A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

chương 106: 106: a kiều hôm nay nói thật không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạn đoán xem.

Câu này khiến A Kiều sợ đến mức đánh rơi cả thịt dê.

Lát thịt rơi vào bát tương vừng, cô phụng phịu, Hạng Vân Độc lấy miếng khác cho cô.

Cô không thể nói cho Hạng Vân Độc biết vì sao cô đến đây, ít nhất là không thể nói toàn bộ sự thật, hôm nay mấy tên côn đồ kia bị đánh bại nhanh như thế một nửa cũng là nhờ Sở Phục, cô không thể làm hại con người.

Đây là cấm chế của phù hoàn dương, ngay hôm nay nó vừa mới nhắc nhở A Kiều, nó vẫn ở trong người cô.

Tin tức về lớp nữ đức trong TV đã phát xong, trong phòng lâu lắm không có tiếng động.

A Kiều vốn chỉ chăm chăm vào bữa lẩu, tóc dài búi thành búi tròn, mặc áo ngủ lông xù, đeo bờm tai thỏ, cả người đều như đang phát ra ánh sáng.

Nghe thấy câu hỏi của Hạng Vân Độc, đến tai thỏ cũng rũ xuống, anh làm sao có thể dễ quên như vậy chứ!

A Kiều không ăn nữa, cô đặt bát xuống, xỏ chân vào chiếc dép dâu tây, lạch cạnh chạy lên tầng, đóng cửa phòng lại, buồn bã thở dài.

Sở Phục bay ra, nửa ngồi nửa quỳ xuống hỏi: “Vì sao nương nương lại thở dài?”

A Kiều chống má: “Ta không muốn lừa anh ấy, nhưng ta lại không thể nói cho anh ấy.

” Cô vẫn luôn rất chân thành, thích ai cũng hận không thể trút hết tim gan, có một bí mật lớn như thế mà phải lừa Hạng Vân Độc, bản thân cô cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Nương nương có từng nghĩ tới nếu như Hạng Vân Độc biết bí mật của nương nương, không thể chấp nhận thì nên làm thế nào cho phải chưa?”

A Kiều ngây ra, cô chưa từng nghĩ tới.

Hồ Dao lông xù ngồi từ trên giường dậy, cô vẫn còn chưa thoát khỏi giai đoạn sơ sinh.

Trong thời gian này, cô được ăn nhiều quá, ngày nào cũng có một bữa gà hầm bổ dưỡng, giờ trông như một quả câu lông.

Quả cầu lông đưa móng vuốt ra, “Tạch” một cái mở máy tính bảng, móng vuốt hồ ly lưu loát bật bộ phim yêu thích nhất lên《 Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ 》.

Hồ Dao trông đầy vẻ nghiêm túc: Ngao ngao ngao ngao ngao.

Trong máy tính bảng đang chiếu đúng tập ấy, Hứa Tiên nghe Pháp Hải nói vợ mình là yêu quái, trong lòng sợ hãi, rồi lại tin lời bạn bè cổ vũ, trốn vào chùa Kim Sơn, còn muốn Pháp Hải bắt yêu quái cho gã.

Hồ Dao béo ục ịch ngồi bệt xuống, món vuốt ngắn ngủn chọc chọc liên tục: Ngao ngao ngao ngao ngao ngao.

A Kiều nghe không hiểu, Sở Phục đã nói với cô: “Điều khiến ta lo lắng cũng chính là điều này, nương nương đương nhiên là hết lòng hết dạ, nhưng nếu như hắn mà biết thì liệu có vì thế mà thay lòng đổi dạ hay không?”

Cái gã đàn ông Hứa Tiên này, dựa vào vợ mà làm giàu, dựa vào vợ mà nổi danh, cuối cùng thế mà lại tin lời người khác nói, cho rằng vợ mình muốn hại mình.

A Kiều cầm máy tính bảng, nhìn Tiểu Thanh trên màn hình đang nổi trận lội đình và Bạch Tố Trinh đang đau lòng chết đi sống lại, cũng đau lòng theo.

