Đá!
Hạng Vân Độc lao vào trung tâm thương mại, A Kiều theo sát phía sau anh.
Hàn Cương thở dài một hơi.
Tại thời khắc Hạng Vân Độc lao vào, chứng nhận quỷ sai của mấy quỷ sai được điều từ khu khác tới chi viện lập tức không sáng lên nữa.
Có hai quỷ sai đương nhiên là đã hiểu, bọn họ nhìn nhau, một người trong đó nói, dùng giọng điệu như thể gặp phải điều gì đó xui xẻo: “Xem ra lại có anh hùng rồi.”
Hàn Cương nghe thấy rõ ràng nhưng anh ta trầm mặc không nói.
Một người khác thở dài: “Lại sắp phải làm việc vặt rồi.” Nói xong hai người đi khỏi đó, chỉ để lại trên mặt đất một đợt gió tanh, người đi ngang qua đồng loạt nhíu mày, có người còn bịt mũi lại, nhìn xung quanh xem mùi này từ chỗ nào bốc ra.
Hạng Vân Độc vừa lao vào trung tâm thương mại đã mất phương hướng, nơi này thực sự quá lớn, anh đứng ở sảnh trung tâm quan sát thật kỹ.
Họ chạy vào ầm ầm rồi đột nhiên lại đứng sững lại, những người vào trung tâm thương mại mua sắm, ăn uống, giải trí đều dùng ánh mắt kì quái để nhìn họ.
Những người đi vào trung tâm thương mại sẽ xảy ra chuyện nhưng người trên đường lại không có việc gì, thế thì nhất định là trung tâm thương mại này sẽ xảy ra sự cố.
Nhưng thực sự đứng ở sảnh trung tâm để quan sát lại phát hiện ra điều khác thường, người ùa vào từ bốn phương tám hướng nhưng không phải trên mặt người nào cũng có tử khí.
Với những người đi vào, tử khí trên mặt từ từ dày đặc hơn, còn những người xách túi mua hang đi ra, tử khí ban đầu trên mặt lại dần dần tiêu tán.
Hạng Vân Độc không nắm bắt được manh mối là phải có chuyện gì xảy ra thì mới có kết quả khác biệt như vậy.
Đây là một trung tâm thương mại rất lớn, riêng sảnh trung tâm đã có hai cái, một trước một sau, tổng cộng có tám tầng, ở giữa để rỗng hoàn toàn, bốn phía đều có thang máy, dòng người như nước chảy, căn bản không thể tìm thấy điểm chung giữa bọn họ.
A Kiều nắm lấy tay Hạng Vân Độc, cô nhắm mắt lại, thả thần thức ra, tạo thành một tấm lưới, kéo rộng nhất có thể, giương ăng ten ra khắp mọi hướng, cẩn thận lắng nghe xem những người có tử khí nặng nhất kia đang nói gì.
Nghe một hồi, cô vẫn chưa tìm ra quy luật, có người đang nói đợi chút nữa sẽ ăn cái gì, có người lại nói sẽ mua thứ gì, có người chỉ nói chuyện phiếm.
Thần thức A Kiều như một đôi tay, túm lấy hết những người này, trước mắt liên tục truyền phát tin nhắn hình ảnh, mấy chục hình ảnh liên tục truyền đến, cô tập trung mục tiêu vào một cậu bé.
Cậu bé cầm trong tay một món đồ chơi, miệng liên tục kể chuyện linh tinh, nói được vài câu lại ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, lúc nào phim bắt đầu ạ?”
Mẹ cậu bé thuận miệng trả lời: “ giờ rưỡi.”
“Con muốn ăn bắp rang.”
“Không được, con ăn tối rồi.”
Nắm được tin này, A Kiều lập tức tìm ra điểm giống nhau giữa bọn họ, những người này đều sẽ lên rạp chiếu phim ở tầng , xem phim.
A Kiều mở mắt ra, cô kéo cánh tay Hạng Vân Độc: “Là rạp chiếu phim!”
Tầng cao nhất của trung tâm thương mại có một rạp chiếu phi.
Gần Tết, có mấy bộ phim lớn đang thu hút rất nhiều người tới xem, lúc vào cổng trung tâm thương mại còn nhìn thấy áp phích quảng cáo.
