Làm chứ!
Đúng như đã hẹn, Chương Địch chuyển tiền cho A Kiều.
Cô ta cứ tính theo giá một trường tiểu học là một trăm vạn, chuyển cho A Kiều hai trăm vạn.
Dù sao hiện giờ cô ta hô mưa gọi gió, dựa vào từ thiện để tẩy trắng, còn cố ý lên tận miền núi làm giáo viên tình nguyện cho bọn trẻ một tuần.
Nói là dạy dỗ thì thực ra căn bản Chương Địch chẳng dạy được cái gì, nhưng ảnh cô ta ăn cơm với bọn trẻ, trông bọn trẻ làm bài tập đã được ekip chụp lại và đăng lên mạng.
Chương Địch còn đăng Weibo, nói rằng ở sâu trong vùng rừng núi cảm thấy tâm hồn được an tĩnh.
Đi kèm bài post này là một tấm hình, cô ta ngồi trên sườn núi ở vùng bình nguyên, nhìn về mặt trời lặn ở nơi xa, những “học sinh” của cô ta đứa nào đứa nấy ngồi bên cạnh cô ta, thoạt nhìn rất có phong thái.
Trong bức ảnh đó, Chương Địch dường như đã trở thành người khác, dù là trạng thái da dẻ hay khí sắc, cái nào cũng như trẻ ra mười tuổi, trở về đỉnh cao của cô ta.
A Kiều nhìn bức ảnh rồi hỏi: “Bé Đất này, mấy anh em mi đều chết cả rồi à?”
Chết lần hai.
Lần đâu tiên là thân thể chết, lần thứ hai là hình thần diệt.
Con ma nhỏ buồn buồn tủi tủi nhìn A Kiều chằm chằm, nó rõ ràng là một con ma nhỏ ghê gớm, lại bị đặt cho cái tên khó nghe như thế, chỉ bởi vì A Kiều thấy nó màu nâu vàng nên gọi nó như thế, Bé Đất.
Con ma nhỏ nằm trong căn nhà nhỏ của nó, trở mình, không thèm để ý đến A Kiều.
A Kiều vốn định là để nó tự chết, nếu vị cao nhân kia đã tìm được cả bản thể của tượng đất đáng ra phải phong bế linh hồn của năm đứa trẻ này rồi đập nát tượng đất, đuổi đám ma quỷ đó đi.
Nhưng mà con ma nhỏ này lại không biến mất, cứ ở mãi trong nhà Hạng Vân Độc, A Kiều không thể không kiếm một căn nhà nhỏ cho nó ở, bảo Sở Phục hạ cấm chế cho căn nhà, không cho nó ra ngoài hại người.
Thỉnh thoảng A Kiều còn trêu chọc cái tượng đất này, nó không có oán khí, chỉ còn hình dạng của một cái tượng đất nho nhỏ.
Lúc vui vẻ, cô sẽ còn lấy cho nó một lọ sữa bò để uống.
Trong nhà, ngoại trừ A Kiều, giờ có tới hai ma một yêu.
Con ma nhỏ có địa vị thấp nhất, nó cũng tự biết.
Thấy Sở Phục và Hồ Dao có thể xem TV với A Kiều, có đồ ăn vặt để ăn, nó rất muốn thay đổi địa vị của mình.
A Kiều ngồi một bên sô pha xem phim truyền hình, phim đã đến đoạn Tiểu Thanh và người thương gặp nhau lần đầu tiên, hai người liếc mắt đưa tình, A Kiều xem say sưa, miệng nhai snack khoai tây, vặn nắm một lọ trà xanh.
Trên nắp viết “Được thêm một lọ”.
Con ma tượng đất nhảy nhót trong căn nhà của nó, đầy vẻ đắc ý thể hiện bản thân, nó muốn bảo với A Kiều đây là nó phù hộ đấy.
A Kiều không ngờ con ma tượng đất còn có tác dụng này!
Cô lập tức dừng phim lại, mở trò chơi trong di động lên, chỉ vào một người đàn ông mặc đồ cảnh sát trong đó: “Nhanh lên, rút cho ta một thẻ SSR đi!”
Đây là trò chơi Trịnh An Ni giới thiệu cho A Kiều, A Kiều chơi một ngày đã chán, với vận may của cô, lần đầu tiên đã rút được một mạch mười thẻ SSR.
