Mẫu thân Thế công tử yêu thích nàng ta.
Dù nàng có thích Thế Thời Cảnh hay không, dù cuộc hôn nhân này có thành hay không, giờ đây Thế gia đã từ hôn với ta, lời đồn đại đã giáng lên ta, thì liệu có chừa Thế gia cho nàng hay không? Thế gia bị ta đến tận cửa lui hôn, nếu lại bàn hôn sự với nàng, chẳng phải ngầm nói rằng nàng thấp kém hơn ta sao?
Ta lắc đầu: “Từ nhỏ sức khỏe Bạch Chỉ đã không tốt, không biết kiếm vũ.”
“Nếu không nối nghiệp gia truyền, xem ra Bạch Chỉ tỷ tỷ cũng chẳng khác gì chúng ta, những cô nương yếu đuối không ra khỏi cửa.”
Ta không giỏi võ nghệ, cũng không nổi tiếng về tài văn thơ, hội họa.
Còn nàng là một tiểu thư giỏi cả đàn tranh lẫn hội họa, danh tiếng lẫy lừng khắp Thịnh Kinh.
Trương tiểu thư ánh mắt đầy vẻ đắc ý, dù có lui hôn, thì cũng là nàng từ hôn với Thế gia, làm gì có chuyện Thế gia bị từ hôn rồi lại đến cưới nàng.
Ta im lặng không đáp, rút ra một ống tiêu từ trong tay áo.Đây là bản nhạc do huynh trưởng dạy ta, cũng là khúc nhạc mà huynh ấy yêu thích nhất.
Tên khúc nhạc là “Phá Trận”.
Vừa mới bắt đầu tấu lên, đã có quý nữ kêu lên kinh ngạc.
Giai điệu mang theo sát khí mãnh liệt, như vạn mã bôn ba, quân binh xung trận, khắc đá Yên Nhiên, oai chấn cửu thiên.
Nghe khiến huyết mạch người nghe cũng sục sôi.
Thổi được một đoạn, ta liếc thấy một cánh hoa rơi trong hồ, điệu nhạc đột nhiên xoay chuyển, trở nên bi thương.
Ban nãy thổi là chí khí hào hùng của phụ thân và huynh trưởng ta, giờ đây thổi là nỗi lòng của ta qua những điều đã thấy, đã cảm nhận trong đời.
Ta thổi về việc phụ thân và huynh trưởng đã bỏ mạng ngoài sa trường, đến khi khúc nhạc kết thúc, người vẫn chưa trở về.
Ta thổi về việc một tướng thành công nhờ núi xương của vạn quân, lá rụng xào xạc rơi.
Ta thổi về việc sách sử ghi chép sơ sài, xương cốt chồng chất như núi. Tống gia ở Lạc Xuyên đổ nơi biên cương, sớm đã bị người đời lãng quên.
Ta thổi về một cô nhi như ta, từ nhỏ đã mất cha mẹ, nửa đời phiêu bạt.
Lúc này trong yến tiệc lại vang lên tiếng xôn xao, chỉ nghe thấy ở phía bên kia hồ, đột ngột xuất hiện tiếng sáo.
m thanh của sáo sắc bén, vang dội, khí thế sát phạt càng thêm mãnh liệt, quyết chiến không khoan nhượng, chiến ý dâng cao, chính là khúc “Phá Trận” đoạn sau.
Nghe âm sáo đột ngột cao vút, lòng ta không khỏi kinh ngạc.
Mọi nỗi chua xót trong lòng tiêu tan, ta bình tâm lại, theo tiếng sáo mà chuyển điệu đuổi theo.
Thấy ta theo kịp, tiếng sáo ấy bỗng giảm bớt khí thế hùng dũng, điệu nhạc trở nên nhẹ nhàng, mang một nét hào sảng, phóng khoáng.
Đúng như câu nói: “Một chút khí khái hào hiệp, gió mát thổi ngàn dặm!”
Khúc nhạc kết thúc, ta nhìn quanh một lượt, lạnh lùng nói:
“Năm Thiên Hữu thứ bảy, trận Lạc Xuyên, quân ta đánh tan quân Kính. Tướng sĩ và bị thương vô số, phụ thân ta trọng thương, lúc gần đất xa trời, nhìn thấy bãi đá loạn, có một đóa hoa mềm mại tên Bạch Chỉ đứng thẳng giữa vũng máu, liền lấy đó mà đặt tên cho ta. Mẫu thân ta nghe tin phụ thân trọng thương, động thai khí, sinh ta sớm, vì vậy ta từ nhỏ đã yếu ớt.
“Kể từ khi ta vào kinh, lời đồn đại không ngớt. Có người nói, Tống gia ở Lạc Xuyên đã suy tàn từ lâu, không còn gì đáng kể. Cánh cửa lớn của Tống gia do ba đời tổ tiên ta đổ giặc mới có được, cánh cửa ấy đâu dễ dàng mà có được. Ta, một cô nhi, tự nhiên không thể chống đỡ.
“Chỉ là, tuy Bạch Chỉ không nối nghiệp võ nghệ gia truyền, nhưng từ nhỏ đã học y. Phụ thân và huynh trưởng ta giặc bảo vệ đất nước, Bạch Chỉ ta chữa bệnh cứu người, cũng là vì nước vì dân. Mẫu thân ta ở Lạc Xuyên lập võ đường, binh pháp kiếm pháp Tống gia, không giữ lại điều gì, hậu thế có người nối tiếp. Bạch Chỉ còn, Tống gia còn, cờ Liệt Nhật còn! Tống gia ta tuy không còn nam nhi, nhưng gia huấn của Tống gia, đời đời truyền lại, không bao giờ dứt! Nếu ai nói Tống gia đã tàn lụi, Tống Bạch Chỉ ta ở đây, xin mời chỉ giáo!”
Khắp nơi lặng im.