Thăng chức.
Hạng Vân Độc đi tới chỗ cánh cửa kia, mùi đồ ăn truyền từ trong nhà ra càng đậm, anh đẩy cửa đi vào, đây là một căn nhà được sắp xếp cực kỳ ấm áp.
Trên tường treo ảnh kết hôn của hai vợ chồng chủ nhà, cô dâu mặc váy trắng tinh, sau lưng có một đôi cánh lơ lửng trên không trung, người chồng quỳ trên mặt đất, dường như đang tỏ tình với thiên sứ.
Trong nhà tràn ngập cây xanh, trên cửa sổ còn có trồng mấy cây hoa nguyệt quý đỏ, đóa hoa nở to, trên cửa kính thủy tinh còn dán chữ hỉ đỏ thẫm.
Đồ trang trí trong nhà đều nói lên rằng đây là một đôi vợ chồng mới cưới.
Cô chủ nhà đang bận rộn trong bếp, cô ta gần như không biết Hạng Vân Độc đã đi vào, cô ta căn bản cũng không nhìn thấy Hạng Vân Độc.
Nơi này không hề có dấu vết bị lửa thiêu, chẳng lẽ là cô ta không phải chết do hỏa hoạn sao?
“Chồng ơi? Anh đã sắp về chưa? Em sắp nấu xong đồ ăn rồi.” Cô chủ nhà đeo tạp dề, mở loa di động ra, từ trong truyền ra giọng đàn ông.
“Anh sắp tới chân tòa nhà rồi.
Nhà mình hết sữa rồi phải không? Anh đi siêu thị mua mấy bình sữa.”
“Vâng, chồng vất vả rồi.”
“Vợ vất vả rồi.”
Hôn một cái thật ngọt ngào qua điện thoại xong, người phụ nữ cúp điện thoại, nhìn nồi súp trên bếp, vào phòng chuẩn bị thay một bộ đồ đẹp.
Cả mâm thức ăn này toàn ra đồ ăn mà cô ta đã tỉ mỉ chế biết, sắc hương vị, hình thức, mọi thứ đều ổn, cô phải thay một cái váy, hưởng thụ bữa tiệc đầu tiên từ khi dọn vào nhà mới.
Hạng Vân Độc ngừng bước, không đi theo vào phòng ngủ, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đồng hồ chỉ giờ rưỡi trưa, cách lúc xảy ra hỏa hoạn mười mấy phút.
Anh đợi người phụ nữ kia đi ra bèn nói với cô ta: “Cháy rồi, mau đi thôi.”
Người phụ nữ không nghe thấy gì cả, cô ta mở tủ kính, lấy một chiếc hộp từ bên trong ra, đây là đôi ly thủy tinh mà bạn bè tặng cho cô ta, là quà cưới của bọn họ, lấy ra để rót rượu vang đỏ.
Trong nhà cái gì cũng mới, đây là lúc một cuộc sống mới bắt đầu.
Khóa cửa nhẹ nhàng vang lên mấy tiếng, người phụ nữ mỉm cười, nhưng miệng vẫn oán thán: “Thật là, đến giờ vẫn không biết mở cửa.”
Tuy là oán thán nhưng giọng điệu lại ngọt ngào, cô ta nhẹ nhàng đi tới bên cửa, định mở cửa bất ngờ làm chồng giật mình nhưng còn chưa đi tới đã nghe thấy tiếp lạch cạch của nắp nồi súp trong bếp vang lên.
Cô ta vừa mở cửa xong lại vội vàng đi vào nhà bếp, tắt bếp, mở nắm, nếm thử một chút súp.
Đây là súp nghêu kem tươi mà họ từng ăn trong lần gặp đầu tiên, chồng cô ta không thích đồ Tây nhưng lại thích món súp béo ngậy này.
Kẻ đi vào căn bản không phải chồng người phụ nữ, Hạng Vân Độc vừa nhìn thấy gã đàn ông này đã đi tới trước mặt gã, dùng cơ thể ngăn gã lại.
Đây không phải người trên ảnh cưới.
Nhưng người này đi xuyên qua người Hạng Vân Độc, gã lấy dao ra, giữ chặt cổ họng người phụ nữ: “Lấy tiền ra đây.”
Mắt kẻ này đỏ ké, cơ thể run rẩy liên tục, không biết là do sợ hãi hay là hưng phấn, gã lặp lại một lần nữa: “Lấy tiền ra đây, tiền mặt.”
Người phụ nữ ra sức giãy giụa, cổ họng ú ớ, cô ta trợn trừng mắt nhìn ra cửa, cánh cửa kia thậm chí còn chưa đóng lại, chồng cô ta sắp về tới nơi rồi, chỉ cần chồng cô ta quay về, cô ta sẽ được cứu.