Sở Phục không thể đưa tay ra an ủi A Kiều, ở chung một phòng với cô thôi, ánh sáng công đức đã giống như kim nhỏ đâm vào người nàng ta rồi, nàng ta nhìn nhìn rồi nói: “Nếu Hạng Vân Độc cũng làm việc phụ lòng này, đương nhiên ta cũng sẽ làm như Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh bị Bạch Tố Trinh ngăn cản mới không giết được, Sở Phục lại sẽ không chịu để yên, hắn là quỷ sai cũng được, mệnh cách quý nhân cũng thế, nhất định hắn sẽ phải trả giá đắt.

A Kiều còn đang sững sờ, đột nhiên có người gõ nhẹ cửa sổ, A Kiều quay đầu nhìn ra, hóa ra là Liễu Vạn Thanh tới.

Sở Phục lập tức cứng đờ, nín thở, lui ra đằng sau A Kiều.

Thị nữ tượng gốm mở cửa kính sát mặt đất ra, Liễu Vạn Thanh đi vào nhà, nhìn thấy quả cầu lông trắng muốt tròn xoe trên giường, anh ta hơi kinh ngạc.

Mới có mấy ngày thôi, từ một nhóc hồ ly bé tẹo, Hồ Dao đã bị nuôi thành một nhóc hồ ly béo rồi.

Hồ Dao ở chỗ A Kiều sống cực kỳ thoải mái, không cần dùng tiền của mình tự nuôi chính mình, cũng không cần làm việc lấy thành tích.

A Kiều mua cho cô nguyên một bộ đồ dùng cho mèo, đến đồ chơi cũng là loại đắt nhất.

Là một cô hồ ly tinh mới đi làm không có tiền tiết kiệm, Hồ Dao tỏ ra cực kỳ thỏa mãn.

Da lông cô được chăm sóc đến độ bóng bẩy mượt mà, trên tai còn kẹp một chiếc kẹp tóc pha lê, dù còn là sơ sinh, bản tính của hồ ly là yêu cái đẹp.

Cô còn mua một đống váy nhỏ trên mạng, tuy là có lông nhưng vẫn muốn mặc đồ đẹp.

Thứ Liễu Vạn Thanh nhìn thấy chính là Hồ Dao đã béo thành một quả cầu, đeo kẹp tóc pha lê, mặc váy ngắn vải ren.

“Cô là hồ ly hay là chó nuôi trong nhà thế hả?”

Hồ Dao nhảy dựng lên, há miệng cắn tay Liễu Vạn Thanh,

Liễu Vạn Thanh không hề để ý, tiện tay vuốt lông, nhìn Hồ Dao xong lại quay sang A Kiều, ngay cả anh ta cũng hơi kinh ngạc, mới có mấy ngày ngắn ngủi không gặp thôi mà ánh sáng công đức trên người A Kiều đã chiếu sáng rực cả phòng.

Ánh sáng rực rỡ huy hoàng trong đêm tôi, yêu ma quỷ quái bình thường cũng không dám tới gần cô.

Liễu Vạn Thanh cực kỳ vui mừng gật đầu: “Kể ra cô cũng cố gắng thật đấy.

Nghìn năm qua anh ta chỉ nhận một đồ đệ là A Kiều, đồ đệ biết cố gắng, sư phụ đương nhiên là vui rồi.

Liễu Vạn Thanh ngửa người ra sau ngồi xuống, một chiếc ghế tựa đã xuất hiện trong không trung, đỡ lấy anh ta, đưa tay xách một cái, cầu lông mập mạp đã nằm trên đùi anh ta, hai tay đặt trên lông Hồ Dao, vuốt lên vuốt xuống, nếu cô tu luyện không thành, mùa đông làm cái bao làm ấm tay cũng không tệ.

Hồ Dao thò đầu ra ngao ngao mấy tiếng, Liễu Vạn Thanh đưa ngón tay gãi gãi dưới cằm cô, cô lập tức không ngao nữa, nghển cổ cho anh gãi, thoải mái nghiêng người, để lộ bụng ra.

