Chương 11 Nỗi Sợ
Trần Khải? Cậu ta đâu rồi nhỉ? Kể từ khi cậu ta và đám bạn đi lên tầng trên, thì không có bất kì tiếng động nào phát ra từ lúc đó.
Tôi không thể nhìn thấy rõ tầng hai. Có một cái lan can ở trên cùng cầu thang, và một số căn phòng có thể nhìn thấy qua nó. Cùng lúc đó, lối vào ngôi nhà mở ra và tất cả cửa sổ đều bị vỡ, không có một thứ gì khi ấy có thể át đi được âm thanh đó.
"Có lẽ bọn họ về nhà rồi?” Tôi nói một cách không chắc chắn.
Hà Hiểu Như nhìn xung quanh và nói, "Về nhà á? Không thể nào; Bọn nhóc có thể về bằng cánh cửa nào khác à?"
Còn cánh cửa nào khác sao? Tôi không có câu trả lời. Mặc dù ngôi nhà ma đã bị hư hỏng nặng, nhưng nội thất bên trong được bảo quản rất tốt. Lẽ ra phải có một cánh cửa phụ, nhưng tôi không tin họ đã đi bằng lối đó. Sau lưng ngôi nhà ma được bao quanh bởi một công viên, và cánh cửa phụ này dẫn tới hồ nhân tạo nhỏ trong công viên đó.
Hà Hiểu Như và tôi nhìn nhau một lúc trước khi chúng tôi gọi tên họ. Giọng nói của chúng tôi vang vọng giữa bầu trời đêm.Nó lớn đến mức có thể nghe được từ cửa hàng điện thoại của Hà Hiểu Như, nhưng không có bất kì tiếng đáp lại nào cả.
"Chúng ta hãy lên tầng trên thử xem nào" Hà Hiểu Như nói với tôi sau một lúc chờ đợi.
Tôi gật đầu. Chúng chỉ là những đứa trẻ, Tôi không thể để chúng gặp nguy hiểm. Chưa kể Hà Hiểu Như đã giúp tôi rất nhiều, cho nên tôi không thể từ chối yêu cầu của cô ấy. Quan trọng là sự biến mất của chúng làm tôi sợ đôi chút, còn ngôi nhà ma đã không còn là nỗi sợ với tôi nữa.
Vì vậy, chúng tôi tiếp tục đi lên tầng hai với ánh đèn pin soi đường.
Đứng ở hành lang tầng hai, tôi nhận ra rằng tầng này lớn hơn nhiều so với tầng dưới. Phía trên cùng của cầu thang là một sảnh nhỏ với một căn phòng mỗi bên.
Hà Hiểu Như và tôi từ từ đi về phía căn phòng gần nhất. Chúng tôi đi vào một căn phòng khách nhỏ với ghế sô pha và những cái ghế khác.
Ở bên phải của căn phòng là một chiếc giường gỗ kiểu Châu Âu đã bị sập. Bên cạnh chiếc giường là một tủ quần áo màu trắng với một chiếc gương lớn đã bị nứt.
Bên trái là một cái bàn và ghế, đó hẳn là chỗ để ăn. Cái bàn bị bụi bao phủ, cùng với bát đũa vẫn còn trên đó.
Chúng tôi không tìm thấy dấu vết nào của Trần Khải và những người khác trong căn phòng đó, nên Hà Hiểu Như và tôi chậm rãi đi qua phòng tiếp theo.
Khi tôi quay lại, một bóng trắng lóe lên trước tủ quần áo. Nhìn kĩ lại, thì tôi nhận ra đó chỉ là một phần của tấm màn cổ được thổi dưới ánh trăng.
Có phải tôi vừa tưởng tượng ra không? Nhất định là tôi đã tưởng tượng ra nó rồi. Tôi đi gần hơn Hà Hiểu Như một chút - Tôi không định lợi dụng tình thế để lại gần cô ấy - Nhưng thực sự là tóc gáy của tôi đang dựng đứng cả lên.