Nhưng chồng cô ta mãi vẫn chưa về, tên cướp tiện tay cầm bình hoa đập thật mạnh vào gáy cô ta một cái, người phụ nữ ngã xuống đất, ngất đi, đầu có một vết thương lớn, máu tươi chảy ra ào ạt.
Hạng Vân Độc tận mắt người phụ nữ này ngã xuống trước mặt mình lại không thể cứu được, anh không chạm được vào cô ta.
Anh muốn cầm máu cho cô ta, anh muốn ngăn cản hành vi phạm tội, nhưng cả hai việc này anh đều đã thử nhưng không làm được.
Tên cướp cướp được tiền mặt và trang sức, lúc đi còn liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái rồi kéo cửa chạy ra ngoài.
Đã bảy tám phút trôi qua mà người chồng vẫn chưa về.
Một lúc sau, căn nhà từ từ bén lửa, người phụ nữ bị đánh hôn mê nằm trên mặt đất, cô ta không phải chết do hỏa hoạn, nguyên nhân căn bản là do vết thương trí mạng bị người ta đánh, dẫn đến hôn mê, không dậy nổi.
Có khi cô ta còn chưa kịp tỉnh đã hút phải khói bụi nên tử vong.
Theo bản năng, Hạng Vân Độc muốn đuổi theo tên cướp.
Kẻ này che mặt, anh muốn nhìn thấy gã, dù mười năm đã trôi qua thì miễn là gã còn sống thì phải bắt được gã!
Nhưng anh còn chưa kịp ra ngoài, cửa đã đóng lại.
Người phụ nữ vốn nằm trên mặt đất bỗng mở bừng mắt, cô ta nhìn Hạng Vân Độc: “Chồng ơi, anh đi đâu thế? Tại sao anh không quay về?”
Vừa nói chuyện cô ta bay lên, giống như trong ảnh cưới.
Tóc dài tung bay, nửa người là máu, giọng nói của cô ta không còn ngọt ngào: “Tại sao anh không quay về?”
Hạng Vân Độc ngẩng đầu nhìn cô ta, định giảng giải cho cô ta, nếu cô ta có thể khống chế ảo cảnh, thế thì cô ta có thần trí.
“Đã xảy ra hỏa hoạn, siêu thị lớn gần đây nhất đi qua đi lại cũng phải mười lăm phút, lúc chồng cô quay về hẳn là đã bị đội chữa cháy cản lại ở bên ngoài.”
Ma nữ quay sang nhìn anh, oán khí tích thành sương máu.
Cô ta nghe hiểu được những lời Hạng Vân Độc nói, cô ta dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào Hạng Vân Độc, cô ta biết khi nãy người đàn ông này đã cố gắng cứu cô ta.
Nhưng có ích gì chứ? Cô ta đã chết, mãi đến khi chết cũng không chờ nổi chồng cô ta về.
“Cô còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?” Hạng Vân Độc hỏi.
Ma nữ thu oán khí về, cô ta lẩm bẩm ra tiếng: “Xảy ra hỏa hoạn, nên anh ấy không quay về.”
“Đúng thế, đội chữa cháy chắn cổng vào.”
Nước mắt ma nữ rơi lã chã: “Vậy nên anh ấy không quay về, anh ấy còn sống.”
Cô ta gục đầu xuống khóc một lúc, nhà càng lúc càng nóng, Hạng Vân Độc vươn tay ra trước mặt cô ta: “Đi thôi, rời khỏi chỗ này.”
Ma nữ gật gật đầu, cô ta lại biến về dáng vẻ khi nãy, yếu ớt ngã xuống đất: “Thế anh đưa tôi ra ngoài đi, anh ấy nhất định đợi tôi ngoài cổng, tôi muốn được nhìn anh ấy một lần.”
Hạng Vân Độc hơi cắn môi, cõng cô ta lên lưng.
Thang máy không dùng được, nhất định phải đi cầu thang đi xuống, anh vừa mới liên tục đưa mấy con ma kia lên đường, tinh lực còn chưa hồi phục, người phụ nữ trên lưng tuy rất nhẹ nhưng đi xuống mấy tầng cũng vẫn cảm thấy mệt.
Toàn bộ hành lang đã bị lửa thiêu đốt, tuy Hạng Vân Độc không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa nhưng người phụ nữ trên lưng lại không chịu nổi lửa thiêu, cả quãng đường họ đi rất khó khăn.