“Thành Hoàng Tây Bắc không chịu được áp lực, đã phát mười bức lệnh Thành Hoàng truy nã những kẻ còn lại của cung Lưu Tiên, mười ba tỉnh Tây Bắc, ả không ở lại nổi nữa rồi, hẳn là sẽ đi về phía nam.

Liễu Vạn Thanh khó khăn lắm mới lấy ra được ít thời gian tới thăm Hồ Dao, thăm một lúc là phải đi luôn.

Dưới sự giận dữ, anh ta động tới cung Lưu Tiên, tạo ra cục diện rối rắm như vậy, Thành Hoàng phủi tay mặc kệ, dân bản xứ chịu ảnh hưởng về tiền tài, sự nghiệp, vận làm quan và vận nhân duyên đều cần Liễu Vạn Thanh đi xử lý.

A Kiều cực kỳ nghi hoặc: “Nói cho cùng ả định làm gì nhỉ?”

Nói ả ta là người xấu đi, ả ta nói công đức niết bàn lại là sự thật, A Kiều nghĩ mãi không ra, nói chong cùng ả ta định làm cái gì.

Liễu Vạn Thanh chưa từng gặp kẻ sau màn, cũng không biết ả ta có ý đồ gì, yêu tinh hoa đào kia hết lòng trung thành với ả ta, cho dù bản thể bị thiêu đốt đến chết cũng không chịu để lộ ra kế hoạch của bọn chúng.

Liễu Vạn Thanh phủi nhẹ góc áo: “Dù ả có định làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm ngay được, đợi cô tu luyện thêm một thời gian nữa, ả cũng không thể tùy tiện làm gì cô được.

Sở Phục rũ mày khép mắt, không nói tiếng nào.

Liễu Vạn Thanh thử nâng Hồ Dao lên mấy lần, béo thì hơi béo thật, nhưng cảm giác sờ vào càng thích hơn, một đống lông thế này, dùng để tắm thực ra cũng thích hợp.

Cho chút sữa tắm là có thể tạo bọt rồi.

Hồ Dao nghền đầu lên, cô tựa vào đùi Liễu Vạn Thanh, cảm thấy mùi hương trên người anh ta lại bốc lên ngùn ngụt, rõ ràng là đã cuối thu, đáng ra là lúc cây cối tiêu hóa chất dinh dưỡng tích lũy trong người, vậy mà hương vị trên người anh ta lại chẳng khác gì mùa xuân.

Hồ Dao ngửi ngửi, chóp mũi hơi động đậy đã bị Liễu Vạn Thanh đè đầu lại, ánh mắt anh ta sâu thẳm, nhìn Hồ Dao: “Đừng nóng vội, tôi sẽ đón cô về ngay thôi.

Hồ Dao không nóng vội, năm nay cô sự nghiệp không như ý, về nhà ăn Tết còn phải bị ép đi xem mắt nam hồ ly tinh, cuối cùng chỉ có thể bảo Liễu Vạn Thanh truyền tin về Thanh Khâu, nói Tết Âm Lịch cô bận việc, không về nhà.

Liễu Vạn Thanh vuốt bộ lông trắng lòa xòa của Hồ Dao lần cuối cùng rồi đặt Hồ Dao lên giường, đợi đến lúc đón cô về nhà, nhất định phải xem lúc cô nổi trong nước trông thế nào mới được.

A Kiều thấy anh ta sắp đi, bèn hỏi anh ta: “Tôi thật sự không thể nói cho Hạng Vân Độc sao?”

“Không nói cho anh ta mục đích của cô là được.

” Bịa ra một câu chuyện, có gì là khó chứ.

Bịa ra một câu chuyện… A Kiều nhìn về phía máy tính bảng đang tiếp tục phát 《 Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ 》, một câu chuyện đang dần dần thành hình trong cái đầu nhỏ của cô.

Hạng Vân Độc tắm xong, đi ra ngoài liền thấy chăn trên giường lại cuộn thành một cục, A Kiều bọc chính mình thành một cái kén, anh hơi muốn cười nhưng lại nhịn xuống.