Đến căn phòng thứ hai và thứ ba, chúng tôi đã nhận ra thiết kế của ngôi nhà đều như nhau, ngoại trừ một số đồ vật bị hỏng,làm chúng có vẻ khác nhau. Kỳ lạ thay, tủ quần áo trong hầu hết các phòng đều được bảo quản khá tốt.
Khi Hà Hiểu Như đi về phía căn phòng thứ tư, cô ấy dừng lại và nhìn xuống tầng trệt qua lan can.
Khi tôi đi trước cô ấy vài bước, và giật mình nhận ra rằng Hiểu Như đã ngã xuống sau lưng mình.
Tôi quay lại nhìn, cô ấy có vẻ rùng mình một chút. Tôi nhẹ nhàng hỏi, "Có chuyện gì thế?"
Cô nhìn tôi, nở một nụ cười miễn cưỡng, và lắc đầu, "Không có gì. Cứ tiếp tục tìm kiếm đi."
Tôi nhìn qua lan can. Ngọn lửa trong cái chậu vẫn đang cháy, mặc dù không còn gì trong đó.
Tôi nhìn cô ấy với một chút bối rối, và chúng tôi tiếp tục đi đến phòng kế tiếp.
Trong căn phòng đó là một chiếc ghế sofa rách nát với một cái lỗ lớn, chiếc giường kiểu âu vẫn nằm phía bên phải. Lại một lần nữa, tủ quần áo vẫn còn trong tình trạng tốt. Tôi không biết tại sao, nhưng những cái tủ quần áo khiến tôi kinh hãi.
Tôi quay lại và kiểm tra phía bên trái của căn phòng. Tôi cảm thấy bàn chân của tôi tê dại đi và tôi gần như đổ sụp xuống sàn, nhưng Hà Hiểu Như đã giữ lưng tôi bằng cả hai tay của mình.
“Có chuyện gì vậy?” Cô ấy chưa thể nhìn thấy những gì đang ở trước mặt tôi vì cơ thể tôi đang che tầm nhìn của cô ấy.
Trong một khoảnh khắc tôi đứng đó không nói nên lời, chỉ tay và thở hổn hển.
Tôi vẫn không thể diễn tả đầy đủ nỗi sợ hãi mà tôi cảm nhận được khi tôi nhìn thấy những gì ở trước mắt .
Có một cái bàn với những cái bát được đặt trên đó. Trần Khải và Ngô Dịch đang ngồi trên ghế nhưng mỗi chiếc lại bị gãy mất một chân. Đôi mắt long lanh của họ nhìn chằm chằm vào những cái bát trống rỗng và họ đang hành động như thể họ đang ăn một bữa ăn.
"Ahhhh !!!" Tiếng hét chói tai của Hà Hiểu Như vang lên trong đêm và làm tôi suýt thủng màng nhĩ.
Trần Khải và Ngô Dịch không phản ứng gì và tiếp tục ăn bữa ăn vô hình của họ.
Tôi lấy hai tay bị tai lại. Hà Hiểu Như ngừng la hét, nhưng khuôn mặt của cô trắng bệch và bắt đầu chảy mồ hôi hột.
Tôi không biết làm thế nào để làm cô ấy bình tĩnh lại. Tôi chỉ làm theo những gì tôi nhìn thấy trên TV và ôm Hiểu Như vào lòng, xoa xoa lưng cô ấy. Tôi không biết liệu tôi có đang tưởng tượng hay không, nhưng cơ thể cô ấy đang lạnh đi.
Sau một lúc, Hà Hiểu Như bình tĩnh lại và kéo tay tôi ra. Cô chỉ vào Trần Khải, "Cậu ấy ... Họ ..."
Khi cô ấy rời khỏi vòng tay tôi, tôi rùng mình. Tôi đã sợ gần chết .
Nhìn xung quanh một cách thận trọng, chúng tôi từ từ đi về phía Trần Khải, hét lên, "Trần Khải, Ngô Dịch!"