Hạng Vân Độc vịn tay vịn thang máy chạy thẳng lên trên, đi vào cửa rạp chiếu phim, dù anh đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh chết chóc thì cũng vẫn phải hít sâu một hơi.
Những người đi vào rạp chiếu phim ai cũng bị che kín bởi một làn tử khí dày đặc, nhưng bọn họ vẫn hồn nhiên chưa biết gì, cầm Coca và bắp rang, túm năm tụm ba ngồi nói chuyện phiếm ở khu vực dừng chân của rạp chiếu phim.
Hơn một nửa là những người lớn đưa con đi xem, bảy tám đứa trẻ con nhìn chằm chằm trailer phim hoạt hình, kéo tay mẹ: “Con muốn xem phim này.”
Thậm chí trong cửa hàng thịt nướng kiểu Nhật và một tiệm café kiểu Hongkong bên cạnh rạp chiếu phim, mười người thì có tới năm sáu người có tử khí trên mặt.
Tìm được địa điểm xảy ra sự cố rồi, nhưng nói cho cùng thì vẫn chưa biết sự cố là gì.
Màn hình lớn của rạp chiếu phim đang chiếu các trailer tuyên truyền phim, xen vào giữa là mấy đoạn phim tuyên truyền phòng cháy, đây là chỗ mà ai tới chỗ này chơi cũng phải đi qua.
Nhưng mà chẳng ai đọc kỹ một cách nghiêm túc cả, những người vừa ngẩng đầu xem trailer, đến đoạn phát thông tin tuyên truyền liền cúi đầu xuống quẹt di động, nào có ai xem kỹ xem lối thoát hiểm của rạp chiếu phim nằm ở đâu.
Hạng Vân Độc có dự cảm mãnh liệt, anh đi nói chuyện với nhân viên công tác của rạp chiếu phim, bảo họ kiểm tra lại các thiết bị an toàn phòng cháy.
Nhân viên công tác ghi lại mã số trên thẻ cảnh sát của Hạng Vân Độc.
Anh ta hơi nghi ngờ không biết người này có phải cảnh sát thật không, hiện giờ càng ngày càng lắm âm mưu, anh ta nói: “Cảnh sát Hạng, chúng tôi đã vượt qua kỳ kiểm tra phòng cháy cuối năm rồi.”
Bọn họ đủ tiêu chuẩn, tất cả các bình chữa cháy đều còn hạn sử dụng.
Hạng Vân Độc vẫn chưa tìm thấy điểm mấu chốt của sự cố lần này, chỉ có thể yêu cầu nhân viên công tác tiến hành kiểm tra lầ nữa, tốt nhất là không tiếp tục để mọi người đi vào.
“Cảnh sát, yêu cầu thế này chúng tôi không thể đồng ý được.” Giám đốc đi ra nói chuyện.
Dù là cảnh sát cũng phải làm theo luật chứ, không thể nói miệng không mà bảo bọn họ ngừng kinh doanh được, hiện giờ chính là giai đoạn doanh thu phòng vé cao nhất, mười phòng chiếu, phòng nào ít nhất cũng đầy một nửa, phim nào đang nóng thì kín cả phòng, ít ra cũng có năm sáu trăm người, bảo đuổi là đuổi luôn chắc?
Hạng Vân Độc nhíu mày, anh cũng biết chuyện này không thực tế, trừ phi… thực sự có cảnh báo cháy.
Nghĩ đến đó, anh đổi ý, nói: “Thế thì cho tôi hai vé buổi chiếu phim gần nhất đi.”
Giám đốc nhanh chóng đưa vé ra, cười với Hạng Vân Độc: “Cái này coi như tặng cảnh sát.”
Hạng Vân Độc lấy một trăm đồng ra, không chịu nhận quà, kéo A Kiều đi vào.
A Kiều rất không vui, bọn họ đã đi xa rồi, giám đốc kia còn nói xấu Hạng Vân Độc với nhân viên: “Người này bị bệnh gì không biết? Đã ghi lại mã số trên thẻ cảnh sát chưa? Gọi điện cho cảnh sát hỏi một câu xem có phải cảnh sát giả mạo không.”
A Kiều giậm châm một cái, giám đốc bị sặc nước bọt, ho khan liên tục, không thể nói tiếp được, đành phải vào văn phòng uống nước.
Hạng Vân Độc chẳng thèm để ý xem ông ta nói gì chút nào, anh nói với A Kiều: “Anh có một kế hoạch.”