Trịnh An Ni trợn mắt há mồm, cô nàng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn A Kiều.
Đầu thai thế nào mới có thể có vận may thế này chứ!
Cô nàng mua đồ ăn nhờ vả A Kiều rút hộ cô một tập mười thẻ, tấm thẻ hẹn hò bên bờ cát rút mãi chưa được đã xuất hiện, A Kiều lập tức bị đám nữ sinh vây quanh.
Chỉ một lúc, trên bàn học đã chất đầy sữa dâu tây, sữa cuối và một đống phô mai que, snack, đến mấy nam sinh bình thường không dám nói chuyện với A Kiều cũng tới tìm cô.
“Cậu rút hộ tớ một cái đi mà!”
Rút một cái là Ngọc Tảo Tiền (Tamamo no Mae), rút cái nữa là Tì Mộc Đồng Tử (Ibaraki Doji), Đại Thiên Cẩu (Ootengu), ngăn bàn của A Kiều chẳng mấy chốc đã chật ních.
Cô nhanh chóng chuyển từ hoa khôi của trường Trung học số thành vua Onmyoji (tên trò chơi).
Một bài viết được đăng lên diễn đàn trường, mọi người đua nhau khoe SSR mình rút được, có người còn buông lời chua loét bên dưới
【 là giả đúng không, thế sao cô ta lại không đi mua vé số chứ? 】
【 giờ muốn được chọn làm hoa khôi của trường còn phải bày đặt xây dựng hình tượng vua Onmyoji à? 】
Trịnh An Ni hỏa tốc tổ chức đội hình bảo hộ vua Onmyoji của lớp chúng ta, mã số kia cô nàng thấy quen lắm, đã giải mã được từ lâu rồi, còn chẳng phải Tống Tinh lớp số sao, tranh hoa khôi không được thì làm trò này à.
【 bởi vì có những người sinh ra đã ở vạch đích rồi, ghen tỵ cũng chẳng các tác dụng gì đâu 】
Rồi cô nàng tâng bốc một hồi, đăng ảnh chụp màn hình website chính thức của nhãn hàng bán ba lô A Kiều lên, từ khi đi học đến giờ, đống ba lô túi xách đó cộng lại đã lên đến gần một trăm vạn, hơn nữa A Kiều còn chưa bao giờ dùng một thứ hai lần.
Đương nhiên là A Kiều không dùng nổi tới lần thứ hai, toàn đốt từ giấy ra, dùng một lần là đủ rồi.
A Kiều muốn xem năng lực của con ma nhỏ này rốt cuộc mạnh đến mức nào, Bé Đất cảm thấy mình bị xúc phạm, tà thần cầu gì được nấy như nó, đừng bảo là một thẻ SSR, một trăm thẻ cũng được ấy chứ!
Bé Đất ngồi xếp bằng, đôi tay chắp lại trên đỉnh đầu, khuôn mặt nhỏ màu nâu vàng cũng nhăn nhím lại, cố gắng phát công cả buổi mà cũng chỉ rút được một thẻ SR, nó làm sau chịu nổi sự tủi nhục này, ngã vật vào nhà khóc ầm lên.
A Kiều xì một tiếng, rút thẻ cho Bé Đất xem, lại là mười thẻ SSR một lúc, cô vô cùng đắc ý: “Mi thấy chưa, làm chuyện tốt có phải có ích hơn làm chuyện xấu không nào.”
Hồ Dao nằm trên sô pha, ngước mắt lên nhìn A Kiều, hai chân trước cô quắp cổ vịt cay, chép miệng “Ngao ngao ngao”, “Bắt nạt một con ma nhỏ, cô có tiền đồ thật.”
Chuông cửa vang lên một tiếng, Hồ Dao lập tức dỏng tai hồ ly lên, nghe thấy tiếng bà Bạch Mỹ Lan từ bên ngoài truyền vào, cô nhảy vẻo một cái, dùng mấy cái chân vừa nhỏ vừa ngắn chạy một mạch lên tầng, lông trắng xõa tung bay trong gió.
A Kiều cũng chẳng hề giữ ý, cười nhạo cô: “Sợ một con người, cô cũng có tiền đồ lắm.”