Cả hai không trả lời. Chiếu sáng chiếc bàn bằng đèn pin của chúng tôi, chúng tôi thấy những chiếc bát được lấp đầy bởi một chất lỏng đặc quánh. Đôi đũa của họ được bao phủ bởi một thứ dịch kinh khủng.
Tôi thử vỗ vai và lay Trần Khải, nhưng cậu ta không hề có phản ứng. Đưa chiếc đèn pin cho Hà Hiểu Như, tôi giữ chặt lấy Trần Khải, cố gắng kéo cậu ta ra xa.
Trần Khải chỉ là một thiếu niên nhỏ người. Mặc dù sức lực của tôi không phải quá ấn tượng, nhưng việc kéo một người trưởng thành ra khỏi cái ghế đối với tôi cũng không phải là một vấn đề quá lớn, vậy mà Trần Khải cứ như đã bị đóng chặt vào ghế vậy. Dù tôi đã kéo hết sức, cậu ta vẫn bất động, đôi tay cầm chặt đũa không buông.
"Trước mắt hãy cứ ngăn họ ăn đã." Hà Hiểu Như có vẻ như đã hồi phục chút lý trí.
Tôi dừng lại nghĩ một chút về việc này, ngay khi Trần Khải đang chuẩn bị dùng đũa cho vào thứ chất lỏng đặc quánh ấy, tôi liền dùng lực cưỡng chế mở bàn tay cậu ta ra.
Trần Khải lập tức dừng ăn. Thâm tâm tôi còn đang bận vui mừng vì kế hoạch của Hà Hiểu Như rốt cuộc đã thành công, thì cô ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, miệng không ngừng run rẩy. Tôi liếc nhìn Hà Hiểu Như và nhận ra ánh mắt kinh hoàng của cô ấy đang hướng về phía Trần Khải.
Quay đầu lại, tôi thấy Trần Khải cũng đang nhìn thẳng về phía mình với cặp mắt trắng dã vô cùng khủng khiếp.
Hà Hiểu Như và tôi đồng thời hét toáng lên rồi chạy bán sống bán chết ra khỏi căn phòng, hướng thẳng xuống cầu thang lao về sảnh chính.
Ngọn lửa trong chiếc chậu đã nhỏ dần, để lại chỉ vài đốm sáng nho nhỏ bên trong.
Và ngay khi nó tắt hoàn toàn, tôi nhìn thấy rõ ràng một bóng người bé nhỏ đang cúi xuống bên cạnh cái chậu, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Chúng tôi lập tức dừng lại.
Tôi sợ hãi đến mức có thể cảm thấy gai ốc đang nổi lên khắp sống lưng, ngoại trừ việc nắm chặt lấy tay Hà Hiểu Như, tôi không còn biết phải bấu víu vào thứ gì nữa.
"Đó có phải Kitty không?" Hà Hiểu Như run rẩy hỏi.
Ánh sáng từ chiếc đèn pin bỗng dưng chập chờn không rõ nguyên nhân. Tôi run rẩy dữ dội, cố bám lấy Hà Hiểu Như đang từng bước bước đến bên cái dáng người lom khom kia.
Một giọng nữ phát ra từ bóng hình nhỏ nhắn kia. "Em không tìm thấy nó. Mọi người tìm giúp em được không?" cô ấy nức nở.
Mặc dù trước đó tôi chưa nghe thấy giọng Kitty trước đó, nhưng tôi chắc rằng đó chính là giọng em ấy và cảm thấy an tâm hơn một chút. Tôi cố ra vẻ không lo lắng, nhưng vẫn luôn giữ thận trọng, cảnh giác quan sát quanh khu vực chiếc chậu hóa vàng.
"Kitty? Là em sao? Em đang tìm gì vậy?"
Dáng người trên mặt đất kia bắt đầu khóc, "Anh ơi, anh tìm nó hộ em được không? Em không tìm thấy nó!"
"Được rồi, đừng khóc. Anh sẽ giúp em mà. Có phải em đang tìm Trần Khải không?" Tôi nói.
Nhưng cô ấy lắc đầu. "Không, da của em mất rồi.Em không cảm thấy nó lâu lắm rồi."