặt ông càng thêm trắng bệch, cuối cùng dứt khoát nhảy xuống dưới xem xét kỹ hỉ quan kia. Mà theo động tác của ông ấy, mấy người đi cùng cũng đi tới bên miệng mồ, sắc mặt tất cả đều cứng lại.
“Cuối cùng cũng thấy mọi người!” A Minh chạy tới bên cạnh lão Dũng và chỉ vào bà lão được hai người phụ nữ trung niên đỡ rồi nói một đống, “Không hỏi được gì hết, bà lão kia đã thần trí không rõ, dù người khác nói gì bà ta cũng chỉ đáp một câu ——”
“Nói cái gì?” Lão Dũng vội hỏi.
“Báo ứng! Chỉ một câu ấy! Bà ta cứ lặp đi lặp lại làm em sợ muốn chết…” A Minh rụt cổ trả lời.
Không thể trách cậu nhát gan được, thật sự là việc này quá đáng sợ. Bà lão khô gầy kia ngồi ở mép giường dùng đôi mắt cá chết màu xám trắng nhìn chằm chằm cậu, miệng thì há ra lắp bắp mãi những lời này. Ôi, bộ dạng ấy quá kinh khủng!
Ở đáy mộ lão trưởng thôn cúi thân thể khô gầy xuống mở nắp hỉ quan rách nát kia ra nhìn, sau đó nắm một vốc đất đen đặt dưới mũi ngửi. Lúc này bàn tay khô gầy cầm nắm đất của ông ấy bắt đầu run rẩy, trên khuôn mặt già nua hiện ra tuyệt vọng, “Chôn… Chôn rồi… Còn sống lại ư?…” Miệng ông ấy run rẩy lắp bắp mãi, da thịt trên mặt cũng theo đó hơi run run.
Lúc này hai người phụ nữ đỡ bà lão họ Tùng cũng đã nhìn thấy nấm mồ bị đào xới. Vì quá kinh ngạc nên bọn họ đều buông tay thế là thân thể khô gầy của bà lão gục trên mặt đất.
Một đường lại đây bà lão luôn mê mang, giờ phút này cả người gục trên mặt đất bà mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Dưới mái tóc bạc rối tung người ta chỉ thấy vẻ mờ mịt trên khuôn mặt già nua của bà. Chờ nhìn thấy mộ của đứa cháu trai thứ hai nhà mình đôi mắt xám trắng của bà ta lập tức trợn tròn!
“Hô —— hô ——” giống như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng nên cả thân thể bà ta run rẩy, khuôn miệng khô gầy già nua nửa há phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Hai người phụ nữ trung niên kia sợ quá vội cúi người muốn nâng bà ta dậy nhưng bà lão vốn đang co quắp trên mặt đất bỗng phát ra tiếng thét chói tai sau đó trợn mắt như sắp chết ngất!
A Ly đứng cách miệng mồ không xa bỗng di chuyển, cô nhanh chóng lao tới trước khi mọi người kịp phản ứng. Chờ bọn họ thấy rõ thì cô đã đứng trước mặt bà lão họ Tùng và vươn một cánh tay trắng nõn ra, lòng bàn tay dán lên giữa mày bà ta.
“Đừng động.” A Ly nhíu mày mắng một tiếng, trán bà ta giống như bị lòng bàn tay cô hút lấy khiến cả người khó mà động đậy. Mọi người xung quanh cũng không nhịn được nín thở nhìn về phía này.
Tay giơ thẳng, tĩnh tâm, ngưng hồn phách, A Ly chậm rãi tụ hồn phách bị chấn kinh thất lạc của bà lão họ Tùng. Ánh mắt tan rã của đối phương dần trở nên trong sáng sau đó cô đột nhiên mở to đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đáy mắt vẩn đục của bà lão kia!
Người khác đứng xa nên không thấy rõ nhưng lão Dũng và Diệp Hàng đã đuổi theo tới thì nhìn thấy rõ đôi mắt xám trắng của bà lão họ Tùng vừa nhìn vào mắt A Ly đã híp lại sau đó mới khôi phục bình thường.
“Hô ——” A Ly thu tay lại và nhẹ nhàng thổi một hơi dài về phía bà lão giống như một tiếng thở dài kỳ ảo.
Bà lão họ Tùng vẫn ngửa đầu nhìn cô nhưng thân thể co quắp của bà ta dần thả lỏng.