Anh đi tới vỗ nhẹ lên A Kiều đang cuộn chặn, cách chăn hỏi cô: “Nghĩ kỹ chưa?”

A Kiều để lộ đôi mắt từ trong chăn ra, cô hỏi: “Anh đã xem Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ chưa?”

Hạng Vân Độc ngẩn người, đây là câu hỏi gì chứ? Anh lắc đầu, đúng là anh chưa xem thật, khi đó hẳn là anh đang xem đua xe gì đó, anh không có hứng thú với loại phim truyền hình này.

Tốt quá rồi!

A Kiều ra dấu chữ V thắng lợi trong chăn.

“Em nói cho anh, có khi nào anh sẽ không tin em không? Có thể sẽ không cần em không?” A Kiều quan sát sắc mặt anh, nghiêm túc nói với anh, “Nếu như anh không cần em nữa, em sẽ đi tìm bạn trai khác.

Câu trước còn lo lắng thấp thỏm, câu sau đã bắt đầu đe dọa, Hạng Vân Độc nghe thấy cô đòi đi tìm người ngác, tim đập mạnh, đến răng cũng ngứa theo, đập nhẹ vào mông cô: “Anh sẽ tin em, anh hứa sẽ không không cần em.

A Kiều tuy là mạnh miệng nhưng lúc nói ra đúng là hơi sợ hãi thật, nếu như Hạng Vân Độc thực sự không thể chấp nhận nổi thì sao?

Dường như cảm nhận được sự lo lắng của cô, Hạng Vân Độc ôm cái “kén tằm” lớn này vào lòng, “Nói đi.

“Thực ra em không phải con gái nhà chú Trần.

” A Kiều vừa nói vừa nhìn trộm anh.

Hạng Vân Độc rất bình tĩnh, anh đã nghĩ tới, nhà họ Trần đến giờ vẫn chưa gọi điện một lần nào, trừ phi là anh gọi điện, có lẽ người nhà họ Trần là loại người lạnh lùng như thế.

Nhưng mà bà Bạch Mỹ Lan thì không phải, bà trời sinh là người nhiệt tình, chuyện gì cũng thích quan tâm, cô là người do bà liên hệ đưa tới đây, người khác có thể bỏ mặc, bà thể nào cũng phải quan tâm.

“Ừm.

” Hạng Vân Độc nhớ đến A Kiều vừa mới tới, đôi mắt đen sâu thẳm, trên mặt không biểu hiện cảm xúc, giống như người làm bằng sứ.

Nhưng từ từ cô lại biết cười, biết làm nũng, tinh quái đáng yêu vô cùng.

A Kiều thấy Hạng Vân Độc chấp nhận dễ dàng như thế bèn nói tiếp: “Em cũng… Em cũng không phải là, không phải là…”

Chữ “người” này lởn vởn quanh họng cô nhưng mà vẫn không nói nên lời.

“Em định nói thực ra em không phải là người, em là hồ ly tinh à?” Hạng Vân Độc tiếp lời, đây là suy đoán đáng kinh ngạc nhất trong những suy đoán của anh.

Nếu không phải là hồ ly tinh, tại sao trong phòng cô lại nuôi một con hồ ly tinh, Hạng Vân Độc đã đứng ở cửa nhìn thoáng qua, đó thật sự là một cục lông to đùng.

Đây là câu chuyện mà A Kiều đã nghĩ ra từ trước, cô kinh ngạc mà vui mừng, gật đầu lia lịa trong chăn: “Đúng đúng đúng! Em chính là hồ ly tinh!”

Cô nhìn Hạng Vân Độc đầy tán thưởng, đúng là bạn trai do cô lựa chọn.

Hạng Vân Độc tiếp tục ôm cục cưng của anh, suy đoán thì suy đoán, nhưng xác định chuyện này là sự thật, anh vẫn cần chút thời gian tiêu hóa.

“Em tới bên cạnh anh là để anh báo ân cho em đấy, anh biết rồi nhỉ.

“Hả?”.

Truyện Chữ Hay