Lúc còn không thể biết được tai nạn sẽ xảy ra khi nào, chỉ có cách này thôi.
Đập vỡ hộp bảo vệ của thiết bị phòng cháy, lấy bình chữa cháy ra, chuông báo động sẽ tự động vang lên, rạp chiếu phim sẽ phải sơ tán người xem, vậy năm sáu trăm người này sẽ được cứu rồi.
A Kiều gật đầu đồng ý, hơn nữa còn tự xung phong: “Em làm! Em còn chưa thành niên!”
Ít ra là trên tài liệu giả mà Liễu Vạn Thanh làm ra, cô vẫn còn chưa thành niên, vậy có thể coi như đây là một trò đùa.
Nếu Hạng Vân Độc tự làm chuyện này, anh nhất định sẽ bị xử phạt, có khi còn bị đuổi việc nữa ấy chứ.
A Kiều suy nghĩ cho bạn trai, vốn tiền lương của anh đã ít vậy rồi, nếu còn bị đuổi việc nữa thì anh thực sự quá thảm.
Hạng Vân Độc nhìn cô, đồ lừa đảo, ngày nào cũng lừa anh, nói mình thành niên rồi, đến thời khắc mấu chốt cô lại là trẻ vị thành niên, nhưng anh đồng ý: “Em phải cẩn thận đấy.”
Chỗ này nơi nào cũng có camera theo dõi, tỷ lệ không bị quay phải không lớn, chỉ có thể để A Kiều làm một mình, anh không thể theo sát bên cạnh cô.
A Kiều giơ nắm tay lên với Hạng Vân Độc: “Sống mái song hiệp, xuất phát!”
Nói xong cô chạy vụt đi, Hạng Vân Độc rất muốn nói với cô, tên này thật sự rất chán, lần sau đổi cái khác đi.
Anh còn chưa quay người đi, A Kiều đã chạy về, cô giữ chặt Hạng Vân Độc: “Chỗ đó có người.”
Chỗ thiết bị phòng cháy có một người đang đứng, A Kiều còn chưa đi tới, người kia đã lườm cô một cái đầy cảnh giác.
Đó là một thanh niên đeo ba lô lớn, trong ba lô nhét gì đó, căng phồng cả lên, trên người gã không có tử khí.
Giữa một đám người “sắp chết”, người này trông có vẻ bắt mắt đến dị thường.
Một đám sương đen toát ra từ người gã đàn ông kia, giống như làn sương đen trên người Cận Dương, đã sắp ngưng tụ thành hình.
Hạng Vân Độc đi qua bên người gã, khoảng cách ngắn lại, anh có thể ngửi thấy trên người gã này có mùi xăng nhàn nhạt.
Phóng hỏa!
Đây căn bản không phải tai nạn ngẫu nhiên mà do người khác cố ý tạo thành.
Đã tìm được nguyên nhân, Hạng Vân Độc thở dài một hơi.
Người này đeo một chiếc ba lô lớn như vậy, cả người đều đổ về phía trước, nhưng không đi vào phòng chiếu phim ngay mà lại đi đi lại lại trên lối đi.
Gã đang quan sát địa hình, gã thậm chí còn tìm tới cửa ra.
Gã càng quan sát, sương đen trên người lại càng đậm đặc hơn, khi nãy còn chưa ngưng tụ thành hình, chỉ trong khoảng thời gian chưa tới hai phút, đám sương đen kia đã bắt đầu có bóng dáng con người.
Gã đã chuẩn bị thực hiện hành vi phạm tội.
Trên lối đi hầu như không có người, ngay vào lúc người này định đẩy cửa đi vào phòng chiếu phim, Hạng Vân Độc lập tức giữ gã lại, đưa thẻ cảnh sát ra, hỏi gã: “Trong ba lô của anh có gì?”
Gã đàn ông giả vờ tháo ba lô xuống, ném vào ngực Hạng Vân Độc, quay đầu chạy trốn, vừa chạy được vài bước đã bị A Kiều đá ngã lăn trên mặt đất, đau đến nỗi không bò dậy nổi.
Ngay sau đó, Hạng Vân Độc mở ba lô gã ra, bên trong tản ra mùi xăng nồng nặc, còn có cả mấy cái khóa sắt.
Mấy người làm ồn như thế, nhân viên công tác mau chóng tơi nơi.