“Nhà bà mua cô gái kia bằng cách nào, rồi lại hại chết cô ấy như thế nào, mau kể hết đi.” A Ly đứng dậy lạnh lùng mở miệng. Đôi mắt cô lúc nhìn đối phương giống như một cái giếng cổ sâu lắng, dù trong vắt lại không thấy chút gợn sóng nào, cũng không hề có chút thương hại.
“Cháu trai thứ hai chết non… Vợ thằng hai nhất quyết đòi kết duyên âm cho hắn……” Bà lão dại ra, miệng lúc đóng lúc mở và bắt đầu chậm rãi kể lại câu chuyện cũ. Lão Dũng tiến lên một bước rồi ngồi xổm xuống nghiêng tai lắng nghe sau đó nhỏ giọng dịch lại những lời bà ta nói cho đám Diệp Hàng……
Cháu trai của bà lão họ Tùng chưa lập gia đình đã chết non, cứ thế qua ba năm. Vì lúc hắn chết còn chưa thành niên nên bị mai táng một mình ở khe núi cạnh thôn. Cô con dâu thứ hai thường xuyên khóc lóc kể lể nói con mình đáng thương, lẻ loi một mình ở bên kia không ai làm bạn nên muốn tìm một cô gái chưa lập gia đình đã chết để hợp táng và làm bạn với con mình. Phong tục nơi này là người nào chết khi chưa lập gia đình chính là điềm xui vì thế trên dưới nhà họ thương lượng tìm bà mối mua một người chết có tuổi tác tương đương về kết duyên âm.
Nhưng vận khí của bọn họ không tốt, thật vất vả mới tìm được một hộ có con gái tuổi tương đương vừa chết nhưng lại bị nhà khác cướp mất. Lúc sau bọn họ chẳng tìm được người nào phù hợp yêu cầu.
Dần dần việc này trở thành tâm ma của cô con dâu thứ hai, cô ta bắt đầu phát điên mà nhờ người tìm kiếm khắp nơi. Nếu biết nhà ai có người vừa mất cô ta sẽ lập tức hỏi người chết là nam hay nữ, tuổi tác ra sao, đã lập gia đình hay chưa. Vì thế sau này người trong thôn cũng không muốn nhắc tới chuyện tang sự trước mặt cô ta nữa.
Một năm trước đột nhiên có bà mối tới, người nọ trộm nói với con dâu thứ hai nhà này là âm thân không dễ tìm nhưng tử thi lại nhiều. Nếu cô ta đồng ý có thể tiêu tiền mua một khối nữ thi đã chết rồi hợp táng, như thế cũng là kết duyên âm, con trai cũng sẽ có người làm bạn.
Khi đó một bộ “Nữ thi” có giá hai ba vạn theo thị trường, nhưng bà mối kia lại lấy giá rẻ, chỉ cần một vạn là đủ. Vì thế người một nhà đóng cửa lại thương lượng và cảm thấy phương pháp này không tồi, vì thế trộm làm giao dịch với bà mối kia.
Chưa tới mấy ngày bà mối đã cho người mang một cỗ quan tài mỏng tới. Sau khi mở quan tài ra bên trong quả nhiên là một cô gái tuổi không lớn, bộ dạng thanh tú vừa mới qua đời. Người nhà họ Tùng cực kỳ vừa lòng nên lập tức trả tiền và nâng quan tài vào căn phòng trước kia của đứa cháu thứ hai nhà họ. Nhưng chờ môi giới rời đi rồi bà lão nhà họ Tùng vào phòng lấy đồ lại ẩn ẩn nghe thấy tiếng động nhỏ truyền ra từ trong quan tài.
Bà ta cực kỳ sợ hãi nên đã gọi lão Tùng và mấy đứa con tới. Mấy người lại mở quan và duỗi tay vào thăm dò thì phát hiện cô gái kia vẫn có hơi thở mỏng manh, lúc trước chẳng qua là do cô ấy nín thở nên bọn họ mới không phát hiện.
Lúc này người một nhà lập tức trợn mắt, tất cả vây quanh cỗ quan tài kia không biết phải làm sao.
Sau đó lão Tùng lật mí mắt cô gái kia thấy màng mắt sung huyết, tròng mắt đã hơi tan rã thì biết cô gái này không sống được bao lâu nữa, hẳn sắp tắt thở. Vì thế mấy người quyết định nâng cô gái ra chờ cô ấy chết rồi sẽ đặt vào quan hợp táng như cũ.
Người trong thôn đều cho rằng nhà họ tìm được nữ thi thích hợp thế là sôi nổi chúc mừng cô con dâu thứ hai nhà họ.