Ma nữ vốn yếu ớt tựa vào lưng Hạng Vân Độc, cô ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào lưng Hạng Vân Độc, mặt lại trở về bộ dạng oán hận trước đó, vươn móng vuốt đầy máu ra…
“Cô còn nhớ đặc điểm nào của tên cướp không?”
Móng vuốt ma khựng lại.
“Gì cơ?”
“Hắn ta che mặt, tôi chỉ còn nhớ hai mắt và dáng người của hắn ta, nhưng chỉ với những thứ đó thì rất khó bắt được người.
Cô còn nhớ gì không, có thể nói với tôi.”
Ma nữ dường lại.
“Hổ khẩu của người này có một vết sẹo cắt ngang.”
Hạng Vân Độc cảm thấy mệt mỏi.
Anh dừng bước, thở hổn hển nhìn đồng hồ.
Xuống ba tầng mới mất hai phút.
Ma nữ vẫn còn nằm trên lưng anh, cô ta thúc giục: “Nhanh lên, lửa sắp cháy tới đâu rồi.”
Hạng Vân Độc bước chậm lại, đột nhiên xoay người, dùng tay quăng ma nữ ra ngoài.
Hẳn là cô ta phải bị ném lên tường hành lang nhưng cô ta lại từ từ hạ xuống sô pha.
Vẫn là cái nhà này, vẫn là cảnh tượng này.
Điểm khác biệt chỉ là trên ảnh cưới, người phụ nữ vẫn còn nguyên không tổn hao gì, còn người đàn ông tươi cười xán lạn trên ảnh đã bị cào cho nát nhừ.
Tất cả mọi thứ trong nhà chỉ còn lại một cái, ly pha lê cũng chỉ còn một chiếc đựng rượu vang đỏ.
Hóa ra anh vẫn cứ đi lòng vòng trong phòng, bọn họ căn bản chưa ra khỏi cửa nhà.
Ma nữ lại quay về điệu bộ oán hận, khóe miệng nhếch lên: “Bị anh phát hiện rồi.”
Cô ta vốn định khiến anh kiệt sức, làm anh mất đi niềm tin.
Chỉ cần phát hiện ra là đi thế nào cũng không ra khỏi tòa nhà này được, kẻ kiệt sức là anh thể nào cũng bỏ cuộc.
Nhưng không ngờ anh lại phát hiện ra có gì đó không ổn nhanh như thế, ma nữ bay lên, cả căn nhà biến thành biển lửa.
Hạng Vân Độc đứng giữa phòng, lấy xích trói ma ra, còn nửa giờ nữa là trời sáng.
Anh phải đánh nhanh thắng nhanh.
Ma nữ đưa tay ra đánh một chưởng, ngọn lửa tiện đà nhảy về phía Hạng Vân Độc, liếm lên quần áo anh, vậy mà quần áo lại bị lửa thiêu thủng một góc, thiêu đến mức da cũng đỏ bừng.
Hạng Vân Độc lui ra sau một bước, ngọn lửa của ma nữ có thể ảnh hưởng tới anh thật.
Ma nữ điều khiển ngọn lửa bap vây Hạng Vân Độc, muốn thiêu chết anh ngay tại căn nhà này.
Hạng Vân Độc giữ chặt chứng chỉ quỷ sai, trong nháy mắt đã bị bao bọc bởi một vầng hào quang, ngọn lửa không thể liếm vào người anh.
Ma nữ đột nhiên kinh ngạc, cô ta không ngờ Hạng Vân Độc có thể ngăn được sự tấn công của ngọn lửa.
Ma nữ tăng sức tấn công, vầng hào quang vững vàng ngăn cách ngọn lửa nhưng Hạng Vân Độc có thể cảm giác được vầng hào quang đang mỏng dần, anh càng ngày càng cảm thấy nóng.
Cúi đầu nhìn xuống, chứng nhận quỷ sai trong tay đang từ từ mất hiệu lực, nửa cuốn chứng nhận quỷ sai đã bị lửa thiêu, nửa còn lại cùng đang dần dần đen đi, sắp biến mất tới nơi rồi.
Ma nữ làm cho cả căn nhà bốc cháy, định ép Hạng Vân Độc vào góc tường, đợi đến lúc vầng hào quang vỡ ra, anh sẽ bị thiêu chết, thi thể cháy đen, chẳng khác gì những con ma bị nhốt trong tòa nhà này.
Hạng Vân Độc lập tức bỏ vầng hào quang ra, lao về phía trước, xích trói quỷ hoạt động theo suy nghĩ của anh, xuyên qua màn lửa lớn tới trước mặt ma nữ, trói chặt eo ma nữ, ném ma nữ lên tường.
Lúc này không làm đến cùng, đến lúc chứng nhận quỷ sai mất đi hiệu lực, đến cửa Hoàng Tuyền cũng không mở ra được nữa.