Trên người mấy người mới tới này không có chút tử khí nào.
Mãi đến giờ phút này Hạng Vân Độc cuối cùng mới yên tâm.
Bọn họ không chế gã kia, đưa gã tới văn phòng giám đốc rạp chiếu phim.
Giám đốc rạp chiếu phim lập tức nhận ra kẻ này: “Nhiếp Bân!”
Giám đốc nhìn hai bình xăng trong ba lô, còn có cả bùi nhùi đã tẩm đầy xăng, ông ta nhìn Nhiếp Bân đầy vẻ kinh hãi: “Cậu… Cậu định phóng hỏa?”
Hạng Vân Độc chỉ vào khóa sắt trong ba lô: “Anh ta chuẩn bị khóa hai cửa lại rồi phóng hỏa.”
Khắp sàn rạp chiếu phim đều trải thảm, cực kỳ dễ bắt lửa, khóa cửa lại rồi hắt xăng, dùng bùi nhùi nhóm lửa, người bên trong không thể sống nổi, nhanh chóng sẽ bị khói hun, trong lúc khủng hoảng lại càng không thể trốn thoát.
Giám đốc kể, nửa năm trước Nhiếp Bân từng làm bảo vệ ở rạp chiếu phim, bởi thiếu trách nhiệp trong công việc nên bị đuổi việc, không ngờ vậy mà gã lại quay về phóng hỏa trả thù.
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, cảnh sát ra ngoài làm việc chính là Khương Thần.
Thấy Hạng Vân Độc, cậu ngạc nhiên hỏi: “Anh Hạng? Sao anh lại ở đây?”
“Kiều Kiều bảo muốn đi xem phim, tôi đi với cô ấy, cảm thấy người này có gì đó không ổn, vốn định kiểm tra ba lô của anh ta, anh ta vừa vứt ba lô là chạy ngay.”
Mãi đến lúc này, giám đốc mới tin Hạng Vân Độc là cảnh sát thật, ông ta tò mò hỏi: “Vậy sao anh cảnh sát lại nghĩ đến chuyện kiểm tra công tác phòng cháy của chúng tôi được chứ?”
Hạng Vân Độc ngừng lại một chút rồi giải thích: “Gần đây đều đang tuyên truyền việc này, chú ý một chút vẫn tốt hơn.”
Anh giả vờ như chỉ tình cờ bắt được tên phóng hỏa này.
“Đây là vụ án lớn đấy!” Vụ này nếu để gã phóng hỏa thành công, thương vong nhiều vô cùng, dòng người tràn ra có thể sẽ dẫn đến tình trạng giẫm đạp lên nhau.
Khương Thần vỗ vai A Kiều: “Kiều Kiều lập công rồi!”
A Kiều nhíu mày: “Chỉ có Hạng Vân Độc là có thể gọi em thế thôi, anh không được gọi như vậy.”
Hạng Vân Độc đang xem video theo dõi, rất tự nhiên tiếp lời: “Cô ấy nói đúng đấy.”
Khương Thần: …
Cậu vừa cảm thấy quan hệ giữa hai người này có gì đó là lạ đã nhìn thấy trong video theo dõi, A Kiều thực hiện một cú đá xoay người, chỉ trong nháy mắt đã đá Nhiếp Bân ngã lăn ra đất, một cân còn đạp lên vai gã, hai tay khoanh lại, tư thế cực ngầu.
Khương Thần nuốt nước bọt.
cậu còn nhớ lúc Trần Kiều vừa tới đây, yêu kiều như thế, sao mà mới ở chung với đội trưởng Hạng không bao lâu đã trở thành người đẹp đánh đấm rồi.
“Anh Hạng, anh dạy đấy à?”
“Ừ.”
Khương Thần đột nhiên vui mừng: “Tố chất cơ thể của em được đấy nha, hay là đăng ký trường cảnh sát đi.”
A Kiều không nói gì.
Lúc bọn họ ngồi lên xe cảnh sát đi khỏi đó, phim đã chiếu xong.
Trên mặt những người đi ra, tử khí đã tan.
Hạng Vân Độc nhìn thoáng qua Hàn Cương, anh ta vẫn đang đợi bọn họ.
Hàn Cương lắc đầu với anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với Hạng Vân Độc: “Đến tối tôi tới tìm cậu.”.