Bà Bạch Mỹ Lan vừa vào nhà đã lên tiếng: “Bé Ngoan của bà đâu rồi? Bà mua bồ câu đây này, cái này ăn ngon hơn gà nhé.” Từ khi phát hiện ra Hồ Dao thích ăn gà, bà đã mỉm cười vuốt bộ lông trắng của cô, nói: “Chó hồ ly, chó hồ ly, quả nhiên là cũng có chút tập tính của hồ ly đấy nhé.”
Cứ cách mấy bữa bà lại tới nấu ăn một lần, thịt kho tàu, thịt quay, canh hầm, hiện giờ Hồ Dao giống y một cục bông tròn xoe, bộ lông cũng mềm mại mượt mà.
Hồ Dao khựng lại, cô cúi đầu nhìn chân mình, lại từ từ đi xuống, chạy theo mông bà Bạch Mỹ Lan, đợi ăn bồ câu.
Bà Bạch Mỹ Lan vừa tới, A Kiều lập tức bảo Sở Phục đưa ma nhỏ lên tầng, những thứ này vô hại với Hạng Vân Độc nhưng với người thường như bà Bạch Mỹ Lan thì lại rất có ảnh hưởng.
Bà Bạch Mỹ Lan ở trong bếp, nói vọng ra hỏi A Kiều: “Vân Độc đâu rồi? Sao mà ngày nghỉ cũng không ở nhà với con?”
“Anh ấy có cuộc họp ạ, bảo là hôm nay còn liên hoan nữa.”
Không biết tiệc liên hoan của quỷ sai thì thế nào nhỉ?
Bà Bạch Mỹ Lan biết con mình là người cuồng công việc, sợ là lại khiến A Kiều tủi thân rồi, bà hừ một tiếng: “Mặc kệ nó, chúng ta tự ăn, hôm nay làm sườn nướng và bồ câu hầm, không cho nó ăn.”
A Kiều vui vẻ gật đầu, Hạng Vân Độc hắt xì một cái.
Đây là lần đầu tiên Hạng Vân Độc tham gia buổi họp của quỷ sai, anh không ngờ là lại tới một địa điểm bình thường như vậy, một tiệm ăn tràn đầy khói lửa nhân gian.
Trước cửa treo một cái đùi dê, trong tiệm bày năm sáu cái bàn, trên mỗi bàn có một chiếc nồi đồng, chủ tiệm xếp thịt dê thái sẵn lên khắp bàn, ngẩng đầu lên liền thấy chỉ có mình Hạng Vân Độc.
“Tới đây, chỉ có mình ngài thôi sao?”
Thực ra trong phòng đã đầy chật cả rồi, dáng điệu nào cũng có cả, có một vị mặc đồ như trong phim cương thi, mặc quan phục thời còn sống, để bím tóc.
Vị này chính là quỷ sai thống lĩnh ở các khu vực xung quanh Giang Thành, Hạng Vân Độc ngồi xuống cạnh Hàn Cương, chủ tiệm nấu nướng một lúc, đi ra ngoài đã thấy chén rượu trên bàn đã cạn sạch cả rồi.
Trong lòng ông ta cảm thấy Hạng Vân Độc hơi kỳ kỳ, mới có nửa tiếng, hơn nữa cũng chỉ có mình anh nên hỏi: “Thế thì não dê có cần lên nữa không?”
“Lên.” Hạng Vân Độc sờ sờ túi theo thói quen, định lấy bao thuốc ra đưa chủ tiệm.
Nhưng anh đã cai thuốc một thời gian rồi, trên người căn bản không có thuốc lá, chủ tiệm nói: “Tiền trả hết cả rồi, khi nào những người khác mới tới thế?”
Còn thiếu một vị nữa thôi, vị này đang đi từ ngoài cửa vào.
Người nọ nhìn quanh một lượt, ngồi xuống bên cạnh Hạng Vân Độc, là một người trẻ tuổi, làn da ngăm đen, nhìn qua mới khoảng hơn hai mươi.
Anh ta nhếch môi cười, để lộ hàm răng trắng tinh: “Cảm ơn anh.”
Hạng Vân Độc nhận ra anh ta rồi, mới mấy hôm trước anh còn từng nhìn thấy ảnh và tên họ của người này, Viên Bảo Long, chính là nhân viên cứu hỏa đã hy sinh kia.
Khi còn sống, anh ta đã tích cóp nhiều công đức, giờ đã chết nhưng chưa đến lúc đầu thai bèn được Địa Phủ ban cho chức quỷ sai, tiếp tục làm việc tốt.