Ảnh cưới rơi từ trên tường xuống, ma nữ nổi giận điên cuồng, ngọn lửa biến thành hình con rắn, quấn hết vòng này đến vòng khác quanh đùi Hạng Vân Độc.
Con rắn lửa vẫn muốn leo lên tiếp, Hạng Vân Độc siết chặt xích trói ma, mở của Hoàng Tuyền.
Kéo ma nữ tới cạnh cửa, ma nữ bám chặt khung cửa, không chịu đi đầu tai, hai mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh cưới kia đầy oán hận, oán khí lại tụ lại một lần nữa, dường như sắp bò từ trong cánh cửa ra.
Từng tấc da thịt, cơ bắp trên người Hạng Vân Độc đều bị ngọn lửa liếm phải, anh đã không còn đủ sức để nhét ma nữ đi vào lần nữa.
Bên trong cánh cửa đột nhiên có một cánh tay vươn ra, đặt lên vai ma nữ: “Đi thôi, đừng lưu luyến nữa.”
Cách một làn sương đen, Hạng Vân Độc có thể nhìn thấy người nọ mặc quần áo màu cam.
Đó là nhân viên cứu hỏa khi nãy, anh ta vẫn chưa đi, anh ta mỉm cười từ trong cánh cửa, nói với Hạng Vân Độc: “Phải đảm bảo người cuối cùng rời khỏi đám cháy.”
Anh ta vừa đặt tay lên vai ma nữ, con rắn lửa đã buông Hạng Vân Độc ra.
Hạng Vân Độc dựa vào tường, anh có thể ngửi được mùi thịt nướng từ người mình.
Anh bật cười, cố gắng lắm mới giơ tay lên được, vẫy tay với nhân viên cứu hỏa kia.
Từ trong tòa nhà, hai luồng sáng bay ra, trong đó một luồng sáng có màu cam, sáng rực bắt mắt giữa nền trời dần trắng.
Trước mặt A Kiều giờ toàn hộp không, cô đang định ném Hàn Cương vào, ai ngờ Hàn Cương ngẩng đầu lên.
Lúc thấy ánh sáng màu cam, anh ta bật cười.
, .
Hạng Vân Độc đi từ trong tòa nha, vừa ra khỏi khu vực đó, chứng nhận quỷ sai đã từ giấy biết thành một tấm thẻ bằng sắt, nằm gọn trong lòng bàn tay Hạng Vân Độc.
Vết thương trên người anh cũng từ từ khép lại, những nơi bị ngọn lửa liếm phải tự nhiên mát lạnh, chỉ có quần áo trên người là vẫn thủng lỗ chỗ.
A Kiều kinh hãi nhìn chằm chằm dáng vẻ rách rưới của Hạng Vân Độc, lại gần sờ chỗ này sờ chỗ kia, đây là đi đánh ma hay là sinh tồn nơi hoang dã thế này.
Hàn Cương gật đầu: “Tôi biết là cậu làm được mà.”
Lật tấm thẻ sắt lại, trên đó in một chữ “Giáp”.
Từ nay về sau, Hạng Vân Độc chính là quỷ sai cấp Giáp, thăng chức còn nhanh hơn Hàn Cương.
Hàn Cương nói với anh, vẻ đương nhiên: “Đến lượt cậu viết báo cáo, ngày mai mọi người phải họp đấy.”
Đây là lần đầu tiên Hạng Vân Độc tham gia hội nghị quỷ sai.
Hạng Vân Độc cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào, A Kiều nhanh chóng đỡ lấy anh, đôi mắt nhìn về phía Hạng Vân Độc sáng lấp lánh, bạn trai cô đến thăng chức cũng phải thăng chức một cách ngầu lòi như vậy.
Đúng lúc đó, điện thoại Hạng Vân Độc vang lên, anh bắt máy đưa lên nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mỏng manh: “Cảnh sát, anh có thể đến đây một chuyến không?”
Là Chương Địch.
“Có tình huống gì dị thường sao?” Hạng Vân Độc thở hổn hển hỏi.
“Không… Có…” Chương Địch ngơ ngơ ngác ngác.
A Kiều vừa nghe thấy có phụ nữ gọi điện cho Hạng Vân Độc lập tức dỏng tai lên nghe.
Lần này cô nghe ra rồi, giọng nói này và giọng nói khi nãy là một.
“Em cũng đi.” Hóa ra khi nãy là điện thoại cầu cứu của Chương Địch.
Hạng Vân Độc xoa đầu A Kiều: “Được.” Anh giờ thực sự không còn sức đâu mà bắt ma thêm lần nữa..