Cùng ngày lão Tùng mời mấy nhân vật đức cao vọng trọng trong thôn tới nhà uống rượu xem như hợp hôn. Tới tối bà vợ ông ta và cô con dâu thứ hai tự tay lau người thay quần áo cho cô gái kia sau đó cẩn thận nâng cô ấy lên một cái giường đã bày biện rượu, quả và nến đỏ. Bà lão họ Tùng nâng chân, từ dưới nhìn lên bà cảm thấy qua mí mắt khép hờ cô gái kia đang lạnh lùng nhìn mình. Trong nháy mắt ấy bà ta cảm thấy như nhà mình đang tạo nghiệt gì đó, thậm chí bà ta còn cảm thấy vận mệnh chú định nhà họ sẽ gặp phải báo ứng.
“Không biết bọn họ tìm được cô gái này từ đâu ra….” Lúc bà ta nói thế cô con dâu nhanh chóng cắt ngang. Cô ta nói dù sao cô gái này cũng chết, bọn họ kết duyên âm cho cô ấy, lại còn an táng, ngày lễ ngày tết sau này sẽ hóa vàng viếng mồ mả hẳn là chuyện tốt, sao lại có cái gì mà báo ứng?
Thấy con dâu mang vẻ mặt vui mừng thế là bà lão không nói nữa. Chẳng qua cảm giác bất an trong lòng càng thêm dày khi nhìn cô gái được trang điểm mặc quần áo cưới đặt trên giường kia.
Cô gái này làn da tinh tế, tay chân mảnh khảnh, hoàn toàn không giống thôn nữ trong núi. Vậy cô ấy là ai? Từ đâu tới? Vì sao lại sắp chết? Liệu cô ấy có bằng lòng kết mối duyên âm này không?
Đủ loại nghi hoặc này lại chẳng có ai để ý tới.
Nửa đêm hôm đó cô gái kia tắt thở, người một nhà đều nhẹ nhàng thở ra và vội vã đặt người chết vào cỗ quan tài mới mua. Ngày hôm sau mấy người Tùng Khải Phú tới nhà bà hỗ trợ nâng quan. Bọn họ là người chuyên giúp làm chuyện tang ma trong thôn, sau khi chọn được giờ tốt theo lịch, bọn họ nâng quan tài tới khe núi và đào huyệt mộ bên cạnh mộ của cháu trai thứ hai nhà họ Tùng. Sau khi lộ ra quan tài của “chú rể” bọn họ đặt hỉ quan vào bên cạnh và lấp đất coi như hợp táng.
Sau khi hoàn thành tâm nguyện một nhà họ Tùng đều nhẹ nhàng thở ra. Mãi tới cách đây không lâu có một ngày cô con dâu thứ hai đi viếng mồ và trở về.
Bà lão họ Tùng đã không nhớ rõ chuyện đêm đó, chỉ nhớ khi ấy con dâu trở về tới cửa thì sắc mặt trắng bệch như vôi quét tường. Phía sau cô ta là một con quái vật mặc áo cưới đỏ thẫm, tóc đen, mặt xanh, răng nanh nhô ra.
Xương cốt gãy nát, móng tay chọc thủng ngực, chồng, con trai cả, cháu của bà ta cùng con dâu…. chẳng một ai trốn được. Vẻ tuyệt vọng và thống khổ trên khuôn mặt bọn họ vặn vẹo khó tin nhưng miệng lại chẳng thể phát ra một tiếng nào. Bà ta ngã gục trước cửa trơ mắt nhìn con quái vật kia mổ bụng con trai cả của mình và cháu trai rồi túm nội tạng ra ngoài bỏ vào miệng nhai nuốt. Bà ta nghe thấy thì thét chói tai, con quái vật kia thấy thế thì quay đầu cười với bà ta để lộ hàm răng nhuốm máu cùng nửa miếng gan đang gặm trong miệng……
“Các người … sao lại dám làm thế!” Chỉ nghe được một nửa lão Dũng đã nắm chặt tay. Đến lúc này ông không chịu nổi mà hét lên, sắc mặt xanh mét. Thôn dân của hai thôn Lý và Tùng đứng ở xung quanh thì há mồm trợn mắt không dám nhúc nhích.