Hạng Vân Độc cười, rót rượu cho anh ta, chạm ly với Viên Bảo Long.
Chỉ có một mình Hạng Vân Độc là đang ăn thật, thả thịt dê vào nồi lẩu, chấm nước chấm tự làm của tiệm, vừa thơm vừa mềm, những quỷ sai đó để riêng một đĩa cho anh, chẳng ai gắp thịt từ đĩa của anh cả, còn có người nhắc đến vụ hỏa hoạn ở rạp chiếu phim kia.
Người nọ oán thán mấy câu: “Mấy hôm nay lắm việc vụn vặt phải xử lý quá rồi đấy, lần sau không được vi phạm quy định thế nữa.”
Nhân viên cứu hỏa nghiêm mặt, anh ta vỗ vai Hạng Vân Độc: “Tôi hiểu anh.”
Hạng Vân Độc mời đồng nghiệp uống rượu, uống ba ly, ly đầu tiên là vì khiến mọi người phải dọn dẹp hậu quả vụ rạp chiếu phim, ly thứ hai, thứ ba là để đề phòng trước.
Nếu lần sau gặp phải chuyện này, anh vẫn sẽ xông vào.
Thịt dê xiên que hết đĩa này đến đãi khác vào vụng, mọi người nhanh chóng uống nhiều đến mức không tỉnh táo.
Loại không biết uống rượu như Hàn Cương thì uống một ly đã say, gục xuống bàn ngủ.
Thực ra Viên Bảo Long lại uống rất được, anh ta ăn hai đĩa thịt dê còn chưa no, lại thả thêm rau, còn lén nói cho Hạng Vân Độc nghe: “Nghe nói là kinh phí liên hoan cuối năm không đủ nên mới đặt quán này, không ngờ là đồ ăn còn khá ngon.”
Anh ta lúc nào cũng ở dưới Địa Phủ, khác với kiểu nhân viên part-time ngoài biên chế.
Hạng Vân Độc nói với anh ta: “Anh có thể giúp tôi hỏi một chút xem có ai tên là Hạng Chấn Phong, người Giang Thành, cảnh sát, đại khái là hy sinh vì nhiệm vụ từ năm trước không?”
Đó là cha của Hạng Vân Độc, Hàn Cường vẫn luôn ấp a ấp úng, anh muốn tìm người khác hỏi xem.
Cha anh hy sinh vì nhiệm vụ, nếu trên đời này có Âm Ty, có Địa Phủ, lúc còn sống ông làm nhiều chuyện tốt như thế, hẳn là phải được đền đáp.
Viên Bảo Long rất thoải mái: “Được! Tôi tìm giúp anh xem.”
Hai người cạn ly.
Không lâu sau, cả phòng toàn ma đã uống say, Hạng Vân Độc đứng dậy định đi, chủ tiệm thấy anh một mình tự uống tự rót, ban đầu còn lầm bà lầm bầm, sau lại đi vào phong bếp.
Đợi đến lúc ra ngoài, cả mân thịt dê cũng chưa ai động đến, sau khi lấy lại thịt còn định để đông lạnh, mai bán tiếp không lại phí nhưng ngửi lại, mùi tanh của thịt dê đã hoàn toàn biến mất, còn trắng bệch, chẳng có mùi vị gì.
Nghĩ tới dáng vẻ kì quái của người nọ, ông ta cũng chẳng dám ăn thịt này nữa, vứt cho con chó nuôi trong tiệm, chó đến ngửi cũng chẳng thèm ngửi, quay đầu đi luôn.
Hạng Vân Độc kết thúc tiệc liên hoan quay về nhà, đi được nửa dường, trong đầu mới nhớ lại những lời mà những quỷ sai kia vừa nói, anh bỗng nhiên dừng lại, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hình Phỉ.
Điện thoại của Hình Phỉ đang ở trạng thái tắt máy, không ai nghe.
Hạng Vân Độc lại gọi cho cảnh sát ở Tây Thị, người nhận điện thoại là cảnh sát đã tiếp đón Tiền Nhị, cậu ta trầm mặc hồi lâu rồi nói với Hạng Vân Độc: “Đội phó Hình, cô ấy hy sinh vì nhiệm vụ rồi.”.