A Ly khẽ động đậy hàng mi dài, đang định nói gì thì Diệp Hàng ở bên cạnh cô đã mở miệng: “Bốn người nâng quan đã chết ba, đó là vì lúc đóng đinh quan tài có một người bị kinh sợ nên đã nương tay không đóng đinh quá chặt. Người đó ắt đã nhìn thấy bộ dạng cô gái trong quan và phát hiện cô ấy không giống như đã chết một tháng mà giống như mới tắt thở. Và cũng vì quan tài đóng không chặt nên âm thủy mới có thể thấm vào! Lần kết duyên âm này của mấy người đã hại chết ba tộc nhân vô tội! Còn nữa, vì sao con trai cả và cháu trai bà lại bị mổ bụng? Vì sao cô gái kia lại chỉ ăn tim gan phổi của bọn họ?”
Anh và lão Dũng đều là những người có kinh nghiệm phá án phong phú, vừa nghe chi tiết đã phỏng đoán việc này ắt có ẩn tình. Giờ phút này anh nhìn chằm chằm bà lão kia, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng gằn từng chữ một, “Hai người kia đến tột cùng đã làm gì nạn nhân?!”
“Tùng Bạc Phượng! Bà còn không nói đi! Bà muốn hại cả Tùng Gia thôn để không ai thoát được à?!” Lão trưởng thôn đã sớm bò ra khỏi hố nghe thấy thế thì tức run lên. Ông nhịn không được, tay thậm chí muốn ném cái tẩu thuốc về phía đối phương.
Cả người bà lão họ Tùng chấn động, khuôn mặt già nua run rẩy vặn vẹo.
A Ly duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đen trong lòng, hai mắt vẫn nhìn bà ta không rời, chỉ có cánh môi nhàn nhạt là hơi hé như muốn nói gì đó.
“Bọn họ…” Bà lão kia bỗng chậm rãi chảy nước mắt, không biết vì hối hận hay cảm thấy thẹn.
“Cô gái kia có vẻ ngoài xinh đẹp, con trai cả nhà bà nhân lúc trong phòng không có ai định lẻn vào sờ soạng một phen nhưng bị bà đuổi ra ngoài. Nửa đêm cháu trai bà uống rượu say rồi trộm vào nhà cưỡng hiếp cô ấy. Bà vừa khéo nhìn thấy hắn đi ra, chờ bà vào phòng thì cô gái kia đã không chịu nổi mà chết. Bà sợ sự tình loạn lên sẽ không hay nên chỉ trộm lau người cho cô gái kia rồi chỉnh trang lại, đúng hay không?” A Ly nhìn bà ta và chậm rãi nói ra những việc làm dơ bẩn của con cháu bà ta một năm trước.
Tuy cô gái kia đã gần chết nhưng mặt mày vẫn thanh tú, mặc dù trên mặt là son phấn rẻ tiền cũng không hề lộ vẻ khó coi mà ngược lại càng thêm xinh đẹp. Trong lúc thay quần áo cưới thân thể cô gái lộ ra no đủ, lả lướt, trong núi lớn này làm gì có cô gái nào so được? Con trai cả của bà ta xưa nay đã thích nói mấy lời thô tục trêu đùa đám phụ nữ khác, ngày ấy hắn đi ngang qua cửa sổ và nhìn trộm thấy bộ dạng cô gái kia chưa kịp mặc quần áo khiến hắn nổi xúc động khó nhịn. Thấy mẹ mình ra cửa múc nước, trong phòng lại không có ai thế là hắn chuồn êm vào sờ soạng khắp người cô gái kia. Lúc bà ta múc nước về thấy thế thì mắng hắn một trận rồi đuổi ra ngoài. Vốn bà ta tưởng chuyện chỉ có thế, ai biết nửa đêm bà tỉnh dậy đi nhà xí lại nghe thấy trong phòng nhỏ truyền tới tiếng giường kẽo kẹt lắc lư, còn có tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn của cháu trai mình.
Xong việc hắn cầm quần vừa đi vừa nấc mà về phòng, căn bản không phát hiện bà ta vừa khóc vừa ngã ngồi ở hành lang……
“Báo ứng… Đều là báo ứng……” Bà ta nhìn A Ly mà lẩm bẩm.
“Họa và phúc không tự tới, chỉ có người ta mời nó tới thôi. Ác giả ác báo, như hình với bóng. Cả nhà bà thấy cô gái kia hấp hối nhưng không ra tay cứu giúp thì thôi lại còn làm nhục thân này khiến cô ấy mang theo hận ngập trời mà chết. Hiện giờ các người tự rước lấy hậu quả, coi như ông trời có mắt.” A Ly thu lại ánh mắt, rũ mi lạnh lùng nói.
Ánh mắt của cô vừa dịch chuyển bà lão kia đã như được cởi bỏ trói buộc, nhưng trên mặt bà ta vẫn giàn giụa nước mắt.
- -----oOo------